Thiên Kim Danh Y

Chương 112: Vân Phi Tuân 2


Sơ Huỳnh vội vàng gật đầu, đặt chén nước đường xuống bàn: “Ta biết rồi! Ngươi đừng giận nữa, ta đi ngay… đi ngay, ngươi… ngươi phải hứa không được giận nữa đâu đấy!” Nói rồi, nàng ta luống cuống đứng dậy, hấp tấp bước ra ngoài.


Tô Liên Y suýt nữa bị Sơ Huỳnh làm cho tức đến hôn mê thêm lần nữa. Trong lòng chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét: Cô nàng này đích thực là khắc tinh định mệnh của mình!


Sơ Huỳnh xuất hiện trên đời rõ ràng không phải để sống tốt, mà là để chuyên tâm đối đầu với nàng!


“Chậm thôi! Đừng có chạy! Ngươi… khụ khụ… ngươi định chọc ta tức chết hay sao hả?” Giọng Tô Liên Y khản đặc, vừa mắng vừa ho, mấy tiếng ho khiến cả lồng ngực như muốn bung ra.


Sơ Huỳnh giật mình dừng bước, ngoái đầu lại, lí nhí: “Ta đi từ từ là được mà… Liên Y, đừng giận…”


Nói xong, nàng ta quả thật bắt đầu bước chậm lại, từng bước một, nhẹ nhàng như mèo đi trong đêm, cẩn thận như thể chỉ sợ dẫm vỡ một nhành lan.


Tô Liên Y thật sự giận sao? Có, nhưng giận chưa được bao lâu thì đã bị cảm động chen ngang. Người ta nói tri kỷ khó cầu, một đời có được một người vì mình mà quên cả bản thân, đủ rồi.


Huống chi người ấy đang mang thai, bụng to như cái trống, vậy mà vẫn không yên tâm, chạy đến hầu hạ nàng. Cái loại tình cảm này, không phải ai cũng có, không phải ai cũng xứng đáng nhận.


Đúng lúc ấy, một bóng người bước vào, là Vân Phi Tuân.


Trong tay hắn là một bát cháo trắng, vẫn còn nóng hổi, hơi nước nhẹ bay lên, hương gạo thơm dịu. Giọng nói hắn không lớn, nhưng đủ ấm để làm người ta cảm thấy an tâm:


“Liên Y, ăn chút cháo rồi uống thuốc.”


Tô Liên Y vốn vì sốt mà má đỏ bừng, giờ càng đỏ hơn. Nhưng nàng chỉ khẽ “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn.


Vân Phi Tuân tiến lại gần, định đặt bát cháo lên bàn, nhưng vừa liếc qua đã thấy Tô Liên Y như một con mèo bệnh nằm liệt trên giường, toàn thân mềm nhũn, yếu ớt đến mức chẳng còn sức mà ngồi dậy.


Mấy tháng trước, lần nàng đổ bệnh cũng là do kiệt sức, khi ấy người chăm sóc nàng là Sơ Huỳnh.


Nhưng bây giờ, Sơ Huỳnh sắp đến ngày sinh nở, đương nhiên chẳng thể tiếp tục làm chuyện này.


Huống chi… bây giờ nàng đã chịu chấp nhận hắn rồi.


Trong lòng Vân Phi Tuân vừa thẹn thùng lại vừa phấn khích, đến cả hô hấp cũng vô thức nhẹ đi mấy phần. Dù sao thì… hiện tại hai người cũng xem như đã có danh phận. Khi xưa là cưới hỏi đàng hoàng, bái đường thành thân. Giờ dù có chút… tiếp xúc nhỏ, chắc cũng không đến mức bị nàng trách tội.


Nghĩ vậy, hắn khẽ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ta đút cho nàng ăn, được chứ?”


Tô Liên Y mê man gật đầu, giọng khàn khàn như lửa thiêu: “Ừm…”


Trong cơn sốt này, ngoại trừ Sơ Huỳnh – bà bầu sắp sinh không thể lăn lộn nữa – thì ai chăm nàng cũng được.


Vân Phi Tuân hít một hơi thật sâu, cố trấn định bản thân, sau đó ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nâng thân người mềm nhũn của Tô Liên Y lên, để nàng tựa vào lòng mình. Một tay hắn đỡ nàng, tay kia nâng bát cháo, cẩn thận từng chút một.


