Thiên Mệnh Chí Tôn
C121: Ý của cô là gì
Dương Hạ lạnh lùng khoanh tay.
Còn thuận tay chỉnh lại vài sợi tóc rối.
Mà Lục Thần cũng bước từ phòng thay đồ ra. Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt trêu tức.
"Sao thế tên nghèo kiết xác, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Có phải nhìn thấy tôi thiếu chút nữa bị người ta lên giường trong lòng khó chịu không? Hơn nữa, chắc là anh đang vô cùng ghen tị, bạn trai mới của tôi Lục Thần tại sao lại nhiều tiền như vậy, còn tên ngốc trúng vé số mà đắc ý nghênh ngang như anh không thể nào bì kịp nhỉ?”
Dương Hạ đắc ý nhìn Trần Khiêm. Nhớ lại lần trước, mình và Lục Thần dây dưa mập mờ với nhau ngay tại khu rừng nhỏ, lúc đó cô ta và Trần Khiêm vừa mới chia tay, kết quả bị Trần Khiêm bắt ngay tại trận.
Khi đó, vì lừa Trần Khiêm chia tay nên Dương Hạ nói cô †a muốn yên tĩnh một mình.
Cho nên mới vô cùng ngại ngùng.
Nhưng hôm nay, trong lòng Dương Hạ cảm thấy vô cùng tự hào thậm chí là kích động.
Bây giờ cô ta chỉ thích nhìn khuôn mặt khó chịu của Trần Khiêm, thèm mà ăn không được, chỉ có thể đứng nhìn, cảm giác này thật là quá sảng khoái!
Còn Trần Khiêm thì vô cùng thất vọng với Dương Hạ đang nói thao thao bất tuyệt.
Nhưng nhìn Dương Hạ thế này, anh thật sự không chịu nổi.
Nghe những lời nói vừa rồi của Dương Hạ thì rất rõ ràng vừa rồi Lục Thần chưa đạt được mục đích.
Thế là anh ta kéo Dương Hạ vào phòng thử đồ rồi vỗ về, cũng là để khiến cho Trần Khiêm phãn nộ.
"Dương Hạ, tuy rằng đã chia tay, nhưng tôi vẫn mong cô giữ lòng tự trọng, bảo vệ tốt bản thân mình!"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Ha ha, mẹ nó ai cần anh quản, tôi muốn lên giường với ai thì người đấy có quyền, anh dám nói anh không muốn lên giường với tôi không? Bây giờ anh không ghen à? Ha ha..."
Dương Hạ cười đắc ý: "Thế nhưng tôi nói cho anh biết, con gái đều thực dụng như vậy, ai cho cô ấy đồ tốt, đều xứng đáng có được cô ấy! Cậu Lục không những mua điện thoại cho tôi, bây giờ, bộ quần áo trên tay tôi đến mười hai mươi nghìn tệ, còn Trần Khiêm anh thì sao, anh mua cho. tôi được cái gì? Khó khăn lắm mới có được một cái thẻ mua sắm, lại đi mua quà đắt tiền như thế cho con tiện nhân Mã Hân Nhiên kia! Đáng đời lắm!"
Dương Hạ đối với chuyện lần trước vẫn luôn tức giận bất bình.
Nhất là lúc Trân Khiêm mua túi xách đã khiến cô ta và Lục Thần muối mặt!
Ngay lập tức chỉ vào mũi Trần Khiêm mà ra sức chửi. Chính là vì muốn kích động anh!
"Thưa các cô các cậu, đây là nơi công cộng, mong các cô các cậu đừng gây ồn ào!"
Một vị nhân viên phục vụ đi tới phía Dương Hạ cười lễ phép.
"Ý của cô là gì! Cô muốn đuổi tôi đi đúng không? Cô không mau mở to đôi mắt của cô ra mà xem, tôi mua bao. nhiêu là đồ, người mà cô nên đuổi đi phải là bọn họi"
Dương Hạ lại tiếp tục không buông tha: "Cô mau đi gọi quản lý của các cô lại đây! Rốt cuộc là muốn đuổi khách quý mua hàng, hay là muốn để cho những kẻ ngớ ngẩn không có tiền làm bộ đi dạo ở chỗ này!"
Lần này, lời của Dương Hạ dọa nhân viên phục vụ sợ: hãi.
Tìm quản lý tới, hơn nữa xem ra, cô gái này thật không dễ chọc, cô ta còn phải giữ bát cơm của mình nữa.
Nhân viên bán hàng lập tức cảm thấy rất khó xử.
Thiên Mệnh Chí Tôn