Thiên Hương Bách Mị

Chương 114: Tặng Ta

117@-
“Trời, trời sáng rồi…” Lê Phi quả thật không hiểu chính mình đang nói cái gì. “Lúc nào cũng có thể có người đến đó!”

Lôi Tu Viễn nằm sát vào nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lại. Lê Phi lại một lần nữa bị hắn hôn, vẫn chưa thỏa mãn, bàn tay kia đã xuyên qua trung y, lần nữa chạm vào làn da trần của nàng.

Lê Phi thấy mình vặn vẹo, xoay người, có thể trốn bên này nhưng lại không trốn được bên kia. Nàng lại rất sợ nhột, lòng bàn tay không an phận của hắn khiến nàng suýt bật khóc vì cười.

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng nhéo eo nàng khiến nàng kinh ngạc hét lên, liên tục né tránh. Bỗng nhiên trước ngực cảm thấy trống trải, trung y của nàng bị hắn mở ra, bàn tay kia không biết từ lúc nào đã dừng ở trước ngực nàng.

Lê Phi đột nhiên cuộn người lại, quay lưng về phía hắn, dùng sức kéo tay hắn nhưng không hề hấn gì. Hắn không hề động đậy chỉ ấn vào, như đang ôm trái tim nàng, như có một con chim bồ câu nhỏ đang cựa quậy trong lòng bàn tay hắn.

“Tu Viễn......” Thanh âm của nàng run nhè nhẹ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn. “Buông ra.”

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng cởi bỏ trung y mỏng manh trên vai nàng, hôn từ sau tai đến chóp mũi, tay còn lại thì nhéo cằm nàng, muốn nàng quay đầu lại đối mặt với hắn. Lê Phi cực kỳ xấu hổ, lúng túng, ngượng ngùng, biểu tình gì cũng đều có. Hắn thổi vào mặt nàng một cái: “Không buông.”

Lê Phi thẹn quá thành giận, lấy chân dùng sức đá hắn từ phía sau, tay hắn hơi cử động, xoa xoa đầu ngón tay, hơi thở trở nên nặng nề. Lôi Tu Viễn bỗng nhiên duỗi thẳng thân hình đang cuộn tròn của nàng, nâng người mình lên, từ trên cao nhìn xuống cơ thể không mặc y phục của nàng.

Trong đôi mắt đen tối của hắn dường như ẩn chứa vô tận kim quang, Lê Phi vốn rất xấu hổ nhưng lại thấy kim quang trong mắt hắn lóe lên, kim quang mờ ảo kia dường như chiếu xuyên qua làn da của hắn, nàng không khỏi vươn tay ra, ôm lấy mặt hắn, ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm sao thế?”

Lôi Tu Viễn sửng sốt một lát, dường như cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống tay mình, trên da hắn tỏa ra từng tầng kim quang mờ nhạt chói mắt, ẩn hiện theo tiếng thở của hắn. Hắn cau mày, đứng dậy, có vẻ bối rối, nhưng dường như đã hiểu, nhất thời lại không biết làm thế nào.

Lê Phi nhanh chóng sửa lại quần áo, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, lập tức bắt mạch để kiểm tra xem có điều gì bất thường không, ai ngờ linh khí trong cơ thể hắn lại không cho nàng xem. Lê Phi trong lòng kinh ngạc, lại nhìn thấy Lôi Tu Viễn chậm rãi ngồi thẳng lại, sau đó xếp bằng, bắt đầu tập trung vận chuyển linh khí.

Nàng càng thêm kinh ngạc, nhẹ nhàng xuống giường, giúp hắn thả màn xuống, qua lớp màn kia, nàng vẫn có thể nhìn thấy ánh kim quang trên người hắn lúc ẩn lúc hiện. Đây có phải là một loại đột phá đột ngột nào đó không? Vào lúc, vào lúc xấu hổ như vậy sao…. Lê Phi cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, theo bản năng mà nắm thật chặt lấy y phục của mình, nắm thật chặt. Bên tai đột ngột vang lên giọng già nua khàn khàn của Nhật Viêm: “Hừ, nam nữ ho.an ái xong rồi?”


