Thiên Hậu Trở Về
Chương 160: Không còn gì để nói
99@-Thiên hậu trở về - Chương 160: Không còn gì để nói
Rốt cuộc anh ta có nhận ra điều gì không?
Hạ Lăng rõ ràng biết rằng không thể nào, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, thuận tay kéo Lạc Lạc qua, che mặt mình lại.
Lạc Lạc vẫn nằm trên người cô vui vẻ nói: “Tiểu Lăng Tiểu Lăng, cậu gầy đi rồi này, có phải gần đây mệt lắm không?”
“Lạc Lạc… cậu mau đứng dậy…” Hạ Lăng yếu ớt nói: “Nặng chết mất.”
“A, ồ, xin lỗi!” Lạc Lạc lúc này mới vội vàng bò dậy.
Hạ Lăng cũng nhấc theo chiếc ghế xiêu vẹo đứng lên, tranh thủ điều chỉnh lại dáng đứng, khéo léo lách vào sau đám đông, tránh ánh mắt của Phượng Côn, lại vừa có thể lợi dụng đám đông cẩn thận xem xét tình hình bên đó.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm: “Phượng Côn? Sao lại là anh dùng chung phòng hóa trang với chúng tôi.”
Phòng hóa trang lớn của đài truyền hình có hạn, lần này mấy công ty tham gia đều là hai ba công ty cùng dùng một phòng, vốn dĩ Thiên Nghệ và Horse Racing dùng chung, nhưng vừa rồi cũng không biết tại sao Horse Racing lại rời đi, đổi lại là Đế Hoàng.
Phượng Côn dường như đã sớm quen với sự kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm, mỉm cười nói: “Chúng tôi người đông nhiều đồ, phòng hóa trang kia không đủ chỗ nên đã thương lượng với Horse Racing để đổi.”
Anh ta cố ý đổi tới đây!
Tâm trạng Hạ Lăng trùng xuống, gì mà người đông không đủ chỗ ngồi, toàn là ngụy biện!
Bên đó, Vệ Thiều Âm cũng xù lông: “Vớ vẩn! các người nhiều hơn Horse Racing bao nhiêu được chứ? Sao lại không đủ chỗ được? Tham gia thi đấu lần này, Thiên Nghệ và công ty các người là có nhiều người nhất, anh bon chen với công ty nào chẳng được, sao lại phải chen với chúng tôi!” có lẽ do đối địch bẩm sinh nên A Vệ bất luận thế nào cũng không vừa mắt với Phượng Côn, lúc này nghe phải dùng chung phòng hóa trang với Phượng Côn, cả người đều như bốc hỏa.
Phượng Côn lãnh đạm nói: “Đã hỏi hai công ty nhưng họ đều không đồng ý, may mà có Lưu tổng của Horse Racing chiếu cố, đồng ý đổi với chúng tôi.” Anh ta nói như đạo lý tất nhiên, việc đột xuất thay đổi phòng hóa trang phải xem hai bên đều đồng ý, nếu như người khác không chịu thì cũng không thể nào đổi.
Nhưng thực tế cũng chỉ là lời nói vớ vẩn.
Bị người khác từ chối, đó là với những công ty nhỏ.
Đế Hoàng đưa ra yêu cầu muốn đổi phòng hóa trang, có công ty nào dám từ chối? Huống hồ, mối quan hệ của Phượng Côn trong giới có tiếng là tốt, trừ Vệ Thiều Âm không bằng lòng với anh ta ra, ở chỗ người khác, tuyệt đối là người thấy thì thích, hoa thấy thì nở rộ, cho dù người khác có từ chối mười Vệ Thiều Âm, cũng chắc chắn không chối từ lời yêu cầu của Phượng Côn.
Mặc dù tính khí Vệ Thiều Âm vừa bạo lực lại kiêu ngạo, trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng không buông tha mà vẫn tranh cãi với Phượng Côn.
