Thiên Kiếp Mi
Chương 89
Đường Lệ Từ rời khỏi Từ Nguyên Điện, trên mặt thoáng nở nụ cười, tâm tình có vẻ rất vui. Hôm nay trong huyết thanh truyền vào máu có chứa bột của ngọc Lục Mị, kịch độc trên người Vân phi chắc không cần lo nữa, chỉ còn một vấn đề nhất định phải giải quyết ở Thúy Liễu Tiểu Hà. Đi khỏi Từ Nguyên Điện không xa, trong Vấn Tâm Đình có người đứng chờ, thấy y bước ra thì chắp tay hành lễ, "Lệ Từ."
"Dương huynh." Đường Lệ Từ dừng bước, "Hôm nay đang làm nhiệm vụ à?"
Dương Quế Hoa khẽ mỉm cười, "Ừ, hôm nay xem ra tâm tình Lệ Từ rất tốt, không biết là có chuyện gì vui?"
Đường Lệ Từ mỉm cười tú nhã, "Bệnh của Vân phi khá lên nhiều, ta đương nhiên phải vui."
Dương Quế Hoa đứng trong đình, hít một hơi thật sâu, "Lệ Từ, có một số chuyện ta lấy tư cách là bạn bè để hỏi, ngươi có chịu thành tâm đối đãi ta không?"
Đường Lệ Từ liếc nhìn hắn, "Nếu ta thành tâm đối đãi, thì không biết Dương huynh có chịu thành tâm đối đãi lại ta chăng?"
Dương Quế Hoa thoáng giật mình, "Đương nhiên!"
Ánh mắt Đường Lệ Từ nhìn hắn trở nên ám muội, ẩn chứa ý cười, "Ngươi hỏi đi."
"Chuyện trong cung đêm qua có liên quan đến ngươi không?" Dương Quế Hoa trầm giọng hỏi.
Đường Lệ Từ mắt không chớp lấy một cái, "Không hề."
Dương Quế Hoa hạ giọng hỏi, "Ngươi thật sự thành tâm đối đãi ta sao?"
Đường Lệ Từ hỏi ngược lại, "Ngươi không tin ta à?"
Dương Quế Hoa ngừng lại một lát, "Không phải ngươi thật chứ?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, lắc đầu, "Không nói chuyện này nữa, ngươi đã tra được manh mối gì ở Biện Kinh, Dực Vệ quan đang hoài nghi chuyện gì?"
Dương Quế Hoa thở hắt ra một hơi, "Gần đây thị vệ trong cung bị giết mười sáu người, đều lặng lẽ bị điểm tử huyệt lúc nửa đêm, trong đó có mấy người võ công không thua Dương mỗ. Mười sáu người bị giết ở những nơi khác nhau, nhưng ngày càng đến gần Phúc Ninh Cung, có vài người sau khi chết toàn thân nổi lên những nốt ban đỏ, giống hệt chất độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn lưu truyền trên giang hồ gần đây. Tiêu đại nhân và ta đều suy đoán có người trà trộn vào cung, phân phát thuốc độc cho cấm vệ quân. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu người uống, chỉ e không ai biết."
Đường Lệ Từ khẽ nhíu cặp mày thanh tú, "Nếu đã uống thuốc độc, thì tại sao còn bị điểm tử huyệt?"
Nét mặt Dương Quế Hoa vô cùng nghiêm túc, "Có lẽ là vì không muốn phục tùng mệnh lệnh của kẻ hạ độc, thị vệ đã chết đều là những người lỗ mãng, cá tính ngay thẳng dễ kích động. Nếu thật sự có người phân phát thuốc độc trong quân, thì trong ngoài Biện Kinh tràn đầy nguy hiểm. Triều đình ta vẫn còn chiến tranh với Đại Liêu, nếu cấm vệ quân mất khống chế, thì hậu quả thật không dám nghĩ."
Đường Lệ Từ trầm ngâm một hồi, "Phân phát thuốc độc cho cấm vệ quân, khả năng lớn nhất là để làm gì? Cấu kết với Đại Liêu? Hay nuôi chí tạo phản? Hoặc là... cả hai mục đích đó?"
"Ta không biết." Dương Quế Hoa từ tốn đáp, "Chuyện này chúng ta chưa bẩm báo với hoàng thượng, xin Lệ Từ thông cảm một chút."