Lê Phi vừa lúng túng vừa tức giận: “Ngươi, ngươi, ngươi, chẳng lẽ, vẫn luôn thức hay sao….”

Thân hình to lớn của Nhật Viêm xuất hiện trong phòng, khinh thường quay đầu đi: “Đã sớm tỉnh rồi! Ngươi xấu hổ cái gì, ai thèm xem mấy trò ân ái nam nữ nhàm chán của các ngươi!”

Lê Phi đánh một quyền vào thân thể mờ ảo của hắn. Nhật Viêm bỗng chậm rãi ngồi ngay ngắn trên mặt đất, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang được bao phủ bởi kim quang trong rèm kia, thấp giọng nói: “Thật kỳ lạ, ngay cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy điều này.”

“Hắn làm sao vậy?” Lê Phi hỏi nhỏ.

Nhật Viêm hiếm khi lắc đầu: “Không biết, đây là lần đầu ta thấy. Trong cơ thể của tiểu tử này từng chứa đầy ám thương. Hôm qua đã được ngươi chữa khỏi rồi, ta đoán là cần một chút thời gian để tiếp thu. Không cần làm ầm ĩ, cứ để hắn tiếp tục.”

Lê Phi ngồi xuống cạnh chân Nhật Viêm. Qua một hồi lâu, nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “”Nhật Viêm, Tu Viễn sẽ không có chuyện gì chứ?”

Con hồ ly này hừ một tiếng: “Mới như thế này đã lo rồi, ngươi tưởng hắn là tượng đất sao?”

“...... Đây là an ủi ta?”

“Ngày mai hắn sẽ chết! Ngươi vửa lòng chưa?”

Lê Phi nhịn không được bất đắc dĩ cười khổ, hồ ly khó chịu còn Lôi Tu Viễn thì khó chiều…. Xung quanh nàng dường như lúc nào cũng có những người như thế, thật khiến người ta không nói nên lời mà.

Lôi Tu Viễn nhắm mắt một cái đã ngồi tận hai ngày, khiến Hồ Gia Bình đến tìm hắn hoàn thành cuộc tỷ thí còn dang dở, về sau giấy không thể ngăn được lửa, cuối cùng kinh động đến Nghiễm Vi chân nhân và các trưởng lão khác. Vì lần ngưng thần này của Lôi Tu Viễn cực kỳ kỳ lạ nên các trưởng lão không dám tự ý động vào hắn. Phòng ngủ của Lê Phi bỗng trở thành nơi tụ tập tạm thời của các trưởng lão, ngày nào cũng có người đến xem hắn.


Sáng sớm ngày thứ ba, Lê Phi mở cửa phòng liền nhìn thấy Nghiễm Vi chân nhân vẫn còn ngồi ở mép giường, Lôi Tu Viễn đang nhắm mắt đả tọa, bàn tay của ông vẫn luôn giữ chặt môn mạch của hắn. Trong trường hợp có sự cố bất ngờ xảy ra, ông có thể đối phó ngay lập tức.

Vị tiên nhân này vẫn luôn cẩn thận quan tâm đến Lôi Tu Viễn cực kỳ cẩn thận. Lê Phi lặng lẽ đặt bữa sáng và trà lên bàn, cúi đầu xoay người rời đi, Nghiễm Vi chân nhân bỗng nhiên dịu dàng nói: “Là con chữa lành vết thương cho hắn sao?”

Ông hẳn là đã nhìn thấy hôm trước Lôi Tu Viễn đã phát huy tiềm năng quá mức, thân thể khó tránh khỏi bị trọng thương, nhưng mấy ngày nay, vết thương không những lành lại, linh khí của hắn còn sống động và mạnh mẽ hơn trước, đúng là trong cái rủi có cái may.

Lê Phi lập tức cúi đầu đáp một tiếng vâng, Ngọc Tuyết Thuật là Nhật Viêm chỉ cho nàng. Con cáo này gần đây đều xuất hiện nhưng chưa bao giờ làm tốt công việc của mình. Nàng muốn hắn dạy nàng một ít tiên pháp nữa nhưng hắn sống chết cũng không chịu dạy, keo kiệt muốn chết.

