Thiên Kim Danh Y
Chương 107: Quần Anh hội 4
Cũng giống như một người xưa nay chưa từng ăn thịt người, bỗng dưng bị ném cho một miếng, có mấy ai nuốt trôi? Người đầu tiên dám ăn cua, cần bao nhiêu dũng khí?
Tô Liên Y ngẩng đầu, gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Diệp Từ, nếu như ta chọn ngài, nhưng đồng thời vẫn sống cùng Đại Hổ ở nhà, lại thêm vài người đàn ông khác nữa, ngài có chịu không?” Một vợ nhiều chồng.
“Đương nhiên là không thể!” Câu trả lời không cần suy nghĩ.
“Đấy, ngài không muốn chia sẻ người yêu của mình với những người đàn ông khác, thì tại sao lại bắt ta phải chia sẻ người ta yêu với những phụ nữ khác? Chẳng lẽ phụ nữ thì thấp kém hơn đàn ông sao? Là thiếu một con mắt, hay thiếu một cái miệng?” Tô Liên Y bắt đầu giận, càng nói càng tức: “Đàn ông và phụ nữ đều là con người, cớ gì phụ nữ lại phải trở thành phụ thuộc của đàn ông?”
Diệp Từ và Lý Ngọc Đường đều là lần đầu tiên nghe thấy những tư tưởng táo bạo đến vậy. Trong thế giới của họ, nữ nhân vốn nên là người ở yên trong khuê phòng, an phận chờ đợi sự sủng ái của nam nhân. Chẳng lẽ… không phải vậy sao?
Tô Liên Y hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cho nên, ta đã nói rồi. Ngài không hợp với ta. Chúng ta không có kết quả. Diệp công tử, ngài nên từ bỏ thôi.”
Diệp Từ vẫn không cam lòng: “Liên Y, nàng vốn không thể nào tìm được một người đàn ông nguyện ý cả đời chỉ sống với một mình nàng. Dù nàng có gắng gượng tìm một tên nông phu như Đại Hổ đi chăng nữa, thì với tài năng và tài sản của nàng, hắn sớm muộn cũng nảy sinh ý khác. Dù có bị nàng ép không dám cưới thiếp, thì cũng sẽ lén lui tới chốn thanh lâu thôi.”
Tô Liên Y nhún vai, điềm nhiên đáp: “Nếu thật sự không tìm được, thì ta sống một mình vậy. Chẳng lẽ phụ nữ không có đàn ông thì không thể sống nổi sao?”
Lời của nàng lại khiến Diệp Từ và Lý Ngọc Đường sững sờ thêm một lần nữa. Thế gian này… sao lại có nữ tử kinh thế hãi tục đến vậy?
Sau khi nói hết những lời trong lòng, Tô Liên Y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng thở ra một hơi thật dài, rồi khuôn mặt tinh xảo lại nở nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc, “Không biết Diệp công tử còn điều gì muốn nói nữa không? Nếu không, ta xin phép đi nghỉ một lát ở phòng dành cho nữ khách.”
Thật sảng khoái! Quả là quá sảng khoái!
“Không, Liên Y, nàng đừng đi, ta…” Đầu óc Diệp Từ rối như tơ vò, bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu va chạm trong tư tưởng khiến hắn không biết phải làm sao: “Ta…”
Tô Liên Y liền đứng yên không nói, đã nói thì nói cho rõ ràng, thà một lần giải quyết dứt khoát, còn hơn để dai dẳng kéo dài mà phiền lòng.
“Ta…” Diệp Từ sốt ruột đến mức sắc mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi xanh. Trong lòng như bị ai vò nát, vừa không nỡ, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi trước những quan niệm đạo đức bị thách thức. Tuy ngoài mặt có vẻ chơi bời bất cần, nhưng Diệp Từ là người sống trong thế gian, sao có thể thật sự đơn thuần? Hắn biết rất rõ trong lòng mình có cái cân, khi nào cần đấu tranh, khi nào nên nhượng bộ.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc thách thức lễ giáo thế tục. Giờ phút này, hắn thật sự bối rối, luống cuống.
Lý Ngọc Đường đứng bên cạnh cũng vậy. Hắn nhận rõ mình có chút động lòng với Tô Liên Y, nhưng có lẽ tình cảm ấy chưa sâu sắc bằng Diệp Từ.
