Thiên Mệnh Chí Tôn
C155: Chị dám đánh tôi
Lúc này đã có không ít sinh viên ra ngoài chơi, bị cảnh này thu hút.
Nghĩ mà xem, hai chiếc xe sang, một đôi nam nữ đang cãi nhau, không muốn thu hút sự chú ý của người ta cũng khó.
Nhất là Trịnh Duyệt nói lại rất lớn, quả thực làm cho Hứa Siêu vô cùng khó xử.
“Duyệt Duyệt, em nói cho anh biết, em yêu ai rồi? Em đừng có nói với anh là người bố nuôi đã tặng em chiếc. Mercedes - Benz này nhé? Ông ta cũng sắp sáu mươi rồi đấy!”
Vẻ mặt Hứa Siêu bỗng nhiên rất dữ tợn.
“Mẹ nó, Hứa Siêu, anh có thể chú ý lời nói của mình một chút được không hả?”
Trịnh Duyệt nghiến răng oán hận.
Lâm Kiều đứng ở một bên thân mật khoác tay Hứa Nam, lúc này cũng nhìn Trịnh Nguyệt từ trên xuống dưới.
Nói thật, khi nhìn thấy Trịnh Duyệt xinh đẹp bước từ trên xe xuống, trong lòng Lâm Kiều đã rất đố kị rồi.
Huống hồ vừa nãy Trịnh Duyệt lại không hề nhìn mình. Cho nên Lâm Kiều vô cùng không thích chị ta.
Bây giờ đã nghe hiểu được một số ý, Lâm Kiều thấp giọng nói với Hứa Nam và Hứa Siêu:
“Chao ôi, anh họ à, Trịnh Duyệt người ta xã giao rất rộng, có ông chủ lớn, mua cho chiếc xe cũng rất bình thường mà. Nhưng nói đến người trong lòng thì cũng có thể không phải là mấy ông chủ lớn đó đâu, nói không chừng Trịnh Duyệt người †a có trai mới để nuôi rồi thì sao!”
Bốp! Lâm Kiều vừa dứt lời.
Trịnh Duyệt đã tức giận tát một cái vào miệng cô ta: “Ăn nói cho sạch sẽ một chút cho tôi, ai nuôi trai bao hả?”
“Chị chị chị... Chị dám đánh tôi?” Lâm Kiều ôm mặt, bị tát đến nỗi suýt chút là ngơ ra!
Trịnh Duyệt vẫn còn muốn tát thêm.
Nhưng lại bị Hứa Siêu giữ chặt cổ tay: “Tiểu Duyệt em nói đi, những lời Kiều Kiều nói có thật không? Em thích trai bao sao?”
Vẻ mặt Hứa Siêu rất căng thẳng.
“Hứa Siêu, anh buông ra cho tôi, tôi thích ai liên quan quái gì đến anh chứ!”
Bây giờ Trịnh Duyệt thật sự rất hối hận, biết trước thế này. thì dứt khoát không xuống xe, cho dù bị Hứa Siêu nhìn thấy thì mình dẫm chân ga chạy xe đi luôn là được rồi.
Giờ thì hay rồi, vừa là ông chủ lớn, vừa là trai bao, mình cũng không dễ gì mới làm cho cậu Trần thay đổi quan điểm, có ấn tượng tốt về mình, tất cả đều bị hủy hoại cả rồi!
Nhưng càng như vậy, Hứa Siêu lại càng tin chuyện này là thật.
Mẹ nó, anh ta tiêu bao nhiêu là tiền cho người phụ nữ này, mà cô ta lại đi bao nuôi một thằng trai khác?
"Trần Khiêm ngồi trong xe, nghe bọn họ cãi nhau. Kỳ thực cũng không nói nên lời mà.
Từ lúc đầu Trần Khiêm đã biết Trịnh Duyệt rất thích tiền rồi.
Nhất là làm tiếp tân ở một nơi như câu lạc bộ suối nước nóng, bây giờ lại vừa lên trưởng ca, nếu nói quan hệ xã giao
không phức tạp thì là chuyện không thể.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm chỉ mong Trịnh Duyệt mau lái xe rời đi.
Đột nhiên cảm giác ở bên cạnh tối đi.
Một bóng người đang đứng.
Là Lâm Kiều.
Lâm Kiều vừa mới bị tát một cái vào mặt, cho nên cô ta vội vã muốn xem xem mặt mình có sưng lên hay không.
Nếu sưng lên Lâm Kiều sẽ liều mạng với Trịnh Duyệt.
Cho nên mới đến bên cửa sổ ở chỗ ghế phụ của xe để soi gương.
Còn tỏ ra dễ thương, nhìn lại chỗ bị đánh, xem thử cảm giác dễ thương có còn hay không.
Ừm, vẫn còn!
Lâm Kiều hơi hài lòng gật đầu, nhưng sau đó cả người cô ta chấn động.
Bởi vì xuyên qua cửa kính xe, cô ta lờ mờ thấy được, hóa ra có một người ngồi ở ghế phụ, mà còn là con trai.
Xấu hổ quát!
Lâm Kiều cũng chẳng quan tâm nữa.
Cô ta nhìn Trịnh Duyệt, lạnh lùng cười sau đó nói với Hứa Siêu: “Anh họ, chị ta chính xác là đang nuôi trai bao, giờ cái tên trai bao đó đang ngồi trong xe chị ta không dám xuống
kia kìal”
Lâm Kiều phấn khích như vừa phát hiện ra một vũ trụ mới.
So với Hứa Nam thì nhà Hứa Siêu còn giàu hơn. Thế lực cũng rất lớn.
Hôm nay, Trịnh Duyệt này đẹp mặt rồi nhé, ai bảo chị huênh hoang! Chừa cái thói lạnh lùng cao ngạo nhé!
“Cái gì?”
Nghe được lời này, cả Hứa Siêu và Hứa Nam đều nhìn về phía ghế phụ, vì miếng phim cách nhiệt của xe nên vừa nấy hai người đều không nhìn kỹ bên trong xe, không hề nhận ra bên trong có người.
Bây giờ nhìn kỹ, bên trong xe quả nhiên có một người đang ngồi.
Thật không ngờ mà, Trần Khiêm đã thầm chửi mấy tiếng “Đệch” liền!
Đây đây đây... Ngọn lửa chiến tranh lại cháy lên người mình rồi?
Trần Khiêm có một trực giác không tốt, vì bây giờ, bên ngoài xe đã tụ tập rất đông người rồi!
Thiên Mệnh Chí Tôn