Nghiễm Vi chân nhân cẩn thận đánh giá nàng, nhưng lại cảm thấy tuy tu vi trong cơ thể nàng thực sự đã đạt đến Bình Cảnh thứ ba nhưng linh khí xung quanh người nàng vẫn yên tĩnh như trước. Tiểu cô nương này cũng kỳ lạ quá, thoạt nhìn tư chất bình thường, nhưng mà tu vi lại tăng lên một cách lặng yên không tiếng động. Ông không thể không bội phục con mắt sáng suốt của Xung Di. Nếu không có tài năng tuyệt vời của Lôi Tu Viễn, nàng đã có thể trở thành người tỏa sáng thu hút mọi sự chú ý kia.

Nghiễm Vi chân nhân bỗng nhiên có chút xúc động, than nhỏ một tiếng. Mới đầu, bọn họ chẳng có ai coi trọng đôi trẻ này, Lôi Tu Viễn đứa nhỏ này rất có triển vọng nhưng Khương Lê Phi tư chất lại vô cùng bình thường. Cho dù sau này lớn lên làm đạo lữ, nhưng lại không cùng một đẳng cấp, quan hệ khó mà dài lâu, không ngờ đến rằng nàng vẫn không nhanh không chậm mà đuổi theo sau. Đứa nhỏ Lôi Tu Viễn với cá tính mạnh mẽ này luôn không rời xa nàng, khó có thể nói được là ai đang đuổi theo ai, ai đang đợi ai. Hai người họ một người kiêu ngạo bất khuất, người còn lại ngoan cường ôn hòa, theo thời gian nhất định sẽ trở thành huyền thoại trong giới tu hành. Đường đường là danh môn đại phái, nhưng lại không có ai biết nhìn người như Lôi Tu Viễn, nghĩ đến thật sự là quá hổ thẹn.

“Tu Viễn đứa nhỏ này tính tình ngang bướng, chẳng biết mềm mỏng linh hoạt là gì, ngày sau mong được con quan tâm chăm sóc.”

Nghiễm Vi chân nhân nói xong, lại nhắm mắt ngưng thần, để lại Lê Phi một mình ngẩn người, vừa rồi là có ý gì? Thay mặt trưởng bối thừa nhận mối quan hệ của bọn họ sao?

Lôi Tu Viễn tỉnh lại đúng vào sáng sớm ngày thứ tư. Nghiễm Vi chân nhân phải làm giám khảo cho cuộc tỷ thí hôm nay, đã rời đi từ sớm. Lê Phi lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, liền gặp Hồ Gia Bình nửa ngủ nửa tỉnh mà ngồi dưới đất. Nhật Viêm luôn chạy loạn kia vậy mà đã ở trong phòng, dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn.

“Ngươi sớm như vậy đã tới rồi?” Lê Phi hạ giọng vừa đủ, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lôi Tu Viễn sau lưng: “Nàng đang nói chuyện với ai?”

Lê Phi bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, đã thấy Lôi Tu Viễn ngồi ở mép giường, trên người hắn trung y mới mặc được một nửa, cười nửa miệng nhìn mình.

Hắn tỉnh rồi! Lê Phi chạy đến, nhìn hắn từ trên xuống dưới mà đánh giá, đồng thời thả ra linh khí kiểm tra kỳ kinh bát mạch của hắn. Lần này linh khí nàng không còn bị đẩy ra nữa, kiểm tra thành công một lần, trong cơ thể hắn không có gì bất thường.

“Hiện tại cảm thấy thế nào rồi?” Lê Phi ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.

Lôi Tu Viễn nhéo nhéo hai má của nàng, nhàn nhạt cười: “Nằm mơ rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Nằm mơ? Không phải đả tọa sao? Lê Phi đang muốn nói chuyện thì Hồ Gia Bình phía sau đã sớm bị hai người kinh động, ngáp một cái, vỗ vỗ vai Lôi Tu Viễn thở dài: “Tiểu tử này hay lắm, đều là nhờ đệ mà ta không thể không đi gặp sư phụ, bây giờ cũng chẳng rời đi được.”

