Thiên Hương Bách Mị
Chương 12: Đặt Tên
171@-Ngày thứ ba của tháng tám, thời tiết ở quận Hoa Quang đúng là rất đẹp. Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, bọn nhỏ đều đã từ khách điếm đi ra. Hôm nay là ngày nhập học Sồ Phượng Thư Viện, tất cả mọi người vì quá hưng phấn nên đêm qua ngủ không được, vừa ra khỏi cửa liền vội vàng thuê xe, bọn họ phải đi đến Triệu Công Từ* cách đó hơn mười dặm trước buổi trưa và xe hồng lộc sẽ ở bên trong chở bọn họ trực tiếp đi đến Thư Viện.
*Triệu Công Từ: từ đường nhà họ Triệu
Dọc đường Bách Lý Ca Lâm ríu rít nói không ngừng, giống như con chim sẻ nhỏ: “Các ngươi nói xem, Thư Viện sẽ nhìn như thế nào? Ở trên núi? Hay là ở bờ biển? Nếu ở bờ biển thì tốt rồi, ta chưa từng nhìn thấy biển bao giờ!”
“Nghe nói Sồ Phượng Thư Viện là nơi hiểm yếu, phàm là người thường sẽ không được lui tới. Nói vậy, nơi đó hẳn là có tiên pháp cực kỳ lợi hại bảo vệ, ta đoán là dưới đáy biển hoặc là trong lòng đất.”
Diệp Diệp cũng hăng hái mà tham gia thảo luận.
Lôi Tu Viễn thì thào: “Đáy biển? Vậy không phải còn chưa tới Thư Viện đã chết đuối hết sao?”
“Có tiên pháp bảo vệ, không cần lo lắng về chuyện đó.” Tiểu Bổng Chùy xen vào. “Ta cũng đoán có thể ở dưới đáy biển.”
Bọn họ không chê phiền mà luôn miệng suy đoán bề ngoài của Thư Viện, thậm chí ngay cả tiên sinh dạy tu hành là nam hay nữ, đẹp hay xấu cũng vui vẻ mà thảo luận. Đây là ngày vui sướng nhất của bọn họ kể từ khi chào đời đến nay, tương lai sẽ luôn thần bí mà tràn ngập điều tốt đẹp như thế, bọn họ lần đầu tiên đặt chân đến cảnh giới của tiên nhân, mặc dù một năm sau mới chính thức tiến vào môn phái, nhưng loại vui sướng này không cần phải chờ đợi nữa.
Rất nhanh đã đến Triệu Công Từ, kỳ lạ chính là xung quanh không có ai, tường và nhà hai bên đường đều đều bị vải bố vàng phủ kín, có một loạt hộ vệ áo giáp uy vũ đứng ở hai bên ngã tư đường, bọn nhỏ mới vừa tới gần đã bị vũ khí ngăn lại.
“Điêu dân* lớn mật! Đường này hôm nay không đi được, lập tức cút ngay!” Bọn thị vệ thấy bọn họ đều là những đứa nhỏ quần áo rách nát, nên lập tức xua đuổi.
*điêu dân: cách nói khinh thường với dân thường.
“Chúng ta là muốn đến Triệu Công Từ, hôm nay phải.....” Bách Lý Ca Lâm còn chưa nói xong thì đã bị l/ỗ mãng cắt ngang: “Ta không cần biết các ngươi muốn đi đâu! Hôm nay Triệu Công Từ có đại quý nhân giá lâm, đừng làm bẩn chỗ này nữa! Mau cút đi!”
Thái độ kiêu ngạo ương ngạnh này lập tức làm cho Tiểu Bổng Chùy và Bách Lý Xướng Nguyệt nổi giận, nhướng mày lên muốn xông ra, nhưng Diệp Diệp ở phía sau lặng lẽ kéo kéo hai nàng xuống, rồi tiến lên từng bước cười nói: “Vị đại ca này, chúng ta là đệ tử mới của Sồ Phượng Thư Viện, hôm nay nhập học. Ở đây có bảng tên, xin châm chước cho chúng ta đi qua.”
Ai ngờ bọn thị vệ vừa nghe bốn chữ “Sồ Phượng Thư Viện” lập tức vây quanh, tên cầm đầu cười lạnh nói: “Người ta chờ chính là các ngươi! Mau! Đem bọn họ bắt trói lại! Là dân đen lại dám tu hành cùng Vương gia chúng ta, chỉ có Anh Vương gia mới có tư cách vào Thư Viện! Hôm nay ta cho các ngươi biết thế nào là có đi mà không có về!”
Dứt lời gã vung tay lên, bọn thị vệ theo đó mà đồng loạt xông lên, trong tay còn có xiềng xích dây thừng, đoán chừng là đã sớm chuẩn bị. Năm người liền bị bao vây, bỗng nhiên trên đất bằng phẳng cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong khiến đất đá bay mù trời. Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, tiếng gió dần dần ngừng lại, khi mở mắt ra thì năm đứa nhỏ kia liền không thấy đâu nữa.
“Đã sớm chuẩn bị xiềng xích dây thừng, chắc chắn đã sớm có loại suy nghĩ này!” Bách Lý Ca Lâm nằm trên từ đường, phẫn nộ nói nhỏ. “Bọn họ muốn bắt tất cả những người nhập học bắt lại sao?!”
Diệp Diệp trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Hẳn là ở trên có người chỉ thị. Nghe gã nói, có tư cách vào Thư Viện chỉ có Vương gia bọn họ, nên chắc là Hoàng tộc muốn đàn áp con đường tu hành của những người khác, mà loại việc này cũng không hiếm thấy.”
“Chỉ là, trong những người nhập học nói không chừng còn có quý tộc nước khác, bọn họ làm như vậy không tốt lắm đâu?” Lôi Tu Viễn hỏi.
Diệp Diệp lắc đầu: “Đầu tiên, nơi này là lãnh thổ Việt Quốc; thứ hai, nghe nói Huyền Sơn Tử tiên sinh của Tinh Chính quán là người Hoàng tộc. Có tiên nhân lợi hại như vậy trấn giữ, Việt Quốc mới có thể mở rộng lãnh thổ hàng năm và kiêu ngạo ương ngạnh như thế.”