Phượng Côn khẽ cười ngắt lời anh ấy: “Được rồi A Vệ, đến cũng đến rồi, anh còn muốn đuổi tôi ra sao? Tạm thời phối hợp một chút, chờ sau khi bốc thăm chia nhóm kết thúc, sẽ thay đổi vị trí thôi.”
Tiếp tục cãi nhau qua lại cũng chỉ tốn thời gian, Vệ Thiều Âm ngẩng mặt hứ một tiếng, kiêu ngạo bỏ lại anh ta mà đi mất.
Người của Đế Hoàng bận rộn sắp xếp lại một bên phía của phòng hóa trang.
Lạc Lạc cẩn thận kéo tay áo Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, đó là Vệ Thiều Âm trong truyền thuyết đó sao? Hình như anh ta không thích Phượng tổng của bọn mình?”
“Không có.” Hạ Lăng mặt không biến sắc nói, Vệ Thiều Âm sao lại không thích Phượng Côn chứ? Rõ ràng là có mối thù sâu đậm.
Lạc Lạc khẽ thở phào: “Vậy thì được, mình đã nói rồi, con người Phượng tổng tốt như vậy, sao có thể có người không thích cơ chứ? Đúng rồi Tiểu Lăng,” cô ấy dùng đôi mắt to trong veo nhìn Hạ Lăng, “Đã lâu như vậy không gặp, cậu sống vẫn tốt chứ? Chuyện giữa cậu và chị Hạ Vũ đợt trước, cậu không biết mình đã lo lắng thế nào đâu, muốn gọi điện cho cậu, nhưng lại sợ…”
Cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngại ngùng cười, không nói tiếp nữa.
Hạ Lăng tỏ vẻ thấu hiểu: “Cậu ở Đế Hoàng, kỳ thực cũng không tiện quan tâm tới mình.”
“Không phải vậy! Tiểu Lăng!” Lạc Lạc cuống lên, “Mình không phải vì Đế Hoàng mà không gọi điện cho cậu! Công việc là công việc, bạn bè là bạn bè! Mình sợ cậu không coi mình là bạn!”
Cô ấy vừa nói nhanh lại lớn tiếng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Vừa dứt lời tự bản thân cũng sững lại. Còn nhớ lần gặp trước, trong phòng tập múa ở Thiên Nghệ, trước ánh mắt của bao nhiều người cô đã dứt khoát hất tay Lạc Lạc ra, nói cô không có bạn bè. Nhưng giờ sự cự tuyệt và ghẻ lạnh đã không còn nữa. Không biết từ lúc nào đã dần dần tiếp nhận người ta rồi? Xem ra, sau khi ở cùng Lệ Lôi, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Lạc Lạc vui mừng cười nói: “Mình biết Tiểu Lăng là tốt nhất mà! Cả đời này phải là bạn tốt với nhau nhé!” cô ấy lại nhào đến, thân mật ôm ghì lấy cổ Hạ Lăng, chỉ thiếu không thơm thêm mấy miếng.
Hạ Lăng bị cô ấy ôm chặt cứng không thở nổi, vô tình ngước mắt lên nhìn, phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo oán hận đang nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhân của ánh mắt đó là khuôn mặt có nét giống cô kiếp trước, bộ dạng yếu đuối, đáng thương.
Là Hạ Vũ.
Cô ta cũng tới rồi.
Hạ Lăng lạnh lùng quay đi, giống như im lặng tuyên bố: “Cô còn chiêu gì nữa? Tôi sẽ đón chờ.
Với uy thế đe dọa của cô, Hạ Vũ co rúm lại, giả vờ không có chuyện gì quay đầu đi.
Người của đài truyền hình mời Vệ Thiều Âm và Phượng Côn cùng lên sân khấu, mở đầu tiết mục đầu tiên của nhạc hội Tinh Vân: Lật thẻ bài.
Thế nào là Lật thẻ bài?
Cơ hội Lật thẻ bài này rất đáng quý.
Hàng năm, mọi người đều rất trân trọng cơ hội này.