“Ừm, ta đang nghe đây.” Tô Liên Y mỉm cười nhạt.
“Ta… hôm nay đầu óc rất loạn, nàng có thể cho ta thêm một cơ hội không? Nếu như ta… nếu như ta nghĩ khác đi… thì liệu có thể, chúng ta…” Hắn quá loạn, không biết nên nói sao cho rõ ràng.
Tô Liên Y mỉm cười: “Ngài đừng nói như vậy, như thể chúng ta đã trở mặt thành thù. Chúng ta vẫn là bạn, lại còn là đối tác làm ăn mà.” Thực ra nàng không quá để tâm chuyện có là bạn hay không, nhưng việc làm ăn thì tuyệt đối không thể để hỏng.
Ừ thì, Tô Liên Y cũng là một người “phàm tục”, đã là người trần mắt thịt, sao lại không thích “huynh đệ họ Khổng” (ý chỉ tiền bạc)? Chỉ cần không đụng chạm đến nguyên tắc, thì kiếm tiền có gì là không tốt?
“Ừ, được… ta sẽ suy nghĩ kỹ lại.” Đầu óc Diệp Từ vẫn loạn như mớ bòng bong.
Tô Liên Y vừa định quay người rời đi thì Lý Ngọc Đường bất ngờ lên tiếng: “Phu quân của ngươi… có thật là người mà ngươi nói… một đời chỉ bên cạnh một mình ngươi không?”
Câu hỏi ấy như đâm trúng tim Tô Liên Y. Nàng cười khẽ, lắc đầu: “Ta không biết… nhưng nghĩ rằng, chắc… cũng không phải.” Một câu nói, đã giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa nàng và Đại Hổ.
Diệp Từ và Lý Ngọc Đường lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Nếu một ngày hắn không còn bằng lòng với hiện tại thì sao?” Lý Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Thì ly hôn.” Tô Liên Y đáp, như thể đã sớm chuẩn bị cho ngày đó.
Lý Ngọc Đường cau mày: “Vậy sau đó ngươi tính sao?”
Tô Liên Y bật cười: “Ta vừa mới nói rồi mà, không có đàn ông thì phụ nữ vẫn sống được. Ta có sự nghiệp riêng, mỗi ngày đều bận rộn. Ta còn có dự định nhận nuôi trẻ mồ côi, nuôi dạy chúng nên người. Thế nào? Cuộc sống tương lai của ta chẳng phải cũng phong phú muôn màu sao?”
“…” Hai người không biết nên nói gì nữa.
Tô Liên Y nhún vai, tâm trạng vô cùng thư thái: “Các người cứ trò chuyện, ta xin phép.”
Nàng xoay người rời đi, từng bước nhẹ nhàng, bóng dáng váy trắng thêu hoa đỏ lướt qua như áng mây, chẳng lưu luyến gì. Nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể nắm giữ, tựa như một đám mây.
Thực ra không phải không thể nắm bắt được… chỉ là, xem xem có người có đủ lòng thành hay không.
…
Khi Tô Liên Y quay lại hội trường, yến tiệc đã kết thúc. Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời đang chói chang, các khách nữ được mời vào phòng riêng nghỉ ngơi, còn các khách nam thì không rõ đã đi đâu.
Tô Liên Y liền gọi một gia nhân Âu Dương phủ lại để hỏi thăm xem các khách nam đã đi đâu. Buổi "huấn luyện thương nghiệp" buổi sáng nàng đã bỏ lỡ, nàng không muốn lỡ mất buổi chiều, nếu như có tổ chức.
Nghe được rằng, các khách nam đã được Âu Dương lão gia mời đi uống trà.
Uống trà? Chẳng phải chính là buổi tọa đàm trà đạo đó sao? Tô Liên Y thầm mừng rỡ trong lòng, liền bảo gia nhân dẫn mình đến nơi uống trà, lòng đầy khát khao muốn nghe các bậc tiền bối trong giới thương trường trao đổi kinh nghiệm. Mà chuyện xảy ra lúc nãy, nàng đã sớm quẳng ra khỏi đầu.
…
Một gian phòng tiếp khách khác.
Khác với đại sảnh vừa tổ chức yến tiệc khi nãy, căn phòng này nhỏ hơn một chút, nhưng lại mang đậm hơi thở thư hương. Một bên là kệ báu bày đầy đồ cổ quý hiếm, bên kia là giá sách chất đầy những bản sách cổ hiếm thấy.
