Thiên Kim Danh Y
Chương 110: Tỏ tình 2
Lý Ngọc Đường… Đại Hổ không xa lạ gì. Còn nhớ năm xưa ở huyện Nhạc Vọng, một ngày phố chợ vốn yên bình bỗng trở nên náo động khác thường, các nữ tử rối rít kéo nhau vây quanh một cửa hàng. Nguyên nhân chỉ vì vị Nhị công tử Lý gia đang đích thân đi thị sát.
Khi đó, các cô nương không quan tâm đến dáng vẻ đoan trang, chen chúc chạy theo chỉ để được thấy mặt hắn một lần, đủ thấy khí chất con người ấy nổi bật nhường nào. Hồi ấy, Đại Hổ chỉ đứng từ xa liếc nhìn Lý Ngọc Đường một cái, vậy mà hôm nay đứng gần thế này, quả thực khiến lòng hắn chấn động. Người này, diện mạo tuấn tú, thần thái cao quý, khó trách khiến bao nữ tử điên cuồng.
Tô Liên Y cũng nhận ra không khí có phần căng thẳng, khẽ co rụt cổ lại, cười gượng: “Đại Hổ, buổi tối vui vẻ… à không, là ngủ ngon. Hẹn gặp ngươi sáng mai.” Nói xong, nàng vội xoay người định chạy thẳng vào nhà.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp bước được vài bước thì cổ tay đã bị người ta giữ lại.
“Liên Y.” giọng Đại Hổ khàn đặc: “Nàng với hắn… là chuyện gì?”
Tô Liên Y thấy chạy không thoát, đành thở dài: “Xe của ta bị hỏng giữa đường, mà lại đang vội về nhà, nên mới quá giang xe hắn về. Xa phu của hắn còn ở lại giúp Mã đại thúc sửa xe nữa mà. Chỉ có vậy thôi, thật đó.”
“Ta hỏi…” Đại Hổ nhíu mày, bực bội nói: “Nàng với hắn, chẳng phải trước đây còn là…”
Tô Liên Y hơi lúng túng, gãi nhẹ mũi, nói lí nhí: “Ừm… chúng ta đã nói rõ với nhau rồi. Chuyện cũ bỏ qua hết, sau này xem như bằng hữu. Dù sao thì… có thêm một người bạn vẫn hơn thêm một kẻ thù.”
“Nhưng nàng với hắn… chẳng lẽ… chẳng lẽ…” Đại Hổ vốn không giỏi ăn nói, giờ càng không biết phải diễn đạt thế nào, chỉ thấy tim rối như tơ vò, bồn chồn đến nghẹt thở.
Hắn sợ, sợ đến run người. Hắn chẳng ngại gì một kẻ như Diệp Từ, tuy Diệp Từ còn tuấn tú hơn cả Lý Ngọc Đường, nhưng hắn chỉ là một kẻ miệng mồm ba hoa, lắm trò cợt nhả. Mà Đại Hổ biết rõ, Tô Liên Y không đời nào thích kiểu người đó. Nhưng Lý Ngọc Đường thì khác…
Thế nhưng Lý Ngọc Đường thì lại khác. Tô Liên Y đã từng thầm thích Lý Vũ Đường, giờ có cơ hội tiếp xúc gần gũi, sao dám chắc nàng không động lòng?
Tô Liên Y hiểu rõ tình cảm Đại Hổ dành cho mình. Trước đây hắn từng nói một lần, nàng cũng chưa từng quên. Lúc này, nàng càng hiểu hắn đang lo sợ điều gì.
Nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta với hắn không có gì đặc biệt, chỉ là bằng hữu bình thường thôi.” Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay như kìm sắt của hắn, định quay người rời đi. Nhưng mới xoay lưng một cái, tay lại bị hắn kéo lại.
Đại Hổ lần này nắm rất chuẩn, không quá mạnh khiến nàng đau, nhưng cũng đủ chặt để nàng không thể thoát ra. Hắn cứ thế giữ chặt nàng, kéo vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.
Hai người đứng trong phòng khách, sát bên phòng ngủ.
