Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 763: Hỗn Chiến Siêu Không Gian (33) Sụp Đổ?
Nói đi cũng phải nói lại...
Cùng lúc đó, tại phía Bắc đồng bằng Musou, trong một hẻm núi.
"Hô..." Một người đàn ông tóc vàng đội mũ trắng sọc xanh, mặc kimono xanh đang bận rộn trước một nhạc cụ, lẩm bẩm, " Phương Từ Bắc Quy quả thực hữu dụng. Pháp bảo của vũ trụ các ngươi quả thật rất lợi hại."
Bên cạnh hắn, một học giả mặc áo choàng màu tím lộng lẫy nhẹ nhàng vẫy chiếc quạt rồng cùng màu và tiếp tục mỉm cười: "Urahara-san cứ đùa... Trước mặt Hogyoku của ngài, có bao nhiêu loại pháp bảo có thể được gọi là 'lợi hại' đâu..." (Hckt: Hogyoku là một viên ngọc được tạo ra trong manga Bleach với khả năng thực hiện và biến mong ước mong ước thành sự thực)
Hai người trong cuộc trò chuyện này là Urahara Kisuke (một nhân vật trong "Bleach", cựu đội trưởng Đội 12, cựu giám đốc và người sáng lập Cục Phát triển Công nghệ) và Sơ Lâu Long Túc (người đứng đầu Long Thủ của Nho giáo, một trong ba tôn giáo hàng đầu).
"Ahaha... Long Thủ cứ nói đùa." Urahara cười bí ẩn, "Loại 'vật phẩm nguy hiểm' không thể kiểm soát đó không thể được gọi là pháp bảo, phong ấn nó đi mới là điều đúng đắn..."
"Tránh ra cho ta!" Đột nhiên, một tiếng hét từ xa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, ở bên kia hẻm núi, những cường giả "bị biến thành ánh sáng truyền tống đến đây" đang lắng nghe Gia Cát Lượng giải thích những gì vừa xảy ra.
Nhưng có một người đã muốn bỏ đi sau khi chỉ nghe phần mở đầu.
Và người đó... chính là Lữ Phụng Tiên.
"Ngươi không thể đi." Một nhà sư mặc đồ trắng đứng chắn trước mặt Lữ Bố, không cho hắn đi qua.
Nhà sư này... đầu có búi tóc, tóc dài buông xuống thái dương, trán có sợi tóc trắng, tướng mạo nghiêm nghị; mặc áo choàng trắng như tuyết, lưng đeo kiếm, toát ra khí chất chính trực. Nếu không có kiểu tóc này, không ai nghĩ đó là hòa thượng, hầu hết sẽ nghĩ đây là một gã kiếm sĩ.
"Hừ... Phật Kiếm Phân Trần..." Lữ Bố nhận ra người đàn ông này vì họ đã từng giao chiến với nhau. "Ngươi có thể ngăn cản ta sao?"
Phật Kiếm không trả lời câu hỏi này, chưa kể... hắn thích dùng hành động thay cho lời nói hơn.
Vì vậy, vào lúc này... bàn tay của hắn từ từ đưa tới thanh kiếm sau lưng.
"Khoan đã!" Gia Cát Lượng đứng trên cao vội vàng chạy ra xoa dịu sự việc. "Hai người... không có lý do gì để đánh nhau. Gây chiến ở đây chỉ tổ tốn công vô ích..."
Dứt lời, Khổng Minh liền nhìn về phía Phật Kiếm Phân Trần, nói: "Đại sư, Lữ tướng quân đã quyết tâm rời đi, vậy thì cứ để hắn đi..." Hắn hơi dừng nửa giây, nói với giọng điệu bình tĩnh thường ngày, "Cho dù lần này hắn không dẫn đường tấn công Cổ Thành... ta vẫn có cách..."
Gia Cát quân sư là người rất đáng tin cậy, hắn đã nói như vậy, Phật Kiếm cũng cảm thấy an tâm.
Vì vậy, Phật Kiếm nhường đường cho Lữ Bố rời đi.