Không giống như những phòng khách thông thường với bàn ghế gỗ tẻ nhạt, cách bài trí nơi đây rất đặc biệt, có phần giống với đại sảnh thời Hán. Mọi người đều ngồi xếp bằng trên những chiếc đệm dày, trước mặt mỗi người là một chiếc bàn thấp nhỏ hình chữ nhật, trên bàn đặt ấm trà, chén trà, hương trà lượn lờ lan tỏa.
Âu Dương lão gia ngồi ở vị trí trung tâm phía trước, đối diện với mọi người. Hai bên trái phải là vài vị lão nhân tuổi tác đã cao, khí độ bất phàm. Thoạt nhìn là biết đều là nhân vật kỳ cựu, có tiếng tăm trong giới thương nghiệp.
Còn những người khác thì ngồi đối diện phía trước họ, xếp thành nhiều vòng trong ngoài, đang lắng nghe những lời chỉ dạy của các vị tiền bối, thỉnh thoảng lại có người lên tiếng chia sẻ cảm nghĩ.
Những người ngồi phía sau này bao gồm cả Lý lão gia, tuy đều đã bước qua tuổi tứ tuần, nhưng so với mấy vị lão nhân phía trước, họ vẫn là lớp hậu bối.
Tô Liên Y len lén đi vào, nhẹ nhàng không gây tiếng động, rồi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở hàng ghế cuối cùng. Một tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng dâng trà và điểm tâm.
Vừa hay lúc này Tô Liên Y cũng hơi đói bụng. Khi nãy trên bàn tiệc, quả thật nàng chưa ăn được bao nhiêu, dưới bao ánh mắt dòm ngó, sao mà có thể tự nhiên thưởng thức? Mấy món điểm tâm tinh xảo thơm ngon này, vừa hay có thể lót dạ.
Trần phòng được thiết kế rất cao, xung quanh còn có giếng trời mở rộng, ánh sáng tràn vào. Mấy tiểu đồng đứng hai bên tay phe phẩy quạt trần, gió nhẹ mơn man lướt qua.
Vừa ăn điểm tâm, vừa nhấp trà thơm, đón nắng chiều dìu dịu, lại được nghe các bậc lão thành chia sẻ kinh nghiệm kinh thương lẫn đạo lý xử thế, Tô Liên Y thầm nghĩ: Chuyến đi tham dự Quần Anh Hội lần này quả thật không uổng, thu hoạch vô cùng phong phú.
Nàng đang chăm chú lắng nghe thì bỗng Âu Dương lão gia đặt ra một câu hỏi: “Nếu chiến sự lan đến kinh thành, thương nhân chúng ta nên đối phó thế nào? Và sau khi binh lửa lắng xuống, giới thương gia lại nên xoay chuyển ra sao?”
Âu Dương lão gia tuổi đã ngoài tám mươi, thân hình hơi đầy đặn, tóc và râu đều bạc trắng, dung mạo hiền hậu, ánh mắt từ hòa, ngồi giữa trung tâm mà không cần lên tiếng cũng khiến người xung quanh kính phục vì khí độ trầm ổn toát ra từ ông.
Tô Liên Y im lặng giải quyết nốt miếng điểm tâm cuối cùng, rồi lấy khăn tay lau sạch ngón, nhấp một ngụm trà để trôi cổ họng.
Mọi người đều đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi ấy. Thấy Âu Dương lão gia không nói thêm lời nào, ai cũng tưởng ông muốn họ nghiền ngẫm sâu hơn nên càng lặng lẽ trầm tư.
Không ai ngờ rằng, ông vẫn chưa mở lời tiếp không phải vì muốn để họ suy ngẫm, mà là… đang đợi một người nào đó ở cuối hàng ăn xong điểm tâm!
Chỉ đến khi người kia ăn xong, lau tay, uống trà, Âu Dương lão gia mới cười hỏi: “Tô cô nương, vấn đề này… ngươi có cao kiến gì không?” Thì ra, ông cố tình đợi nàng ăn xong mới hỏi, sợ nếu hỏi sớm, nàng sẽ bị nghẹn!
“Khụ… khụ khụ…” Dù lão gia chu đáo là thế, Tô Liên Y vẫn bị sặc.
