Thiên Hương Bách Mị
Chương 67: Ly Huyệt (1)
97@-Xuân đi thu đến, hạ đi đông chí, năm độ nóng lạnh luân phiên nhau. Lúc này đang là tháng bảy giữa hè, phía trên Vân Hải Vô Nguyệt Đình là vô số ngọn núi cây xanh tươi tốt, chỉ có Trụy Ngọc Phong vẫn lạnh thấu xương như trước, gió tuyết đan xen, nhưng cũng không còn vắng lặng như trước.
Bắt đầu từ buổi trưa, đệ tử không ngừng bay đến Trụy Ngọc Phong, nán lại một lúc, lại mất mát mà bay đi. Chiêu Mẫn dùng xong cơm trưa, mới từ chính điện ra ngoài, liền gặp mấy nam đệ tử Nghiêu Quang Phong chờ ở hành lang, nàng ngay cả hỏi cũng lười hỏi, nói thẳng: “Sư muội mấy ngày gần đây không ở Trụy Ngọc Phong, chư vị sư đệ mau mau trở về chuyên tâm tu hành.”
Mấy nam đệ tử cuống quít hành lễ cáo lui. Vị Chiêu Mẫn sư tỷ này hai năm trước đột phá Bình Cảnh, trở thành thân truyền đệ tử duy nhất của Xung Di chân nhân, hơn nữa nàng thân phận cao quý, thái độ lạnh lùng, cực kì kiêu ngạo, mấy đệ tử thường xuyên đến Trụy Ngọc Phong đều có chút sợ nàng.
Đúng là phiền không thắng nổi phiền*, Chiêu Mẫn lắc đầu, mấy đệ tử này tu vi còn thấp, suốt ngày sa vào sắc đẹp, ngày sau có thể làm nên thành tựu gì
*phiền không thắng nổi phiền: bị quấy rầy vượt quá sức chịu đựng
Nàng có chút hối hận, không nên bởi vì Lê Phi có thể đằng vân phi hành mà để mặc cho nàng tới lui nam bắc Vô Nguyệt Đình. Tuổi càng lớn hơn, đứa nhỏ này giống như con bướm thoát kén mỗi ngày một dáng vẻ khác nhau, nếu mỗi ngày không ở cùng nàng, thật khó tưởng tượng một người có thể thay đổi nhiều đến thế.
Lúc vừa mới bắt đầu có thể đằng vân phi hành, Lê Phi đến chỗ Nghiêu Quang Phong của Lôi Tu Viễn mấy lần, từ đó Trụy Ngọc Phong liền không thể yên ắng được nữa. Nghiêu Quang Phong phần lớn là nam đệ tử, lớn tuổi chút cũng vậy, thấy Lôi Tu Viễn năm đó là đệ tử mới vào, biết hắn hẳn cũng là đệ tử mới, cũng mười mấy tuổi, sau khi thăm dò được sư môn của Lê Phi, không có chuyện gì cũng đến Trụy Ngọc Phong một chuyến, nghỉ trưa hay trước và sau khi ăn cơm chiều cũng luôn đến thường xuyên.
Đến đây cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể giống mấy kẻ trộm mà ở hành lang len lén nhìn Lê Phi vài lần, đôi lúc cùng nàng nói mấy câu, ai cũng nói năng lộn xộn, đúng là một đám ngốc. Tuy yêu thích cái đẹp là chuyện thường tình, nhưng việc này cũng nên kết thúc rồi.
Càng khiến người ta không nghĩ đến chính là, Nghiễm Vi trưởng lão ba năm trước mang theo Hồ Gia Bình cùng Lôi Tu Viễn đi đến Đan Huyệt trong Nghiêu Quang Phong tu hành nên Nghiêu Quang Phong hiện giờ không có trưởng lão. Ngoài ra, việc này Xung Di chân chưa bao giờ quản, y xưa nay quái đản phóng túng, sắc đẹp của Lê Phi lan truyền rộng rãi khắp nơi ở Nghiêu Quang Phong, y thậm chí còn kiêu ngạo, bởi vì không có trưởng bối ngăn cản loại hành vi vớ vẩn này, hiện giờ mới biến thành loại tình trạng như thế.
Chiêu Mẫn đi qua chỗ ngoặt của hành lang, đang muốn đi vào phòng của mình, chợt nghe phía sau có tiếng gió thổi, lại có người đến Trụy Ngọc Phong, lập tức nhíu mày lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì thì trở về tu hành cho thật tốt! Lúc nào cũng đến Trụy Ngọc Phong còn ra thể thống gì nữa?!”