Tô Liên Y suýt nữa phát sốt thêm lần nữa… vì thẹn. Tư thế này… chẳng phải nàng chỉ từng thấy trong mấy bộ phim tình cảm đầy sến súa hay chiếu lúc nửa đêm sao? Nào ngờ có một ngày, tình tiết đầy “ngôn tình cẩu huyết” ấy lại rơi đúng vào nàng! Không ổn. Đầu nàng càng lúc càng choáng…


Cháo vẫn còn ấm, là loại cháo trắng nấu nhừ đến mức từng hạt gạo đều mềm mịn, sánh quyện vào nhau như hồ. Chắc hẳn Vân Phi Tuân đã nấu rất lâu. Hắn cứ thế, một muỗng, lại một muỗng, lặng lẽ đút nàng ăn.


Mà dù Tô Liên Y thẹn đỏ mặt, dù lòng ngổn ngang trăm mối, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn – cái lồng ngực rắn chắc như đá ấy – vừa ngượng ngùng vừa yên tâm, ăn sạch hết bát cháo.


Cháo gần hết rồi, Vân Phi Tuân nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống lại, đắp chăn cẩn thận, sau đó mới cầm bát rời đi.



Mãi đến khi hơi thở tràn đầy mùi nam tính kia biến mất, Tô Liên Y mới dám thở hắt ra một hơi dài. Trong lòng như có con mèo cào cấu. Không biết là ngượng, là vui, hay là… có chút mong chờ? Cũng có thể là… tất cả.


Trong cơn mê man, Tô Liên Y lại dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ dần, sốt cao khiến ý thức mơ hồ như trôi bồng bềnh giữa một giấc mộng không tên.



Khi Tô Liên Y lần nữa tỉnh dậy, tự mình chống người ngồi dậy được, thì đã là ba ngày sau.


Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Người hiện đại e là khó lòng hiểu được cảm giác này, vì họ có paracetamol, có thuốc trị cảm Bạch Gia Hắc, có viên cảm kháng sinh liều mạnh, chưa kể mũi tiêm "tiên phong số 1" giúp bệnh nhân sốt cao đến mấy, nằm vào thì thoi thóp, tiêm xong thì tung tăng đi chơi.


Nhưng ở cái thời cổ đại này? Không có thuốc tiên, không có kháng sinh, tất cả chỉ dựa vào thuốc thang, xông mồ hôi và sức đề kháng của chính bản thân.


Chỉ một trận cảm sốt thôi mà nếu thân thể yếu, nằm liệt giường cả tháng trời cũng chẳng phải chuyện hiếm. Không kịp hạ sốt còn dễ biến chứng thành viêm phổi.


May mà Tô Liên Y mạng lớn, lần này tuy sốt đến hai lần, nhưng đều vượt qua được. Mà chỉ mất ba ngày đã tỉnh táo lại, coi như là kỳ tích rồi.


Trong gian phòng nhỏ, sau bức bình phong là thùng tắm gỗ lớn. Nước ấm bốc hơi lờ mờ.


Tô Liên Y ngâm mình trong đó, đem ba ngày mồ hôi nhớp nháp rửa trôi sạch sẽ, cảm giác như vừa được tái sinh.


Trong nước tắm có nhỏ vài giọt tinh dầu, là thứ mà Tô Liên Y và Vân Phi Tuân dùng dụng cụ chưng cất đặc biệt để chiết xuất ra.


Sau khi rửa sạch cánh hoa rồi đem chưng cất, sẽ tách được ba loại thành phần: nước, tinh dầu và bã hoa. Những thứ này với người hiện đại thì chẳng xa lạ gì, nhưng đối với người thời cổ đại thì đúng là một phát minh mới mẻ. Nước chính là thủy tinh (nước hoa chưng cất), dầu là tinh dầu, còn phần bã hoa cuối cùng thì đem phơi khô, nghiền mịn, có thể dùng làm mặt nạ dưỡng trắng. Toàn bộ cánh hoa được tận dụng triệt để, không bỏ sót gì, tất cả đều được đưa vào bài thuốc “Thần Tiên Phương”.


Thần Tiên Phương đã chuẩn bị xong, chỉ chờ thân thể Tô Liên Y hoàn toàn hồi phục để chính thức đưa ra thị trường.


Tắm rửa xong, nàng lau khô người, thay bộ y phục sạch sẽ thoải mái rồi bước ra ngoài.