Lôi Tu Viễn kinh ngạc: “Nếu Huyền Sơn Tử là người Hoàng tộc Việt Quốc, vì sao không trực tiếp thu vị tiểu Vương gia kia vào môn hạ của Tinh Chính Quán?”
Kỷ Đồng Chu tư chất xuất sắc, trong tộc lại có tiền bối là tiên nhân lợi hại như thế, hoàn toàn không cần phải đến Sồ Phượng Thư Viện làm gì.
“Hừ, tiên gia thanh tĩnh vô vi*, bình đẳng thân thiện, mới không cho phép việc này!” Bách Lý Ca Lâm vẫn rất có hảo cảm đối với tiên nhân.
*vô vi: thuận theo tự nhiên
Diệp Diệp cười cười: “Tiên nhân làm sao có thể thanh tịnh vô tranh được. Việc tu hành vốn là nghịch thiên, sinh lão bệnh tử mới là thuận theo thiên đạo...... Tiên nhân so với phàm nhân còn muốn công danh lợi lộc dồi dào hơn, thêm vào đó dụ/c vọng còn rất lớn. Về phần vị tiểu Vương gia kia, trong đó hẳn là có nguyên do, những người ngoài như chúng ta làm sao đoán được? Trước tiên không nói chuyện này nữa, chúng ta đi về phía trước xem đi.”
Mọi người theo bức tường ở từ đường mà lần mò đi tới. Trong chốc lát liền tới cửa sau, cả cửa trước và sau quả nhiên đều có binh lính hùng hậu canh gác, trong hậu viện có một chiếc xe hồng lộc đang ngừng. Ở một bên đình, chỉ có Hắc Sa Nữ, Kỷ Đồng Chu, Lan Nhã quận chúa, cùng với một nam tử mặc y phục màu vàng sáng chói. Ngoài những người đó ra, hậu viện to như vậy nhưng một nửa con người cũng không có, xem ra đứa nhỏ khác đều bị bọn thị vệ đuổi đi, đến bây giờ cũng không thể đi vào.
“Người kia có phải Hoàng đế hay không?” Tiểu Bổng Chùy thấy trên quần áo người nọ thêu đầy hoa văn rồng, không nhịn được hỏi.
“A, đó hẳn là Việt Quốc Hoàng đế.” Lôi Tu Viễn gật đầu, còn bọn nhỏ vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện. Hoàng đế cười nói: “Buổi trưa đã đến rồi, tiên nhân sao không khởi hành đi?”
Giọng Hắc Sa Nữ lạnh như băng: “Người chưa đến đủ.”
Hoàng đế nói: “Chắc hẳn trên đường có việc trì hoãn, không cần đợi cũng được mà.”
Hắc Sa Nữ cười lạnh một tiếng: “Vậy phải hỏi Bệ hạ ngài rồi.”
Hoàng đế giả ngu: “Tiên nhân lời ấy sai rồi, trẫm làm sao biết được?”
Hắc Sa Nữ đứng dậy đi ra ngoài đình, rồi nhìn xung quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ tuy là vua của một nước, nhưng trong tiên môn của bọn ta tuyệt đối không phân giàu nghèo, nếu có cũng chỉ là thực lực kém hay không. Hôm nay Bệ hạ phô trương lớn như vậy, thậm chí còn xua đuổi người khác, tùy hứng ích kỷ như thế đều không phải là việc thiện, mong rằng ngày sau chớ có thế nữa.”
Nàng tung lên trời một phù chú màu son, giây lát sau một con rồng đỏ giương nanh múa vuốt xuất hiện giữa không trung, trong miệng phun lửa bừng bừng, bay xung quanh một vòng. Chỉ một thoáng sau, bên ngoài ánh lửa đã cao đến tận trời, từng làn khói dày đặc bốc lên.
Ba người trong đình trong nháy mắt liền biến sắc, Hoàng đế vội la lên: “Tiên nhân! Cái này làm sao để dập đi?! Xin thủ hạ lưu tình!”
Hắc Sa Nữ không để ý đến y, chỉ ngẩng đầu nói: “Các ngươi, đều lui xuống cả đi.”
Vùn vụt, từ trên tường, sau cây xà nhà, tất cả các nơi có thể trốn được lập tức nhảy ra mười mấy đứa nhỏ, đoán chừng đều là do trốn thị vệ truy bắt, và mấy người Tiểu Bổng Chùy cũng đi vào hậu viện. Mặt Hoàng đế đều tái cả đi rồi, liên tục nói: “Các ngươi...... Từ nơi nào...... Người đâu! Người đâu!”
Bách Lý Ca Lâm tức đầy một bụng, lớn tiếng nói: “Đừng gọi nữa! Thị vệ của ngươi nghe không được đâu! Thật quá phận! Thư Viện cũng không phải do nhà ngươi mở! Dựa vào cái gì mà chặn đường truy bắt?!”
Hoàng đế đột nhiên câm miệng, thần sắc y âm trầm và không hề tốt chút nào mà nhìn Hắc Sa Nữ: “ Quận Hoa Quang là của Việt Quốc! Cho dù các ngươi là tiên môn khách quý, nhưng làm sao có thể phóng hỏa đả thương người?!”
Hắc Sa Nữ búng tay một cái, chỉ một thoáng sau, lửa đã tắt, khói cũng tàn. Bốn bề yên tĩnh trở lại, yên lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Sắc mặt Hoàng đế lại thay đổi, vội vàng kêu to: “Người đâu! Người đâu!”
Đại môn rất nhanh bị mở ra, rất nhiều thị vệ hùng hổ chạy vào, không có vết bỏng cũng không có vết thương nào khác, ngọn lửa cháy hừng hực và từng làn khói đặc mịt mù kia giống như một ác mộng không có thật. Hoàng đế rốt cuộc cũng kinh hoảng nữa, vội la lên: “Khởi giá! Mau rời khỏi nơi này!”