Vừa nói xong, liền nghe một lão già cười nói: “Tính tình của Chiêu Mẫn tiểu nha đầu càng ngày càng xấu, đây là đang trách cứ ai?”
Nàng kinh ngạc xoay người, liền thấy Đông Dương chân nhân cùng Thanh Nhạc chân nhân ở hành lang đang cười mà nhìn chính mình, nàng nhất thời có chút quẫn bách, vội vàng khom mình hành lễ: “Đệ tử Chiêu Mẫn bái kiến Đông Dương trưởng lão, Thanh Nhạc trưởng lão. Đệ tử mới vừa rồi không biết là hai vị trưởng lão, lời nói có mạo phạm......”
Đông Dương chân nhân khoát tay: “Dong dài, ngươi vẫn là dáng vẻ này. Sư phụ ngươi đâu? Còn có nha đầu Lê Phi kia đâu?”
“Sư tôn dẫn sư muội mười ngày trước đi Sa Thúy Ổ tu hành, muộn một chút mới có thể trở về.”
Thanh Nhạc chân nhân hiền lành cười: “Ồ? Sa Thúy Ổ? Nơi đó mãnh thú rất nhiều, nhập môn năm năm đã đi đến đó?”
Nội tâm Chiêu Mẫn có chút tự hào, cười nói: “Sư muội tu hành cực kỳ cần cù, thiên phú cũng xuất sắc.”
Thiên phú xuất sắc? Thanh Nhạc chân nhân cùng Đông Dương chân nhân không khỏi bật cười, năm đó bọn họ đều bởi vì Lê Phi thiên phú bình thường mới do dự mà không muốn thu nàng nhập môn, không thể nghĩ được, Xung Di có thể dạy dỗ nàng nên người.
Đông Dương chân nhân cảm khái nhất, không thu nhận được Lê Phi, sau đó lại vụt mất Lôi Tu Viễn ngút trời kỳ tài. Đứa nhỏ này mới thật sự là tài giỏi, nhập môn hai năm vậy mà đã đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, lập tức rúng động cả Vô Nguyệt Đình, cho nên Nghiễm Vi chân nhân mới quyết định dẫn hắn tiến vào Đan Huyệt tu hành.
Linh khí trong Đan Huyệt còn dày đặc hơn phía trên biển mây, đối với người tu hành mà nói, linh khí quá dày đặc cũng không phải là tốt, linh khí tích tụ trong Đan Huyệt đã có từ rất lâu, vô ý một cái sẽ khiến lô đỉnh bị hư tổn, từ nay về sau không bao giờ có thể tu hành được nữa. Nghiễm Vi mang theo Hồ Gia Bình, hai người cùng đi với Lôi Tu Viễn, ở bên trong một lần đã là ba năm, có thể tưởng tượng lần này chú trọng trình độ như thế nào.
Thanh Nhạc chân nhân mặt cũng đầy cảm khái, người thứ nhất lúc trước Lê Phi tìm đến chính là mình, kết quả đã thẳng thừng từ chối nàng, việc này mấy trưởng lão đã quyết định không nghĩ đến nữa, mỗi lần nghĩ đến chỉ muốn thở dài một hơi. Trên đời không có cách nào để sửa lại việc mình hối hận, ngay cả là tiên nhân, cũng chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
Thấy Xung Di còn chưa trở về, hai vị trưởng lão đang chuẩn bị đi, chợt thấy ở nơi xa xa có một chấm đen nhỏ đang bay đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt, người đến hai mắt sáng ngời, mỉm cười am hiểu, không phải Xung Di thì là người nào?
Đông Dương chân nhân “A ha” cười một tiếng: “Ngươi rốt cuộc cũng trở về, tiểu nha đầu đâu?”
Xung Di chân nhân cười nói: “Nàng đến phía ngoài Đan Huyệt, sợ là Lôi Tu Viễn hai ngày này sẽ ra ngoài.”
Đối với đôi thiếu niên thiếu nữ cùng vào Vô Nguyệt Đình này, mới cùng nhau tu hành hai năm, ba năm trước Lôi Tu Viễn đã bị Nghiễm Vi chân nhân mang vào Đan Huyệt suốt ba năm không gặp. Mấy ngày nay bên ngoài Đan Huyệt linh khí dao động cực kì kịch liệt, hẳn là người bên trong tu hành xong chuẩn bị đi ra, Lê Phi trở về chuyện thứ nhất làm chính là đến Đan Huyệt xem tình hình.