Khổng Minh cũng trở về một tảng đá trên cao, tiếp tục lời còn dang dở, lớn tiếng nói với mọi người: "Tóm lại... lý do chư vị đến đây là... khi tiến vào Kết giới Hỏa Hà, các vị đã được đánh dấu bằng 'phong ấn' mà chúng ta đã đặt trước đó. Chúng ta đã mời tất cả các vị đến đây với sự trợ giúp của thiết bị do Urahara-san chế tạo, phép thuật của ngài Zelgadiss Graywords, và Phương Từ Bắc Quy do Thánh Ông để lại (Từ Hàng Độ, một nhân vật trong thế giới Phích Lịch đã qua đời trong tác phẩm gốc. Trong kịch bản này hắn đã bị Orochi g**t ch*t ở giai đoạn đầu)."
"Ta có thể hỏi một câu được không..." Lúc này, Phong Bất Giác trong đám đông lên tiếng. Hắn hỏi trực tiếp mà không đợi đối phương trả lời "có" hay "không". "Có căn cứ nào để sàng lọc những người được dịch chuyển đến đây và những người ở lại đó không?"
Hắn còn chưa bắt đầu giải thích, Tư Mã Ý đi đánh xì dầu (đánh đấm giả bộ cho có khí thế) cạnh hắn đã tiến lên nửa bước, chen vào nói: "Hừ... Không phải quá rõ ràng sao... Nếu chúng ta có thể phá vỡ Kết giới Hỏa Hà, thì tự nhiên cũng có thể phá vỡ kết giới võ đài."
"Ah~" Giác Ca lập tức gật đầu, trầm ngâm nói: "Vậy thì... những người bị dịch chuyển đến đây, bất kể thắng hay thua, đều đã từng ở trên võ đài... đúng không?"
Rõ ràng là Giác Ca đã suy ra được quy tắc sàng lọc trong đầu, hắn hỏi câu hỏi này chỉ để chứng minh cho suy luận của mình mà thôi.
"Đúng vậy." Khổng Minh đáp, "Ngoại trừ Hầu Tước Cô Đơn và ngài Zelgadiss Graywords, tất cả những người bị dịch chuyển đến đây đều chứa hai ấn của cả Kết giới Hỏa Hà và kết giới võ đài. Còn những người ở lại võ đài và không bị dịch chuyển... đều chỉ có một ấn của Kết giới Hỏa Hà."
Ở đây cần nói thêm một điều mà Khổng Minh không giải thích, đó là... bốn người Thương, Phong Chi Ngấn, Minamoto Musashi, và Kuroko đều là những người đã biết trước về kế hoạch này. Ngay từ đầu bọn họ đã lên kế hoạch ở lại võ đài và dùng Kỳ trận Huyền Cương Kiếm vây khốn Orochi. Cho nên, mấy người bọn họ đã sớm thương lượng... không xuất hiện ở hai ngày đầu tiên của hội đấu võ, ngày thứ ba thì riêng rẽ tiến vào Kết giới Hỏa Hà, Như vậy có thể giảm bớt phần nào khả năng bị gọi tên. Tất nhiên, ngay cả khi tên họ được gọi, họ cũng sẽ bỏ cuộc ngay lập tức.
"Ồ... Ta hiểu rồi..." Sau khi nghe câu trả lời của Khổng Minh, Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Đối với người chơi chúng ta, sự khác biệt là... 'Người chơi đã từng chiến đấu trên võ đài' sẽ được dịch chuyển đến đây; trong khi 'người chơi chưa từng chiến đấu trên võ đài' và 'chọn từ bỏ ngay khi tên của họ được gọi' sẽ vẫn ở lại võ đài." Hắn liếc nhìn menu trò chơi, nhìn vào hai ID Thất Sát Thạch Thượng Hoa Gian và thầm nghĩ, "Mặc dù có một chút khác biệt so với suy đoán trước đây của ta, nhưng cũng kiểu như vậy... Những người ở lại võ đài chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn một ít..." Ánh mắt của hắn chuyển động nhanh chóng, nhìn về phía Nhược Vũ và Tiểu Thán (điều đầu tiên Giác Ca làm sau khi bị dịch chuyển là khóa chặt vị trí của hai người này), "Mà ba người chúng ta đã lên võ đài thì sẽ đến một môi trường mà vẫn còn có 'trật tự' tương đối, vẫn ở trong tình trạng 'không tiện ra tay với người phe mình'."