Nàng lén lút đi vào, sao lại bị phát hiện? Chẳng phải vị trí của Âu Dương lão gia ngồi ở giữa, đâu thể nào nhìn thấy tận cuối dãy?
Mọi người lúc này mới quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, một thiếu nữ dung mạo thanh tú, khí chất điềm tĩnh đã ngồi ở hàng cuối. Mọi ánh mắt đều hướng về nàng, muốn nghe xem nàng có cái nhìn sâu sắc nào.
Tô Liên Y ngượng chín cả mặt. Hôm nay ra khỏi cửa không coi lịch à? Sao cứ hết lần này đến lần khác bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió thế này? Nếu giờ nàng có bản lĩnh của Tôn Ngộ Không, biết bảy mươi hai phép biến hóa, nàng nhất định sẽ biến thành một con ruồi con muỗi, bay vèo vào xó tối nấp luôn.
Không thể trốn, Tô Liên Y đành bình tĩnh lại, mỉm cười đáp: “Lão gia lại trêu ghẹo vãn bối rồi. Ở đây ai nấy đều là bậc tiền bối trong thương giới, bất kể là kinh nghiệm hay trải đời, đều hơn vãn bối rất nhiều. Vãn bối nào dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ sợ nói sai lại thành trò cười. Thôi thì… xin được lắng nghe cao kiến của các vị tiền bối thì hơn ạ.” Nàng cố gắng khéo léo né tránh, mong có thể rút lui êm đẹp.
Mọi người lại càng thêm tán thưởng sự khiêm tốn của nàng. Âu Dương lão gia cười ha hả, hỏi tiếp: “Tô cô nương chẳng lẽ không tò mò, vì sao lão phu lại mời ngươi đến tham dự Quần Anh Hội này sao?”
Cả hội trường liền xôn xao nhẹ. Dù nàng có tò mò hay không, thì bọn họ… ai nấy đều tò mò lắm.
Tô Liên Y cúi đầu: “Vãn bối không rõ, xin lão gia chỉ dạy.”
Âu Dương lão gia gật đầu cười:
“Vậy thì… ngươi cứ trả lời câu hỏi kia trước đã, rồi lão phu sẽ nói cho ngươi biết.”
“…” Tô Liên Y dở khóc dở cười. Lão gia này đúng là… vừa hiền vừa tinh quái, giữa bao nhiêu người lại bức nàng phải lên tiếng!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện nên từ chối nàng cũng đã từ chối rồi, vậy mà Âu Dương lão gia lại vừa đấm vừa xoa, trước hỏi sau mời. Nếu lúc này nàng còn không mở miệng thì chẳng phải là không nể mặt người ta sao? Nhưng… nói gì bây giờ? Nàng nào có biết thương nhân nên làm gì đâu! Nàng chỉ biết cần cù làm rượu, sau này thì chăm chỉ phát triển mỹ phẩm thôi mà.
Những người có mặt tại đây đều là bậc trí giả, chỉ nghe đến đây cũng đã hiểu ra phần nào. Xem ra, câu trả lời cho vấn đề này, có lẽ cũng chính là lý do vì sao Âu Dương lão gia lại mời Tô Liên Y đến dự Quần Anh Hội. Thế nên ai nấy đều lặng lẽ, nghiêm túc lắng nghe, không ai dám xem nhẹ lời nàng sắp nói.
Tô Liên Y thở dài trong lòng, chậm rãi nói: “Chắc hẳn trong số mọi người ở đây, vãn bối là người nhỏ tuổi nhất, lại còn là nữ nhi, nếu có điều gì chưa thỏa đáng, mong các vị tiền bối chớ chê cười.” Trong lòng nàng khóc không ra nước mắt. Trời ơi, lát nữa phải nói gì bây giờ?
Mọi người đều mỉm cười trấn an, thể hiện rằng sẽ không cười chê nàng đâu.
Tô Liên Y chỉ im lặng nghĩ ngợi chừng ba giây. Chuyện thay triều đổi đại, chiến loạn thời cổ nàng vốn chẳng biết gì, học hành thì xuất thân bên tự nhiên kỹ thuật, nếu hỏi về cấu tạo phân tử hay cơ chế sinh học thì còn có thể nói một chút. Nhưng may mắn thay, nàng lại hiểu rõ kinh tế thời hiện đại, đặc biệt là giai đoạn trước và sau khi lập quốc.