Chàng thiếu tướng oai phong lẫm liệt năm xưa ở quân doanh Vân Phi Tuân, nay đã trở thành “đầu bếp ở Tô gia”, đang tất bật trong gian bếp, tay chân lóng ngóng nấu nướng. Tô Liên Y đứng nhìn bóng dáng cao ráo, bận rộn kia, nhớ lại ba ngày qua được hắn tận tâm chăm sóc, trong lòng không khỏi thêm vài phần rung động với người đàn ông trước mặt.


Nàng cũng vào bếp giúp nấu ăn. Cả hai cùng dùng bữa, rồi chừa ra một phần mang đến cho Sơ Huỳnh.


Sơ Huỳnh sắp sinh, mấy ngày nay, bà cụ Tôn – mẹ của Tôn Đại Hải – ngày nào cũng đến chăm nom. Lúc này, bà đang dìu Sơ Huỳnh đi lại trong sân.


Tô Liên Y xách giỏ đồ ăn bước vào, gọi lớn: “Nghỉ một lát đi, đến ăn cơm nào. Hôm nay nếm thử tay nghề của Đại Hổ một chút nhé.”


Bên ngoài nàng vẫn gọi hắn là “Đại Hổ”, nhưng trong nhà thì bị yêu cầu gọi bằng tên thật, Vân Phi Tuân.


Cả đời này Sơ Huỳnh chưa từng mệt đến vậy, liền vội vàng ngồi xuống, bắt đầu uống nước nóng, chuẩn bị ăn cơm để lấy lại sức.


Tô Liên Y thì bị bà cụ Tôn kéo sang một bên: “Bà có chuyện gì sao ạ?” Tô Liên Y hỏi.


Bà cụ Tôn hơi lưỡng lự, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng: “Liên Y cô nương, ngươi vẫn chưa từng sinh nở, chắc mấy chuyện này cũng không hiểu rõ, nhưng mà… Hoàng cô nương ấy…” Bà lại ngập ngừng.


Tô Liên Y vội vàng nói: “Bà có gì cứ nói thẳng ạ, tuy ta chưa từng nuôi con nhỏ, nhưng từng đọc qua y thư, chuyện sinh nở của phụ nữ, ta cũng biết phần nào.”


Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về phía Sơ Huỳnh đang vui vẻ thưởng thức món ăn, ánh mắt thoáng chút lo lắng.


Thật ra, trong lòng nàng cũng đã luôn canh cánh một chuyện, chỉ là...


Bà cụ Tôn lại thở dài lần nữa: “Liên Y cô nương cũng thấy rồi đấy, người Hoàng cô nương nhỏ xíu, khung xương hẹp, mà cái thai lại lớn… sợ rằng… sẽ khó sinh đấy.”



Trong khoảnh khắc, nàng không biết nên trả lời thế nào. Trường hợp như của Sơ Huỳnh, nếu là ở hiện đại, không nghi ngờ gì, nhất định phải mổ lấy thai, hoàn toàn không thể sinh thường được! Nhưng ở thời cổ, làm gì có khái niệm “mổ đẻ”?


Nàng vốn là bác sĩ chuyên về não, từng làm qua các ca phẫu thuật thần kinh, nhưng sản khoa thì chưa từng đụng tới. Tuy lý thuyết đều hiểu, nhưng không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào. Nếu cứ liều mạng mà mổ, e rằng… lành ít dữ nhiều.


Huống chi, điều kiện vệ sinh nơi đây quá kém, mà phẫu thuật thì chẳng khác nào đặt đầu mình lên lưỡi dao, chưa nói đến thành công hay thất bại, chỉ riêng nhiễm trùng! viêm nhiễm! nhiễm khuẩn huyết!… đều là những thứ đủ để lấy mạng người!


Dù sao bà cụ Tôn cũng là người từng trải, thời trẻ còn làm bà đỡ, tất nhiên nhìn là biết ngay tình hình nghiêm trọng cỡ nào.


Tô Liên Y nhìn Sơ Huỳnh, trong đầu hiện lên từng nét mặt, từng nụ cười của nàng ta. Nhớ đến ánh mắt to tròn ngây thơ của nàng ta mỗi lần hỏi đủ thứ chuyện, nhớ đến dáng vẻ bụng bầu vượt mặt vẫn lo lắng chạy tới chăm sóc mình khi sốt cao mê man. Nhớ đến khi bị mình mắng, nàng ta cứ ba bước ngoái lại nhìn một lần, vừa đi vừa lo, trong mắt chỉ toàn là mình.


