Thiên Hương Bách Mị
Chương 159: Về Nhà (1)
103@-Trong hang động khổng lồ không có gì khác ngoài một mặt hồ không lớn, trên đó có một bệ đá nho nhỏ. Linh khí trong động dày đặc và sền sệt như nước vậy, tuy không bằng các tiên gia môn phái như Vô Nguyệt Đình, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đây là Cam Hoa Chi Cảnh, đã sáu năm không thấy rồi nhưng nơi này chẳng thay đổi gì cả.
Lê Phi nhẹ nhàng đặt thi thể đã khô quắp mà nàng đang ôm trong tay lên bệ đá, ngoài ra nàng cũng mang về khúc xương cánh tay giống như ngọc của Quả Kiến Mộc đời trước.
Nàng lặng lẽ nhìn thi thể của một lão già đã sớm không nhìn ra dung mạo kia, nhìn hồi lâu, rồi đột nhiên duỗi ngón tay ra, chậm rãi và hoài niệm phác họa hình dáng khuôn mặt của ông.
Sư phụ.
Nàng và Lôi Tu Viễn lẻn vào Dị Dân Mộ ở Bạch Biên Chi Nhai và đã tìm thấy Thanh Thành tiên nhân bị phong ấn trong quan tài kính ở nơi sâu nhất trong đại điện. Ông mặc một chiếc áo màu xanh lam bình thường nhất, từng khúc xương trên người nhô ra, trông rất đáng sợ và thê thảm. Bên cạnh quan tài chứa thi thể của ông cũng có một tấm biển bằng đồng giống như các quan tài khác, khắc hai chữ: Thanh Thành.
Ông vậy mà lại bị niêm phong rồi trưng bày ở đó giống như thi thể của các Dị Dân khác, không có chút kính trọng nào mà đầy rẫy sự xúc phạm.
Nàng không nhớ được mình làm thế nào mà đập vỡ được chiếc quan tài kính rồi mang ông ra ngoài, có khóc hay không? Có kêu la không? Khóc lóc trước cỗ thi thể cô độc và thảm thương này thật là vô nghĩa vì làm như thế nàng cũng chẳng trút bỏ được sự tức giận của mình. Cuối cùng, nàng dùng một cây đuốc đốt rụi toàn bộ Dị Dân Mộ, nhưng nàng cũng vẫn như cũ chẳng hả giận được bao nhiêu.
Lê Phi nhìn ông, hình dáng của ông lão râu trắng ăn mặc rách rưới luôn ẩn sâu trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Tuy đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn sung sức như vậy, luôn ham chơi như một đứa trẻ, không chịu ở yên một chỗ, những đồng tiên cực khổ kiếm được cũng không giữ được bao lâu. Hơn nữa, ông hoàn toàn không biết chăm sóc một bé gái như nàng, lúc còn nhỏ chưa bao giờ mua được cho nàng bất kỳ đồ ăn vặt hay đồ chơi nào mà các bé gái thích, nhờ ông mà nàng lớn lên thô lỗ như một đứa con trai. Nếu không phải nhờ Chiêu Mẫn sư tỷ mấy năm này khiển trách dạy dỗ, nàng cũng chẳng biết mình có thể lỗ mãng cho đến khi nào.
Thế nhưng, sống đến năm mười bảy tuổi, dường như mọi đạo lý và nguyên tắc của đời người đều do ông truyền dạy cho nàng một cách tinh tế. Việc Tiểu Bổng Chùy có thể đứng đây, ngay vào lúc này đã đủ để chứng minh sự hiện diện của ông trong cuộc đời của nàng quan trọng đến mức nào.
“Sư phụ, chúng ta về nhà rồi.”
Lê Phi cẩn thận vui vẻ nâng thi thể đáng sợ kia lên, rồi vùi mặt vào lồ.ng ngực đã khô quắp của ông. Đã bảy năm rồi, cuối cùng nàng cũng có thể tựa vào lồ.ng ngực quen thuộc này.
Sư phụ đã về rồi, Lôi Tu Viễn cũng đã đến, bọn họ đã trở về Thanh Khâu, ngày đoạn tụ này cuối cùng cũng đã đến, nhưng tại sao lại im ắng và thê lương đến thế.