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Vậy ta hiển nhiên cũng chưa nghe thấy gì cả." Y khép hờ đôi mắt, hàng mi cong lên rồi nhẹ nhàng mở ra, "Dương huynh, theo dõi Từ Nguyên Điện, có thể ngươi sẽ thu được kết quả gì đó."
Dương Quế Hoa thoáng đổi sắc mặt, "Ý ngươi là..."
Đường Lệ Từ tiến về phía trước, khi đi lướt qua hắn bỗng hạ giọng cười, "Xuân Đào Hạ Hà..."
Lần này Dương Quế Hoa thật sự đổi sắc mặt, "Các nàng..." Đường Lệ Từ phất ống tay áo, y đã đi rồi thì sẽ không ngoái đầu lại.
Dương Quế Hoa nhìn theo bóng lưng Đường Lệ Từ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Xuân Đào Hạ Hà là tỳ nữ của Vân phi, nếu chuyện này thật sự liên quan đến các nàng thì căn bệnh của Vân phi có lẽ ẩn chứa nhiều huyền cơ, mà Đường Lệ Từ chữa bệnh cho Vân phi sao có thể hoàn toàn không biết chuyện? Y nói ra tên Xuân Đào Hạ Hà, rốt cuộc có dụng ý gì?
Bước chân Đường Lệ Từ vô cùng khoan thai, giống như đang tản bộ trong đình viện ở phủ quốc trượng. Y tính đi dạo hơn nửa canh giờ ngự hoa viên, sau đó sẽ đến Thúy Liễu Tiểu Hà. Sau khi nói ra bốn chữ "Xuân Đào Hạ Hà", Dương Quế Hoa chắc chắn sẽ bám theo y. Lúc này hoàng cung đại nội đang rơi vào cục diện vi diệu, thêm một người trợ giúp, không chừng sẽ có lợi ích nằm ngoài ý dự tính.
Hôm qua thích khách Đại Liêu hành thích Thái Tông là do Đường Lệ Từ lên kế hoạch. Y viết một lá thư bằng chữ Liêu, ném cho kẻ lang thang lưu lạc đầu đường. Người đọc được chữ Liêu không nhiều, nhưng y khéo chọn vị trí ném xuống, chẳng bao lâu sau thư đã truyền vào tay người đọc được nó, chuyện về sau y như dự đoán. Khi thích khách bắn ra mũi tên dài, y đẩy Thái Tông ra, tên bắn rơi Lục Mị, trước khi Lục Mị chạm đất y đã kịp giấu nó đi rồi thả viên trân châu khác ra thay thế. Y làm tất cả mọi chuyện trước mắt bao nhiêu người, nhưng không một ai thấy, vì mọi người chỉ chăm chú nhìn thích khách. Còn thích khách bị lỡ tay giết chết trong tù thì hoàn toàn không phải chủ ý của y, tuy cái chết của tên thích khách này chắc chắn có huyền cơ, nhưng không liên quan đến Đường Lệ Từ. Dương Quế Hoa đúng là đã thành tâm đối đãi y, tiếc rằng đối với Đường Lệ Từ thì tin tưởng cũng vậy mà bạn bè quen biết hời hợt cũng thế, chưa chắc đã đáng cho y trân trọng.
Cuộc đời này rất ít thứ đáng cho y trân trọng, nhưng lại gây ra thương tổn quá nhiều.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Gió thu hiu quạnh, trong ngự hoa viên chỉ còn hoa cúc mùa thu đang nở rộ. Dù là những giống quý hiếm thì hoa cúc chung quy vẫn là hoa cúc, vĩnh viễn không được quý giá hoa lệ như mẫu đơn thược dược. Đường Lệ Từ rũ tay áo mà đi, ống tay áo thêu hoa tròn cỏ cuốn phất qua khóm hoa cúc, thấm một lớp chất lỏng màu xanh lục nhạt. Gió thổi qua những cánh hoa cúc tàn, rơi rụng đầy mặt đất.