Sống mũi cay xè, vành mắt nhanh chóng ầng ậc nước.


Đây là lần đầu tiên bà cụ Tôn thấy Tô Liên Y khóc. Trong mắt người trong thôn, Tô cô nương giống như Quan Âm sống: giỏi giang, bình tĩnh, tựa như chẳng có gì có thể làm khó được nàng. Thế mà chuyện của Sơ Huỳnh… lại khiến nàng rơi lệ.


Tô Liên Y vội rút khăn tay, nhanh chóng lau nước mắt, không muốn để Sơ Huỳnh phát hiện dù chỉ một chút. Sau đó, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không còn cách nào khác… Vậy mấy ngày tới đành phiền bà rồi. Dẫn nàng ấy đi lại nhiều vào, giúp nàng ấy rèn luyện thể lực. Ngày mai ta vào huyện thành, sẽ mua một ít thịt bò mang về, mấy hôm tới cứ cho nàng ấy ăn bồi bổ, tăng thể chất vậy.”


Giá như Sơ Huỳnh không phải sinh ra vào thời này. Giá như nàng ấy được sinh ra ở hiện đại, thì tốt biết bao…


Bà cụ Tôn cũng đỏ hoe cả mắt. Sinh con đối với người phụ nữ xưa nay nào có dễ dàng gì, đó là cuộc giằng co giữa người mẹ và Diêm Vương. Bà từng làm bà đỡ, đã từng tận mắt chứng kiến cảnh một người phụ nữ đang còn khỏe mạnh, chỉ vài canh giờ sau đã là một xác hai mạng.


Mà Sơ Huỳnh ấy, lại là một người tốt. Trước đây ngày nào cũng kiên nhẫn dạy chữ cho cháu trai tiểu Cẩm của bà, thằng bé về nhà cũng suốt ngày “Liên Y tỷ tỷ”, “Sơ Huỳnh tỷ tỷ” không dứt miệng. Ai mà ngờ… ông trời lại sắp đặt cho nàng ấy một số phận trớ trêu đến thế?


Tô Liên Y đưa tay nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà cụ, nhẹ giọng: “Bà à, mấy ngày tới chắc phải làm phiền bà nhiều rồi.”


Bà cụ vội xua tay: “Ôi dào, Liên Y cô nương, ngươi nói thế là khiến bà già này hổ thẹn quá. Nếu không có ngươi, Tôn gia chúng ta làm sao vượt qua được lúc khốn khó? Tôn gia chúng ta mà còn đứng được hôm nay, tất cả đều là nhờ ngươi hết đó!”


Tô Liên Y cười nhẹ, đầy bất lực: “Chúng ta đều là người một nhà cả, giúp nhau là chuyện nên làm. Sơ Huỳnh thì đành nhờ bà chăm chút kỹ hơn, nếu có gì bất thường, nhờ bà cho người gọi ta. Ta mà không ở xưởng mỹ phẩm thì cũng ở xưởng rượu, không thì ở quán rượu, ngoài ba chỗ đó thì không đâu cả.”


“Được rồi, được rồi, ngươi cứ yên tâm, lão thân dù phải dốc hết sức cũng nhất định phải giữ được mẹ tròn con vuông cho nàng ấy.” Bà cụ vỗ vỗ mu bàn tay nàng như hứa chắc.


Tô Liên Y gật đầu cảm ơn, rồi quay trở lại bên Sơ Huỳnh: “Thế nào? Ăn được không?”


Sơ Huỳnh bĩu môi: “Liên Y muốn nghe lời giả dối hay lời không thật?”


Tô Liên Y bật cười bất lực: “Khác nhau chỗ nào chứ?”


Sơ Huỳnh nheo mắt cười ranh mãnh, rồi nhanh chóng đổi sắc mặt, làm bộ như muốn khóc: “Dở muốn chết! Ta chưa từng ăn thứ gì khó nuốt đến thế! Không tin thì ngươi nếm thử xem!”


Tô Liên Y cầm đũa nếm thử một miếng, nhíu mày: “Thì cũng bình thường thôi mà? Không ngon thật, nhưng đâu đến mức dở đến thế.”