Nhìn bề ngoài, Đại Hổ vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đang rối như tơ vò. Hắn sợ. Hắn thật sự sợ. Sợ rằng hôm nay nàng vẫn vui vẻ đi ra ngoài, nhưng ngày mai trở về sẽ bình thản mỉm cười nói với hắn rằng… nàng đã trở thành thê tử người khác rồi.
Trước đây chỉ một mình Diệp Từ đã khiến hắn như phát điên. Bây giờ lại có thêm một Lý Ngọc Đường.
Không được. Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng. Hắn không thể để nàng trốn tránh nữa, không thể cứ mãi lặng im. Đại Hổ kéo nàng ngồi xuống ghế, tự mình pha một chén trà nóng đưa cho nàng để nàng tỉnh táo lại. Hắn cố đè nén tâm trạng đang như núi lửa chực trào, ngồi xuống đối diện nàng.
“Liên Y… nàng còn nhớ chuyện ta từng nói trước đây không?” Hắn nghiêng người tới gần, giọng trầm thấp: “Chúng ta đã thành phu thê. Ta cũng đã nói… ta thích nàng. Nếu… nếu nàngi cũng thích ta… thì chúng ta có thể… có thể…”
Nói đến đây, hắn nghẹn lại. Câu “chúng ta có thể thành phu thê thật sự” cứ mắc kẹt trong cổ họng, mãi không thể bật ra thành lời.
“Ừm, ta nhớ.” Tô Liên Y nhẹ giọng đáp.
Sự điềm tĩnh của Tô Liên Y khiến Đại Hổ hơi sững lại. Trái tim đang nôn nóng cũng nhờ vậy mà dịu đi đôi chút. Hắn nghiêm túc hỏi: “Vậy… nàng có thích ta không?”
Câu hỏi này khiến Tô Liên Y thật sự khó xử. Nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trước mặt mình, nói là không có chút tình cảm thì không đúng, nhưng để nói là thích, là yêu thì… vẫn chưa tới mức ấy. Trong lòng nàng, đối với hắn có một chút cảm mến, một sự gần gũi khó tả, nhưng vẫn còn lững lờ chưa rõ ràng.
“… Cũng… cũng tạm được.” Nàng chỉ có thể trả lời như vậy.
Đại Hổ nhíu mày, giọng khổ sở: “Tạm được là sao? Là thích hay không thích?”
Dù sao Tô Liên Y cũng là người trưởng thành. Nàng hiểu rõ đạo lý trai lớn phải lấy vợ, nữ lớn phải lấy chồng. Bảo nàng chưa từng mơ mộng về tình yêu hay hôn nhân thì là giả, nàng đâu phải gỗ đá. Chỉ là, so với những nữ nhân khác, nàng lý trí hơn một chút… hoặc có lẽ là hơn rất nhiều.
“… Tạm được là… tạm được thôi.” Nàng cúi đầu, có phần áy náy vì chính mình cũng không rõ lòng mình.
Đại Hổ đột nhiên tiến sát tới, hai tay chống lên hai bên tay vịn ghế, vây lấy nàng. Mày rậm cau chặt, giọng nói khàn khàn, đầy lo lắng và đau lòng: “Liên Y, đừng lảng tránh ta nữa… có được không?”
Tô Liên Y ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, ánh mắt đầy nghiêm túc và chân thành kia khiến tim nàng khẽ run. Nàng khẽ đáp: “Ta không hề lảng tránh. Chỉ là…”
Nói đến đây, nàng cụp mắt xuống: “Chỉ là… ta biết cái trò nghi kỵ lẫn nhau ấy rất mệt mỏi. Ta không muốn chơi. Ta sẽ không cố tình dùng thái độ mập mờ để giày vò ngươi. Nhưng ta có một điều, ta vẫn chưa dám hỏi.”
Đại Hổ lập tức nói: “Là chuyện gì? Nàng cứ hỏi, hỏi gì ta cũng trả lời.”
Vừa thốt ra, lòng hắn bỗng chột dạ. Nếu nàng hỏi về nhiệm vụ của hắn thì biết trả lời sao đây?
Nhưng Tô Liên Y dĩ nhiên sẽ không hỏi đến chuyện đó.