Liễn xe hoa lệ màu vàng xuất hiện, Hoàng đế cũng không quay đầu lại mà đỡ thị vệ chạy đi. Kỷ Đồng Chu nhịn không được mà đuổi theo gọi: “Hoàng huynh......”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm quay về đây, tất cả phải dựa vào đệ rồi. Đừng làm trẫm thất vọng.”
Liễn xe rất nhanh liền đi xa, vải bố che khắp ngã tư đường cũng được tháo xuống. Bọn nhỏ đều lặng lẽ thở phào một hơi, Diệp Diệp thấp giọng nói: “Ngang ngược kiêu ngạo quá đáng, mù quáng tự đại, ỷ mạnh hiếp yếu…. Việt Quốc coi như xong rồi. Hoàng tộc còn như thế thì nói gì đến quý tộc hay các quan lại khác? Cho dù có Huyền Sơn Tử tiên sinh đứng sau, nhưng tiên nhân cũng có ngày phải rời đi, chỉ sợ đợi không được ngày tiểu Vương gia kia thành tài đã gặp bất hạnh tai ương rồi.”
Lôi Tu Viễn tiếp lời: “Tựa như Cao Lư Quốc năm đó.”
Sắc mặt Diệp Diệp khẽ đổi, sau đó thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Mọi người đã đến đông đủ, dựa vào thứ tự mà lên xe hồng lộc. Trên xe vẫn là biển hoa lê và đình viện lung linh như cũ, Tiểu Bổng Chùy vừa đến dưới tàng cây hoa lê đã thấy Hắc Sa Nữ chậm rãi chào đón nói: “Ngươi đi theo ta.”
Tìm nàng? Có chuyện gì thế? Tiểu Bổng Chùy trong lòng tràn đầy nghi hoặc đi theo Hắc Sa Nữ xuyên qua rừng hoa lê, đi qua một cây cầu gỗ. Ở đối diện có một đình viện nho nhỏ, Hắc Sa Nữ nhẹ tay gõ cửa, thanh âm so với ngày thường tôn kính và trịnh trọng hơn rất nhiều: “Tả Khâu tiên sinh, ta đã đem đứa nhỏ kia đến rồi đây.”
Trong phòng rất nhanh vang lên một giọng nam già nua: “Vào đi.”
Cửa vô thanh vô tức mà mở ra, Tiểu Bổng Chùy có chút khẩn trương, gọi nàng một mình vào đây làm gì? Tả Khâu tiên sinh lại là người nào nữa?
Hắc Sa Nữ dẫn nàng vào cửa, trong phòng sau bàn trúc có một lão già tóc bạc đang ngồi chuyên tâm đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên, vẫy tay về hướng các nàng: “Lại đây, ngồi đi.”
Ghế tre tự nhiên bị kéo ra, Tiểu Bổng Chùy không dám thở mạnh mà chỉ làm theo lời ngồi xuống đối diện ông. Lão già rốt cuộc cũng khép sách lại.
Ông nhìn qua rất lớn tuổi, khoảng hơn chín mươi tuổi, nhưng đôi mắt cực kì trong, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng. Khi Tiểu Bổng Chùy chạm đến ánh mắt của ông, trái tim liền khẩn trương mà đập mạnh, cảm giác như không có bí mật nào có thể nào che giấu được ánh mắt đó.
Ông đang nhìn cái gì? Tại sao không nói lời nào? Chẳng lẽ hồ yêu trong cơ thể đã bị ông nhìn ra rồi sao? Nàng cố gắng hết sức che giấu tâm trạng không yên của mình.
Trong lòng Tả Khâu tiên sinh cũng đang suy xét cực kì phức tạp, dùng ánh mắt của mình gắt gao nhìn nàng. Tư chất Tiểu Bổng Chùy quả nhiên không tính là xuất sắc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng biểu hiện của nàng trong rừng thật khiến người khác giật mình. Chướng khí trong rừng căn bản không thể chạm đến người nàng, còn tránh xa nàng vài thước. Người nàng như là một bức tường hoàn toàn ngăn cách toàn bộ yêu khí và chướng khí, càng thú vị chính là ông có thể mơ hồ cảm giác được trong cơ thể của đứa nhỏ này ẩn chứa thật nhiều linh khí.
Nguyên nhân là gì?
Lại nói tiếp, được thêm vào trên tờ giấy trắng là yêu khí của Cửu Vĩ Hồ yêu trong truyền thuyết. Vô số tiên gia cao thủ đã đuổi giết rất nhiều năm nhưng cũng không tiêu diệt được, cuối cùng cũng chỉ có thể thu hoạch một ít yêu khí mà đem đi phong ấn. Đứa trẻ có thể chống lại yêu lực to lớn như thế mới là tư chất xuất sắc, chọn lựa này của Thư Viện mới đích thực là thiên tài.
Tiểu cô nương này tư chất bình thường, nhưng nàng có thể làm điều mà người thường không thể làm được, hay là do đặc thù thể chất nàng là ngàn năm khó gặp? Hay là trên người nàng có pháp bảo gì đó?
Ông đánh giá nàng thật kĩ, bỗng nhiên phát hiện trên cổ tay nàng có một chuỗi hương châu trừ tà nhìn thật quen mắt. Nếu nhớ không lầm hẳn là vật tùy thân của Đông Dương chân nhân của Vô Nguyệt Đình, chẳng lẽ là Đông Dương chân nhân cho nàng? Chẳng lẽ là nàng được chuỗi châu trừ tà này che chở?
Tả Khâu tiên sinh bỗng nhiên mỉm cười: “Tiểu cô nương, chuỗi hạt châu trên tay con nhìn thật quen mắt, có thể cho ta xem không?”
Là đang nói châu trừ tà Đông Dương chân nhân tặng nàng sao? Tiểu Bổng Chùy nghe theo mà cởi châu trừ tà ra đặt lên lòng bàn tay ông. Ông cẩn thận vuốt v/e hạt châu, nhưng lại không nói lời nào.