Sơ Huỳnh cười hí hí: “So với tay nghề của ngươi thì dở chết đi được! Biết sao giờ, tại ai bảo ngươi nuôi miệng ta thành quen rồi đó.” Nàng ta nháy mắt, cố tình nịnh nọt một cách ngây thơ.


Tô Liên Y tất nhiên thừa hiểu, ngoài mặt cười cười, trong lòng lại nghẹn lại. Nàng cười không nổi nữa, ánh mắt trầm xuống, giọng nghiêm túc hơn: “Sơ Huỳnh, sinh con là chuyện lớn, ngươi nhất định không được bướng bỉnh. Bà cụ nói sao thì làm y như vậy, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tùy hứng!”


Càng nghĩ, nàng càng sợ, sợ Sơ Huỳnh lại nổi tính trẻ con. Nàng không dám tưởng tượng, nếu thế giới này không còn Sơ Huỳnh thì mình sẽ ra sao. Nơi dị thế xa lạ này, chính nhờ có những người thân và bằng hữu như thế, nàng mới có chút ấm áp mà sống tiếp. Một người thôi… nàng cũng không muốn mất.


Sơ Huỳnh lại bĩu môi, đôi mắt long lanh sáng rực: “Hứ, Liên Y, rồi sẽ có một ngày ngươi nhận ra, ta không hề bướng bỉnh. Chỉ là khi cần nghiêm túc, ta sẽ nghiêm túc hơn bất kỳ ai; còn khi cần bướng bỉnh, ta lại chẳng chịu thua ai cả!”


Tô Liên Y cười khổ: “Biết rồi, biết rồi… Mấy món này ngươi ăn nổi không? Không thì ta mang về, làm món mới cho ngươi ăn.”


“Không cần đâu, không cần đâu! Liên Y cũng mới ốm dậy, đừng vất vả nữa. Ta cố ăn là được. Dù gì cũng phải giữ mặt mũi cho Đại Hổ, không thì hắn khóc mất.” Sơ Huỳnh cười khúc khích, miệng vẫn đang nhóp nhép.



“….” Tô Liên Y dở khóc dở cười, lắc đầu bất lực. Người hay khóc lóc chắc gì là Đại Hổ chứ, chẳng phải là ngươi, Hoàng Sơ Huỳnh, sao?


“Nào, ăn đi nhé, lát nữa ta quay lại lấy bát. Dạo này bà cụ sẽ ở đây với ngươi. Còn ta, ‘Thần Tiên phương’ sắp mở bán rồi, ta nghỉ bệnh ba hôm, công việc dồn lại nhiều lắm, phải tranh thủ làm cho xong.”


Sơ Huỳnh vội vẫy tay như đuổi: “Biết rồi, biết rồi! Mau đi đi, hehe~”


Tô Liên Y nhìn gương mặt tươi rói của Sơ Huỳnh, khẽ thở dài một tiếng, rồi đứng dậy, chào bà cụ Tôn và rời khỏi sân nhà Sơ Huỳnh.



Tô Hạo nay đã hoàn toàn bình phục. Nhưng Tô Hạo bây giờ không còn là Tô Hạo của ngày xưa nữa, ngoài sự chăm chỉ và nỗ lực vốn có, hắn còn học được cách xoay chuyển khéo léo, linh hoạt trong buôn bán từ Tiền Hội, và thường xuyên nghe Tô Liên Y giảng giải những kiến thức cơ bản về kinh doanh.


Do tình hình chiến sự bất ổn, Tô Liên Y và Tô Hạo đã bàn bạc, quyết định không mở rộng thêm thị trường của rượu Tô gia, mà chỉ duy trì lượng tiêu thụ hiện tại. Trên cơ sở đó, tăng cường quảng bá và tiêu thụ loại rượu thuốc, đồng thời lên kế hoạch ngoài các loại đã có, sẽ nghiên cứu và phát triển thêm những dòng rượu thuốc mới.


Tô Hạo tiến bộ rất nhanh, lại không bị bất kỳ điều gì chi phối, toàn tâm toàn ý dồn sức vào việc kinh doanh, nên càng phát triển vượt bậc. Hai quản sự của tiệm rượu và xưởng rượu Tô gia đều là những người giỏi nhất trong nghề, có hai người này hỗ trợ, Tô Hạo như hổ mọc thêm cánh, đưa việc làm ăn của xưởng rượu ngày càng lên một tầm cao mới.


