Thiên Hương Bách Mị
Chương 146: Dạ Xoa (2)
111@-Lê Phi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên rồi lặng lẽ nhìn hai chiếc sừng nhỏ trên đầu hắn.
Lôi Tu Viễn sờ sừng của mình, nhẹ giọng nói: “Không thích sao? Vậy thì ta cất đi.”
Tầm mắt của Lê Phi dời đến trên mặt hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn hồi lâu. Lôi Tu Viễn khẽ mỉm cười rồi dịu dàng nói: “Khí linh vừa nãy là Thúy Huyền phái tới, đã theo sau chúng ta khi vừa rời khỏi Vô Nguyệt Đình. Ta vốn đã cắt đuôi hắn ở gần Tinh Chính Quán một lần nhưng hắn lại đuổi kịp chúng ta khi đến Đông Hải.”
Nàng vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn. Đôi mắt này vốn tràn đầy sắc thái nhưng giờ đây chỉ còn một mảng đen và xám.
Lôi Tu Viễn phủi đi đất cát dính trên tóc nàng và nói: “Lê Phi, nàng còn hận ai nữa? Đừng sợ.”
Mọi thứ khiến nàng lo lắng và sợ hãi, hắn sẽ tự tay loại bỏ từng cái một.
Hận? Người nàng hận nhất chính là bản thân mình, quá yếu đuối mà chỉ giỏi trốn tránh và quen dựa dẫm vào người khác.
Sư phụ trước kia luôn mong nàng có thể tự lập hơn một chút, ông thường nói: “Nếu một ngày nào đó ta không còn ở đây nữa, nếu một mình ngươi có thể sống thật tốt thì đã là một đứa trẻ ngoan rồi.”
Khi đó nàng đã trả lời rằng: “Nếu sư phụ không còn ở đây nữa, ta sẽ đi tìm người.”
Sư phụ liền phồng má, trợn mắt, rồi nổi giận với nàng: “Tìm cái đầu ngươi á! Ta chết rồi thì ngươi cũng muốn đi chết theo sao? Uổng công lão tử nuôi ngươi lớn như vậy! Cho dù ngươi có là một đứa bé nhưng không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào người khác như vậy chứ? Luôn luôn có những tình huống không lường trước được, ngươi nhìn mấy câu mây và dây leo kia đi, chỉ cần chỉ cần cây chết tường ngã thì bọn chúng có còn sống được không?”
Tuổi nàng còn nhỏ, chỉ cần nghĩ đến chuyện sư phụ sẽ rời xa mình liền khó chịu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, sư phụ vỗ nhẹ lên gáy nàng, than thở: “Buồn bã cái gì? Ngươi vẫn còn nhỏ! Sau này trưởng thành rồi, quen biết với nhiều người hơn, có nhiều bạn tốt, bái được sư phụ tốt, không chừng còn có tiểu tử nào đó mắt mù nhất quyết muốn đối xử tốt và sống chung với ngươi suốt đời thì sao? Đó mới gọi là cuộc sống, sư phụ đúng là mang ngươi về nuôi ngươi lớn nhưng không thể cả đời này luôn kè kè bên cạnh ngươi được vì bên ngoài còn rộng lớn bao nhiêu. Ngươi coi trọng tình cảm trong lòng là một điều tốt nhưng lau nước mắt đi và xoay người lại như một hảo hán mới là Tiểu Bổng Chùy nhà ta.”
Hảo hán? Nàng là nữ nhân đó, có thể bởi vì vậy nên mới tự lừa mình dối người sao?
Có rất nhiều dấu hiệu và chi tiết mà nàng chưa phát hiện ra, hay nói cách khác, nàng đang trốn tránh mọi thứ. Dường như chỉ cần nàng muốn, mọi thứ trên thế gian này sẽ tồn tại như mong đợi của nàng: chỉ cần nàng nghĩ rằng sư phụ còn sống thì ông ấy nhất định sẽ không sao, bọn họ sẽ sớm gặp lại mà thôi; chỉ cần thân thế mình không bị phát hiện hoặc chỉ cần mình không để cập đến thì nàng sẽ luôn được an toàn và sẽ thật sự trở thành một người bình thường.