Nơi này là nơi khởi đầu của mọi thứ đối với nàng, vậy thì hãy để nơi này trở thành điểm kết thúc của chuyến hành trình ở Trung Thổ của nàng đi.
Thanh Khâu mà nàng ngày đêm nhung nhớ có những ngọn núi xanh vào mùa xuân, tiếng gió thổi mạnh vào mùa hè, những dãy núi vàng óng vô tận vào mùa thu, băng tuyết lạnh giá vào mùa đông, cuộc sống nghèo khó gian khổ là thế nhưng đó là khoảng thời gian vui sướng nhất của nàng. Nàng vậy mà đã từng mơ nhiều giấc mộng đẹp như thế, mơ được giới thiệu người mình yêu cho sư phụ, mơ được sống một cuộc sống đoàn viên ở Thanh Khâu, không tu hành nữa cũng chẳng sao, chỉ cần ở cùng nhau là được.
Nàng là một người không có tham vọng, không muốn vô địch thiên hạ, cũng không muốn lập nên thành tích kinh thiên động địa nào như vậy đấy, chỉ cần được làm nền cho một bức tranh bình dị mà ấm áp, cùng sống vui vẻ bình an cùng người nàng thích và thích nàng trong cuộc đời này, thế là đủ rồi.
Thế nhưng, bọn họ chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Thể xác của người tu hành không thể trở về bụi đất, Lê Phi luyến tiếc nhìn khuôn mặt khô quắp của sư phụ mình, sau đó linh khí hành Hỏa lóe lên trong lòng bàn tay. Nàng đang muốn dùng Ly Hỏa Thuật đốt cháy thi thể của sư phụ thì trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm già nua của Nhật Viêm: “Tiểu nha đầu! Ngồi xuống ngưng thần bế khí! Lão tử sắp ra ngoài rồi!”
Hắn đã phá vỡ phong ấn rồi sao?! Trùng hợp như vậy sao! Hắn ra ngoài rồi thì có thể nhìn thấy sư phụ một lần cuối!
Lê Phi lập tức nghe lời ngồi xuống xếp bằng rồi ngưng thần bế khí, linh khí ở trong người không ngừng lưu chuyển, dần dần, nàng cảm giác được có một luồng không khí cực lớn giống như lốc xoáy xuất hiện, dường như muốn thoát ra từ đỉnh đầu. Luồng khí này rất xa lạ, đây là cảm giác nàng chưa từng có, nó càng lúc chuyển động càng nhanh, linh khí trong cơ thể nàng cũng theo đó mà nhanh dần, da đầu nàng như muốn nổ tung, đau như cắt.
Linh khí bị một luồng không khí cuồng bạo va chạm nên chấn động không nghỉ, Lê Phi dùng tay áo che đầu và mặt, nheo mắt nhìn về phía trước qua khe hở của các ngón tay, chỉ thấy có vô số luồng khí đỏ như máu đó tụ lại trong trong hang động trống rỗng của Cam Hoa Chi Cảnh, sau đó có một luồng khí lạnh lẽo cực kỳ xa lạ và xuyên thấu như lưỡi dao sắc bén lập tức bao trùm lấy nàng, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Dần dần, những luồng khí đỏ như máu đó tụ lại thành một khối khổng lồ cực kỳ chói mắt, Lê Phi chẳng thể nhìn tiếp được nữa, vội vàng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, tất cả sự ồn ào náo động chợt trở nên yên tĩnh, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe đột nhiên vang lên từ phía đối diện: “Tiểu quỷ nhà ngươi vậy mà đã có sừng rồi! Tránh xa nàng ra một chút cho lão tử!”
Lê Phi nhanh chóng mở mắt ra, liền nhìn thấy một con Cửu Vĩ Hồ to lớn mà trắng như tuyết đang đứng sừng sững trong hang động trống trải, chín cái đuôi dài vẫy vẫy trong không trung, phong ấn đỏ rực đã từng ở trên lưng giờ phút này đã hoàn biến mất, đôi mắt màu xanh nhạt của hắn đang trợn tròn nghiêm nghị nhìn Lôi Tu Viễn, bên trong tràn đầy sát ý.