Không còn bị chuyện xưởng rượu ràng buộc, Tô Liên Y có thể dồn toàn tâm toàn ý vào việc phát triển dòng mỹ phẩm “Thần Tiên Phương”.


Nàng đi khắp huyện Nhạc Vọng, tìm đến đủ loại cửa hàng đồ quý và xưởng mộc, đặt làm hộp gỗ và bao bì độc quyền cho sản phẩm. Hai bên cũng đã ký hợp đồng rõ ràng: Mẫu hộp và bao bì này không được phép bán ra ngoài cho bất kỳ khách hàng nào khác, nếu vi phạm, sẽ phải bồi thường một khoản lớn.


Tô Liên Y rất hài lòng. Điểm này, người xưa làm còn tốt hơn cả người thời nay. Người xưa trọng chữ tín, coi danh dự và nhân nghĩa là hàng đầu. Cho dù không có khế ước ràng buộc, e là các chưởng quầy kia cũng tuyệt đối không dễ dàng bán mẫu bao bì giống hệt ra ngoài.


Giải quyết xong vấn đề bao bì, Tô Liên Y quay lại xưởng mỹ phẩm để kiểm tra chất lượng sản phẩm. Có Triệu thị giám sát nghiêm ngặt, mọi mẻ hàng đều đạt chuẩn tuyệt đối, không có lấy một chút sai sót.


Khi lô hộp đựng và bao bì tinh xảo được đưa đến, những nữ công nhân trong xưởng ai nấy đều tròn mắt thán phục, mân mê không rời tay. Vì những lọ, hũ ấy thật sự tinh xảo và xinh đẹp khác thường. Ai nấy đều âm thầm cảm thán ánh mắt của Tô Liên Y quả thật quá cao minh.


Sau đó là công đoạn chiết sản phẩm. Các loại mỹ phẩm khác nhau được cho vào từng mẫu chai lọ đã đặt riêng từ trước, tên sản phẩm cũng được khắc nung trực tiếp lên thân chai ngay từ quá trình nung chế. Bên trong hộp gỗ đều có ngăn chia rõ ràng, mỗi ngăn lót lụa đỏ tinh xảo. Lụa đỏ, lọ trắng, màu sắc rực rỡ nổi bật, chỉ nhìn thôi đã khiến nữ nhân say mê.


Khi mọi công đoạn đều hoàn tất, Tô Liên Y đích thân kiểm tra kỹ lô hàng đầu tiên, tổng cộng năm trăm hộp, không bỏ sót một chi tiết nào. Mà lần kiểm tra ấy, kéo dài suốt cả một ngày.


Đêm xuống, tại sân nhỏ của xưởng mỹ phẩm, Tô Liên Y cho người chuẩn bị món ăn, bày rượu, mở tiệc liên hoan cho toàn thể nữ công nhân. Xưa nay, tụ tập ăn uống vốn là chuyện của nam giới, còn phụ nữ thì mãi mãi chỉ quanh quẩn nơi hậu viện. Nhưng lần này, nhờ ánh sáng của Tô Liên Y, các nữ nhân ấy cũng được một lần làm "việc của đàn ông", ai nấy đều hào hứng vô cùng.


Cụng ly, đoán rượu, chơi trò vui, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả đám nam nhân. Tô Liên Y nhìn mà ngẩn cả người, nhưng trong lòng lại trào lên niềm vui từ tận đáy lòng.


Nàng luôn tin phụ nữ không hề thua kém đàn ông. Phụ nữ cũng phải có sự nghiệp, có giao thiệp, có địa vị. Nhất định là như vậy.



Hộp mỹ phẩm đầu tiên là để dành bán cho Lý phu nhân, đây là lời hứa từ trước. Đồng thời, Lý phu nhân cũng chính là một “bảng hiệu sống”, một “quảng cáo sống”. Nhờ làn da thay đổi rõ rệt của bà ta, khắp huyện Nhạc Vọng và cả các tiểu thư phu nhân nhà quyền quý vùng lân cận đều đang dõi mắt chờ đợi Tô Liên Y, chờ đợi dòng sản phẩm “Thần Tiên Phương”.


Hôm ấy, Tô Liên Y đích thân mang hộp mỹ phẩm đầu tiên đến Lý phủ, vào tận viện Mẫu Đơn.