Nàng luôn sống trong ảo tưởng của bản thân và phụ thuộc vào người khác nên mọi đau khổ ập đến bây giờ cũng là bởi vì sự yếu ớt của nàng. Nhưng cho dù nàng có hận bản thân mình đến đâu thì sư phụ cũng đã chết bởi vì sự vô năng này của nàng.
Người kế tiếp chết sẽ là ai? Lôi Tu Viễn, người đã vì áp chế cá loại dị tượng của nàng mà liều mạng? Nhật Viêm, người đã chọn che giấu tất cả để nàng được an lòng? Hay là Kỷ Đồng Chu không ngần ngại vì nàng mà đối đầu với tiên nhân? Xung Di sư phụ? Chiêu Mẫn sư tỷ? Ca Lâm? …
Không biết qua bao lâu, ở nơi chân trời xa xa kia bắt đầu hiện lên một đường kẻ màu xanh nhạt nhưng rất nhanh sau đó, tất cả ánh nắng ban kia đã bị mây đen che khuất. Việc Hải Vẫn sắp đến khiến thời tiết ở Đông Hải thay đổi thất thường, mới vừa nãy bầu trời còn trong xanh nhưng trong nháy mắt trời liền bắt đầu mưa to.
Hai người rất nhanh đã ướt sũng, Lôi Tu Viễn cảm giác được người trong lòng mình cử động, đôi mắt đỏ ngầu kia lại nhìn về phía trên đầu hắn. Nơi đó đã sớm không còn cặp sừng nhỏ nữa mà chỉ có mái tóc ướt đẫm dán vào tai, nước nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Hắn chạm vào một bên đầu mình, nhẹ giọng nói: “Nàng không thích nên ta cất đi rồi.”
Giọng Lê Phi có chút khàn khàn: “…. Chàng là….”
Hắn mỉm cười và nói với giọng bình tĩnh: “Ta vừa mới phát hiện mình là Dạ Xoa. Làm thế nào đây, chúng ta vậy mà đều đến từ Hải Ngoại.”
Nàng sẽ phản ứng như thế nào? Bừng tỉnh đại ngộ? Ghê tởm? Không còn tin tưởng hắn nữa? Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ bình thản tiếp nhận.
Vốn định giấu nàng tất cả những chuyện này nhưng vẫn bị nàng phát hiện ra. Thời điểm thấy nàng sắp thoát xác, hắn không biết mình nên vui hay buồn, nhưng hắn biết tâm nguyện của Lê Phi. Nàng khao khát sự ấm áp của tất cả tình cảm, việc nàng thoát xác lúc này là do tâm lý tự trừng phạt chứ không phải mong muốn thực sự của nàng.
Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn để nàng quay về thân thể này. Bản năng đang gào thét trong người hắn, hắn vì người này mà vượt qua thiên lôi biển lửa không phải để nàng có thể làm một người bình thường cả đời này nhưng đồng thời hắn cũng đang đấu tranh kịch liệt với bản thân mình, đây là yêu thương hay chỉ là sự độc chiếm bình thường?
Không có ký ức, không biết nguồn gốc mình từ đâu, cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu, hắn là một người cô độc, luôn nhìn mọi thứ trên thế gian này bằng đôi mắt lạnh nhạt. Lòng người phải cho đi thì mới nhận lại được gì đó, như thế mọi thứ mới được cân bằng, hắn hiểu rất rõ điều này.
Chẳng qua là luôn có những con người và những nơi để hoài niệm, tiểu viện nhỏ dưới chân núi Tinh Chính Quán, ánh nắng mỗi bữa sáng chiếu rực rỡ lên bức họa của Tinh Chính Quán tiên nhân, còn có cái cây xiêu vẹo dưới chân núi, màu sắc của hoàng hôn, tâm trạng khi chờ đợi và được hít thở. Những thứ này hắn sẽ chẳng bao giờ quên được.
Còn có ký ức về mùi thơm của những bông hoa tử đằng trong Thư Viện và cô nương hành xử thô lỗ như nam nhân. Ban đầu nàng thật sự rất xấu, động một tí liền cau mày, không khách khí chút nào mà chỉ trích sự hèn yếu vô năng của hắn, còn thường xuyên chất vấn hắn có phải đàn ông hay không?” Lời nói cay nghiệt đó của nàng khiến hắn nhiều lần không thể kiềm chế được muốn bó.p chết nàng.