Đông Dương chân nhân nói: “Người không đến thì thôi vậy, Xung Di, ngươi xem, tu vi của tiểu đệ tử ngươi như thế nào?”
Xung Di chân nhân sớm biết bọn họ tất nhiên là có chuyện nên mới đến đây, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý đồ, lúc này cười nói: “Chuyện phải đến Lật Liệt Cốc? Đã sớm nên đi rồi.”
Thanh Nhạc chân nhân thấy khẩu khí này của y, không khỏi cả kinh nói: “Khẩu khí của ngươi thật lớn! Lật Liệt Cốc khác Sa Thúy Ổ, đừng vì giữ thể diện mà tương lai hối hận!”
Xung Di chân nhân mỉm cười: “Đệ tử của ta, ta tự biết. Lật Liệt Cốc khẳng định có thể đi.”
Đông Dương chân nhân thở dài, thật ra, nếu không phải đệ tử có thể đi Lật Liệt Cốc năm nay quá ít, bọn họ cũng sẽ không tìm đến Xung Di. Khương Lê Phi đến đây năm năm, không thấy có dấu hiệu đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, đệ tử chưa đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất đi Lật Liệt Cốc vẫn là rất khó khăn. Lỡ như ở trong cốc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cách xa ngàn dặm, ai có thể cứu được?
Nhưng mà năm nay số lượng đệ tử môn hạ mà các trưởng lão đề cử không đến hai mươi người, ngay cả phong ấn của Lật Liệt Cốc cũng không phá vỡ được, không thể không đến đây hỏi thăm tình hình một chút.
“Ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền tính tiểu nha đầu kia vào.” Đông Dương chân nhân lắc đầu. “Nghiễm Vi mấy ngày nay sẽ từ Đan Huyệt ra, bên hắn nhiều người, nếu tính thêm Lôi Tu Viễn, vừa vặn có thể đủ hai mươi đệ tử. Haiz, mấy năm gần đây đệ tử tài giỏi thật sự quá ít, thật khiến người khác lo lắng.”
Thanh Nhạc chân nhân còn muốn nói, đột nhiên phát hiện cái gì đó, quay đầu lại nhìn, liền thấy một bóng người mảnh khảnh từ bên ngoài bay nhanh vào, trong nháy mắt liền dừng ở hành lang. Còn chưa kịp thấy rõ dung mạo, Xung Di chân nhân đột nhiên ra tay, mấy đạo kim quang nhắm người mà đến, nhanh như tia chớp.
Thật nhanh! Đông Dương cùng Thanh Nhạc không khỏi hơi kinh hãi, đệ tử này chỉ sợ không ổn!
Ai ngờ mấy đạo kim quang của Thái A Thuật nện trên người đó “Đinh đinh đang đang” vang mấy tiếng, sau đó rơi rụng từng chút một, thân hình người đó nhoáng một cái, hóa thành sương khói, thoáng chốc chẳng biết đi đâu. Xung Di chân nhân hơi hơi nhấc tay trái lên, mấy trượng ánh lửa đột ngột từ mặt đất mọc lên, mấy người bên trong đã sớm bay ra ngoài, mở to mắt mà thấy hai người này đấu pháp.
Biển lửa hừng hực, trong giây lát từ trên trời rơi xuống mấy hạt mưa kêu tí tách, sương khói cuồn cuộn, mấy đạo ánh sáng màu lục vô thanh vô tức mà đánh úp lại. Xung Di chân nhân bay nhẹ lên một cái, khéo léo tránh đi vô số phiến lá nhỏ, Đông Dương thấy phía sau lão khói nhẹ chợt ngưng tụ, trong chớp mắt liền hóa thành một bóng người, không khỏi”Ai” một tiếng.
Xung Di chân nhân mở tay ra, nhìn về phía hai vị trưởng lão đang tấm tắc tán thưởng: “Có thể đi Lật Liệt Cốc hay không?”
Hai vị trưởng lão đều có chút không tin được, ai có thể tưởng tượng được thời gian năm năm, tiểu cô nương tư chất bình thường thể chất đặc thù ngày đó được dạy dỗ nên người như bây giờ?