Đường Lệ Từ đi rất chậm, từ bên ngoài Từ Nguyên Điện đến Thúy Liễu Tiểu Hà, y đi mất gần nửa canh giờ. Dương Quế Hoa bám theo y từ xa, thấy Đường Lệ Từ dừng chân bên cạnh hồ nước. Giữa hồ có một hòn non bộ, trên hòn non bộ là một con ếch đang nằm. Trong gió thu se lạnh, Đường Lệ Từ đi qua ven hồ, chỉ nghe tiếng một vật bắn trúng đầu con ếch kia, sau một thoáng chỉ còn lại máu thịt bê bết. Dương Quế Hoa thoáng kinh hãi, đến khi hắn nhìn lại thì Đường Lệ Từ đã bỏ đi không ngoái đầu. Gió lạnh thổi qua, chỉ còn một miếng bạch ngọc trên đỉnh đầu con ếch đã chết kia đang sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đó là một miếng dương chi bạch ngọc khắc thành hình quả đào mừng thọ, chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng chất ngọc nhẵn nhụi trơn mát, giá trị ít nhất cũng khoảng ngàn lượng. Thế mà Đường Lệ Từ dùng nó làm ám khí tiện tay ném ra, bắn chết một con ếch. Hành động này khiến cho Dương Quế Hoa đi theo sau lưng y rùng mình ớn lạnh toàn thân, người này... cứ như bị yêu ma nhập hồn, mỗi hành động tựa hồ mang theo yêu khí, khiến người ta không rét mà run.
Hơn nửa canh giờ sau, Đường Lệ Từ cuối cùng cũng đến Thúy Liễu Tiểu Hà. Đây là một ngôi đình nhỏ vắng bóng người trong hoàng cung đại nội, trong đình đặt một lò huân hương rất lớn, nằm gần miếu Tử Vân. Trước khi y đến Thúy Liễu Tiểu Hà, trong đình đã có một người, nhìn y phục dung mạo thì chính là Hạ Hà. Thấy Đường Lệ Từ đến, nàng hành lễ với y, không biết đã nói gì rồi từ biệt mà đi. Đường Lệ Từ không giữ nàng lại, chờ Hạ Hà đi khuất, y lấy từ lò huân hương trong Thúy Liễu Tiểu Hà ra một vật, phủi tro bụi dính trên đó rồi bỏ vào ngực áo.
Y đang làm gì? Dương Quế Hoa rùng mình ớn lạnh, thoạt nhìn giống như một cuộc trao đổi, nhưng... Hắn còn chưa nghĩ xong, trong đình bỗng có bóng người lay động, mấy bóng đen lao ra từ bụi hoa, hai luồng chưởng ảnh, một luồng kiếm khí đều nhắm vào trọng huyệt sau lưng Đường Lệ Từ. Dương Quế Hoa giật mình kinh hãi, chỉ thấy Đường Lệ Từ trở tay phản kích, trong vòng mấy chiêu, ba bóng đen kia đã lần lượt nằm xuống, nhanh đến nỗi không nghe tiếng động gì.
Thân thủ thật tốt! Dương Quế Hoa khẽ xoay tròng mắt, chỉ nghe bên cạnh mơ hồ có tiếng động rất khẽ, hơi xoay người, đã thấy trong bụi rậm đằng xa có người lao vút đi. Hắn không hề nghĩ ngợi đã khom người đuổi theo, nhất thời tâm vô tạp niệm, không thể phân tâm ra nghĩ xem vừa rồi Đường Lệ Từ rốt cuộc đang làm gì?
Trong vòng ba chiêu, Đường Lệ Từ đánh ngã ba quái khách mặc áo choàng đen che kín toàn thân và đầu mặt, lột lớp áo đen ra, bên dưới là ba thị vệ lạ mặt trong cung. Chiếc hài màu trắng thêu mây của Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đạp lên ngực một tên trong số đó, kẻ này mặt mũi lạnh lùng, hai mắt nhắm lại, hạ quyết tâm dù Đường Lệ Từ muốn hỏi gì cũng nhất định không trả lời. Không ngờ chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan, Đường Lệ Từ chưa hỏi câu nào mà chân đã đạp gãy một cái xương sườn của hắn. Kẻ này kêu lên thảm thiết, lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt trắng tái, "Ngươi... Ngươi..."
Người đạp gãy một cái xương sườn của hắn mỉm cười tú nhã ôn nhu, "Đau không?"
Người kia hung dữ trợn mắt nhìn y, "Hừ! Không đau..."