Sau đó nàng hỏi hắn tại sao đột nhiên ngừng làm mấy chuyện xấu. Hắn thật sự không biết, tâm tình lúc quyết định từ bỏ giống như cảm giác không muốn quên đi Lỗ đại ca vậy, nhưng có một số người và một số việc không nên đối xử bằng những quy tắc lạnh lùng. Thị phi trong lòng người vốn đã rất rõ ràng, không thể bị xóa nhòa.
Hắn thích nàng, thật sự rất thích, một khắc cũng chẳng muốn rời xa, không muốn thấy nàng đau khổ, vì có thể bước đến gần nàng từng bước mà hắn có thể liều cả mạng của mình.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm yêu mến đến tột cùng này lại trở thành ha.m muốn độc chiếm, càng ngày, d.ục vọng muốn giam lỏng nàng trong thân thể mình càng mãnh liệt. Không muốn suy nghĩ của nàng về mình khác đi, không muốn ánh mắt của nàng nhìn về nơi khác, sẽ thật tốt nếu có thể giấu nàng đi để nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình mà thôi.
Thậm chí, dần dần hắn không thể phân biệt rõ ràng là mình yêu thích nàng hay muốn độc chiếm nàng. Bản năng quỷ dị này khiến hắn cảnh giác, nghi ngờ, càng làm hắn bất lực.
Đôi khi hắn cảm giác như mình đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng lại không nhớ rốt cuộc mình đang tìm kiếm thứ gì, chỉ có ở bên nàng mới có thể xoa dịu sự bồn chồn trong tiềm thức. Che giấu nàng, bảo vệ nàng, xóa bỏ mọi trở ngại cho nàng, biến nàng thành của mình, nàng không cần suy ngĩ gì cả, lại càng không cần phiền não, chỉ cần nhìn hắn và thuộc về hắn là được rồi.
Hắn là chệch khỏi tình yêu ban đầu dành cho nàng, vốn là muốn nàng trở thành một người tốt hơn chứ không phải vì muốn độc chiếm nàng.
Tại sao? Tại sao lúc nào hắn cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy? Trằn trọc trong tình yêu và sự chiếm hữu của mình.
Trước kia ở Đông Hải, ảo giác của Thận khiến mọi người chìm vào tuyệt vọng không thể thoát ra. Hắn chưa bao giờ đề cập đến ảo cảnh của mình bởi vì lúc trước, hắn chưa từng biết điều mình sợ nhất là gì, không phải là mất đi nàng cũng chẳng phải là nàng không yêu mình, mà là nàng chưa từng xuất hiện ở thế gian này.
Hắn mơ thấy bản thân đang ngồi một mình dưới gốc cây khổng lồ che cả đất trời kia, cộ độc một mình, cầu gì cũng không được.
Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hắn bối rối không hiểu, nhưng bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được, hiểu được nỗi khao khát chiếm làm của riêng kia là gì, cũng hiểu được tất cả về bản thân mình.
Mười tám năm đời người giống như một giấc mộng vậy, khi giật mình tỉnh giấc, những mây mù che phủ trước mắt kia tản đi, hắn liền hiểu rõ tất cả.
Người trong lòng dường như đang run rẩy, Lôi Tu Viễn lặng lẽ đặt mái tóc ướt đẫm của nàng lên đầu ngón tay vu.ốt ve. Hắn nhớ buổi chiều ở Thanh Khâu sau giờ Ngọ nhiều năm trước, thích nàng vốn chỉ là một thứ tình cảm thuần túy, là một thiếu niên muốn đối xử tốt với một cô gái, không liên quan gì đến thân thế, cũng chẳng can hệ gì đến mong muốn chiếm hữu.
Hắn chỉ muốn nàng vô ưu vô lo mà thôi.
Nhưng cô nương của ta ơi, làm sao ta có thể khiến nàng mỉm cười trở lại bây giờ?
Lê Phi bỗng nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, vùi đầu ướt đẫm vào ngực hắn.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lôi Tu Viễn vén những lọn tóc ướt vướng trên cổ nàng ra, nhẹ giọng hỏi.