Tô Liên Y cụp mắt trầm ngâm một lúc. Lần trước nàng không hỏi, không phải vì sợ nghe câu trả lời phủ định, mà vì nàng cảm thấy tình cảm giữa họ còn chưa đến mức có thể nói đến hôn nhân hay đưa ra câu hỏi động trời như vậy. Nhưng hôm nay, nàng đã hỏi câu đó với Diệp Từ rồi, thì cũng tiện thể hỏi Đại Hổ luôn.
Nếu hắn từ chối, cũng tốt. Càng sớm dứt lòng, sau này có gặp lại cũng không khó xử. Cùng lắm nàng sẽ dọn vào trong huyện thành ở, nay đã có lý do đường hoàng, chẳng giống ngày xưa. Nhưng nếu Đại Hổ đồng ý thì sao?
Trái tim Tô Liên Y đập loạn. Câu hỏi này, nàng thật sự chưa từng nghĩ kỹ. Nếu hắn thật sự đồng ý… vậy thì nàng…
Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu lên, không né tránh nữa, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Đại Hổ, thứ ta mong muốn ở tình yêu, ở gia đình… rất đơn giản thôi. Ta chỉ muốn một đời một người, trong mắt chỉ có nhau, không có bình thê, không có thiếp thất, không có nha hoàn thông phòng. Thậm chí, cả kỹ viện cũng không được bước chân vào. Nam nhân của ta, từ thân thể đến trái tim, đều phải tuyệt đối chung tình. Chuyện này… ngươi làm được không?”
Câu hỏi này, đặt trong thời hiện đại thì rất bình thường, thậm chí còn là điều kiện cơ bản giữa tình nhân hay vợ chồng. Nhưng ở thời đại này, đây là một yêu cầu quá lạ thường, gần như trái với lễ giáo. Ngoại trừ vùng quê nghèo khó nơi này, thì cả nước hay cả thiên hạ, gần như không hề tồn tại “một vợ một chồng”.
Một đời một người, đừng nói là nam nhân không dám hứa, ngay cả nữ nhân cũng không dám mong cầu. Công chúa trong hoàng cung thân phận tôn quý đến thế, mà Tô Liên Y từng nghe nói, các nàng cũng phải nhẫn nhịn chuyện thiếp thất.
Vì vậy, Tô Liên Y đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối. Hắn sẽ kinh ngạc, sẽ hoang mang, sẽ do dự… nhưng rồi…
“Ta làm được.” Hắn trả lời ngay, dứt khoát, không hề chần chừ.
Người ngạc nhiên, kinh hoàng, do dự lúc này lại là… Tô Liên Y.
Cánh cửa trái tim nàng vốn đã khép chặt từ lâu, như thể vừa được ai đó tháo bỏ phong ấn, đột ngột mở tung ra. Tô Liên Y mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, đôi mắt mở to, đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông đang cúi xuống nhìn nàng với ánh mắt chân thành. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể tin nổi tai mình.
“Ngươi… ngươi thật sự làm được ư?” Giọng nàng vô cùng sửng sốt.
“Làm được. Câu hỏi tiếp theo?” Đại Hổ hỏi.
Trong cơn kinh ngạc, Tô Liên Y bật cười.
“Không còn câu hỏi nào nữa… chỉ có mỗi câu đó thôi.”
Khóe môi cứng nhắc của Đại Hổ khẽ giật giật.
“Chỉ một câu?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, giọng chắc nịch.
“Câu quan trọng nhất, chỉ có một ấy thôi.”
Trong lòng nàng lúc này… là niềm vui sướng khó tả!
Nàng đã từng chuẩn bị sẵn sàng sống cô độc cả đời. Nào ngờ… hắn lại dễ dàng đồng ý như thế.
Đại Hổ thở phào một hơi dài, đứng dậy, đưa tay xoa ngực như vừa dỡ được tảng đá nặng nề trong lòng.
“Ta cứ tưởng nàng định hỏi chuyện đó cơ, may quá.” Hắn thật lòng nghĩ nàng sẽ hỏi về nhiệm vụ kia, mà chỉ cần không phải chuyện đó, thì mọi thứ còn lại đều không thành vấn đề.