Trong tiền sảnh, nàng ngồi uống trà chờ đợi, trong lòng có phần thắc mắc: Thường ngày hễ nàng đến là có thể gặp phu nhân ngay, vậy mà hôm nay lại được báo rằng phu nhân bận việc, phải đợi ở phòng khách.


Nàng nào hay, “bận việc” kia của Lý phu nhân, thật sự là có “việc gấp”.


Tuy nhiên, Lý phu nhân vốn là người tinh tế, đã cho vài tiểu nha đầu lanh lợi ra tiếp chuyện cùng Tô Liên Y, đứng hầu một bên, toàn lựa lời hay ý đẹp để trò chuyện. Nhờ vậy mà thời gian chờ đợi cũng không đến nỗi nhàm chán.


Chờ suốt nửa canh giờ, Tô Liên Y cũng bắt đầu mỏi, định đứng dậy cáo từ, thì liền thấy Lý phu nhân cùng Lưu ma ma từ bên ngoài bước vào.


“Liên Y à, thật ngại quá, để ngươi chờ lâu rồi.” Lý phu nhân vừa nói vừa nắm tay nàng, nét mặt đầy vẻ ân cần.



Lý phu nhân nở nụ cười hiền hậu, nhưng vừa liếc thấy chén trà nguội bên tay Tô Liên Y thì sắc mặt liền sa sầm, quay sang trách mắng đám nha hoàn đứng gần: “Ta bảo các ngươi phải tiếp đãi cho chu đáo, vậy mà lại để Liên Y cô nương uống trà lạnh thế này sao?”


Mấy nha hoàn vội vàng quỳ xuống, run giọng giải thích: “Phu nhân bớt giận, vừa rồi bọn con mải mê trò chuyện cùng Tô cô nương, chuyện trò hợp ý quá nên mới quên thay trà ạ.”


Tô Liên Y cũng giật mình, vội nói: “Phu nhân, xin người đừng trách các nha hoàn. Là do ta bảo các họ không cần thay, vì ta không khát.”


Nhưng trong lòng nàng lại thầm nghĩ: Quả nhiên, nhà quyền quý thì lắm quy củ thật.


Lúc này Lý phu nhân mới dịu lại, rồi ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện thân mật cùng Tô Liên Y. Đám nha hoàn liền mang trà lạnh đi và thay bằng trà nóng. Tô Liên Y ngồi cùng bà hàn huyên hồi lâu, cũng thấy khát nên bưng chén trà lên uống.


Đang trò chuyện, từ ngoài cửa có một người bước vào. Người ấy dáng dấp cao ráo, khoác trên mình bộ y phục trắng, dung mạo tuấn tú xuất trần, không ai khác chính là Lý Ngọc Đường. Hắn vốn bị Lý phu nhân gọi gấp về phủ, nhưng khi vừa bước vào, nhìn thấy Tô Liên Y đang ngồi đó, hắn cũng sững người, thoáng chút bối rối.


“Ngọc Đường, ngươi về đúng lúc lắm, mau lại đây ngồi, xem thử mấy thứ mà Liên Y mang đến cho ta.” Lý phu nhân vui vẻ nói.


Lý Ngọc Đường cau mày thầm nghĩ: Rõ ràng là mẫu thân gọi ta về gấp, giờ lại nói như thể ta về đúng lúc?


Tô Liên Y ngồi phía đối diện, nét mặt tươi tắn, tay cầm chén trà thong thả nhấp một ngụm. Lúc này, giữa hai người đã không còn là đối thủ, mà là bằng hữu. Ấn tượng của nàng về Lý Ngọc Đường cũng dần thay đổi, dù gì hắn cũng từng giúp nàng hai lần.


Có lẽ, trước kia là nguyên chủ đã dồn hắn đến bước đường cùng, mới khiến một công tử tốt trở thành một kẻ b**n th**, tàn nhẫn như vậy chăng?


Lý Ngọc Đường vốn dĩ bị gọi gấp trở về, trong lòng đang bực bội khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Tô Liên Y thì sự bực dọc ấy kỳ lạ thay lại lặng lẽ tan biến. Hắn khẽ mỉm cười với nàng, giọng nói trầm thấp: “Tô cô nương, lại gặp rồi.”