Vốn dĩ hắn chỉ muốn tỷ thí xong rồi chuồn đi luôn, kết quả Lôi Tu Viễn đột nhiên bị như thế, khiến người làm sư huynh như hắn đành phải ở lại.

“Huynh hiện tại có thể đi được rồi.” Lôi Tu Viễn nhìn phía cửa sổ. “Chúng ta giúp huynh giữ bí mật.”

“Đệ muốn chỉ muốn đuổi ta đi đúng không?” Hồ Gia Bình hừ lạnh cười nói: “Người chẳng lớn bao nhiêu mà ý đồ xấu thì nhiều vô cùng. Tỉnh lại rồi thì mau đi đi! Các trưởng lão sắp phát thưởng rồi.”

Đấu Pháp Đại Hội, vì Lôi Tu Viễn không thể tham gia tranh tài vào ngày thứ hai nên các đệ tử đến lượt tỷ thí với hắn đều giành chiến thắng mà không cần phải làm gì hết, một đám ngồi không cũng thắng, các đệ tử xem chỉ có thể la ó bất mãn mà thôi.

Hai trăm người trong sáu nhóm đứng đầu nhanh chóng được xác định, năm nay ngoài trừ Tần Dương Linh đột nhiên bị đuổi khỏi Vân Hải là sự kiện ngoài ý muốn, không có đệ tử bình thường nào có thể lọt vào hai trăm người đứng đầu kia. Mà vị Tần sư huynh kia ngày hôm sau lại bị Chính Hư chân nhân đưa theo cùng tạm thời rời khỏi Vô Nguyệt Đình, nghe nói chưởng môn của Bất Vấn Phái có từng tán gẫu với Chính Hư chân nhân. Tần Dương Linh và Lôi Tu Viễn có thù hận thâm sâu như thế, ngày sau đương nhiên không thể an ổn mà chung sống, chẳng thà để các trưởng lão đưa mỗi người đi một nơi để họ bình tĩnh lại.

Bốn vị chưởng môn thiên vị rất rõ ràng, thực lực luôn luôn thắng, Tần Dương Linh kỹ năng không bằng người khác, chỉ có thể tạm thời ẩn nấp, đây là quy tắc sắt đá của tu chân giới.

Khi Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn chạy đến võ trường ở dưới Vân Hải, hai người đã thấy hàng trăm trưởng lão tụ tập trong võ trường rộng lớn, mười đệ tử cúi đầu ở phía đối diện, thoạt nhìn dường như là mười người đứng đầu Bình Cảnh thứ ba. Lúc này đến lượt các trưởng lão trao phần thưởng cho họ.

Đột nhiên, giữa sân xuất hiện một chiếc bàn gỗ nhỏ, linh khí trên bàn gỗ tự do lưu chuyển, trên bàn treo mười bình ngọc xanh cỡ ngón tay cái, không biết bên trong chứa loại đan dược gì. Đông Dương chân nhân cười nói: “Lần trước chúng ta trao đổi thí luyện cùng Hải Phái, Vô Nguyệt Đình được phân cho hai Yêu Chu Quả, sau khi mang về đã ủy thác Động Vân tiên nhân luyện chế thành mười viên Yêu Chu Quả linh đan. Phần thưởng này không quá keo kiệt đúng không?”

Lão nhẹ nhàng vung tay áo dài, mười bình ngọc nhỏ lần lượt rơi vào trong tay mười đệ tử, có đệ tử không kiềm được mà rút nút chai ra ngửi, một mùi hương ngọt ngào say lòng người bốc lên. Đương nhiên bọn họ đều biết công hiệu của Yêu Chu Quả, mà Động Vân tiên nhân lại là một vị trưởng lão cực kỳ giỏi về điều chế thuốc trong Vô Nguyệt Đình. Yêu Chu Quả linh đan tất nhiên là kì dược có thể khiến người mạnh hơn, khởi tử hồi sinh.