“Thắp hương lên.” Ông bỗng nhiên phân phó Hắc Sa Nữ bên cạnh.
Hắc Sa Nữ lập tức thắp một nén hương đen vào lư hương, trong làn khói nhẹ tản ra một mùi lạ, Tiểu Bổng Chùy thật sự nhịn không được mà hắt xì một cái.
Tả Khâu tiên sinh lẳng lặng nhìn nàng, lại nói: “Không thích mùi hương này sao?”
“Cũng được.” Tiểu Bổng Chùy đoán không ra bọn họ đang làm cái gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Đây là mùi chướng khí.” Tả Khâu tiên sinh đặt châu trừ tà ở một bên, lại nhìn nàng cười cười. “Là dùng da lông cốt tủy yêu vật mà tạo thành. Vào lúc nhị tuyển trong rừng, chướng khí tràn ngập chính là xuất phát từ nó.”
...... Cho nên? Tiểu Bổng Chùy vẫn là không hiểu, ông đang muốn nói gì?
“Theo ta thấy, làm cho chướng khí xung quanh né tránh không phải do chuỗi châu trừ tà này.” Tả Khâu tiên sinh mỉm cười mà nhìn nàng. “Mà là chính con. Từ nhỏ đến lớn con không phát hiện chính mình có chỗ nào khác thường sao? Chẳng hạn như chưa từng bị muỗi đốt? Hay là chưa từng gặp qua dã thú?”
Tiểu Bổng Chùy giật mình mà há to miệng. Sau khi nghe những lời ông vừa nói, nàng mới phát hiện quả thật là có chuyện này, trên người sư phụ thường có con rệp hay bọ chét, nhưng chỉ có nàng chưa từng bị muỗi đốt bao giờ, nàng còn tưởng rằng là bởi vì mình thích sạch sẽ hơn sư phụ.
Nàng nín thở chờ đợi Tả Khâu tiên sinh nói thêm về đặc thù thể chất nàng, nhưng ông lại trầm mặc không nói.
Qua một lát, ông bỗng nhiên nói: “Bảng tên con đâu? Lấy ra đi.”
Tiểu Bổng Chùy đưa bảng tên đưa cho ông. Khi Tả Khâu tiên sinh nhìn thấy mặt trên viết bằng bút lông ba chữ “Tiểu Bổng Chùy”, liền cười.
“Con là cô nhi, được sư phụ mình nuôi lớn, có đúng không?”
Nàng gật gật đầu, kể lại một lần chuyện sư phụ ôm mình từ trên sông về nuôi đến cả chuyện ông ấy đột nhiên rời đi.
“Tên Tiểu Bổng Chùy giữ lại cho con làm nhũ danh* đi, dù sao đã là người vẫn phải có họ tên đứng đắn. Con là nữ tử, lại được sư phụ nuôi lớn, mà dưới “dưỡng” có “nữ”, là chữ “Khương*”. Nếu sư phụ con đã nhìn thấy con trên sông vào lúc sáng sớm, cũng là bình minh, vậy thì gọi con là Khương Lê. Nhưng nếu tách hai chữ Khương Lê ra lại là điềm xấu, mà con lại hy vọng có thể tìm được sư phụ, cho nên không thể tách ra. Phi giả, vi dã*. Tiểu Bổng Chùy, từ hôm nay trở đi, con họ Khương, tên Lê Phi.”
*nhũ danh: tên gọi lúc nhỏ
*Khương: chữ Khương (姜) gồm chữ dưỡng (养) và chữ nữ (女), trong đó chữ “女” ở dưới chữ “养”.
*Phi giả, vi dã: phải nhưng cũng không phải
Tả Khâu tiên sinh vừa nói vừa viết, đặt bảng tên trong tay xuống, nhẹ nhàng phất tay một cái, ba chữ Tiểu Bổng Chùy lập tức không thấy nữa. Hiện giờ trên bảng tên đã khắc chữ Triện tên mới của nàng thật ngay ngắn: Khương Lê Phi.
Lão đem bảng tên đầy đủ đưa cho nàng, Tiểu Bổng Chùy cảm thấy giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ Khương Lê Phi, nàng có họ tên? Sau một chuỗi lời nói nàng nghe không hiểu gì cả, nàng liền có tên?
Hắc sa nữ nhân thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, liền nhẹ nhàng huých nàng một cái: “Tả Khâu tiên sinh thay ngươi đặt tên, phải cảm ơn ông ấy.”
Tiểu Bổng Chùy lẩm bẩm nói: “Nhưng ta…. Tiểu Bổng Chùy...... Sư phụ ta......”
Nàng cảm thấy có được tên mới giống như sẽ vứt bỏ tên Tiểu Bổng Chùy này. Loại cảm giác này giống như là muốn quên đi sư phụ khiến nàng có chút khó chịu, còn có chút không thể thích ứng.
Tả Khâu tiên sinh mỉm cười trả châu trừ tà về tay nàng, dịu dàng nói: “Khương Lê Phi chính là Tiểu Bổng Chùy, Tiểu Bổng Chùy chính là Khương Lê Phi. Nếu sư phụ con đã đặt cho con nhũ danh thì ta cũng tính là nửa sư phụ của con, giúp con đặt họ tên. Về sau nếu sư phụ con biết, cũng sẽ rấtvui mừng.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi yên lặng gật đầu, sau đó cung kính dập đầu, lớn giọng nói: “Đa tạ Tả Khâu tiên sinh đã cho ta một cái tên hoàn chỉnh.”
Tả Khâu tiên sinh ha ha cười, thân thể ông bỗng nhiên hóa thành một cỗ khói trắng, rồi biến mất thành hàng tre xanh khiếnTiểu Bổng Chùy hơi kinh hãi. Hắc Sa Nữ vội giải thích: “Tả Khâu tiên sinh không phải là đích thân tới. Ông ấy chỉ mượn hàng tre xanh mà hiện thân, còn bây giờ ông ấyđã quay về rồi.”