“Nhật Viêm!” Nàng gọi to một tiếng, nhào đến thật nhanh, nhưng lần này không bắt trượt nữa, cả mặt và cơ thể của nàng đập vào bộ lông dày và thơm phức của hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài được rồi! Cuối cùng cũng hồi phục rồi! Thật tốt quá!”
Một cái đuôi dài của Nhật Viêm vỗ một cái thật mạnh lên người nàng khiến xương của nàng gần như gãy vụn, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của hắn: “Ai muốn cùng ngươi ôm ôm ấp áp hả! Mau buông tay ra! Sắp chết đên nơi rồi mà còn ở đây làm trò ngu ngốc gì nữa! Có biết tiểu quỷ này là thứ gì hay không! Thấy hắn mọc sừng rồi mà còn không mau chạy đi?!”
Lê Phi đang định nói thì lại nghe thấy Lôi Tu Viễn ở phía sau bình tĩnh lên tiếng: “Nhật Viêm lão tiên sinh, chúc mừng ngài đã lấy lại được tự do.”
“Phi! Cần ngươi chúc mừng ta sao?!” Chín cái đuôi dài của Nhật Viêm đột nhiên cùng nhau dựng lên, tức giận nói: “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn chưa cút ra ngoài, ta sẽ không khách khí nữa!”
Lôi Tu Viễn không hề nhúc nhích, ngược lại còn cười một tiếng, hòa nhã nói: “Không nghĩ đến cái rương đựng sách có chữ viết của Thanh Thành tiên nhân được đặt ngay ngắn ở nơi này, đa tạ Nhật Viêm lão tiên sinh ra tay giúp đỡ.”
Nhật Viêm nghiêm nghị nói: “Đừng có đổi chủ đề! Hãy giữ lại những lời ngọt ngào của ngươi để lừa dối tên ngốc ngu xuẩn này đi, đừng có nghĩ đến chuyện lừa gạt ta nữa! Đi ra ngoài! Một, hai…”
Hắn thật sự bắt đầu đếm ngược, Lê Phi đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: “Nhật Viêm, cho dù hắn có ra ngoài rồi thì cũng chẳng tốn nhiều công sức để đi vào lại đâu.”
Bất kỳ phong ấn kết giới nào đối với Dạ Xoa cũng không có tác dụng, từ Bạch Biên Chi Nhai đến Cam Hoa Chi Cảnh, nàng đã tận mắt nhìn thấy từ lâu.
Nhật Viêm tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đã biết tất cả rồi mà vẫn còn đi kè kè kế bên hắn! Ngươi nói xem lão tử nên làm thế nào với ngươi đây?!”
Lê Phi khẽ mỉm cười: “Ngươi đừng nóng giận, ta là người quyết định chuyện này. Ngươi cũng đã nói rồi đó thôi, ta là người trưởng thành, mạng sống của ta là của riêng ta, ngươi đừng đối xử với ta như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện nữa.”
Nhật Viêm vẫn còn tức giận: “Nói thì hay lắm! Nếu như một ngày nào đó hắn đột nhiên phát điên giam cầm ngươi hay thậm chí giết ngươi thì lúc đó ngươi có thể làm gì hả? Đến lúc đó có hối hận không?”
Lê Phi nhún vai một cái: “Sao hắn có thể dễ dàng giết ta như vậy! Ngươi quên ta có thể hấp thu linh khí sao? Một mình ta g.iết chết Chấn Vân Tử đó!”
“Phi! Ngu xuẩn! Có ngươi ở đây, sức mạnh của hắn đã tăng lên đâu chỉ ngàn lần! Ngươi muốn giết hắn? Nằm mơ đi!”
“Ồ? Không phải ngươi đã nói ta có thể vô địch thiên hạ sao? Ngươi gạt ta à?”