Tuy rằng không biết Xung Di chân nhân rốt cuộc là chỉ đạo Lê Phi như thế nào, nhưng biểu hiện mới vừa rồi của nàng người có mắt đều có thể thấy, khả năng ứng biến và vận dụng ngũ hành tiên pháp như vậy, đệ tử tầm thường tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Đối với người tu hành mà nói, tiên pháp ngang ngược mạnh mẽ đều không phải là điều quá sức quan trọng. Ở thời điểm tương ứng mà phóng thích tiên pháp thích hợp mới là điều then chốt; phân bố linh khí của mình tinh vi chuẩn xác, tuyệt không lãng phí, hiểu biết những bước này, mới là người tu hành chân chính.
Khương Lê Phi đã được xem như một người tu hành chân chính, điều này mới khiến người khác kinh ngạc tán thưởng. Kỳ quái chính là, đến trình độ này rồi sao còn chưa đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất? Có thể nào đã đột phá rồi mà bọn họ lại chưa phát hiện không? Nhưng đột phá Bình Cảnh phải có dấu hiệu, ví dụ như linh khí dao động chấn động, đứa nhỏ này hoàn toàn không có mà tu vi nàng mơ mơ hồ hồ vượt qua đạo Bình Cảnh thứ nhất là chuyện gì đây?
Xung Di chân nhân vung tay áo lên, hành lang bị tiên pháp biến thành loạn thất bát tao ngay lập tức khôi phục nguyên trạng, mà bóng người phía sau y cũng lả lướt bước ra từng bước, ung dung hành lễ: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến Đông Dương trưởng lão, Thanh Nhạc trưởng lão.”
Thanh âm này như gió trong rừng, không lả lơi cũng không ngấy, khiến người khác cực kì thoải mái.
Nói xong ngẩng đầu mỉm cười, làn da trắng mịn như tuyết, ánh mắt mỉm cười lưu chuyển, ấm áp linh động, nhưng tuổi vẫn chưa lớn, hai má đầy đặn, còn lưu lại chút tính trẻ con non nớt, khiến người khác không nhịn được muốn gần gũi, trong lòng vui vẻ. Năm năm trôi qua, tiểu cô nương tóc thắt bím kia không biết đã đi đâu, cô nương trước mắt búi tóc đoan trang diễm lệ, vóc người tinh tế thướt tha, bên tai chuỗi châu thạch anh hơi hơi lay động, dáng đứng, tác phong, cùng nụ cười mỉm trên mặt đúng là không chê vào đâu được.
Hai người trưởng lão sửng sốt một chút, nhìn kỹ nửa ngày, chỉ cảm thấy không giống. Trong ấn tượng tiểu cô nương kia tuy mặt mày thanh tú, cũng không phải có hình dạng như vậy. Năm năm trôi qua, nàng thay đổi quá nhiều, không riêng gì dung mạo thay đổi, dường như ngay cả khí chất cũng thay đổi, không thể tìm ra dấu vết của ngày xưa.
Đông Dương chân nhân nhìn trái nhìn phài, nữ nhân trưởng thành sẽ thay đổi, nhưng biến thành như vậy cũng thật thái quá, trên người đứa nhỏ này luôn có nhiều chuyện khiến người khác giật mình không thể tưởng tượng nổi như vậy. Lão than thở: “Nha đầu, ngươi hiện giờ thật sự là...... Ngươi là Khương Lê Phi sao?”
Lão còn chưa dám tin tiểu thục nữ đoan trang uyển chuyển này với đứa nhỏ tóc thắt bím kia là cùng một người.
Lê Phi lấy trừ tà châu ra: “Trừ tà châu Đông Dương trưởng lão tặng cho ta, ta vẫn còn giữ.”
Đúng là trừ tà châu của lão, Đông Dương chân nhân cầm chuỗi hạt châu, nhịn không được bật cười, quay đầu lại nhìn Thanh Nhạc chân nhân, nàng cũng kinh ngạc vui mừng, khen: “Đứa nhỏ này...... Hiện giờ lại xinh đẹp như vậy!”
Đông Dương chân nhân vỗ vỗ vai Lê Phi hai cái, vừa cười vừa cảm thán: “Đứa nhỏ ngày xưa giả nam kia vậy mà lại xinh đẹp như vậy, ta cũng không dám gọi đệ tử của ta cùng đi Lật Liệt Cốc nữa...... Xung Di, ngươi xem, đệ tử nhà ngươi qua vài năm nữa mới đi Lật Liệt Cốc, thế nào?”