Tô Liên Y nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm hẳn đi của Đại Hổ, dở khóc dở cười.
“Này, Đại Hổ, ngươi không muốn cân nhắc lại à? Ở nước Loan này, một nam nhân cưới nhiều thê thiếp là chuyện đương nhiên. Nếu ngươi chỉ cưới một mình ta, sẽ bị thiên hạ chê cười, không chừng còn bị nghi ngờ là… có vấn đề đấy.”
Đại Hổ tuổi vẫn còn nhỏ, là “tỷ tỷ” thì nàng cũng có trách nhiệm nhắc nhở hậu quả cho hắn biết.
Đại Hổ gật đầu, dứt khoát: “Ta không quan tâm người ngoài nghĩ gì.” Nếu hắn thực sự để ý ánh mắt thiên hạ, thì với khuôn mặt này, hắn đã tự kết liễu cả vạn lần rồi.
“Ờ…” Tô Liên Y nghẹn lời, nghĩ một lát rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Ngươi còn trẻ, có khi vẫn chưa biết được sự mê hoặc của ôn nhu hương là thế nào. Sau này chắc chắn sẽ có nhiều mỹ nhân vây quanh, tốt nhất là nên nghĩ kỹ đi.” Coi như vì chủ nghĩa nhân đạo, nàng vẫn nên nhắc hắn một lần nữa.
Thế nhưng Đại Hổ lại lắc đầu: “Trong quân doanh có không ít kỹ nữ quân doanh, ngoài ra còn đủ loại kỹ nữ dân gian, kỹ viện, hoa khôi gì đó cũng có. Có những người nhan sắc nổi danh cả kinh thành, nhưng ta chưa từng động lòng. Trong quân lại có nhiều tướng lão luyện, con gái nhà võ vừa văn vừa võ, nếu ta muốn… ờ thì… cũng không phải là không được. Nhưng ta thật lòng chưa từng để tâm đến ai.”
Những lời hắn nói không phải để khoe khoang mình được săn đón ra sao, mà là để thể hiện lập trường, giữa biển nước mênh mông, ta chỉ múc một gáo.
Tô Liên Y một lần nữa sửng sốt. Sau mấy tháng chung sống, nàng tin Đại Hổ không phải loại người nói dối.
Một nam nhân như thế, đừng nói là ở cổ đại, ngay cả thời hiện đại cũng hiếm có khó tìm.
“Vậy… ngươi…” Tô Liên Y có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Một lần cũng chưa từng… thử qua sao?” Được rồi, câu này hoàn toàn là do tò mò.
Đại Hổ lập tức gật đầu, vội vã như sợ nàng hiểu lầm: “Đúng, một lần cũng chưa từng!”
“Ta không tin.” Tô Liên Y liếc hắn, nửa tin nửa ngờ.
Lần này Đại Hổ cuống lên thật, vội vã nói: “Thật đấy! Ta thề với trời cũng được! Nàngmuốn kiểm tra cũng được luôn!” Trông vẻ mặt oan uổng như bị trời giáng đại tội, khiến người ta vừa thương vừa buồn cười.
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Được rồi, ta tin ngươi.” Nhìn hắn cuống quýt đến đáng yêu, nàng cũng chẳng nỡ trêu chọc thêm nữa.
“Vậy… vậy… giờ chúng ta xem như là…” Đại Hổ vui mừng khôn xiết, thấy mình đã đáp ứng được yêu cầu của nàng, lại nhìn thấy nàng nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy. Chẳng lẽ họ… đã xem như là phu thê thực sự rồi sao!?
Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Liên Y thực sự là thê tử của hắn, một thê tử danh chính ngôn thuận chứ không phải hữu danh vô thực, lồng ngực Đại Hổ lập tức tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Tô Liên Y khẽ thở dài. Nếu như ở kiếp trước, nàng trẻ lại được mười tuổi, e là lúc này hai người đã ôm nhau hoặc hôn nồng nhiệt rồi. Tiếc là, nàng đã sớm qua cái tuổi bốc đồng ấy.