Thì ra là thế, Tiểu Bổng Chùy, không, hiện tại phải gọi là Khương Lê Phi, Khương Lê Phi ngẩng đầu, nàng cuối cùng cũng có họ tên chính thức. Cái tên Tiểu Bổng Chùy tầm thường kia, đã vĩnh viễn trở thành quá khứ rồi.
Thiên Hương Bách Mị
*Triệu Công Từ: từ đường nhà họ Triệu
Dọc đường Bách Lý Ca Lâm ríu rít nói không ngừng, giống như con chim sẻ nhỏ: “Các ngươi nói xem, Thư Viện sẽ nhìn như thế nào? Ở trên núi? Hay là ở bờ biển? Nếu ở bờ biển thì tốt rồi, ta chưa từng nhìn thấy biển bao giờ!”
“Nghe nói Sồ Phượng Thư Viện là nơi hiểm yếu, phàm là người thường sẽ không được lui tới. Nói vậy, nơi đó hẳn là có tiên pháp cực kỳ lợi hại bảo vệ, ta đoán là dưới đáy biển hoặc là trong lòng đất.”
Diệp Diệp cũng hăng hái mà tham gia thảo luận.
Lôi Tu Viễn thì thào: “Đáy biển? Vậy không phải còn chưa tới Thư Viện đã chết đuối hết sao?”
“Có tiên pháp bảo vệ, không cần lo lắng về chuyện đó.” Tiểu Bổng Chùy xen vào. “Ta cũng đoán có thể ở dưới đáy biển.”
Bọn họ không chê phiền mà luôn miệng suy đoán bề ngoài của Thư Viện, thậm chí ngay cả tiên sinh dạy tu hành là nam hay nữ, đẹp hay xấu cũng vui vẻ mà thảo luận. Đây là ngày vui sướng nhất của bọn họ kể từ khi chào đời đến nay, tương lai sẽ luôn thần bí mà tràn ngập điều tốt đẹp như thế, bọn họ lần đầu tiên đặt chân đến cảnh giới của tiên nhân, mặc dù một năm sau mới chính thức tiến vào môn phái, nhưng loại vui sướng này không cần phải chờ đợi nữa.
Rất nhanh đã đến Triệu Công Từ, kỳ lạ chính là xung quanh không có ai, tường và nhà hai bên đường đều đều bị vải bố vàng phủ kín, có một loạt hộ vệ áo giáp uy vũ đứng ở hai bên ngã tư đường, bọn nhỏ mới vừa tới gần đã bị vũ khí ngăn lại.
“Điêu dân* lớn mật! Đường này hôm nay không đi được, lập tức cút ngay!” Bọn thị vệ thấy bọn họ đều là những đứa nhỏ quần áo rách nát, nên lập tức xua đuổi.
*điêu dân: cách nói khinh thường với dân thường.
“Chúng ta là muốn đến Triệu Công Từ, hôm nay phải.....” Bách Lý Ca Lâm còn chưa nói xong thì đã bị l/ỗ mãng cắt ngang: “Ta không cần biết các ngươi muốn đi đâu! Hôm nay Triệu Công Từ có đại quý nhân giá lâm, đừng làm bẩn chỗ này nữa! Mau cút đi!”
Thái độ kiêu ngạo ương ngạnh này lập tức làm cho Tiểu Bổng Chùy và Bách Lý Xướng Nguyệt nổi giận, nhướng mày lên muốn xông ra, nhưng Diệp Diệp ở phía sau lặng lẽ kéo kéo hai nàng xuống, rồi tiến lên từng bước cười nói: “Vị đại ca này, chúng ta là đệ tử mới của Sồ Phượng Thư Viện, hôm nay nhập học. Ở đây có bảng tên, xin châm chước cho chúng ta đi qua.”
Ai ngờ bọn thị vệ vừa nghe bốn chữ “Sồ Phượng Thư Viện” lập tức vây quanh, tên cầm đầu cười lạnh nói: “Người ta chờ chính là các ngươi! Mau! Đem bọn họ bắt trói lại! Là dân đen lại dám tu hành cùng Vương gia chúng ta, chỉ có Anh Vương gia mới có tư cách vào Thư Viện! Hôm nay ta cho các ngươi biết thế nào là có đi mà không có về!”
Dứt lời gã vung tay lên, bọn thị vệ theo đó mà đồng loạt xông lên, trong tay còn có xiềng xích dây thừng, đoán chừng là đã sớm chuẩn bị. Năm người liền bị bao vây, bỗng nhiên trên đất bằng phẳng cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong khiến đất đá bay mù trời. Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, tiếng gió dần dần ngừng lại, khi mở mắt ra thì năm đứa nhỏ kia liền không thấy đâu nữa.
“Đã sớm chuẩn bị xiềng xích dây thừng, chắc chắn đã sớm có loại suy nghĩ này!” Bách Lý Ca Lâm nằm trên từ đường, phẫn nộ nói nhỏ. “Bọn họ muốn bắt tất cả những người nhập học bắt lại sao?!”
Diệp Diệp trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Hẳn là ở trên có người chỉ thị. Nghe gã nói, có tư cách vào Thư Viện chỉ có Vương gia bọn họ, nên chắc là Hoàng tộc muốn đàn áp con đường tu hành của những người khác, mà loại việc này cũng không hiếm thấy.”
“Chỉ là, trong những người nhập học nói không chừng còn có quý tộc nước khác, bọn họ làm như vậy không tốt lắm đâu?” Lôi Tu Viễn hỏi.
Diệp Diệp lắc đầu: “Đầu tiên, nơi này là lãnh thổ Việt Quốc; thứ hai, nghe nói Huyền Sơn Tử tiên sinh của Tinh Chính quán là người Hoàng tộc. Có tiên nhân lợi hại như vậy trấn giữ, Việt Quốc mới có thể mở rộng lãnh thổ hàng năm và kiêu ngạo ương ngạnh như thế.”
Lôi Tu Viễn kinh ngạc: “Nếu Huyền Sơn Tử là người Hoàng tộc Việt Quốc, vì sao không trực tiếp thu vị tiểu Vương gia kia vào môn hạ của Tinh Chính Quán?”