Thiên Hương Bách Mị
Bắt đầu từ buổi trưa, đệ tử không ngừng bay đến Trụy Ngọc Phong, nán lại một lúc, lại mất mát mà bay đi. Chiêu Mẫn dùng xong cơm trưa, mới từ chính điện ra ngoài, liền gặp mấy nam đệ tử Nghiêu Quang Phong chờ ở hành lang, nàng ngay cả hỏi cũng lười hỏi, nói thẳng: “Sư muội mấy ngày gần đây không ở Trụy Ngọc Phong, chư vị sư đệ mau mau trở về chuyên tâm tu hành.”
Mấy nam đệ tử cuống quít hành lễ cáo lui. Vị Chiêu Mẫn sư tỷ này hai năm trước đột phá Bình Cảnh, trở thành thân truyền đệ tử duy nhất của Xung Di chân nhân, hơn nữa nàng thân phận cao quý, thái độ lạnh lùng, cực kì kiêu ngạo, mấy đệ tử thường xuyên đến Trụy Ngọc Phong đều có chút sợ nàng.
Đúng là phiền không thắng nổi phiền*, Chiêu Mẫn lắc đầu, mấy đệ tử này tu vi còn thấp, suốt ngày sa vào sắc đẹp, ngày sau có thể làm nên thành tựu gì
*phiền không thắng nổi phiền: bị quấy rầy vượt quá sức chịu đựng
Nàng có chút hối hận, không nên bởi vì Lê Phi có thể đằng vân phi hành mà để mặc cho nàng tới lui nam bắc Vô Nguyệt Đình. Tuổi càng lớn hơn, đứa nhỏ này giống như con bướm thoát kén mỗi ngày một dáng vẻ khác nhau, nếu mỗi ngày không ở cùng nàng, thật khó tưởng tượng một người có thể thay đổi nhiều đến thế.
Lúc vừa mới bắt đầu có thể đằng vân phi hành, Lê Phi đến chỗ Nghiêu Quang Phong của Lôi Tu Viễn mấy lần, từ đó Trụy Ngọc Phong liền không thể yên ắng được nữa. Nghiêu Quang Phong phần lớn là nam đệ tử, lớn tuổi chút cũng vậy, thấy Lôi Tu Viễn năm đó là đệ tử mới vào, biết hắn hẳn cũng là đệ tử mới, cũng mười mấy tuổi, sau khi thăm dò được sư môn của Lê Phi, không có chuyện gì cũng đến Trụy Ngọc Phong một chuyến, nghỉ trưa hay trước và sau khi ăn cơm chiều cũng luôn đến thường xuyên.
Đến đây cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể giống mấy kẻ trộm mà ở hành lang len lén nhìn Lê Phi vài lần, đôi lúc cùng nàng nói mấy câu, ai cũng nói năng lộn xộn, đúng là một đám ngốc. Tuy yêu thích cái đẹp là chuyện thường tình, nhưng việc này cũng nên kết thúc rồi.
Càng khiến người ta không nghĩ đến chính là, Nghiễm Vi trưởng lão ba năm trước mang theo Hồ Gia Bình cùng Lôi Tu Viễn đi đến Đan Huyệt trong Nghiêu Quang Phong tu hành nên Nghiêu Quang Phong hiện giờ không có trưởng lão. Ngoài ra, việc này Xung Di chân chưa bao giờ quản, y xưa nay quái đản phóng túng, sắc đẹp của Lê Phi lan truyền rộng rãi khắp nơi ở Nghiêu Quang Phong, y thậm chí còn kiêu ngạo, bởi vì không có trưởng bối ngăn cản loại hành vi vớ vẩn này, hiện giờ mới biến thành loại tình trạng như thế.
Chiêu Mẫn đi qua chỗ ngoặt của hành lang, đang muốn đi vào phòng của mình, chợt nghe phía sau có tiếng gió thổi, lại có người đến Trụy Ngọc Phong, lập tức nhíu mày lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì thì trở về tu hành cho thật tốt! Lúc nào cũng đến Trụy Ngọc Phong còn ra thể thống gì nữa?!”
Vừa nói xong, liền nghe một lão già cười nói: “Tính tình của Chiêu Mẫn tiểu nha đầu càng ngày càng xấu, đây là đang trách cứ ai?”