“Ngu ngốc! Lão tử là chỉ Trung Thổ mà thôi! Đồ ngốc nhà ngươi không nói muốn ở lại Trung Thổ sao?! Ngươi…”
Lê Phi lẳng lặng nhìn dáng vẻ tức giận muốn phát điên của hắn. Nàng biết, con hồ ly này mặc dù vẫn luôn nói mấy lời khó nghe nhưng là thật lòng muốn bảo vệ mình, nàng nghiêm túc ngắt lời hắn: “Nhật Viêm, ta tin tưởng Tu Viễn, giống như tin tưởng ngươi và sư phụ vậy. Ta không phải lúc nào cũng cần mọi người bảo vệ, cho dù ta không muốn vô địch thiên hạ nhưng năng lực tự vệ ta vẫn có. Cảm ơn ngươi luôn lo lắng cho ta.”
Nhật Viêm gầm lên: “Ai thèm lo lắng cho ngươi! Ngươi…”
“Ta đã mang sư phụ về rồi, ngươi có muốn nhìn người một lần không?”
Tiếng gầm gừ đột nhiên dừng lại, Nhật Viêm ngẩn người ra, qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Nhìn thì làm được gì? Người đã chết rồi, thứ còn lại chỉ là một đống thịt vụn mà thôi, chẳng thà đốt sạch sẽ sớm một chút. Mấy người tu hành các ngươi không phải nói khi chết rồi sẽ không thể trổ về với cát bụi sao.”
Hắn tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn quay đầu lại, thân hình to lớn dần thu nhỏ lại, cuối cùng không khác gì một con hồ ly bình thường. Sau đó hắn nhảy lên bệ đá, ngồi đối diện với thi thể của Thanh Thành tiên nhân, cúi đầu im lặng nhìn hắn.
Một tòa tháp bằng đá đen được đặt kế bên người hắn, ánh sáng của phong ấn trên đó lấp lánh rực rỡ. Nhật Viêm ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nó, Lê Phi cười nói: “Đây là yêu khí của ngươi bị phong ấn ở Cấm Địa Thư Viện, quân tử đã hứa thì phải giữ lời.”
Đôi mắt xanh nhạt của con hồ ly này trợn tròn nhìn tháp đá, sau đó chợt đảo qua nhìn chằm chằm vào nàng. Một lúc lâu sau mới thốt lên từng tiếng: “Ngươi, ngươi… làm sao lấy được… Đồ ngu! Còn chưa thoát xác nữa! Lỡ như bị đám tiên nhân đó phát hiện thì làm sao!”
Lê Phi vẫn cười: “Nếu bị phát hiện thì bây giờ ta đã không đứng trước mặt ngươi rồi. Con Kim Toan Nghê kia ngươi còn nhớ không? Nó bây giờ đã lớn hơn nhiều rồi. Năm ấy, ta đánh rơi mười mấy Yêu Chu Quả dường như đều bị nó ăn hết rồi nên khi nhìn thấy ta cực kỳ cảm kích. Nếu không phải sợ người khác phát hiện thì suýt chút nữa nó đã ra ngoài cùng ta rồi.”
“Hừ! Lời cho con vật ngu ngốc đó rồi!” Nhật Viêm há miệng cắn tháp đá, cũng không thấy hắn dùng yêu thuật gì, chỉ nghe một tiếng “Tách”, sau đó tòa tháp được phong ấn vô cùng cẩn thận đã bị hắn cắn nứt, ánh sáng chói lọi của phong ấn cũng biến mất ngay lập tức, tháp đã vỡ thành từng mảnh, rồi bị hắn thổi bay rơi vào trong mặt hồ.
“Sảng khoái! Con ruồi bọ đó vậy mà đã cướp đi nhiều yêu khí của lão tử như thế!” Hắn không biết là đang nổi giận hay vui mừng, lúc trước còn gọi người sáng lập ra Thư Viện là “tiên nhân lợi hại”, vậy mà lúc này lại trở thành “con ruồi bọ” trong miệng hắn.
Lê Phi ha ha cười lớn, nàng xoay người đi về phía Lôi Tu Viễn, rồi cầm lấy tay hắn, sau đó nói với Nhật Viêm: “Nếu ngươi có chuyện gì muốn nói với sư phụ thì cứ nói tùy thích, chúng ta tạm thời sẽ tránh đi.”
“Nói cái rắm!” Nhật Viêm tức giận nhảy xuống khỏi bệ đá. “Người cũng đã chết rồi, lão tử không có mấy thứ tâm tư ướt át như các ngươi! Ngươi đứng lại cho ta, ngươi kiên quyết không rời bỏ tiểu quỷ này sao?”