Nàng không lắc đầu cũng không gật đầu, thân thể trong lòng nàng cực kỳ quen thuộc, lại cực kỳ xa lạ, nhưng dù hắn có là cái gì thì hắn cũng chỉ là Lôi Tu Viễn.
Nàng sẽ bảo vệ hắn và lần này, nàng sẽ không tự lừa mình dối người lần nào nữa.
Kỷ Đồng Chu đi theo chuồn chuồn yêu trở lại tiểu viện của Bách Lý Ca Lâm trong mưa to gió lớn, toàn thân hắn ướt sũng còn đang thở hổn hển, y phục trắng như tuyết dính đầy máu đen của vô số yêu vật.
“Vẫn chưa tìm được.” Hắn gạt nước đang rơi trên mặt mình, sắc mặt có chút tái nhợt. “Ta có thể cảm nhận được rất nhiều yêu khí xuất hiện đột ngột gần biển, rất mạnh mẽ, có phải phong ấn của nơi thí luyện đã bị phá vỡ rồi không?”
Lời nói này khiến sắc mặt của mọi người trong viện càng thêm khó coi. Hai người Lê Phi và Lôi Tu Viễn, vốn tường là hai người tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện yêu đương nên chẳng ai để ý, ai ngờ bọn họ cả đêm rồi không trở về.
Thành thật mà nói, nếu trong những ai ở đây có người đột nhiên biến mất, họ có lẽ cũng không lo lắng đến thế. Chỉ là Lê Phi hiếm khi hành xử đột ngột như thế, từ nhỏ đến lớn nàng đều rất kiên định, cho dù Lôi Tu Viễn có thích làm gì thì làm nhưng nàng cũng không để hắn làm ra chuyện khác người như thế, không nói không rằng mà ở bên ngoài cả đêm không về, đây không phải tác phong của nàng.
Diệp Diệp lo lắng nhiều chuyện hơn: “Xướng Nguyệt nói hai ngày nay có rất nhiều trưởng lão tiên nhân đến phụ cận Đông Hải, sợ là bởi vì chuyện của Chấn Vân Tử, chẳng lẽ mọi chuyện bị bại lộ rồi? Hai người họ đã bị bắt đi rồi sao?”
Kỷ Đồng Chu cau mày nói: “Không thể nào nhanh như vậy. Chấn Vân Tử những năm này rất hiếm khi ở Tinh Chính Quán, mấy năm không trở về cũng rất bình thường.”
Huống chi cũng đã là nguyên trưởng lão, các trưởng lão khác trong phái cũng sẽ không để ý đến lão nhiều như trước nữa.
Bách Lý Ca Lâm triệu hồi con rết tinh ra, nàng là người nóng nảy nhất, nếu hai người Lê Phi gặp chuyện gì ngoài ý muốn ở Đông Hải, sau này nàng làm sao có thể đối mặt mỗi ngày ở cái nơi tang thương này đây?
“Ta đi tìm lần nữa!” Khi nàng đang muốn nhảy lên thì nhìn thấy hai bóng người đang chao đảo đáp xuống, trong chớp mắt đã dừng trước mặt mọi người, đây không phải là Lê Phi và Lôi Tu Viễn đang mất tích sao!
Cả hai người đều trông không ổn lắm, toàn thân đều ướt đẫm, Lê Phi thậm chí còn dính đầy bùn, may mắn là không có vết thương nào. Bách Lý Ca Lâm nhào tới, lo lắng la lên: “Các ngươi đi đâu vậy?! Gặp phải yêu vật hay là…”
Lê Phi rất bình tĩnh: “Gặp phải chút chuyện, đợi ta suy nghĩ xem nên nói cho các ngươi thế nào, bây giờ ta có chút mông lung.
Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người họ đi vào phòng, Bách Lý Ca Lâm đang muốn đuổi theo thì đột nhiên cửa viện bị gõ hai lần, mọi người lo lắng đồng loạt quay đầu lại, hỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc phục sức Đông Hải đang đứng trước cửa. Người này có hai hàng chân mày xếch, khí chất bức người, cực kỳ anh vũ bất phàm, là Lục Ly đã một năm chưa gặp.