Tô Liên Y cũng khẽ cười đáp lễ: “Lần trước thật cảm ơn công tử đã giúp đỡ. Lẽ ra hôm sau nên đến nhà cảm tạ, nhưng ta lại bị bệnh, không thể đến được.”


Lý Ngọc Đường hơi sững người, dường như không ngờ đến câu trả lời ấy, đôi mắt dài hẹp cũng mở to hơn đôi chút: “Bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”


Tô Liên Y lắc đầu, dịu giọng nói: “Khiến công tử phải lo rồi, chỉ là do hôm đó hơi mệt, nghỉ vài ngày là khỏe lại thôi.” Không ngờ đối phương lại tỏ ra lo lắng như vậy, trong lòng nàng có chút hối hận vì đã nhắc đến chuyện ấy. Nhưng lại không biết nên giấu giếm thế nào. Dù sao, theo lễ nghi thông thường, người ta đã giúp nàng, hôm sau dù bận đến mấy cũng phải đến cảm tạ, hoặc ít nhất là gửi thư.


Vấn đề là... lúc đó nàng bệnh đến mức chỉ biết đánh cờ với Chu Công, lấy đâu ra sức mà viết thư? Nói ra như vậy cũng là để giải thích rõ ràng, tránh để người ta nghĩ nàng là kẻ vô lễ, không biết điều.


Lý phu nhân nhìn thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người, khóe môi khẽ cong, lộ ra nụ cười hài lòng. Bà ta liếc mắt sang Lưu ma ma bên cạnh, hai người âm thầm trao đổi một ánh nhìn đầy ẩn ý.


Lý phu nhân dịu dàng nói: “Thôi được rồi, mọi người đều là người một nhà cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, Liên Y không cần cảm ơn nữa đâu.”


Rồi bà ta quay sang con trai, nói tiếp: “Ngọc Đường, ngươi còn nhớ lần trước ta kể về Thần Tiên Phương chứ? Chính là đây đấy, Liên Y đã sẵn sàng đưa sản phẩm ra thị trường rồi.”


Lý Ngọc Đường tỏ ra rất tò mò, bước tới gần, cúi nhìn chiếc hộp đặt trên bàn, chế tác vô cùng tinh xảo. Khi mở hộp ra, dưới lớp lụa đỏ tươi là những lọ sứ nhỏ trắng muốt tinh xảo như ngọc.


“Chưa bàn đến công hiệu, chỉ riêng phần hộp đựng này thôi cũng đủ khiến người ta muốn mua rồi.” Hắn buột miệng khen ngợi.


Tô Liên Y hơi lúng túng trước lời khen thẳng thắn như vậy, chỉ đành lấy cớ uống trà để che giấu vẻ ngượng ngùng. Nàng cảm thấy loại trà mà Lý phu nhân dâng lên lần này đặc biệt thơm, thơm hơn hẳn loại được dâng lúc trước, khiến nàng cứ uống mãi không dừng.


“Ngọc Đường à, Liên Y chuẩn bị đưa Thần Tiên Phương ra thị trường, ngươi phải giúp đỡ nhiều vào đấy, ngươi quen biết rộng khắp các thành trấn xung quanh mà.” Lý phu nhân nói.


Lý Ngọc Đường vội đáp: “Chuyện đó đương nhiên rồi, mẫu thân cứ yên tâm.”


Lý phu nhân lại quay sang nói với Tô Liên Y: “Nếu có gì chưa rõ, ngươi cứ hỏi Ngọc Đường. Nó từ nhỏ đã theo cha học buôn bán, cũng có chút thành tựu rồi.”


Tô Liên Y nhanh chóng đáp lời: “Tạ phu nhân đã lo nghĩ cho ta, cũng xin đa tạ công tử.” Nàng hoàn toàn không khách sáo, nếu sau này gặp chuyện khó xử thật, nhất định sẽ đẩy thẳng sang cho Lý Ngọc Đường giải quyết.


Còn Lý Ngọc Đường thì trong lòng lại thấy vui mừng khôn xiết, vì Tô Liên Y sẽ phải “nhờ vả” đến hắn.


Hắn trở về chỗ ngồi, cầm chén trà lên, vừa định uống thì đột nhiên phát hiện một mùi hương kỳ lạ, không giống mùi trà thông thường... Mùi này...



Thiên Kim Danh Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y Truyện Thiên Kim Danh Y Story Chương 112: Vân Phi Tuân 2
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...