“Lại sao nữa rồi?” Đại Hổ nghe thấy tiếng thở dài của nàng, tim liền nhói lên, lại treo ngược trên không, muốn khóc cũng không khóc nổi.
Tô Liên Y nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, khuôn mặt từng đầy vết sẹo đã dịu đi nhiều, lúc này chẳng còn giống yêu ma quỷ quái gì nữa, trái lại giống một thiếu niên nhiệt huyết đầy mụn trứng cá thì đúng hơn. Mặt hắn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, đôi mắt ngập tràn sự khẩn thiết, khẩn thiết đến mức như muốn moi trái tim mình ra để chứng minh cho nàng xem.
“Đại Hổ, ta hiểu tấm lòng của ngươi. Thật ra ta cũng thấy ngươi là người tốt, có thể dựa vào. Nhưng… ngươi không hiểu đâu, hôn nhân giữa hai người không chỉ là chuyện của hai người, mà là sự kết hợp giữa hai gia đình.” Tô Liên Y nhẹ nhàng nói.
Điều này, quả thật Đại Hổ không nghĩ tới.
“Liên Y, nàng có ý gì?” hắn hỏi.
Tô Liên Y lại thở dài: “Ngươi muốn cưới ta, nhưng còn cha mẹ ngươi thì sao? Họ có đồng ý không? Phụ thân ngươi thì sao? Mẫu thân ngươi thì sao? Nếu họ không chấp nhận thì ngươi định làm gì? Người cổ đại các người… không, là nam nhân các người… coi trọng nhất là chữ hiếu. Nếu cha mẹ ngươi nhất quyết bắt ngươi phải nạp thiếp, hoặc căn bản không chịu để ta làm chính thê, vậy ngươi tính sao?”
Lời của Tô Liên Y như chiếc búa lớn nện mạnh vào lòng Đại Hổ. Hắn nghĩ tới tình hình trong nhà mình, nhất thời cũng trở nên do dự.
Tô Liên Y nhìn thấy sự chần chừ trong mắt hắn, khẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị về phòng.
“Hôm nay trời đã khuya rồi, chuyện này… để sau hãy nói.” Kỳ thực, nàng không có ý đợi hôm khác nói lại, mà là muốn cắt đứt câu chuyện tại đây, đổi sang chủ đề khác để tránh sự lúng túng và đau lòng.
Nhưng Đại Hổ đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, không để nàng rời đi: “Liên Y, ta không muốn lừa nàng… nhưng nếu chỉ cưới một mình nàng, cha mẹ ta nhất định sẽ không đồng ý.”
Tim Tô Liên Y chợt nhói lên, trong lòng vừa buồn bã vừa tức giận. Nàng cố sức giãy ra:
“Đã biết rõ cha mẹ ngươi sẽ không đồng ý, thì sao còn ép ta? Ngươi nghĩ dùng vài lý lẽ ngụy biện là có thể thuyết phục được ta sao? Ta nói cho ngươi biết… không thể nào!
Đừng nghĩ cái gì mà người người đều làm thì là đúng! Họ đều sai cả!”
Ví dụ như cái gọi là nam tôn nữ ti, ví dụ như cái gọi là đa thê thiếp thất, ví dụ như cái xã hội phong kiến đáng chết này.
“Liên Y, ta… ta không phải muốn thuyết phục nàng đâu…” Đại Hổ cuống cả lên. Vốn dĩ hắn đã không giỏi ăn nói, lúc này vừa sốt ruột vừa kích động, nói càng thêm lắp bắp.
Tô Liên Y thật sự tức giận rồi. Ban ngày là Diệp Từ, buổi tối là Đại Hổ. Chẳng lẻ một phụ nữ hiện đại như nàng phải chạy về cổ đại để tranh giành chồng với một đám phụ nữ hay sao? Nằm mơ! Nàng thà sống độc thân đến già còn hơn!