Thiên Hương Bách Mị
Lôi Tu Viễn sờ sừng của mình, nhẹ giọng nói: “Không thích sao? Vậy thì ta cất đi.”
Tầm mắt của Lê Phi dời đến trên mặt hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn hồi lâu. Lôi Tu Viễn khẽ mỉm cười rồi dịu dàng nói: “Khí linh vừa nãy là Thúy Huyền phái tới, đã theo sau chúng ta khi vừa rời khỏi Vô Nguyệt Đình. Ta vốn đã cắt đuôi hắn ở gần Tinh Chính Quán một lần nhưng hắn lại đuổi kịp chúng ta khi đến Đông Hải.”
Nàng vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn hắn. Đôi mắt này vốn tràn đầy sắc thái nhưng giờ đây chỉ còn một mảng đen và xám.
Lôi Tu Viễn phủi đi đất cát dính trên tóc nàng và nói: “Lê Phi, nàng còn hận ai nữa? Đừng sợ.”
Mọi thứ khiến nàng lo lắng và sợ hãi, hắn sẽ tự tay loại bỏ từng cái một.
Hận? Người nàng hận nhất chính là bản thân mình, quá yếu đuối mà chỉ giỏi trốn tránh và quen dựa dẫm vào người khác.
Sư phụ trước kia luôn mong nàng có thể tự lập hơn một chút, ông thường nói: “Nếu một ngày nào đó ta không còn ở đây nữa, nếu một mình ngươi có thể sống thật tốt thì đã là một đứa trẻ ngoan rồi.”
Khi đó nàng đã trả lời rằng: “Nếu sư phụ không còn ở đây nữa, ta sẽ đi tìm người.”
Sư phụ liền phồng má, trợn mắt, rồi nổi giận với nàng: “Tìm cái đầu ngươi á! Ta chết rồi thì ngươi cũng muốn đi chết theo sao? Uổng công lão tử nuôi ngươi lớn như vậy! Cho dù ngươi có là một đứa bé nhưng không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào người khác như vậy chứ? Luôn luôn có những tình huống không lường trước được, ngươi nhìn mấy câu mây và dây leo kia đi, chỉ cần chỉ cần cây chết tường ngã thì bọn chúng có còn sống được không?”
Tuổi nàng còn nhỏ, chỉ cần nghĩ đến chuyện sư phụ sẽ rời xa mình liền khó chịu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, sư phụ vỗ nhẹ lên gáy nàng, than thở: “Buồn bã cái gì? Ngươi vẫn còn nhỏ! Sau này trưởng thành rồi, quen biết với nhiều người hơn, có nhiều bạn tốt, bái được sư phụ tốt, không chừng còn có tiểu tử nào đó mắt mù nhất quyết muốn đối xử tốt và sống chung với ngươi suốt đời thì sao? Đó mới gọi là cuộc sống, sư phụ đúng là mang ngươi về nuôi ngươi lớn nhưng không thể cả đời này luôn kè kè bên cạnh ngươi được vì bên ngoài còn rộng lớn bao nhiêu. Ngươi coi trọng tình cảm trong lòng là một điều tốt nhưng lau nước mắt đi và xoay người lại như một hảo hán mới là Tiểu Bổng Chùy nhà ta.”
Hảo hán? Nàng là nữ nhân đó, có thể bởi vì vậy nên mới tự lừa mình dối người sao?
Có rất nhiều dấu hiệu và chi tiết mà nàng chưa phát hiện ra, hay nói cách khác, nàng đang trốn tránh mọi thứ. Dường như chỉ cần nàng muốn, mọi thứ trên thế gian này sẽ tồn tại như mong đợi của nàng: chỉ cần nàng nghĩ rằng sư phụ còn sống thì ông ấy nhất định sẽ không sao, bọn họ sẽ sớm gặp lại mà thôi; chỉ cần thân thế mình không bị phát hiện hoặc chỉ cần mình không để cập đến thì nàng sẽ luôn được an toàn và sẽ thật sự trở thành một người bình thường.
Nàng luôn sống trong ảo tưởng của bản thân và phụ thuộc vào người khác nên mọi đau khổ ập đến bây giờ cũng là bởi vì sự yếu ớt của nàng. Nhưng cho dù nàng có hận bản thân mình đến đâu thì sư phụ cũng đã chết bởi vì sự vô năng này của nàng.