"Khụ khụ... Vậy... Hiện tại..." Một lát sau, Hầu Tước Cô Đơn cũng nhảy lên tảng đá cao, ho khan nói với mọi người, "Thỉnh chư vị kiên nhẫn... Khụ... Khụ khụ..." Nghe hắn nói có vẻ rất khó khăn, "Như ngài Khổng Minh đã nói, những vị ở đây, bất kể thắng hay thua, đều đã từng lên võ đài... Khụ... Đã lên võ đài, sẽ có một số thương tích... cho nên..." Hắn giơ tay chỉ vào một ánh sáng phía sau đám đông, "Chúng ta đã mời Tịnh Lưu Ly Bồ Tát đến chữa thương cho các ngươi."
"Tịnh Lưu Ly Bồ Tát" mà hắn nhắc đến cũng đến từ thế giới Phích Lịch, chính là cao nhân Tiên Thiên của Phật giáo.
Bồ Tát mặc y phục màu vàng nhạt, xung quanh có hào quang của Phật, tướng mạo đoan trang, khí chất siêu trần; trí tuệ thâm sâu, lòng từ bi lớn, làm theo phật lý, trượng nghĩa độ chúng; thân thiện như làn gió mùa xuân, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Mà khả năng chữa bệnh của "người phàm" không thể so với Tịnh Lưu Ly Bồ Tát; Những thương tích thuần túy về thể chất (ngoại khoa) thì không thành vấn đề, về cơ bản chỉ cần có hơi thở... Hắn/Cô (Bồ Tát không có giới tính rõ ràng) có thể cứu cả; còn đối với những thương tích đặc biệt hơn, như kỳ độc quái cổ, Nguyên Thần dị thường, căn cơ tổn hại... Bồ Tát cũng có những cách nhất định để xử lý.
Lúc này, Tịnh Lưu Ly Bồ Tát tiếp tục lời của Hầu Tước Cô Đơn, giải thích với mọi người: "Nơi này đã thiết lập pháp trận sẵn, khi chư vị bước vào đây là sẽ bắt đầu trị liệu, chỉ cần sau thời gian uống cạn tuần trà là sẽ hoàn thành..."
"Sau khi mọi người bình phục thương thế..." Vài giây sau, Gia Cát quân sư lại mở miệng nói tiếp, " 'Tam giáo Tiên Thiên' sẽ dẫn mọi người tổng tấn công Cổ Thành..."
"Hiện tại, Orochi đã bị Thương nhốt ở võ đài..." Tư Mã Ý nói thêm, "Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này... lợi dụng tốt khoảng trống này để chiếm lấy Cổ Thành, phá hủy phong ấn trong thành... Bằng cách này, trật tự thời gian và không gian có thể được khôi phục. Tất cả các thế giới sẽ trở về vị trí ban đầu của chúng."
"Ừm..." Lúc này, cái tên phiền phức Phong Bất Giác kia lại chen ngang và hỏi: "Có ba điều... Ta không hiểu lắm..."
"Haha..." Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng. Hắn đã nhìn ra rằng tiểu tử này không phải "không hiểu", mà trái lại, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác cho nên mới có câu hỏi này.
Một từ rất phù hợp để mô tả hành vi của Phong Bất Giác là "nạy cạnh", hay là "dẫn dắt". Những câu hỏi này trống rỗng, nhưng thực ra chúng nhằm giúp Gia Cát Lượng và những người khác giải thích tình hình theo cách có tổ chức hơn.