Thiên Hương Bách Mị
Đây là Cam Hoa Chi Cảnh, đã sáu năm không thấy rồi nhưng nơi này chẳng thay đổi gì cả.
Lê Phi nhẹ nhàng đặt thi thể đã khô quắp mà nàng đang ôm trong tay lên bệ đá, ngoài ra nàng cũng mang về khúc xương cánh tay giống như ngọc của Quả Kiến Mộc đời trước.
Nàng lặng lẽ nhìn thi thể của một lão già đã sớm không nhìn ra dung mạo kia, nhìn hồi lâu, rồi đột nhiên duỗi ngón tay ra, chậm rãi và hoài niệm phác họa hình dáng khuôn mặt của ông.
Sư phụ.
Nàng và Lôi Tu Viễn lẻn vào Dị Dân Mộ ở Bạch Biên Chi Nhai và đã tìm thấy Thanh Thành tiên nhân bị phong ấn trong quan tài kính ở nơi sâu nhất trong đại điện. Ông mặc một chiếc áo màu xanh lam bình thường nhất, từng khúc xương trên người nhô ra, trông rất đáng sợ và thê thảm. Bên cạnh quan tài chứa thi thể của ông cũng có một tấm biển bằng đồng giống như các quan tài khác, khắc hai chữ: Thanh Thành.
Ông vậy mà lại bị niêm phong rồi trưng bày ở đó giống như thi thể của các Dị Dân khác, không có chút kính trọng nào mà đầy rẫy sự xúc phạm.
Nàng không nhớ được mình làm thế nào mà đập vỡ được chiếc quan tài kính rồi mang ông ra ngoài, có khóc hay không? Có kêu la không? Khóc lóc trước cỗ thi thể cô độc và thảm thương này thật là vô nghĩa vì làm như thế nàng cũng chẳng trút bỏ được sự tức giận của mình. Cuối cùng, nàng dùng một cây đuốc đốt rụi toàn bộ Dị Dân Mộ, nhưng nàng cũng vẫn như cũ chẳng hả giận được bao nhiêu.
Lê Phi nhìn ông, hình dáng của ông lão râu trắng ăn mặc rách rưới luôn ẩn sâu trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Tuy đã lớn tuổi như thế nhưng vẫn sung sức như vậy, luôn ham chơi như một đứa trẻ, không chịu ở yên một chỗ, những đồng tiên cực khổ kiếm được cũng không giữ được bao lâu. Hơn nữa, ông hoàn toàn không biết chăm sóc một bé gái như nàng, lúc còn nhỏ chưa bao giờ mua được cho nàng bất kỳ đồ ăn vặt hay đồ chơi nào mà các bé gái thích, nhờ ông mà nàng lớn lên thô lỗ như một đứa con trai. Nếu không phải nhờ Chiêu Mẫn sư tỷ mấy năm này khiển trách dạy dỗ, nàng cũng chẳng biết mình có thể lỗ mãng cho đến khi nào.
Thế nhưng, sống đến năm mười bảy tuổi, dường như mọi đạo lý và nguyên tắc của đời người đều do ông truyền dạy cho nàng một cách tinh tế. Việc Tiểu Bổng Chùy có thể đứng đây, ngay vào lúc này đã đủ để chứng minh sự hiện diện của ông trong cuộc đời của nàng quan trọng đến mức nào.
“Sư phụ, chúng ta về nhà rồi.”
Lê Phi cẩn thận vui vẻ nâng thi thể đáng sợ kia lên, rồi vùi mặt vào lồ.ng ngực đã khô quắp của ông. Đã bảy năm rồi, cuối cùng nàng cũng có thể tựa vào lồ.ng ngực quen thuộc này.
Sư phụ đã về rồi, Lôi Tu Viễn cũng đã đến, bọn họ đã trở về Thanh Khâu, ngày đoạn tụ này cuối cùng cũng đã đến, nhưng tại sao lại im ắng và thê lương đến thế.
Nơi này là nơi khởi đầu của mọi thứ đối với nàng, vậy thì hãy để nơi này trở thành điểm kết thúc của chuyến hành trình ở Trung Thổ của nàng đi.