“Lý luận cao xa, vãn bối thực sự không rành. Nhưng có một điều mà vãn bối rất lo ngạ, nếu chiến sự lan đến kinh thành, nền kinh tế chắc chắn sẽ bị xáo trộn dữ dội. Dù là trong thời chiến hay sau khi chiến sự lắng xuống, thế nào cũng sẽ có kẻ thừa cơ đầu cơ tích trữ, trục lợi bất chính.”
“Trong số đó không thiếu kẻ trong nước, cũng có thể có cả những thế lực nước ngoài. Khi đó, người chịu khổ đầu tiên luôn là bá tánh. Cho nên, thương nhân trong nước — cụ thể là thương giới của nước Loan — tốt nhất nên tạm thời liên kết lại, thành lập thương hội để cùng nhau chống đỡ, tìm mọi cách giữ vững cục diện.”
“Chúng ta là thương nhân nước Loan, lợi nhuận và sinh kế đều dựa vào nền kinh tế nước nhà. Nếu nền kinh tế sụp đổ, sớm muộn gì kẻ chịu thiệt cũng là chúng ta. Cho nên việc đầu tiên cần làm là giữ ổn định thị trường, không nên vì chút lợi nhỏ trước mắt mà gánh lấy tổn thất lớn về sau. Kinh tế nước Loan nếu rơi vào khủng hoảng, điều đó đồng nghĩa với lạm phát sẽ ập đến.”
“Lạm phát là gì?” Có người tò mò lên tiếng hỏi.
Tô Liên Y hơi ngượng, suýt nữa quên mất đây là một khái niệm hiện đại.
“Để vãn bối nói đơn giản thôi nhé… Nếu giá hàng hóa tăng quá cao, dân chúng sẽ không thể mua nổi. Ví dụ, trước đây một đấu gạo chỉ mười văn tiền, giờ lại thành một trăm văn. Bề ngoài thì thấy thương nhân lãi nhiều, nhưng thực chất, đồng tiền trong tay họ đã mất giá. Một trăm văn bây giờ, có khi chỉ còn giá trị như mười văn trước kia. Vậy thì toàn bộ tài sản tích lũy chẳng phải cũng bị hao hụt sao?”
“Ngược lại, dân chúng vì tiền bạc eo hẹp mà chẳng thể mua hàng hóa, khiến hàng hóa bị tồn kho, không bán được. Mà khi hàng hóa không lưu thông được, tiền bạc trong tay cũng ngày một mất giá. Tình cảnh đó chính là biểu hiện rõ của lạm phát… đại khái là như vậy.”
Tô Liên Y vừa nói vừa bối rối nhìn quanh, không biết những "người cổ đại" ở đây có hiểu được bao nhiêu.
Thực ra, những người có mặt đều hiểu rõ những điều nàng nói. Là thương nhân, ngày ngày tiếp xúc với tiền bạc và hàng hóa, nghe xong lời Tô Liên Y, ai nấy đều lạnh cả sống lưng, mồ hôi túa ra sau lưng.
Không loại trừ trước đó có người từng có ý định kiếm chác trong thời chiến, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy, đó chỉ là nhìn vào cái lợi trước mắt. Cho dù có kiếm được bạc trắng, nhưng nếu tiền mất giá, tài sản tích lũy bị hao hụt thì chẳng khác nào không kiếm được gì cả.
Huống hồ, nếu nền kinh tế ổn định của nước Loan sụp đổ, vậy sau này họ còn buôn bán với ai? Làm ăn thế nào?
Bọn họ là thương nhân, điều họ theo đuổi là sự phát triển lâu dài, chứ không phải làm kẻ đánh cược với tính mạng và tương lai!
Không gian lặng đi trong chốc lát. Ai nấy vừa cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, vừa không khỏi thán phục. Cô gái tên Tô Liên Y này nhìn bề ngoài còn rất trẻ tuổi, vậy mà suy nghĩ lại sâu xa và vượt thời đại đến vậy. Nàng không bị giới hạn trong cái vòng tròn nhỏ hiện tại, mà đã nhìn ra được xu thế của kinh tế tương lai. Thật đáng khâm phục!
Bây giờ, tất cả mọi người đều đã hiểu vì sao Âu Dương lão gia lại mời nàng đến dự Quần Anh Hội.