"Được rồi, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì." Khổng Minh vung vẩy quạt lông, cười nói, "Thứ nhất... Chỉ cần Orochi còn sống, đại quân yêu ma có thể vô hạn sống lại ở Cổ Thành, đây quả thực là vấn đề rất nan giải... Cho nên, chúng ta sẽ đặc biệt dành thời gian để chữa thương cho các vị. Ta tin rằng với chiến lực của tất cả mọi người ở đây, chỉ cần hồi phục... sẽ có thể chiếm được Cổ Thành không có Orochi với thế chẻ tre."
"Ah..." Phong Bất Giác gật đầu giả tạo khi lắng nghe.
"Điều thứ hai ngươi muốn hỏi..." Sau đó, Tư Mã Ý cũng nhìn về phía Giác Ca, vung vẩy chiếc quạt lông vũ màu đen nói, "... chính là về việc phong ấn trong thành có thể phá thành công hay không?" Hắn rất thích trộm lời thoại của Khổng Minh, giống như muốn chứng minh mình thông minh hơn người kia, "Ngươi không cần lo lắng về điều này... Chúng ta đã lên kế hoạch cho một cuộc hành động quy mô lớn như vậy, sao có thể lơ là ở khâu then chốt nhất?"
"Ồ... nghe có vẻ rất tự tin..." Khi Giác Ca nghe vậy, trong lòng đã có thể kết luận bên trong Cổ Thành... có nằm vùng của đám người này.
Từ câu kia của Khổng Minh, "Cho dù lần này hắn không dẫn đường tấn công Cổ Thành... ta vẫn có cách" và lời phát biểu hiện tại của Tư Mã Ý, tất cả đều tiết lộ thông tin này.
"Còn điều thứ ba..." Tư Mã Ý nói xong, Hầu Tước Cô Đơn lại nói tiếp, "Thứ cho ta nói thẳng... Ta cũng không biết Thương có thể giữ được Orochi bao lâu, nhưng... Huyền Thủ đã nhận ra rằng cho dù hắn có chết, linh hồn bị hủy diệt, vĩnh viễn rơi vào hư không, hắn cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cố gắng hết sức để giữ Orochi..."
"Đúng vậy, lão tử ta cũng không muốn nợ ai điều gì cả."
"Hừ... Trị thương gì chứ, hoàn toàn không cần thiết..."
"Ta không nghĩ cần Ba vị Tiên Thiên dẫn đường đâu, bố mày một người cũng có thể đánh vào Cổ Thành."
Rõ ràng là hàng trăm người có mặt ở đây cũng không phải đèn đã cạn dầu... Trong lúc nhất thời, đám người xôn xao, rục rịch.
Công lý, tôn nghiêm, tự tin, cao ngạo... Mỗi người đều có niềm tin và tính cách riêng, nhưng vào lúc này, tiếng nói của họ đều nhất trí... Sau khi nghe về sự sẵn sàng hy sinh vì lợi ích chung của Thương, tất cả mọi người đều cảm thấy mình đang mang trong mình một điều gì đó. Cách duy nhất để khiến họ bình tĩnh lại là đánh hạ Cổ Thành càng nhanh càng tốt.
"Hahahaha..." Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng cười quyến rũ truyền đến từ chân trời.
Tiếp theo đó là một làn sóng quỷ dữ tràn xuống từ trên trời.
"Cái gì!"
"Không thể nào!"
"Nguy rồi..."
Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Hầu Tước Cô Đơn đều cùng lúc lộ vẻ nghiêm nghị.
"Một đám dòi bọ nực cười, tụ tập ở đây âm thầm tính toán cái gì?" Khi Ðát Kỷ hỏi câu này, ma khí ngập trời đã giáng xuống hẻm núi, hóa thành hàng vạn tên lính quỷ, thân hình yêu hồ quyến rũ của cô cũng hiện ra trước mặt mọi người, "Sao không... nói ta nghe xem nào."
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 763: Hỗn Chiến Siêu Không Gian (33) Sụp Đổ?
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 763: Hỗn Chiến Siêu Không Gian (33) Sụp Đổ?