Nàng kinh ngạc xoay người, liền thấy Đông Dương chân nhân cùng Thanh Nhạc chân nhân ở hành lang đang cười mà nhìn chính mình, nàng nhất thời có chút quẫn bách, vội vàng khom mình hành lễ: “Đệ tử Chiêu Mẫn bái kiến Đông Dương trưởng lão, Thanh Nhạc trưởng lão. Đệ tử mới vừa rồi không biết là hai vị trưởng lão, lời nói có mạo phạm......”
Đông Dương chân nhân khoát tay: “Dong dài, ngươi vẫn là dáng vẻ này. Sư phụ ngươi đâu? Còn có nha đầu Lê Phi kia đâu?”
“Sư tôn dẫn sư muội mười ngày trước đi Sa Thúy Ổ tu hành, muộn một chút mới có thể trở về.”
Thanh Nhạc chân nhân hiền lành cười: “Ồ? Sa Thúy Ổ? Nơi đó mãnh thú rất nhiều, nhập môn năm năm đã đi đến đó?”
Nội tâm Chiêu Mẫn có chút tự hào, cười nói: “Sư muội tu hành cực kỳ cần cù, thiên phú cũng xuất sắc.”
Thiên phú xuất sắc? Thanh Nhạc chân nhân cùng Đông Dương chân nhân không khỏi bật cười, năm đó bọn họ đều bởi vì Lê Phi thiên phú bình thường mới do dự mà không muốn thu nàng nhập môn, không thể nghĩ được, Xung Di có thể dạy dỗ nàng nên người.
Đông Dương chân nhân cảm khái nhất, không thu nhận được Lê Phi, sau đó lại vụt mất Lôi Tu Viễn ngút trời kỳ tài. Đứa nhỏ này mới thật sự là tài giỏi, nhập môn hai năm vậy mà đã đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, lập tức rúng động cả Vô Nguyệt Đình, cho nên Nghiễm Vi chân nhân mới quyết định dẫn hắn tiến vào Đan Huyệt tu hành.
Linh khí trong Đan Huyệt còn dày đặc hơn phía trên biển mây, đối với người tu hành mà nói, linh khí quá dày đặc cũng không phải là tốt, linh khí tích tụ trong Đan Huyệt đã có từ rất lâu, vô ý một cái sẽ khiến lô đỉnh bị hư tổn, từ nay về sau không bao giờ có thể tu hành được nữa. Nghiễm Vi mang theo Hồ Gia Bình, hai người cùng đi với Lôi Tu Viễn, ở bên trong một lần đã là ba năm, có thể tưởng tượng lần này chú trọng trình độ như thế nào.
Thanh Nhạc chân nhân mặt cũng đầy cảm khái, người thứ nhất lúc trước Lê Phi tìm đến chính là mình, kết quả đã thẳng thừng từ chối nàng, việc này mấy trưởng lão đã quyết định không nghĩ đến nữa, mỗi lần nghĩ đến chỉ muốn thở dài một hơi. Trên đời không có cách nào để sửa lại việc mình hối hận, ngay cả là tiên nhân, cũng chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
Thấy Xung Di còn chưa trở về, hai vị trưởng lão đang chuẩn bị đi, chợt thấy ở nơi xa xa có một chấm đen nhỏ đang bay đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt, người đến hai mắt sáng ngời, mỉm cười am hiểu, không phải Xung Di thì là người nào?
Đông Dương chân nhân “A ha” cười một tiếng: “Ngươi rốt cuộc cũng trở về, tiểu nha đầu đâu?”
Xung Di chân nhân cười nói: “Nàng đến phía ngoài Đan Huyệt, sợ là Lôi Tu Viễn hai ngày này sẽ ra ngoài.”
Đối với đôi thiếu niên thiếu nữ cùng vào Vô Nguyệt Đình này, mới cùng nhau tu hành hai năm, ba năm trước Lôi Tu Viễn đã bị Nghiễm Vi chân nhân mang vào Đan Huyệt suốt ba năm không gặp. Mấy ngày nay bên ngoài Đan Huyệt linh khí dao động cực kì kịch liệt, hẳn là người bên trong tu hành xong chuẩn bị đi ra, Lê Phi trở về chuyện thứ nhất làm chính là đến Đan Huyệt xem tình hình.