Hắn còn chưa nói hết câu đã nghe một tiếng "rắc" nữa, xương sườn trên ngực lại gãy thêm một cái. Những ngón tay thon dài mềm mại của Đường Lệ Từ cởi một nút áo trên ngực hắn, để lộ phần ngực trần. Người kia đang đau đến mướt mồ hôi, bỗng tận mắt nhìn thấy cái xương sườn gãy kia đâm xuyên da thịt lộ ra ngoài, bèn hét to một tiếng, mềm nhũn cả người. Đường Lệ Từ vẫn đạp chiếc giày thêu mây mới tinh lên ngực hắn, đưa ngón tay ra cởi nút áo thứ hai. Kẻ kia như bị trúng bùa, toàn thân không thể cựa quậy, chợt cất tiếng hét thảm, "Đừng...Đừng... Dừng lại... Ta nói... Ta nói ta nói..."
Ngón tay thon dài trắng nõn dừng lại trên nút áo hắn, chầm chậm khoanh một vòng tròn quanh đó. Nhưng Đường Lệ Từ không hỏi hắn, mà quay đầu nhìn sang hai người còn lại đang nằm trên đất, khẽ mỉm cười, "Không biết ba vị nghe lệnh của Xuân Đào Hạ Hà, hay Xuân Đào Hạ Hà nghe lệnh của ba vị cao nhân đây?"
"Là Xuân Đào Hạ Hà nghe lệnh của chúng ta, hạ độc Vân phi, sau đó giám thị Vân phi lấy trộm Lục Mị từ chỗ hoàng thượng đều là các nàng... Các nàng làm..." Kẻ bị y giẫm dưới chân tuôn một tràng, "Nhưng chúng ta chẳng qua... Chẳng qua chỉ là người trông chừng các nàng thôi, chuyện này tuyệt đối không phải do chúng ta nghĩ ra, chúng ta nào có to gan lớn mật dám động vào Vân phi? Đây thật sự là... Thật sự là nhiệm vụ bên trên giao xuống, không thể không làm!"
"Ai giao nhiệm vụ?" Đường Lệ Từ nhìn chằm chằm vào một người khác, sắc mặt người thoắt đỏ thoắt xanh, "Bên trên... Bên trên chính là bên trên, là người phát... phát thuốc. Bọn họ nói... thứ đó... loại thuốc kia quá mạnh, phải dùng dược vật cực hàn cực lãnh để trung hòa, có lẽ sẽ tốt hơn."
Tròng mắt Đường Lệ Từ khẽ xoay, "Kẻ phát thuốc là ai?"
"Vào giờ Tý ngày mười lăm mỗi tháng, sẽ có một quái vật trên lưng mọc ra hai cánh, trông giống con dơi bay vào trong cung, phân phát một loại thần dược. Dù là đau đầu nhức óc hay cảm lạnh ho khan, hoặc luyện võ lâu ngày không tiến bộ, uống thứ thuốc kia vào đều có công dụng kỳ diệu, nên rất nhiều thị vệ trong cung dùng nó." Người kia ấp úng nói, "Nhưng kẻ đó... kẻ đó không phải người, người sao lại mọc hai cánh trên lưng, có mũi heo mắt heo chứ..."
Đường Lệ Từ thở dài, nhẹ nhàng nói, "Nếu các ngươi quen biết quái vật lưng mọc hai cánh, trông giống con dơi có thể chữa bệnh, thì ta nghĩ vết thương ngoài da cỏn con này không có gì đáng nói."
Gương mặt người kia lộ rõ nét hoảng sợ, chỉ nghe vài tiếng"rắc", Đường Lệ Từ đã dùng chân đạp gãy xương sườn hai người còn lại. Ba người đau đớn lăn lộn dưới đất, chỉ nghe Đường Lệ Từ hờ hững nói, "Lần sau nếu để cho ta biết có người bất kính với Vân phi, ta sẽ bẻ gãy tay chân hắn nhét vào miệng hắn, đã nghe rõ chưa?"
Ba người nhịn đau đồng ý, Đường Lệ Từ liền vung tay ném sang một hộp ngọc nhỏ màu xanh lục nhạt rồi phất tay áo bỏ đi. Một người nhặt hộp ngọc lên, mở ra nhìn thử, trong hộp là một lớp thuốc mỡ màu xanh lục, tỏa ra mùi thơm dịu mát. Người kia ngẩn ngơ, bỗng kêu lên một tiếng, "Thanh Long!"