Theo lẽ thường, cơ hội này sẽ dành cho gà nhà, như vậy dưới sự hỗ trợ của nhà chế tác có thể thuận lợi hơn nhiều; hoặc là dành cho những đấu thủ có thực lực mạnh, bằng cách này, chất lượng thành viên trong đội sẽ chiếm được ưu thế.
Vệ Thiều Âm trước đó đã thương lượng với nhóm nghệ sĩ của Thiên Nghệ, lúc này trực tiếp lựa chọn nhóm của Lục Đào và Lãnh Huy, khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Người dẫn chương trình cười hỏi: “A Vệ, anh lấy nhóm Lục Đào và Lãnh Huy, dường như mọi người đều rất kinh ngạc, kỳ thực chúng tôi đều nghĩ rằng anh sẽ chọn người có thực lực Thiên Vương như Bạch Mộ Dung, hoặc là Diệp Tinh Lăng, nghe nói Diệp Tinh Lăng là nghệ sĩ được Thiên Nghệ ủng hộ chính trong năm nay.
Vệ Thiều Âm ung dung lãnh đạm hỏi ngược lại: “Lẽ nào Lục Đào và Lãnh Huy không phải nghệ sĩ được ủng hộ chính sao?”
Lúc riêng tư anh ta có chút kiêu ngạo, cáu kỉnh, dễ xù lông nổi nóng, nhưng lúc thực sự lên sân khấu lại rất có khí chất, đây cũng là nguyên nhân thân là một nhà chế tác nhưng lại có rất nhiều fans trung thành… bọn họ đâu hề biết bản chất thật của anh ta.
Fans hâm mộ thường không do dự dùng những từ như nho nhã, lãnh đạm để miêu tả về anh ta, những người đã từng hợp tác với anh ta trong giới đều cảm thấy không còn gì để nói…
Nhưng hình tượng của người ta trước mặt công chúng là tốt, hết cách.
Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng gào thét: “A Vệ, bọn em ủng hộ anh!”
Thiên Hậu Trở Về
Rốt cuộc anh ta có nhận ra điều gì không?
Hạ Lăng rõ ràng biết rằng không thể nào, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, thuận tay kéo Lạc Lạc qua, che mặt mình lại.
Lạc Lạc vẫn nằm trên người cô vui vẻ nói: “Tiểu Lăng Tiểu Lăng, cậu gầy đi rồi này, có phải gần đây mệt lắm không?”
“Lạc Lạc… cậu mau đứng dậy…” Hạ Lăng yếu ớt nói: “Nặng chết mất.”
“A, ồ, xin lỗi!” Lạc Lạc lúc này mới vội vàng bò dậy.
Hạ Lăng cũng nhấc theo chiếc ghế xiêu vẹo đứng lên, tranh thủ điều chỉnh lại dáng đứng, khéo léo lách vào sau đám đông, tránh ánh mắt của Phượng Côn, lại vừa có thể lợi dụng đám đông cẩn thận xem xét tình hình bên đó.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm: “Phượng Côn? Sao lại là anh dùng chung phòng hóa trang với chúng tôi.”
Phòng hóa trang lớn của đài truyền hình có hạn, lần này mấy công ty tham gia đều là hai ba công ty cùng dùng một phòng, vốn dĩ Thiên Nghệ và Horse Racing dùng chung, nhưng vừa rồi cũng không biết tại sao Horse Racing lại rời đi, đổi lại là Đế Hoàng.
Phượng Côn dường như đã sớm quen với sự kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm, mỉm cười nói: “Chúng tôi người đông nhiều đồ, phòng hóa trang kia không đủ chỗ nên đã thương lượng với Horse Racing để đổi.”
Anh ta cố ý đổi tới đây!
Tâm trạng Hạ Lăng trùng xuống, gì mà người đông không đủ chỗ ngồi, toàn là ngụy biện!