Lão gia khẽ cười: “Chắc hẳn giờ các vị đều đã hiểu rồi nhỉ?” Mọi người đều gật đầu đồng tình. Cả gian phòng khách đều đã hiểu rõ. Chỉ có một người là càng nghe càng mù mờ, chính là Tô Liên Y.
Nàng dở khóc dở cười, tỏ vẻ rất vô tội: “Lão gia, người cứ nói thật ra đi, vãn bối đến giờ vẫn chưa biết nguyên do là gì mà…” Mọi người đều bật cười, cô nương này đúng là đáng yêu đến thật thà.
Tô Liên Y bị mọi người cười đến mức sống lưng ớn lạnh, bèn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Âu Dương lão gia.
Lão gia từ tốn nói: “Lão phu chú ý đến Tô cô nương là vì mô hình bán hàng mới mẻ của nàng ấy. Nàng đã dám phá bỏ lối buôn bán truyền thống của thương giới nước Loan. Không còn cố thủ trong cửa hàng của riêng mình, mà chuyển sang chỉ chuyên tâm sản xuất, còn việc bán hàng thì giao cho người khác, mở rộng thị trường, tự chịu lỗ lãi.”
“Làm vậy, không những giảm thiểu chi phí đầu tư ban đầu cho bản thân, mà còn có thể dồn toàn lực vào khâu sản xuất, phát triển ra thêm nhiều mặt hàng tốt hơn nữa. Mọi ngươi nói xem, như thế có phải là một sáng tạo táo bạo không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành, không tiếc lời khen ngợi.
Lúc này Tô Liên Y mới bừng tỉnh đại ngộ — thì ra là “phương thức bán hàng” của nàng đã được Âu Dương lão gia công nhận. Phải nói rằng, lão gia quả là người có tầm nhìn xa trông rộng, đúng là bậc tôn sư trong giới thương nghiệp.
Mô hình của nàng kỳ thực chính là “mô hình vàng”, nhưng cũng không phải vì nàng Tô Liên Y có gì ghê gớm lắm, mà bởi mô hình này đã trải qua mấy trăm năm thử nghiệm trong xã hội hiện đại. Nàng chẳng qua chỉ là kẻ “ăn cắp” tri thức của thời hiện đại, đem về thời cổ, nhặt được món hời mà thôi.
Âu Dương lão gia lại lên tiếng: “Có lẽ mọi người đều nghi hoặc, tại sao ta, Âu Dương Thượng Mặc, lại có thể nhìn người chuẩn, tầm nhìn xa như vậy? Kỳ thực không phải bản thân ta tài giỏi gì, mà là bởi ta đã thoái thương ba mươi năm rồi. Có lẽ cũng vì vậy, ta mới có thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn trước mắt, mà nhìn được xa hơn.”
Mọi người đều gật đầu đồng thuận, trong lòng khâm phục. Họ mỗi năm đều đến Quần Anh Hội, năm nào cũng mong được nghe lời khuyên từ lão gia, mà phần lớn những điều ông nói, tám chín phần đều thành sự thật.
Âu Dương lão gia lại nói: “Năm nay ta đã bảy mươi tám tuổi, những lời ngu dại vẫn còn có thể giải thích, nhưng một tiểu cô nương như Tô cô nương đây, mới mười bảy tuổi, mà đã có tầm nhìn xa đến như vậy, quả thật là hiếm thấy!”
Mọi người lập tức đồng thanh phụ họa, khen ngợi Tô Liên Y là “kỳ nữ thương giới” của nước Loan.
Tô Liên Y cười không nổi. Cái mục tiêu ban đầu của nàng khi tham dự Quần Anh Hội vốn chỉ là để hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ, không ngờ chẳng những hoàn thành, mà còn “vượt chỉ tiêu”, thành ra nổi tiếng khắp nơi. Mà điều nàng thực sự muốn, chỉ là buôn bán nho nhỏ, đủ cơm ăn áo mặc, hướng đến một cuộc sống an ổn mà thôi.
Những lý lẽ mà nàng vừa nói, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng trong xã hội phong kiến cổ đại hiện thời, chưa từng ai đưa ra được. Nàng chính là người đầu tiên.
Ai nấy đều tưởngTô Liên Y nàng có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ có chính nàng biết tất cả những điều ấy, chỉ là kiến thức kinh tế phổ thông của thời hiện đại mà thôi.