Kỷ Đồng Chu tư chất xuất sắc, trong tộc lại có tiền bối là tiên nhân lợi hại như thế, hoàn toàn không cần phải đến Sồ Phượng Thư Viện làm gì.
“Hừ, tiên gia thanh tĩnh vô vi*, bình đẳng thân thiện, mới không cho phép việc này!” Bách Lý Ca Lâm vẫn rất có hảo cảm đối với tiên nhân.
*vô vi: thuận theo tự nhiên
Diệp Diệp cười cười: “Tiên nhân làm sao có thể thanh tịnh vô tranh được. Việc tu hành vốn là nghịch thiên, sinh lão bệnh tử mới là thuận theo thiên đạo...... Tiên nhân so với phàm nhân còn muốn công danh lợi lộc dồi dào hơn, thêm vào đó dụ/c vọng còn rất lớn. Về phần vị tiểu Vương gia kia, trong đó hẳn là có nguyên do, những người ngoài như chúng ta làm sao đoán được? Trước tiên không nói chuyện này nữa, chúng ta đi về phía trước xem đi.”
Mọi người theo bức tường ở từ đường mà lần mò đi tới. Trong chốc lát liền tới cửa sau, cả cửa trước và sau quả nhiên đều có binh lính hùng hậu canh gác, trong hậu viện có một chiếc xe hồng lộc đang ngừng. Ở một bên đình, chỉ có Hắc Sa Nữ, Kỷ Đồng Chu, Lan Nhã quận chúa, cùng với một nam tử mặc y phục màu vàng sáng chói. Ngoài những người đó ra, hậu viện to như vậy nhưng một nửa con người cũng không có, xem ra đứa nhỏ khác đều bị bọn thị vệ đuổi đi, đến bây giờ cũng không thể đi vào.
“Người kia có phải Hoàng đế hay không?” Tiểu Bổng Chùy thấy trên quần áo người nọ thêu đầy hoa văn rồng, không nhịn được hỏi.
“A, đó hẳn là Việt Quốc Hoàng đế.” Lôi Tu Viễn gật đầu, còn bọn nhỏ vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện. Hoàng đế cười nói: “Buổi trưa đã đến rồi, tiên nhân sao không khởi hành đi?”
Giọng Hắc Sa Nữ lạnh như băng: “Người chưa đến đủ.”
Hoàng đế nói: “Chắc hẳn trên đường có việc trì hoãn, không cần đợi cũng được mà.”
Hắc Sa Nữ cười lạnh một tiếng: “Vậy phải hỏi Bệ hạ ngài rồi.”
Hoàng đế giả ngu: “Tiên nhân lời ấy sai rồi, trẫm làm sao biết được?”
Hắc Sa Nữ đứng dậy đi ra ngoài đình, rồi nhìn xung quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ tuy là vua của một nước, nhưng trong tiên môn của bọn ta tuyệt đối không phân giàu nghèo, nếu có cũng chỉ là thực lực kém hay không. Hôm nay Bệ hạ phô trương lớn như vậy, thậm chí còn xua đuổi người khác, tùy hứng ích kỷ như thế đều không phải là việc thiện, mong rằng ngày sau chớ có thế nữa.”
Nàng tung lên trời một phù chú màu son, giây lát sau một con rồng đỏ giương nanh múa vuốt xuất hiện giữa không trung, trong miệng phun lửa bừng bừng, bay xung quanh một vòng. Chỉ một thoáng sau, bên ngoài ánh lửa đã cao đến tận trời, từng làn khói dày đặc bốc lên.
Ba người trong đình trong nháy mắt liền biến sắc, Hoàng đế vội la lên: “Tiên nhân! Cái này làm sao để dập đi?! Xin thủ hạ lưu tình!”
Hắc Sa Nữ không để ý đến y, chỉ ngẩng đầu nói: “Các ngươi, đều lui xuống cả đi.”
Vùn vụt, từ trên tường, sau cây xà nhà, tất cả các nơi có thể trốn được lập tức nhảy ra mười mấy đứa nhỏ, đoán chừng đều là do trốn thị vệ truy bắt, và mấy người Tiểu Bổng Chùy cũng đi vào hậu viện. Mặt Hoàng đế đều tái cả đi rồi, liên tục nói: “Các ngươi...... Từ nơi nào...... Người đâu! Người đâu!”
Bách Lý Ca Lâm tức đầy một bụng, lớn tiếng nói: “Đừng gọi nữa! Thị vệ của ngươi nghe không được đâu! Thật quá phận! Thư Viện cũng không phải do nhà ngươi mở! Dựa vào cái gì mà chặn đường truy bắt?!”
Hoàng đế đột nhiên câm miệng, thần sắc y âm trầm và không hề tốt chút nào mà nhìn Hắc Sa Nữ: “ Quận Hoa Quang là của Việt Quốc! Cho dù các ngươi là tiên môn khách quý, nhưng làm sao có thể phóng hỏa đả thương người?!”
Hắc Sa Nữ búng tay một cái, chỉ một thoáng sau, lửa đã tắt, khói cũng tàn. Bốn bề yên tĩnh trở lại, yên lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Sắc mặt Hoàng đế lại thay đổi, vội vàng kêu to: “Người đâu! Người đâu!”
Đại môn rất nhanh bị mở ra, rất nhiều thị vệ hùng hổ chạy vào, không có vết bỏng cũng không có vết thương nào khác, ngọn lửa cháy hừng hực và từng làn khói đặc mịt mù kia giống như một ác mộng không có thật. Hoàng đế rốt cuộc cũng kinh hoảng nữa, vội la lên: “Khởi giá! Mau rời khỏi nơi này!”
Liễn xe hoa lệ màu vàng xuất hiện, Hoàng đế cũng không quay đầu lại mà đỡ thị vệ chạy đi. Kỷ Đồng Chu nhịn không được mà đuổi theo gọi: “Hoàng huynh......”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm quay về đây, tất cả phải dựa vào đệ rồi. Đừng làm trẫm thất vọng.”