Bên đó, Vệ Thiều Âm cũng xù lông: “Vớ vẩn! các người nhiều hơn Horse Racing bao nhiêu được chứ? Sao lại không đủ chỗ được? Tham gia thi đấu lần này, Thiên Nghệ và công ty các người là có nhiều người nhất, anh bon chen với công ty nào chẳng được, sao lại phải chen với chúng tôi!” có lẽ do đối địch bẩm sinh nên A Vệ bất luận thế nào cũng không vừa mắt với Phượng Côn, lúc này nghe phải dùng chung phòng hóa trang với Phượng Côn, cả người đều như bốc hỏa.
Phượng Côn lãnh đạm nói: “Đã hỏi hai công ty nhưng họ đều không đồng ý, may mà có Lưu tổng của Horse Racing chiếu cố, đồng ý đổi với chúng tôi.” Anh ta nói như đạo lý tất nhiên, việc đột xuất thay đổi phòng hóa trang phải xem hai bên đều đồng ý, nếu như người khác không chịu thì cũng không thể nào đổi.
Nhưng thực tế cũng chỉ là lời nói vớ vẩn.
Bị người khác từ chối, đó là với những công ty nhỏ.
Đế Hoàng đưa ra yêu cầu muốn đổi phòng hóa trang, có công ty nào dám từ chối? Huống hồ, mối quan hệ của Phượng Côn trong giới có tiếng là tốt, trừ Vệ Thiều Âm không bằng lòng với anh ta ra, ở chỗ người khác, tuyệt đối là người thấy thì thích, hoa thấy thì nở rộ, cho dù người khác có từ chối mười Vệ Thiều Âm, cũng chắc chắn không chối từ lời yêu cầu của Phượng Côn.
Mặc dù tính khí Vệ Thiều Âm vừa bạo lực lại kiêu ngạo, trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng không buông tha mà vẫn tranh cãi với Phượng Côn.
Phượng Côn khẽ cười ngắt lời anh ấy: “Được rồi A Vệ, đến cũng đến rồi, anh còn muốn đuổi tôi ra sao? Tạm thời phối hợp một chút, chờ sau khi bốc thăm chia nhóm kết thúc, sẽ thay đổi vị trí thôi.”
Tiếp tục cãi nhau qua lại cũng chỉ tốn thời gian, Vệ Thiều Âm ngẩng mặt hứ một tiếng, kiêu ngạo bỏ lại anh ta mà đi mất.
Người của Đế Hoàng bận rộn sắp xếp lại một bên phía của phòng hóa trang.
Lạc Lạc cẩn thận kéo tay áo Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, đó là Vệ Thiều Âm trong truyền thuyết đó sao? Hình như anh ta không thích Phượng tổng của bọn mình?”
“Không có.” Hạ Lăng mặt không biến sắc nói, Vệ Thiều Âm sao lại không thích Phượng Côn chứ? Rõ ràng là có mối thù sâu đậm.
Lạc Lạc khẽ thở phào: “Vậy thì được, mình đã nói rồi, con người Phượng tổng tốt như vậy, sao có thể có người không thích cơ chứ? Đúng rồi Tiểu Lăng,” cô ấy dùng đôi mắt to trong veo nhìn Hạ Lăng, “Đã lâu như vậy không gặp, cậu sống vẫn tốt chứ? Chuyện giữa cậu và chị Hạ Vũ đợt trước, cậu không biết mình đã lo lắng thế nào đâu, muốn gọi điện cho cậu, nhưng lại sợ…”
Cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngại ngùng cười, không nói tiếp nữa.
Hạ Lăng tỏ vẻ thấu hiểu: “Cậu ở Đế Hoàng, kỳ thực cũng không tiện quan tâm tới mình.”
“Không phải vậy! Tiểu Lăng!” Lạc Lạc cuống lên, “Mình không phải vì Đế Hoàng mà không gọi điện cho cậu! Công việc là công việc, bạn bè là bạn bè! Mình sợ cậu không coi mình là bạn!”