Tô Liên Y hung hăng trừng mắt nhìn Đại Hổ một cái: “Tốt nhất ngươi đừng có ý định thuyết phục ta! Diệp Từ miệng lưỡi lanh lợi đó? Hôm nay cũng bị ta mắng cho một trận. Nên Đại Hổ, ngươi hãy nghĩ cho kỹ những gì mình sắp nói, nếu dám lôi mấy thứ gì mà tổ tiên đạo đức, ánh mắt thiên hạ, quy củ truyền thống gì đó ra mà nói với ta, thì ta nói thật, nếu hôm nay ta không mắng ngươi máu chó đầy đầu, thì ta theo họ ngươi luôn!”
Tô Liên Y cũng không biết vì sao mình lại giận đến như vậy. Ban ngày Diệp Từ nói nhiều hơn cả Đại Hổ, nàng cũng không thấy tức. Nhưng lúc này… tại sao lại như thế?
Chẳng lẽ… là bởi vì nàng dành tình cảm cho Đại Hổ nhiều hơn rất nhiều?
Dù Diệp Từ có nói gì, nàng cũng không động tâm, vì trong lòng nàng vốn dĩ không có hắn. Nhưng Đại Hổ lại khác. Ngày đêm ở bên nhau, bao lần giúp nàng vượt qua nguy hiểm. Nàng biết ơn hắn, ngưỡng mộ hắn. Bây giờ, ngay cả chút ảo tưởng cuối cùng cũng sắp tan biến...
“Liên Y, nàng yên tâm! Dù cha mẹ ta phản đối thế nào, ta cũng chỉ cưới mình nàng làm thê. Trong lòng ta chỉ có nàng, trong mắt ta cũng chỉ có nàng!” Đại Hổ gấp gáp nói, giọng nói lớn đến mức gần như hét lên.
Tô Liên Y dừng vùng vẫy, nhìn thẳng hắn: “Vậy còn hiếu đạo của ngươi thì sao?”
Đại Hổ lắc đầu, dứt khoát: “Đó là ngu hiếu, không thể làm theo được.”
Trái tim Tô Liên Y như va mạnh vào một điều gì đó. Đôi mắt nàng mở to, đầy kinh ngạc: “Nếu cha mẹ ngươi nhất quyết không chịu thì sao?”
Đại Hổ khẽ mỉm cười: “Vậy thì ta sẽ đưa nàng về quê, nam cày nữ dệt. Ta biết làm ruộng, đủ để nuôi sống nàng.”
Tô Liên Y sững người. Sững sờ rất lâu. Cứ thế ngây ngốc nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Cảm động à? Kích động không? Vui mừng? Hân hoan? May mắn? Không… chẳng có cảm giác nào rõ ràng cả.
Khi mọi cảm xúc mãnh liệt va đập vào nhau, cuối cùng, trong lòng nàng chỉ còn lại một khoảng lặng bình yên.
Đại Hổ thấy Tô Liên Y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, liền nhẹ nhàng thở phào, gương mặt vốn cứng rắn lạnh lùng cũng trở nên dịu đi nhiều. Đôi mắt sâu thẳm khẽ cong lên, tựa như ánh trăng lưỡi liềm quyến rũ: “Cần ta thề độc không?”
“Ờ… không cần đâu, ta tin ngươi.” Tô Liên Y nhẹ nhàng đáp.
Đại Hổ vui mừng khôn xiết, vươn tay kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng, xúc động đến nghẹt thở. Đây chẳng phải có nghĩa là nàng đã đồng ý rồi sao? Vậy thì sau này nàng chính là thê tử của hắn? Sau này, Tô Liên Y sẽ chỉ thuộc về hắn?
Tô Liên Y bị hắn ôm chặt đến hơi đau, đủ thấy lúc này Đại Hổ kích động đến nhường nào.
Ngoài lần cõng nàng xuống núi, thì đây là lần thứ ba Đại Hổ ôm nàng.
Lần đầu là khi Vương Nhị Lại và Lưu thị giở trò, thuê lưu manh định xâm hại nàng. Sau khi thoát hiểm, vì bất lực và sợ hãi, nàng đã yêu cầu Đại Hổ ôm mình, chỉ để tìm chút cảm giác an toàn.
Lần thứ hai là ngay vừa nãy, nàng ngã khỏi xe ngựa, hắn lập tức đỡ lấy, rồi ôm chặt.