Liễn xe rất nhanh liền đi xa, vải bố che khắp ngã tư đường cũng được tháo xuống. Bọn nhỏ đều lặng lẽ thở phào một hơi, Diệp Diệp thấp giọng nói: “Ngang ngược kiêu ngạo quá đáng, mù quáng tự đại, ỷ mạnh hiếp yếu…. Việt Quốc coi như xong rồi. Hoàng tộc còn như thế thì nói gì đến quý tộc hay các quan lại khác? Cho dù có Huyền Sơn Tử tiên sinh đứng sau, nhưng tiên nhân cũng có ngày phải rời đi, chỉ sợ đợi không được ngày tiểu Vương gia kia thành tài đã gặp bất hạnh tai ương rồi.”
Lôi Tu Viễn tiếp lời: “Tựa như Cao Lư Quốc năm đó.”
Sắc mặt Diệp Diệp khẽ đổi, sau đó thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Mọi người đã đến đông đủ, dựa vào thứ tự mà lên xe hồng lộc. Trên xe vẫn là biển hoa lê và đình viện lung linh như cũ, Tiểu Bổng Chùy vừa đến dưới tàng cây hoa lê đã thấy Hắc Sa Nữ chậm rãi chào đón nói: “Ngươi đi theo ta.”
Tìm nàng? Có chuyện gì thế? Tiểu Bổng Chùy trong lòng tràn đầy nghi hoặc đi theo Hắc Sa Nữ xuyên qua rừng hoa lê, đi qua một cây cầu gỗ. Ở đối diện có một đình viện nho nhỏ, Hắc Sa Nữ nhẹ tay gõ cửa, thanh âm so với ngày thường tôn kính và trịnh trọng hơn rất nhiều: “Tả Khâu tiên sinh, ta đã đem đứa nhỏ kia đến rồi đây.”
Trong phòng rất nhanh vang lên một giọng nam già nua: “Vào đi.”
Cửa vô thanh vô tức mà mở ra, Tiểu Bổng Chùy có chút khẩn trương, gọi nàng một mình vào đây làm gì? Tả Khâu tiên sinh lại là người nào nữa?
Hắc Sa Nữ dẫn nàng vào cửa, trong phòng sau bàn trúc có một lão già tóc bạc đang ngồi chuyên tâm đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên, vẫy tay về hướng các nàng: “Lại đây, ngồi đi.”
Ghế tre tự nhiên bị kéo ra, Tiểu Bổng Chùy không dám thở mạnh mà chỉ làm theo lời ngồi xuống đối diện ông. Lão già rốt cuộc cũng khép sách lại.
Ông nhìn qua rất lớn tuổi, khoảng hơn chín mươi tuổi, nhưng đôi mắt cực kì trong, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng. Khi Tiểu Bổng Chùy chạm đến ánh mắt của ông, trái tim liền khẩn trương mà đập mạnh, cảm giác như không có bí mật nào có thể nào che giấu được ánh mắt đó.
Ông đang nhìn cái gì? Tại sao không nói lời nào? Chẳng lẽ hồ yêu trong cơ thể đã bị ông nhìn ra rồi sao? Nàng cố gắng hết sức che giấu tâm trạng không yên của mình.
Trong lòng Tả Khâu tiên sinh cũng đang suy xét cực kì phức tạp, dùng ánh mắt của mình gắt gao nhìn nàng. Tư chất Tiểu Bổng Chùy quả nhiên không tính là xuất sắc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng biểu hiện của nàng trong rừng thật khiến người khác giật mình. Chướng khí trong rừng căn bản không thể chạm đến người nàng, còn tránh xa nàng vài thước. Người nàng như là một bức tường hoàn toàn ngăn cách toàn bộ yêu khí và chướng khí, càng thú vị chính là ông có thể mơ hồ cảm giác được trong cơ thể của đứa nhỏ này ẩn chứa thật nhiều linh khí.
Nguyên nhân là gì?
Lại nói tiếp, được thêm vào trên tờ giấy trắng là yêu khí của Cửu Vĩ Hồ yêu trong truyền thuyết. Vô số tiên gia cao thủ đã đuổi giết rất nhiều năm nhưng cũng không tiêu diệt được, cuối cùng cũng chỉ có thể thu hoạch một ít yêu khí mà đem đi phong ấn. Đứa trẻ có thể chống lại yêu lực to lớn như thế mới là tư chất xuất sắc, chọn lựa này của Thư Viện mới đích thực là thiên tài.
Tiểu cô nương này tư chất bình thường, nhưng nàng có thể làm điều mà người thường không thể làm được, hay là do đặc thù thể chất nàng là ngàn năm khó gặp? Hay là trên người nàng có pháp bảo gì đó?
Ông đánh giá nàng thật kĩ, bỗng nhiên phát hiện trên cổ tay nàng có một chuỗi hương châu trừ tà nhìn thật quen mắt. Nếu nhớ không lầm hẳn là vật tùy thân của Đông Dương chân nhân của Vô Nguyệt Đình, chẳng lẽ là Đông Dương chân nhân cho nàng? Chẳng lẽ là nàng được chuỗi châu trừ tà này che chở?
Tả Khâu tiên sinh bỗng nhiên mỉm cười: “Tiểu cô nương, chuỗi hạt châu trên tay con nhìn thật quen mắt, có thể cho ta xem không?”
Là đang nói châu trừ tà Đông Dương chân nhân tặng nàng sao? Tiểu Bổng Chùy nghe theo mà cởi châu trừ tà ra đặt lên lòng bàn tay ông. Ông cẩn thận vuốt v/e hạt châu, nhưng lại không nói lời nào.
“Thắp hương lên.” Ông bỗng nhiên phân phó Hắc Sa Nữ bên cạnh.
Hắc Sa Nữ lập tức thắp một nén hương đen vào lư hương, trong làn khói nhẹ tản ra một mùi lạ, Tiểu Bổng Chùy thật sự nhịn không được mà hắt xì một cái.