Cô ấy vừa nói nhanh lại lớn tiếng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Vừa dứt lời tự bản thân cũng sững lại. Còn nhớ lần gặp trước, trong phòng tập múa ở Thiên Nghệ, trước ánh mắt của bao nhiều người cô đã dứt khoát hất tay Lạc Lạc ra, nói cô không có bạn bè. Nhưng giờ sự cự tuyệt và ghẻ lạnh đã không còn nữa. Không biết từ lúc nào đã dần dần tiếp nhận người ta rồi? Xem ra, sau khi ở cùng Lệ Lôi, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Lạc Lạc vui mừng cười nói: “Mình biết Tiểu Lăng là tốt nhất mà! Cả đời này phải là bạn tốt với nhau nhé!” cô ấy lại nhào đến, thân mật ôm ghì lấy cổ Hạ Lăng, chỉ thiếu không thơm thêm mấy miếng.
Hạ Lăng bị cô ấy ôm chặt cứng không thở nổi, vô tình ngước mắt lên nhìn, phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo oán hận đang nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhân của ánh mắt đó là khuôn mặt có nét giống cô kiếp trước, bộ dạng yếu đuối, đáng thương.
Là Hạ Vũ.
Cô ta cũng tới rồi.
Hạ Lăng lạnh lùng quay đi, giống như im lặng tuyên bố: “Cô còn chiêu gì nữa? Tôi sẽ đón chờ.
Với uy thế đe dọa của cô, Hạ Vũ co rúm lại, giả vờ không có chuyện gì quay đầu đi.
Người của đài truyền hình mời Vệ Thiều Âm và Phượng Côn cùng lên sân khấu, mở đầu tiết mục đầu tiên của nhạc hội Tinh Vân: Lật thẻ bài.
Thế nào là Lật thẻ bài?
Cơ hội Lật thẻ bài này rất đáng quý.
Hàng năm, mọi người đều rất trân trọng cơ hội này.
Theo lẽ thường, cơ hội này sẽ dành cho gà nhà, như vậy dưới sự hỗ trợ của nhà chế tác có thể thuận lợi hơn nhiều; hoặc là dành cho những đấu thủ có thực lực mạnh, bằng cách này, chất lượng thành viên trong đội sẽ chiếm được ưu thế.
Vệ Thiều Âm trước đó đã thương lượng với nhóm nghệ sĩ của Thiên Nghệ, lúc này trực tiếp lựa chọn nhóm của Lục Đào và Lãnh Huy, khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Người dẫn chương trình cười hỏi: “A Vệ, anh lấy nhóm Lục Đào và Lãnh Huy, dường như mọi người đều rất kinh ngạc, kỳ thực chúng tôi đều nghĩ rằng anh sẽ chọn người có thực lực Thiên Vương như Bạch Mộ Dung, hoặc là Diệp Tinh Lăng, nghe nói Diệp Tinh Lăng là nghệ sĩ được Thiên Nghệ ủng hộ chính trong năm nay.
Vệ Thiều Âm ung dung lãnh đạm hỏi ngược lại: “Lẽ nào Lục Đào và Lãnh Huy không phải nghệ sĩ được ủng hộ chính sao?”
Lúc riêng tư anh ta có chút kiêu ngạo, cáu kỉnh, dễ xù lông nổi nóng, nhưng lúc thực sự lên sân khấu lại rất có khí chất, đây cũng là nguyên nhân thân là một nhà chế tác nhưng lại có rất nhiều fans trung thành… bọn họ đâu hề biết bản chất thật của anh ta.
Fans hâm mộ thường không do dự dùng những từ như nho nhã, lãnh đạm để miêu tả về anh ta, những người đã từng hợp tác với anh ta trong giới đều cảm thấy không còn gì để nói…
Nhưng hình tượng của người ta trước mặt công chúng là tốt, hết cách.
Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng gào thét: “A Vệ, bọn em ủng hộ anh!”
Thiên Hậu Trở Về
Đánh giá:
Truyện Thiên Hậu Trở Về
Story
Chương 160: Không còn gì để nói
10.0/10 từ 16 lượt.