Thanh Khâu mà nàng ngày đêm nhung nhớ có những ngọn núi xanh vào mùa xuân, tiếng gió thổi mạnh vào mùa hè, những dãy núi vàng óng vô tận vào mùa thu, băng tuyết lạnh giá vào mùa đông, cuộc sống nghèo khó gian khổ là thế nhưng đó là khoảng thời gian vui sướng nhất của nàng. Nàng vậy mà đã từng mơ nhiều giấc mộng đẹp như thế, mơ được giới thiệu người mình yêu cho sư phụ, mơ được sống một cuộc sống đoàn viên ở Thanh Khâu, không tu hành nữa cũng chẳng sao, chỉ cần ở cùng nhau là được.
Nàng là một người không có tham vọng, không muốn vô địch thiên hạ, cũng không muốn lập nên thành tích kinh thiên động địa nào như vậy đấy, chỉ cần được làm nền cho một bức tranh bình dị mà ấm áp, cùng sống vui vẻ bình an cùng người nàng thích và thích nàng trong cuộc đời này, thế là đủ rồi.
Thế nhưng, bọn họ chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Thể xác của người tu hành không thể trở về bụi đất, Lê Phi luyến tiếc nhìn khuôn mặt khô quắp của sư phụ mình, sau đó linh khí hành Hỏa lóe lên trong lòng bàn tay. Nàng đang muốn dùng Ly Hỏa Thuật đốt cháy thi thể của sư phụ thì trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm già nua của Nhật Viêm: “Tiểu nha đầu! Ngồi xuống ngưng thần bế khí! Lão tử sắp ra ngoài rồi!”
Hắn đã phá vỡ phong ấn rồi sao?! Trùng hợp như vậy sao! Hắn ra ngoài rồi thì có thể nhìn thấy sư phụ một lần cuối!
Lê Phi lập tức nghe lời ngồi xuống xếp bằng rồi ngưng thần bế khí, linh khí ở trong người không ngừng lưu chuyển, dần dần, nàng cảm giác được có một luồng không khí cực lớn giống như lốc xoáy xuất hiện, dường như muốn thoát ra từ đỉnh đầu. Luồng khí này rất xa lạ, đây là cảm giác nàng chưa từng có, nó càng lúc chuyển động càng nhanh, linh khí trong cơ thể nàng cũng theo đó mà nhanh dần, da đầu nàng như muốn nổ tung, đau như cắt.
Linh khí bị một luồng không khí cuồng bạo va chạm nên chấn động không nghỉ, Lê Phi dùng tay áo che đầu và mặt, nheo mắt nhìn về phía trước qua khe hở của các ngón tay, chỉ thấy có vô số luồng khí đỏ như máu đó tụ lại trong trong hang động trống rỗng của Cam Hoa Chi Cảnh, sau đó có một luồng khí lạnh lẽo cực kỳ xa lạ và xuyên thấu như lưỡi dao sắc bén lập tức bao trùm lấy nàng, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Dần dần, những luồng khí đỏ như máu đó tụ lại thành một khối khổng lồ cực kỳ chói mắt, Lê Phi chẳng thể nhìn tiếp được nữa, vội vàng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, tất cả sự ồn ào náo động chợt trở nên yên tĩnh, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe đột nhiên vang lên từ phía đối diện: “Tiểu quỷ nhà ngươi vậy mà đã có sừng rồi! Tránh xa nàng ra một chút cho lão tử!”
Lê Phi nhanh chóng mở mắt ra, liền nhìn thấy một con Cửu Vĩ Hồ to lớn mà trắng như tuyết đang đứng sừng sững trong hang động trống trải, chín cái đuôi dài vẫy vẫy trong không trung, phong ấn đỏ rực đã từng ở trên lưng giờ phút này đã hoàn biến mất, đôi mắt màu xanh nhạt của hắn đang trợn tròn nghiêm nghị nhìn Lôi Tu Viễn, bên trong tràn đầy sát ý.
“Nhật Viêm!” Nàng gọi to một tiếng, nhào đến thật nhanh, nhưng lần này không bắt trượt nữa, cả mặt và cơ thể của nàng đập vào bộ lông dày và thơm phức của hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài được rồi! Cuối cùng cũng hồi phục rồi! Thật tốt quá!”