Tả Khâu tiên sinh lẳng lặng nhìn nàng, lại nói: “Không thích mùi hương này sao?”
“Cũng được.” Tiểu Bổng Chùy đoán không ra bọn họ đang làm cái gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Đây là mùi chướng khí.” Tả Khâu tiên sinh đặt châu trừ tà ở một bên, lại nhìn nàng cười cười. “Là dùng da lông cốt tủy yêu vật mà tạo thành. Vào lúc nhị tuyển trong rừng, chướng khí tràn ngập chính là xuất phát từ nó.”
...... Cho nên? Tiểu Bổng Chùy vẫn là không hiểu, ông đang muốn nói gì?
“Theo ta thấy, làm cho chướng khí xung quanh né tránh không phải do chuỗi châu trừ tà này.” Tả Khâu tiên sinh mỉm cười mà nhìn nàng. “Mà là chính con. Từ nhỏ đến lớn con không phát hiện chính mình có chỗ nào khác thường sao? Chẳng hạn như chưa từng bị muỗi đốt? Hay là chưa từng gặp qua dã thú?”
Tiểu Bổng Chùy giật mình mà há to miệng. Sau khi nghe những lời ông vừa nói, nàng mới phát hiện quả thật là có chuyện này, trên người sư phụ thường có con rệp hay bọ chét, nhưng chỉ có nàng chưa từng bị muỗi đốt bao giờ, nàng còn tưởng rằng là bởi vì mình thích sạch sẽ hơn sư phụ.
Nàng nín thở chờ đợi Tả Khâu tiên sinh nói thêm về đặc thù thể chất nàng, nhưng ông lại trầm mặc không nói.
Qua một lát, ông bỗng nhiên nói: “Bảng tên con đâu? Lấy ra đi.”
Tiểu Bổng Chùy đưa bảng tên đưa cho ông. Khi Tả Khâu tiên sinh nhìn thấy mặt trên viết bằng bút lông ba chữ “Tiểu Bổng Chùy”, liền cười.
“Con là cô nhi, được sư phụ mình nuôi lớn, có đúng không?”
Nàng gật gật đầu, kể lại một lần chuyện sư phụ ôm mình từ trên sông về nuôi đến cả chuyện ông ấy đột nhiên rời đi.
“Tên Tiểu Bổng Chùy giữ lại cho con làm nhũ danh* đi, dù sao đã là người vẫn phải có họ tên đứng đắn. Con là nữ tử, lại được sư phụ nuôi lớn, mà dưới “dưỡng” có “nữ”, là chữ “Khương*”. Nếu sư phụ con đã nhìn thấy con trên sông vào lúc sáng sớm, cũng là bình minh, vậy thì gọi con là Khương Lê. Nhưng nếu tách hai chữ Khương Lê ra lại là điềm xấu, mà con lại hy vọng có thể tìm được sư phụ, cho nên không thể tách ra. Phi giả, vi dã*. Tiểu Bổng Chùy, từ hôm nay trở đi, con họ Khương, tên Lê Phi.”
*nhũ danh: tên gọi lúc nhỏ
*Khương: chữ Khương (姜) gồm chữ dưỡng (养) và chữ nữ (女), trong đó chữ “女” ở dưới chữ “养”.
*Phi giả, vi dã: phải nhưng cũng không phải
Tả Khâu tiên sinh vừa nói vừa viết, đặt bảng tên trong tay xuống, nhẹ nhàng phất tay một cái, ba chữ Tiểu Bổng Chùy lập tức không thấy nữa. Hiện giờ trên bảng tên đã khắc chữ Triện tên mới của nàng thật ngay ngắn: Khương Lê Phi.
Lão đem bảng tên đầy đủ đưa cho nàng, Tiểu Bổng Chùy cảm thấy giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ Khương Lê Phi, nàng có họ tên? Sau một chuỗi lời nói nàng nghe không hiểu gì cả, nàng liền có tên?
Hắc sa nữ nhân thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, liền nhẹ nhàng huých nàng một cái: “Tả Khâu tiên sinh thay ngươi đặt tên, phải cảm ơn ông ấy.”
Tiểu Bổng Chùy lẩm bẩm nói: “Nhưng ta…. Tiểu Bổng Chùy...... Sư phụ ta......”
Nàng cảm thấy có được tên mới giống như sẽ vứt bỏ tên Tiểu Bổng Chùy này. Loại cảm giác này giống như là muốn quên đi sư phụ khiến nàng có chút khó chịu, còn có chút không thể thích ứng.
Tả Khâu tiên sinh mỉm cười trả châu trừ tà về tay nàng, dịu dàng nói: “Khương Lê Phi chính là Tiểu Bổng Chùy, Tiểu Bổng Chùy chính là Khương Lê Phi. Nếu sư phụ con đã đặt cho con nhũ danh thì ta cũng tính là nửa sư phụ của con, giúp con đặt họ tên. Về sau nếu sư phụ con biết, cũng sẽ rấtvui mừng.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi yên lặng gật đầu, sau đó cung kính dập đầu, lớn giọng nói: “Đa tạ Tả Khâu tiên sinh đã cho ta một cái tên hoàn chỉnh.”
Tả Khâu tiên sinh ha ha cười, thân thể ông bỗng nhiên hóa thành một cỗ khói trắng, rồi biến mất thành hàng tre xanh khiếnTiểu Bổng Chùy hơi kinh hãi. Hắc Sa Nữ vội giải thích: “Tả Khâu tiên sinh không phải là đích thân tới. Ông ấy chỉ mượn hàng tre xanh mà hiện thân, còn bây giờ ông ấyđã quay về rồi.”
Thì ra là thế, Tiểu Bổng Chùy, không, hiện tại phải gọi là Khương Lê Phi, Khương Lê Phi ngẩng đầu, nàng cuối cùng cũng có họ tên chính thức. Cái tên Tiểu Bổng Chùy tầm thường kia, đã vĩnh viễn trở thành quá khứ rồi.
Thiên Hương Bách Mị
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị
Story
Chương 12: Đặt Tên
10.0/10 từ 43 lượt.