Từ đó về sau, mọi chủ đề trò chuyện đều không tránh khỏi nói đến nàng. Nói gì cũng bắt nàng phát biểu, phát biểu nữa, phát biểu mãi… khiến Tô Liên Y đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì lấy cớ “đi vệ sinh” để chuồn khỏi hiện trường.
Cuối cùng, buổi trà đàm ròng rã này cũng kết thúc. Tô Liên Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng cũng đã học hỏi được rất nhiều kiến thức và mở rộng tầm mắt.
“Thôi được rồi, lão phu cũng mệt rồi, các ngươi cứ tự nhiên đi. Già rồi, không dùng được nữa, mới hơn hai canh giờ mà đã chịu không nổi.” Âu Dương lão gia nói, lập tức có hạ nhân tiến lên dìu ông đứng dậy.
Kỳ thực những người có mặt hôm nay, ai cũng đã không còn trẻ. Ở ngoài đời đều là “lão gia”, người trẻ thì cũng cận kề tứ tuần, người lớn thì đã qua lục tuần. Nhưng đứng trước Âu Dương lão gia đã bảy mươi tám tuổi, tất cả đều hóa thành “hậu bối”.
Ai nấy đều cung kính khuyên ông giữ gìn sức khỏe, rồi lục tục theo hạ nhân rời đi, ra sân viện hóng gió, để ông được nghỉ ngơi thanh tĩnh.
Tô Liên Y thì không cần ai dìu đỡ, nàng mới mười bảy, sức dài vai rộng, đứng lên là muốn nhanh chóng chuồn lẹ, sợ lại bị ai đó bắt lại bàn chuyện thương nghiệp, kinh tế… Mà nàng thì chỉ muốn làm thính giả thôi, chứ không muốn “phát biểu ý kiến” thêm chút nào nữa.
Nhưng nàng vừa đứng dậy, đã bị gọi lại. Không ai khác, chính là Âu Dương lão gia.
“Tiểu nha đầu Liên Y, theo ta một lát.” Giọng nói rất đỗi thân tình.
Tô Liên Y bất lực, mặt vẫn cố nở nụ cười “thân thiện thương hiệu”, đành cắn răng đi theo.
Vì ngồi lâu, chân tay ông cụ có vẻ không còn linh hoạt, hạ nhân lập tức đẩy đến một chiếc xe lăn gỗ, để ông ngồi vào rồi đẩy đi. Tô Liên Y thì đi bộ theo sát bên.
Băng qua hành lang dài, vòng qua tiểu hoa viên, lão gia không nói một lời, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Mà Tô Liên Y thì trong lòng cũng lo lắng mơ hồ, thầm nghĩ: “Lão gia định làm gì vậy trời?”
“Tiểu nha đầu Liên Y, lão phu mời ngươi đến đây là vì hai lý do: Một vì công, một vì tư. Vì công thì ta đã nói rồi, còn bây giờ, là lý do vì tư.” Giọng Âu Dương Thượng Mặc trầm xuống, càng lúc càng nặng nề.
Lông mày Tô Liên Y bất giác nhíu lại, trong lòng như có đá đè, bất an không thôi.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một tòa nhà lớn. Hạ nhân đều lặng lẽ lui xuống, chỉ còn một lão bộc trung thành đẩy xe cho Âu Dương lão gia ở lại.
Lão gia khép mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Vào đi thôi.” Ngữ khí giống như đang chuẩn bị đối mặt với một chuyện gì đó hết sức gian nan.
Lão bộc đẩy ông lên bậc thềm. Tô Liên Y cũng bước theo. Trong tòa nhà này, người hầu kẻ hạ đều đã lớn tuổi, bước đi nhẹ nhàng. Họ mở cửa ra, bên trong hiện ra một gian phòng được bày trí tinh xảo, thanh nhã vô cùng. Dù là bài trí hay trang hoàng, đều là bảo vật trong bảo vật.
Chỉ nhìn sơ qua cũng đủ biết, người đang sống trong đây, nhất định vô cùng quan trọng.
Và rồi, Tô Liên Y nhìn thấy người đó. Nàng giật mình kinh ngạc, vội cúi đầu nhìn về phía lão gia.
“Người này… chính là lý do riêng tư mà lão phu mời ngươi đến.”
Thiên Kim Danh Y
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y
Story
Chương 107: Quần Anh hội 4
10.0/10 từ 19 lượt.