Một cái đuôi dài của Nhật Viêm vỗ một cái thật mạnh lên người nàng khiến xương của nàng gần như gãy vụn, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của hắn: “Ai muốn cùng ngươi ôm ôm ấp áp hả! Mau buông tay ra! Sắp chết đên nơi rồi mà còn ở đây làm trò ngu ngốc gì nữa! Có biết tiểu quỷ này là thứ gì hay không! Thấy hắn mọc sừng rồi mà còn không mau chạy đi?!”
Lê Phi đang định nói thì lại nghe thấy Lôi Tu Viễn ở phía sau bình tĩnh lên tiếng: “Nhật Viêm lão tiên sinh, chúc mừng ngài đã lấy lại được tự do.”
“Phi! Cần ngươi chúc mừng ta sao?!” Chín cái đuôi dài của Nhật Viêm đột nhiên cùng nhau dựng lên, tức giận nói: “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn chưa cút ra ngoài, ta sẽ không khách khí nữa!”
Lôi Tu Viễn không hề nhúc nhích, ngược lại còn cười một tiếng, hòa nhã nói: “Không nghĩ đến cái rương đựng sách có chữ viết của Thanh Thành tiên nhân được đặt ngay ngắn ở nơi này, đa tạ Nhật Viêm lão tiên sinh ra tay giúp đỡ.”
Nhật Viêm nghiêm nghị nói: “Đừng có đổi chủ đề! Hãy giữ lại những lời ngọt ngào của ngươi để lừa dối tên ngốc ngu xuẩn này đi, đừng có nghĩ đến chuyện lừa gạt ta nữa! Đi ra ngoài! Một, hai…”
Hắn thật sự bắt đầu đếm ngược, Lê Phi đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: “Nhật Viêm, cho dù hắn có ra ngoài rồi thì cũng chẳng tốn nhiều công sức để đi vào lại đâu.”
Bất kỳ phong ấn kết giới nào đối với Dạ Xoa cũng không có tác dụng, từ Bạch Biên Chi Nhai đến Cam Hoa Chi Cảnh, nàng đã tận mắt nhìn thấy từ lâu.
Nhật Viêm tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đã biết tất cả rồi mà vẫn còn đi kè kè kế bên hắn! Ngươi nói xem lão tử nên làm thế nào với ngươi đây?!”
Lê Phi khẽ mỉm cười: “Ngươi đừng nóng giận, ta là người quyết định chuyện này. Ngươi cũng đã nói rồi đó thôi, ta là người trưởng thành, mạng sống của ta là của riêng ta, ngươi đừng đối xử với ta như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện nữa.”
Nhật Viêm vẫn còn tức giận: “Nói thì hay lắm! Nếu như một ngày nào đó hắn đột nhiên phát điên giam cầm ngươi hay thậm chí giết ngươi thì lúc đó ngươi có thể làm gì hả? Đến lúc đó có hối hận không?”
Lê Phi nhún vai một cái: “Sao hắn có thể dễ dàng giết ta như vậy! Ngươi quên ta có thể hấp thu linh khí sao? Một mình ta g.iết chết Chấn Vân Tử đó!”
“Phi! Ngu xuẩn! Có ngươi ở đây, sức mạnh của hắn đã tăng lên đâu chỉ ngàn lần! Ngươi muốn giết hắn? Nằm mơ đi!”
“Ồ? Không phải ngươi đã nói ta có thể vô địch thiên hạ sao? Ngươi gạt ta à?”
“Ngu ngốc! Lão tử là chỉ Trung Thổ mà thôi! Đồ ngốc nhà ngươi không nói muốn ở lại Trung Thổ sao?! Ngươi…”
Lê Phi lẳng lặng nhìn dáng vẻ tức giận muốn phát điên của hắn. Nàng biết, con hồ ly này mặc dù vẫn luôn nói mấy lời khó nghe nhưng là thật lòng muốn bảo vệ mình, nàng nghiêm túc ngắt lời hắn: “Nhật Viêm, ta tin tưởng Tu Viễn, giống như tin tưởng ngươi và sư phụ vậy. Ta không phải lúc nào cũng cần mọi người bảo vệ, cho dù ta không muốn vô địch thiên hạ nhưng năng lực tự vệ ta vẫn có. Cảm ơn ngươi luôn lo lắng cho ta.”