Người kế tiếp chết sẽ là ai? Lôi Tu Viễn, người đã vì áp chế cá loại dị tượng của nàng mà liều mạng? Nhật Viêm, người đã chọn che giấu tất cả để nàng được an lòng? Hay là Kỷ Đồng Chu không ngần ngại vì nàng mà đối đầu với tiên nhân? Xung Di sư phụ? Chiêu Mẫn sư tỷ? Ca Lâm? …
Không biết qua bao lâu, ở nơi chân trời xa xa kia bắt đầu hiện lên một đường kẻ màu xanh nhạt nhưng rất nhanh sau đó, tất cả ánh nắng ban kia đã bị mây đen che khuất. Việc Hải Vẫn sắp đến khiến thời tiết ở Đông Hải thay đổi thất thường, mới vừa nãy bầu trời còn trong xanh nhưng trong nháy mắt trời liền bắt đầu mưa to.
Hai người rất nhanh đã ướt sũng, Lôi Tu Viễn cảm giác được người trong lòng mình cử động, đôi mắt đỏ ngầu kia lại nhìn về phía trên đầu hắn. Nơi đó đã sớm không còn cặp sừng nhỏ nữa mà chỉ có mái tóc ướt đẫm dán vào tai, nước nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Hắn chạm vào một bên đầu mình, nhẹ giọng nói: “Nàng không thích nên ta cất đi rồi.”
Giọng Lê Phi có chút khàn khàn: “…. Chàng là….”
Hắn mỉm cười và nói với giọng bình tĩnh: “Ta vừa mới phát hiện mình là Dạ Xoa. Làm thế nào đây, chúng ta vậy mà đều đến từ Hải Ngoại.”
Nàng sẽ phản ứng như thế nào? Bừng tỉnh đại ngộ? Ghê tởm? Không còn tin tưởng hắn nữa? Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ bình thản tiếp nhận.
Vốn định giấu nàng tất cả những chuyện này nhưng vẫn bị nàng phát hiện ra. Thời điểm thấy nàng sắp thoát xác, hắn không biết mình nên vui hay buồn, nhưng hắn biết tâm nguyện của Lê Phi. Nàng khao khát sự ấm áp của tất cả tình cảm, việc nàng thoát xác lúc này là do tâm lý tự trừng phạt chứ không phải mong muốn thực sự của nàng.
Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn để nàng quay về thân thể này. Bản năng đang gào thét trong người hắn, hắn vì người này mà vượt qua thiên lôi biển lửa không phải để nàng có thể làm một người bình thường cả đời này nhưng đồng thời hắn cũng đang đấu tranh kịch liệt với bản thân mình, đây là yêu thương hay chỉ là sự độc chiếm bình thường?
Không có ký ức, không biết nguồn gốc mình từ đâu, cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu, hắn là một người cô độc, luôn nhìn mọi thứ trên thế gian này bằng đôi mắt lạnh nhạt. Lòng người phải cho đi thì mới nhận lại được gì đó, như thế mọi thứ mới được cân bằng, hắn hiểu rất rõ điều này.
Chẳng qua là luôn có những con người và những nơi để hoài niệm, tiểu viện nhỏ dưới chân núi Tinh Chính Quán, ánh nắng mỗi bữa sáng chiếu rực rỡ lên bức họa của Tinh Chính Quán tiên nhân, còn có cái cây xiêu vẹo dưới chân núi, màu sắc của hoàng hôn, tâm trạng khi chờ đợi và được hít thở. Những thứ này hắn sẽ chẳng bao giờ quên được.
Còn có ký ức về mùi thơm của những bông hoa tử đằng trong Thư Viện và cô nương hành xử thô lỗ như nam nhân. Ban đầu nàng thật sự rất xấu, động một tí liền cau mày, không khách khí chút nào mà chỉ trích sự hèn yếu vô năng của hắn, còn thường xuyên chất vấn hắn có phải đàn ông hay không?” Lời nói cay nghiệt đó của nàng khiến hắn nhiều lần không thể kiềm chế được muốn bó.p chết nàng.