Đông Dương chân nhân nói: “Người không đến thì thôi vậy, Xung Di, ngươi xem, tu vi của tiểu đệ tử ngươi như thế nào?”
Xung Di chân nhân sớm biết bọn họ tất nhiên là có chuyện nên mới đến đây, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý đồ, lúc này cười nói: “Chuyện phải đến Lật Liệt Cốc? Đã sớm nên đi rồi.”
Thanh Nhạc chân nhân thấy khẩu khí này của y, không khỏi cả kinh nói: “Khẩu khí của ngươi thật lớn! Lật Liệt Cốc khác Sa Thúy Ổ, đừng vì giữ thể diện mà tương lai hối hận!”
Xung Di chân nhân mỉm cười: “Đệ tử của ta, ta tự biết. Lật Liệt Cốc khẳng định có thể đi.”
Đông Dương chân nhân thở dài, thật ra, nếu không phải đệ tử có thể đi Lật Liệt Cốc năm nay quá ít, bọn họ cũng sẽ không tìm đến Xung Di. Khương Lê Phi đến đây năm năm, không thấy có dấu hiệu đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, đệ tử chưa đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất đi Lật Liệt Cốc vẫn là rất khó khăn. Lỡ như ở trong cốc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cách xa ngàn dặm, ai có thể cứu được?
Nhưng mà năm nay số lượng đệ tử môn hạ mà các trưởng lão đề cử không đến hai mươi người, ngay cả phong ấn của Lật Liệt Cốc cũng không phá vỡ được, không thể không đến đây hỏi thăm tình hình một chút.
“Ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền tính tiểu nha đầu kia vào.” Đông Dương chân nhân lắc đầu. “Nghiễm Vi mấy ngày nay sẽ từ Đan Huyệt ra, bên hắn nhiều người, nếu tính thêm Lôi Tu Viễn, vừa vặn có thể đủ hai mươi đệ tử. Haiz, mấy năm gần đây đệ tử tài giỏi thật sự quá ít, thật khiến người khác lo lắng.”
Thanh Nhạc chân nhân còn muốn nói, đột nhiên phát hiện cái gì đó, quay đầu lại nhìn, liền thấy một bóng người mảnh khảnh từ bên ngoài bay nhanh vào, trong nháy mắt liền dừng ở hành lang. Còn chưa kịp thấy rõ dung mạo, Xung Di chân nhân đột nhiên ra tay, mấy đạo kim quang nhắm người mà đến, nhanh như tia chớp.
Thật nhanh! Đông Dương cùng Thanh Nhạc không khỏi hơi kinh hãi, đệ tử này chỉ sợ không ổn!
Ai ngờ mấy đạo kim quang của Thái A Thuật nện trên người đó “Đinh đinh đang đang” vang mấy tiếng, sau đó rơi rụng từng chút một, thân hình người đó nhoáng một cái, hóa thành sương khói, thoáng chốc chẳng biết đi đâu. Xung Di chân nhân hơi hơi nhấc tay trái lên, mấy trượng ánh lửa đột ngột từ mặt đất mọc lên, mấy người bên trong đã sớm bay ra ngoài, mở to mắt mà thấy hai người này đấu pháp.
Biển lửa hừng hực, trong giây lát từ trên trời rơi xuống mấy hạt mưa kêu tí tách, sương khói cuồn cuộn, mấy đạo ánh sáng màu lục vô thanh vô tức mà đánh úp lại. Xung Di chân nhân bay nhẹ lên một cái, khéo léo tránh đi vô số phiến lá nhỏ, Đông Dương thấy phía sau lão khói nhẹ chợt ngưng tụ, trong chớp mắt liền hóa thành một bóng người, không khỏi”Ai” một tiếng.
Xung Di chân nhân mở tay ra, nhìn về phía hai vị trưởng lão đang tấm tắc tán thưởng: “Có thể đi Lật Liệt Cốc hay không?”
Hai vị trưởng lão đều có chút không tin được, ai có thể tưởng tượng được thời gian năm năm, tiểu cô nương tư chất bình thường thể chất đặc thù ngày đó được dạy dỗ nên người như bây giờ?