Nhưng hai lần đó, hoàn toàn không thể so sánh với lần này. Lần ôm này khiến nàng vừa thẹn thùng vừa xao xuyến. Tựa vào lồng ngực vững chãi của hắn, nàng mặt đỏ tim đập, lòng rối như tơ.
Đại Hổ ôm nàng, khẽ nói tiếp: “Thật ra ta rất thích nơi này, đơn giản, sạch sẽ, cứ sống thế này cả đời cũng được. Ta không thích lừa lọc mưu mô, không thích đấu đá tính toán, không thích tranh quyền đoạt lợi.”
Tựa trong lòng hắn, Tô Liên Y bất ngờ. Không ngờ suy nghĩ của hắn lại giống với mình đến vậy. Chẳng phải, đó cũng chính là những điều nàng chán ghét hay sao?
“Vậy còn cha mẹ ngươi thì sao?” Tô Liên Y nhẹ giọng hỏi, cẩn thận dè dặt.
Đại Hổ bật cười, nhẹ nhàng: “Không sao đâu. Cha ta thê thiếp đầy nhà, con cháu đầy đàn, thiếu ta cũng chẳng sao. Hơn nữa, ta từ nhỏ đã không thích nổi bật. Ta có thể sống yên ổn trong quân doanh là nhờ đại ca ta. Đại ca là người ta kính phục nhất, là niềm tự hào của cả gia đình, thậm chí là của cả nước Loan.”
Niềm hạnh phúc và xúc động của Tô Liên Y vừa dâng lên lập tức bị một câu của Đại Hổ làm loãng đi. Gần đây kinh doanh, nàng đã hình thành thói quen, luôn chú ý bắt được những điểm then chốt trong những câu tưởng như vu vơ của người khác. Ví dụ như... chính câu vừa rồi của Đại Hổ.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Đại Hổ ra. Hắn liền buông nàng ra, cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú của Tô Liên Y, vừa nghĩ đến việc nàng là thê tử của mình, hắn không nhịn được mà cười rạng rỡ như một cậu bé vừa giành được chiến thắng.
Trái ngược lại, Tô Liên Y lúc này đã phần nào bình tĩnh hơn.
“Đại ca ngươi là niềm tự hào của nước Loan? Là người quyền cao chức trọng sao?” Tim nàng đập thình thịch không ngừng.
Trước kia nàng chỉ biết Đại Hổ trưởng thành trong quân doanh, vẫn nghĩ hắn chỉ là một quân nhân bình thường, dù trong nhà có đôi chút thế lực thì cũng chỉ là quan viên địa phương. Tô Liên Y chỉ muốn một đời bình dị, không muốn bị cuốn vào những tranh đấu quyền lực của gia tộc.
Ngay cả một nhà thương nhân như Lý gia mà còn đấu đá mưu mô như thế, huống gì là nhà quan võ? Nàng… buộc phải cẩn thận.
Đại Hổ thì hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui, chẳng thể đoán nổi trong lòng Tô Liên Y đang gợn sóng đến thế nào, liền gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Ca ca ta chính là Kim Bằng Đại tướng quân, Vị tướng quân bách chiến bách thắng của nước Loan, Vân Phi Dương.”
Lông mày Tô Liên Y khẽ nhíu lại: Vân Phi Dương?
Nàng đã từng nghe qua cái tên này. Tuy vẫn luôn bận rộn buôn bán, ít quan tâm chuyện triều chính, nhưng cái tên ấy vẫn từng thoáng lướt qua tai nàng, một cái tên quyền thế ngút trời.
“Vậy… phụ thân ngươi là ai?” Nàng cố giữ bình tĩnh hỏi.
Đại Hổ làm sao có thể ngờ rằng chỉ một câu trả lời kế tiếp của hắn sẽ trở thành kiêng kị lớn nhất trong lòng Tô Liên Y, là bước ngoặt khiến khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn ra vĩnh viễn.
“Cha ta…” Hắn hớn hở đáp: “Chính là Nguyên soái Xích Giao, Vân Trung Hiếu, nhất phẩm võ tướng đương triều.”
Thiên Kim Danh Y
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y
Story
Chương 110: Tỏ tình 2
10.0/10 từ 19 lượt.