Sau đó nàng hỏi hắn tại sao đột nhiên ngừng làm mấy chuyện xấu. Hắn thật sự không biết, tâm tình lúc quyết định từ bỏ giống như cảm giác không muốn quên đi Lỗ đại ca vậy, nhưng có một số người và một số việc không nên đối xử bằng những quy tắc lạnh lùng. Thị phi trong lòng người vốn đã rất rõ ràng, không thể bị xóa nhòa.
Hắn thích nàng, thật sự rất thích, một khắc cũng chẳng muốn rời xa, không muốn thấy nàng đau khổ, vì có thể bước đến gần nàng từng bước mà hắn có thể liều cả mạng của mình.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm yêu mến đến tột cùng này lại trở thành ha.m muốn độc chiếm, càng ngày, d.ục vọng muốn giam lỏng nàng trong thân thể mình càng mãnh liệt. Không muốn suy nghĩ của nàng về mình khác đi, không muốn ánh mắt của nàng nhìn về nơi khác, sẽ thật tốt nếu có thể giấu nàng đi để nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình mà thôi.
Thậm chí, dần dần hắn không thể phân biệt rõ ràng là mình yêu thích nàng hay muốn độc chiếm nàng. Bản năng quỷ dị này khiến hắn cảnh giác, nghi ngờ, càng làm hắn bất lực.
Đôi khi hắn cảm giác như mình đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng lại không nhớ rốt cuộc mình đang tìm kiếm thứ gì, chỉ có ở bên nàng mới có thể xoa dịu sự bồn chồn trong tiềm thức. Che giấu nàng, bảo vệ nàng, xóa bỏ mọi trở ngại cho nàng, biến nàng thành của mình, nàng không cần suy ngĩ gì cả, lại càng không cần phiền não, chỉ cần nhìn hắn và thuộc về hắn là được rồi.
Hắn là chệch khỏi tình yêu ban đầu dành cho nàng, vốn là muốn nàng trở thành một người tốt hơn chứ không phải vì muốn độc chiếm nàng.
Tại sao? Tại sao lúc nào hắn cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy? Trằn trọc trong tình yêu và sự chiếm hữu của mình.
Trước kia ở Đông Hải, ảo giác của Thận khiến mọi người chìm vào tuyệt vọng không thể thoát ra. Hắn chưa bao giờ đề cập đến ảo cảnh của mình bởi vì lúc trước, hắn chưa từng biết điều mình sợ nhất là gì, không phải là mất đi nàng cũng chẳng phải là nàng không yêu mình, mà là nàng chưa từng xuất hiện ở thế gian này.
Hắn mơ thấy bản thân đang ngồi một mình dưới gốc cây khổng lồ che cả đất trời kia, cộ độc một mình, cầu gì cũng không được.
Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hắn bối rối không hiểu, nhưng bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được, hiểu được nỗi khao khát chiếm làm của riêng kia là gì, cũng hiểu được tất cả về bản thân mình.
Mười tám năm đời người giống như một giấc mộng vậy, khi giật mình tỉnh giấc, những mây mù che phủ trước mắt kia tản đi, hắn liền hiểu rõ tất cả.
Người trong lòng dường như đang run rẩy, Lôi Tu Viễn lặng lẽ đặt mái tóc ướt đẫm của nàng lên đầu ngón tay vu.ốt ve. Hắn nhớ buổi chiều ở Thanh Khâu sau giờ Ngọ nhiều năm trước, thích nàng vốn chỉ là một thứ tình cảm thuần túy, là một thiếu niên muốn đối xử tốt với một cô gái, không liên quan gì đến thân thế, cũng chẳng can hệ gì đến mong muốn chiếm hữu.
Hắn chỉ muốn nàng vô ưu vô lo mà thôi.
Nhưng cô nương của ta ơi, làm sao ta có thể khiến nàng mỉm cười trở lại bây giờ?
Lê Phi bỗng nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, vùi đầu ướt đẫm vào ngực hắn.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lôi Tu Viễn vén những lọn tóc ướt vướng trên cổ nàng ra, nhẹ giọng hỏi.