Tuy rằng không biết Xung Di chân nhân rốt cuộc là chỉ đạo Lê Phi như thế nào, nhưng biểu hiện mới vừa rồi của nàng người có mắt đều có thể thấy, khả năng ứng biến và vận dụng ngũ hành tiên pháp như vậy, đệ tử tầm thường tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Đối với người tu hành mà nói, tiên pháp ngang ngược mạnh mẽ đều không phải là điều quá sức quan trọng. Ở thời điểm tương ứng mà phóng thích tiên pháp thích hợp mới là điều then chốt; phân bố linh khí của mình tinh vi chuẩn xác, tuyệt không lãng phí, hiểu biết những bước này, mới là người tu hành chân chính.
Khương Lê Phi đã được xem như một người tu hành chân chính, điều này mới khiến người khác kinh ngạc tán thưởng. Kỳ quái chính là, đến trình độ này rồi sao còn chưa đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất? Có thể nào đã đột phá rồi mà bọn họ lại chưa phát hiện không? Nhưng đột phá Bình Cảnh phải có dấu hiệu, ví dụ như linh khí dao động chấn động, đứa nhỏ này hoàn toàn không có mà tu vi nàng mơ mơ hồ hồ vượt qua đạo Bình Cảnh thứ nhất là chuyện gì đây?
Xung Di chân nhân vung tay áo lên, hành lang bị tiên pháp biến thành loạn thất bát tao ngay lập tức khôi phục nguyên trạng, mà bóng người phía sau y cũng lả lướt bước ra từng bước, ung dung hành lễ: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến Đông Dương trưởng lão, Thanh Nhạc trưởng lão.”
Thanh âm này như gió trong rừng, không lả lơi cũng không ngấy, khiến người khác cực kì thoải mái.
Nói xong ngẩng đầu mỉm cười, làn da trắng mịn như tuyết, ánh mắt mỉm cười lưu chuyển, ấm áp linh động, nhưng tuổi vẫn chưa lớn, hai má đầy đặn, còn lưu lại chút tính trẻ con non nớt, khiến người khác không nhịn được muốn gần gũi, trong lòng vui vẻ. Năm năm trôi qua, tiểu cô nương tóc thắt bím kia không biết đã đi đâu, cô nương trước mắt búi tóc đoan trang diễm lệ, vóc người tinh tế thướt tha, bên tai chuỗi châu thạch anh hơi hơi lay động, dáng đứng, tác phong, cùng nụ cười mỉm trên mặt đúng là không chê vào đâu được.
Hai người trưởng lão sửng sốt một chút, nhìn kỹ nửa ngày, chỉ cảm thấy không giống. Trong ấn tượng tiểu cô nương kia tuy mặt mày thanh tú, cũng không phải có hình dạng như vậy. Năm năm trôi qua, nàng thay đổi quá nhiều, không riêng gì dung mạo thay đổi, dường như ngay cả khí chất cũng thay đổi, không thể tìm ra dấu vết của ngày xưa.
Đông Dương chân nhân nhìn trái nhìn phài, nữ nhân trưởng thành sẽ thay đổi, nhưng biến thành như vậy cũng thật thái quá, trên người đứa nhỏ này luôn có nhiều chuyện khiến người khác giật mình không thể tưởng tượng nổi như vậy. Lão than thở: “Nha đầu, ngươi hiện giờ thật sự là...... Ngươi là Khương Lê Phi sao?”
Lão còn chưa dám tin tiểu thục nữ đoan trang uyển chuyển này với đứa nhỏ tóc thắt bím kia là cùng một người.
Lê Phi lấy trừ tà châu ra: “Trừ tà châu Đông Dương trưởng lão tặng cho ta, ta vẫn còn giữ.”
Đúng là trừ tà châu của lão, Đông Dương chân nhân cầm chuỗi hạt châu, nhịn không được bật cười, quay đầu lại nhìn Thanh Nhạc chân nhân, nàng cũng kinh ngạc vui mừng, khen: “Đứa nhỏ này...... Hiện giờ lại xinh đẹp như vậy!”
Đông Dương chân nhân vỗ vỗ vai Lê Phi hai cái, vừa cười vừa cảm thán: “Đứa nhỏ ngày xưa giả nam kia vậy mà lại xinh đẹp như vậy, ta cũng không dám gọi đệ tử của ta cùng đi Lật Liệt Cốc nữa...... Xung Di, ngươi xem, đệ tử nhà ngươi qua vài năm nữa mới đi Lật Liệt Cốc, thế nào?”
Thiên Hương Bách Mị
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị
Story
Chương 67: Ly Huyệt (1)
10.0/10 từ 43 lượt.