Nhật Viêm gầm lên: “Ai thèm lo lắng cho ngươi! Ngươi…”
“Ta đã mang sư phụ về rồi, ngươi có muốn nhìn người một lần không?”
Tiếng gầm gừ đột nhiên dừng lại, Nhật Viêm ngẩn người ra, qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Nhìn thì làm được gì? Người đã chết rồi, thứ còn lại chỉ là một đống thịt vụn mà thôi, chẳng thà đốt sạch sẽ sớm một chút. Mấy người tu hành các ngươi không phải nói khi chết rồi sẽ không thể trổ về với cát bụi sao.”
Hắn tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn quay đầu lại, thân hình to lớn dần thu nhỏ lại, cuối cùng không khác gì một con hồ ly bình thường. Sau đó hắn nhảy lên bệ đá, ngồi đối diện với thi thể của Thanh Thành tiên nhân, cúi đầu im lặng nhìn hắn.
Một tòa tháp bằng đá đen được đặt kế bên người hắn, ánh sáng của phong ấn trên đó lấp lánh rực rỡ. Nhật Viêm ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nó, Lê Phi cười nói: “Đây là yêu khí của ngươi bị phong ấn ở Cấm Địa Thư Viện, quân tử đã hứa thì phải giữ lời.”
Đôi mắt xanh nhạt của con hồ ly này trợn tròn nhìn tháp đá, sau đó chợt đảo qua nhìn chằm chằm vào nàng. Một lúc lâu sau mới thốt lên từng tiếng: “Ngươi, ngươi… làm sao lấy được… Đồ ngu! Còn chưa thoát xác nữa! Lỡ như bị đám tiên nhân đó phát hiện thì làm sao!”
Lê Phi vẫn cười: “Nếu bị phát hiện thì bây giờ ta đã không đứng trước mặt ngươi rồi. Con Kim Toan Nghê kia ngươi còn nhớ không? Nó bây giờ đã lớn hơn nhiều rồi. Năm ấy, ta đánh rơi mười mấy Yêu Chu Quả dường như đều bị nó ăn hết rồi nên khi nhìn thấy ta cực kỳ cảm kích. Nếu không phải sợ người khác phát hiện thì suýt chút nữa nó đã ra ngoài cùng ta rồi.”
“Hừ! Lời cho con vật ngu ngốc đó rồi!” Nhật Viêm há miệng cắn tháp đá, cũng không thấy hắn dùng yêu thuật gì, chỉ nghe một tiếng “Tách”, sau đó tòa tháp được phong ấn vô cùng cẩn thận đã bị hắn cắn nứt, ánh sáng chói lọi của phong ấn cũng biến mất ngay lập tức, tháp đã vỡ thành từng mảnh, rồi bị hắn thổi bay rơi vào trong mặt hồ.
“Sảng khoái! Con ruồi bọ đó vậy mà đã cướp đi nhiều yêu khí của lão tử như thế!” Hắn không biết là đang nổi giận hay vui mừng, lúc trước còn gọi người sáng lập ra Thư Viện là “tiên nhân lợi hại”, vậy mà lúc này lại trở thành “con ruồi bọ” trong miệng hắn.
Lê Phi ha ha cười lớn, nàng xoay người đi về phía Lôi Tu Viễn, rồi cầm lấy tay hắn, sau đó nói với Nhật Viêm: “Nếu ngươi có chuyện gì muốn nói với sư phụ thì cứ nói tùy thích, chúng ta tạm thời sẽ tránh đi.”
“Nói cái rắm!” Nhật Viêm tức giận nhảy xuống khỏi bệ đá. “Người cũng đã chết rồi, lão tử không có mấy thứ tâm tư ướt át như các ngươi! Ngươi đứng lại cho ta, ngươi kiên quyết không rời bỏ tiểu quỷ này sao?”
Thiên Hương Bách Mị
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị
Story
Chương 159: Về Nhà (1)
10.0/10 từ 43 lượt.