Phần thưởng này không những không keo kiệt mà còn vô cùng hào phóng, mười đệ tử lập tức cúi đầu tạ ơn rồi hành lễ trước khi lui ra. Nghiễm Vi chân nhân bỗng nhiên tiến lên nói: “Tu Viễn, con lên đây, vi sư có một vật muốn tặng con.”

Ông từ trong tay áo lấy ra một chuôi kiếm trống rỗng, màu nhạt như ngọc, toàn thân trắng nõn mịn màng, nhìn như được làm từ ngọc. Các đệ tử có chút bối rối khi nhìn thấy chuôi kiếm trống rỗng, nhưng Đông Dương chân nhân bên cạnh lại cả kinh nói: “Nghiễm Vi, ngươi nỡ tặng thứ này sao?”

Nghiễm Vi chân nhân cười nói: “Ta sớm đã không cần dùng nữa, giữ lại làm gì? Tu Viễn, đây là một khúc xương đuôi của thần thú Bạch Hổ. Ngày xưa, khi ta, một trong những chưởng môn của Vô Nguyệt Đình tham gia trận ác chiến cùng Bạch Hổ, đã cắt đuôi của nó mà luyện chế thành. Bạch Hổ sinh ra đã ứng với Kim hành. Con cầm đi, tự nhiên sẽ biết công dụng kỳ diệu của nó.”

Lôi Tu Viễn dùng hai tay nhận lấy, trong tay nắm lấy mảnh xương của Bạch Hổ kia. Nó đột nhiên động đậy một hồi sau đó dần dần yên tĩnh. Hắn tâm niệm ý động, truyền linh khí vào chuôi kiếm, lại nhìn thấy kim quang đột nhiên phóng ra, cực kỳ mạnh mẽ, không thể lại gần.

Nghiễm Vi chân nhân cực kỳ vui mừng, dịu dàng nói: “Xem ra pháp bảo rất thích con.”

So với Yêu Chu Quả linh đan, pháp bảo này thực dụng hơn, quý giá hơn cả trăm lần. Lôi Tu Viễn thu lại linh khí, hai tay cung kính nắm chuôi kiếm, quỳ xuống thấp giọng nói: “Đệ tử tạ ơn phần thưởng sư tôn ban cho.”

Nghiễm Vi chân nhân cẩn thận nhìn hắn. Thiếu niên này kiêu ngạo hiên ngang như thế, như một thanh kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, tỏa sáng rực rỡ. Ông không khỏi hơi nheo mắt, nghĩ đến nhân vật tài hoa tuyệt vời năm trăm năm trước, ký ức nhất thời lại ùa về, khiến ông không khỏi thở dài.

Cứng quá dễ gãy, mấy ngày trước một vị chưởng môn đã cảnh cáo người. Nhất định phải dạy dỗ Lôi Tu Viễn thật tốt, tài giỏi tuyệt đỉnh hiếm có, nhưng người tuyệt đối không được tạo ra Thanh Thành thứ hai.

Nghiễm Vi chân nhân nói nhỏ: “Tu Viễn, ngày xưa khi ta nhận con nhập môn đã nói với con bốn chữ [Cương nhu tịnh tế.*] Con tuyệt đối không được quên, cứng quá sẽ dễ gãy, chỉ khi kết hợp được cứng và mềm mới có thể tồn tại lâu dài, đây không chỉ là đạo lý tu hành tiên pháp. Lần này con và Tân Dương Linh đều phải nhớ rằng không bao giờ được vượt quá tiềm năng của mình nữa, nếu không cơ thể con sớm muộn gì cũng tràn ngập ám thương. Tu hành đệ tử phải biết tiến lùi tùy lúc, không cần lúc nào cũng cậy mạnh.”

*Cương nhu tịnh tế: biết kết hợp cứng và mềm, nói chung là linh hoạt.

Lôi Tu Viễn suy nghĩ một lát rồi đáp một tiếng vâng.

- HOÀN QUYỂN 2-
Thiên Hương Bách Mị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Hương Bách Mị Truyện Thiên Hương Bách Mị Story Chương 114: Tặng Ta
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...