Đây hóa ra là một trong những loại thuốc bôi có công hiệu nhất cho người đứt gân gãy xương, Ngũ Dạ Tiểu Thanh Long! Nghe nói bôi thuốc này lên vết thương thì dù là ngoại thương nghiêm trọng đến đâu cũng lành lại phần lớn trong vòng năm đêm, thuốc này quý giá vô cùng, ngàn vàng khó mua. Ba người nhìn thuốc Thanh Long kia, cảm giác vui sướng phút chốc đã vượt qua cơn đau do gãy xương.
Đường Lệ Từ rời khỏi hoàng cung, chuyện con dơi thành tinh trong đại nội, Dương Quế Hoa ắt sẽ xử lý cẩn thận. Hôm nay coi như y đã cho Dương Quế Hoa một ân tình, bằng không thì cả Tiêu Sĩ Kiều và Dương Quế Hoa cộng lại cũng chưa chắc tìm ra manh mối về con dơi thành tinh kia. Chuyện quỷ bí như thế mà bấy lâu nay chưa bị ai vạch trần, có thể thấy con dơi thành tinh kia làm việc rất thận trọng, đến mức không sao tưởng tượng nổi.
Mà Lục Mị... Thì ra kẻ chủ mưu muốn dùng Lục Mị trung hòa độc tính của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn. Ngọc Lục Mị hiếm thấy trên đời, dù có thể trung hòa độc tính, nhưng cũng chỉ cứu được rất ít người. Dám nhắm mục tiêu vào hoàng thượng, có thể thấy kẻ này điên cuồng ra sao. Là ai muốn trung hòa chất độc của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn? Có thể huy động nhiều người như thế, nhất định là nhân vật vô cùng quan trọng. Là ai đây? Tây Phương Đào? Nếu là Tây Phương Đào, hoặc là một cao thủ võ công tuyệt thế như Tây Phương Đào, tại sao không xông thẳng vào cung lấy ngọc chứ? Không thể làm thế, là vì võ công kẻ này không đủ cao, hay vì không thể phân thân đôi ngả?
Chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, thời gian càng kéo dài sẽ càng thêm phức tạp. Đường Lệ Từ ngồi xe ngựa trở về phủ, ngắm quan đạo cây cỏ tiêu điều qua chấn song, đưa tay chải mái tóc bạch kim hơi rối. A Nhãn... Nếu thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn vẫn không xuất hiện, cục diện bất cứ lúc nào cũng có thể vượt tầm kiểm soát, đến lúc đó sẽ không ai khống chế được. Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn sẽ đẩy giang hồ và triều chính theo hướng nào... Cũng chẳng ai biết. Truyện mới cập nhật
Nhưng trước khi nhắc đến thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn thì nhất định phải tìm ra A Nhãn đã, mà hắn đang ở đâu? Thẩm Lang Hồn biệt tăm biệt tích, hôm đó sau khi hắn và A Nhãn biến mất... Y đoán Thẩm Lang Hồn sẽ không tùy tiện giết chết Liễu Nhãn, nhưng khó tránh khỏi một phen giày vò làm nhục. Sau khi hai người này mất tích, y bảo Trì Vân đi tìm, kết quả Trì Vân vì thế mà chết... Sau này y không tìm nữa, Liễu Nhãn cũng mất tăm mất tích, giống như đã chết thật rồi.
Nếu như... vì y không tìm nữa, mà Liễu Nhãn đã thật sự chết trong tay Thẩm Lang Hồn, vậy thì... Đường Lệ Từ ngồi trong xe, gỡ bàn trà giấu trên vách xe, rót cho mình một chén trà rồi nhẹ nhàng uống một ngụm.
Vậy thì... Sau khi cứu sống Phó Chủ Mai, mọi người hãy cùng nhau chết đi! Phương Chu chết, Trì Vân chết, Liễu Nhãn chết... Rất nhiều người, chuyện, vật mà y muốn níu giữ lại, nay đều bỏ y mà đi Mất mát, gần như đã trở thành một thói quen.
Y rất ít khi thất bại, nhưng lại thường xuyên mất đi.
Đường Lệ Từ uống thêm một ngụm trà, thắng lợi thường không đem đến cho y bất kỳ thứ gì, thắng càng nhiều người dường như càng cô độc... Nhưng thứ không thể có được nhờ chiến thắng, biết đâu chết đi lại có được?
Thiên Kiếp Mi