Nàng không lắc đầu cũng không gật đầu, thân thể trong lòng nàng cực kỳ quen thuộc, lại cực kỳ xa lạ, nhưng dù hắn có là cái gì thì hắn cũng chỉ là Lôi Tu Viễn.
Nàng sẽ bảo vệ hắn và lần này, nàng sẽ không tự lừa mình dối người lần nào nữa.
Kỷ Đồng Chu đi theo chuồn chuồn yêu trở lại tiểu viện của Bách Lý Ca Lâm trong mưa to gió lớn, toàn thân hắn ướt sũng còn đang thở hổn hển, y phục trắng như tuyết dính đầy máu đen của vô số yêu vật.
“Vẫn chưa tìm được.” Hắn gạt nước đang rơi trên mặt mình, sắc mặt có chút tái nhợt. “Ta có thể cảm nhận được rất nhiều yêu khí xuất hiện đột ngột gần biển, rất mạnh mẽ, có phải phong ấn của nơi thí luyện đã bị phá vỡ rồi không?”
Lời nói này khiến sắc mặt của mọi người trong viện càng thêm khó coi. Hai người Lê Phi và Lôi Tu Viễn, vốn tường là hai người tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện yêu đương nên chẳng ai để ý, ai ngờ bọn họ cả đêm rồi không trở về.
Thành thật mà nói, nếu trong những ai ở đây có người đột nhiên biến mất, họ có lẽ cũng không lo lắng đến thế. Chỉ là Lê Phi hiếm khi hành xử đột ngột như thế, từ nhỏ đến lớn nàng đều rất kiên định, cho dù Lôi Tu Viễn có thích làm gì thì làm nhưng nàng cũng không để hắn làm ra chuyện khác người như thế, không nói không rằng mà ở bên ngoài cả đêm không về, đây không phải tác phong của nàng.
Diệp Diệp lo lắng nhiều chuyện hơn: “Xướng Nguyệt nói hai ngày nay có rất nhiều trưởng lão tiên nhân đến phụ cận Đông Hải, sợ là bởi vì chuyện của Chấn Vân Tử, chẳng lẽ mọi chuyện bị bại lộ rồi? Hai người họ đã bị bắt đi rồi sao?”
Kỷ Đồng Chu cau mày nói: “Không thể nào nhanh như vậy. Chấn Vân Tử những năm này rất hiếm khi ở Tinh Chính Quán, mấy năm không trở về cũng rất bình thường.”
Huống chi cũng đã là nguyên trưởng lão, các trưởng lão khác trong phái cũng sẽ không để ý đến lão nhiều như trước nữa.
Bách Lý Ca Lâm triệu hồi con rết tinh ra, nàng là người nóng nảy nhất, nếu hai người Lê Phi gặp chuyện gì ngoài ý muốn ở Đông Hải, sau này nàng làm sao có thể đối mặt mỗi ngày ở cái nơi tang thương này đây?
“Ta đi tìm lần nữa!” Khi nàng đang muốn nhảy lên thì nhìn thấy hai bóng người đang chao đảo đáp xuống, trong chớp mắt đã dừng trước mặt mọi người, đây không phải là Lê Phi và Lôi Tu Viễn đang mất tích sao!
Cả hai người đều trông không ổn lắm, toàn thân đều ướt đẫm, Lê Phi thậm chí còn dính đầy bùn, may mắn là không có vết thương nào. Bách Lý Ca Lâm nhào tới, lo lắng la lên: “Các ngươi đi đâu vậy?! Gặp phải yêu vật hay là…”
Lê Phi rất bình tĩnh: “Gặp phải chút chuyện, đợi ta suy nghĩ xem nên nói cho các ngươi thế nào, bây giờ ta có chút mông lung.
Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người họ đi vào phòng, Bách Lý Ca Lâm đang muốn đuổi theo thì đột nhiên cửa viện bị gõ hai lần, mọi người lo lắng đồng loạt quay đầu lại, hỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc phục sức Đông Hải đang đứng trước cửa. Người này có hai hàng chân mày xếch, khí chất bức người, cực kỳ anh vũ bất phàm, là Lục Ly đã một năm chưa gặp.
Thiên Hương Bách Mị
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị
Story
Chương 146: Dạ Xoa (2)
10.0/10 từ 43 lượt.