Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 748: Đại Hội Võ Thuật Musou (18)


"Trận tiếp theo... Để.. , đấu với..."


Thắng bại trên võ đài lần lượt nối tiếp nhau, bất kể thắng bại trước đó là gay cấn hay nhàm chán, tượng sư tử đồng chịu trách nhiệm thông báo màn biểu diễn cũng sẽ không để ý tới.


Chúng ta đừng nói về tình hình trên võ đài, hãy nói về tình hình dưới võ đài đi.


Sau khi trận chiến của Nhược Vũ kết thúc, Phong Bất Giác rời khỏi võ đài và đi về phía tấm bia đá có khắc các quy tắc.


Thất Sát và Tiểu Thán đang đứng gần bia đá khi nhìn thấy Giác Ca đi tới, Tiểu Thán còn đã vẫy tay chào hắn ra hiệu thoáng một phát.


"Ồ... dưới đài không thể tư đấu ư..." Phong Bất Giác bước đến tấm bia đá, và đây là quy tắc đầu tiên hắn nhìn thấy, hắn lập tức tựu quay đầu nói với Thất Sát và Tiểu Thán, "Ai... Vậy kế hoạch xử các ngươi ở dưới đài cứ như vậy phá sản à..."


"Này! Dám nói thế ngay trước mặt chúng ta!" Tiểu Thán cả kinh nói.



"Có gì mà không giám, đây vốn là trò chơi giết chóc nha." Phong Bất Giác nhún vai trả lời.


"Haha... Phong huynh, ngươi vẫn như xưa." Phản ứng của Thất Sát ngược lại rất bình tĩnh, "Mặc dù nói lời khó nghe, nhưng tính cách lại làm người ta rất khó ghét."


Thất Sát lớn hơn vài tuổi và đương nhiên có nhiều kinh nghiệm sống hơn. Hắn hiểu rằng những người nói những điều như vậy trước mặt không hề đáng sợ... Ngược lại, những người quá lịch sự và giỏi nịnh nọt người khác mới là những người cần cảnh giác.


"Đáng tiếc..." Phong Bất Giác cười tự giễu nói: "Hầu hết mọi người đã bắt đầu ghét ta trước khi họ hiểu được 'tính cách' của ta."


"Ngươi có chắc đó là ghét chứ không phải sợ không..." Tiểu Thán khịa đúng lúc.


"Sợ hãi và ghét là hai loại cảm xúc thường có quan hệ với nhau." Giác Ca lại nghiêm túc nói, "Ta có thể cho ngươi mười mấy ví dụ, như... con gián, rắn, con sên, hồn ma, thuốc, bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực, phú nhị đại chạy đua trên đường lúc nửa đêm, thi sơ tuyển, đánh trắc nghiệm, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thi tuyển sinh cấp 3, thi đại học, luận văn tốt nghiệp..."


"Ngươi có chắc những điều ngươi vừa nhắc tới là có quan hệ tương đương không..." Tiểu Thán nói với đôi mắt trống rỗng.


"Và... bắt đầu từ 'thi sơ tuyển'... tính chất của những cái sau có vẻ giống nhau..." Thất Sát cũng thì thầm với khóe miệng giật giật.



Mọi người quay lại khi nghe thấy âm thanh và nhìn thấy Hoa Gian đang đi bộ từ cách đó vài mét.


"Lâu nay ta có nhây bản thảo đâu." Phong Bất Giác nhìn người tới, lộ ra vẻ mặt rất không vui, "Ngươi còn nói chuyện công việc... Đâu liên quan?"


"Chỉ có loại người coi 'nhây bản thảo' là chuyện bình thường như ngươi..." Hoa Gian khinh thường nhìn Giác Ca, "Mới có thể coi việc 'giao bản thảo đúng hạn' là chuyện đáng khoe."


"Chậc..." Phong Bất Giác ngẩng đầu bốn mươi lăm độ và nói với giọng điệu khinh thường, "Không hài lòng... thì ngươi có thể thuê người khác, ta là vậy đấy."


"Ngươi không biết xấu hổ, mà là ngươi tự hào đúng không..." Đối mặt với thái độ của Giác Ca, Hoa Gian quả thực bất đắc dĩ.


"Ah! Đúng rồi, ta suýt quên mất." Nghe thế, Thất Sát bỗng mở to hai mắt nhìn Giác Ca. "Phong huynh, ngươi là nhà văn à? Hình như ta mới thấy ngươi trên TV."


"Ah... Nhà văn gì chứ... không dám nhận." Phong Bất Giác lười biếng trả lời, "Ta cùng lắm cũng coi như là tác giả thôi... ngươi biết đấy, những người làm nghệ thuật như chúng ta rất khiêm tốn, ngươi đừng có mà tôn thờ ta, ta sẽ rất xấu hổ đấy."


"Ừm... từ nội dung lời nói cho đến giọng điệu của ngươi... có cảm thấy hơi 'xấu hổ' đó..." Thất Sát gượng cười trả lời.



"Ồ... nhìn này, ta ngượng quá trời đây." Phong Bất Giác trừng mắt mắt cá chết, nói khoác không biết ngượng.


"Được rồi, ông anh kia..." Hoa Gian liếc nhìn Thất Sát đang xấu hổ với ánh mắt thông cảm, "Nói nhảm với hắn... sẽ bị giảm giá trị SAN đó."


"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Phong Bất Giác hỏi Hoa Gian. "Cảm giác giá trị SAN của mình quá cao hả?"


"Ta đến đây để đọc nội quy đấy, không được sao?" Hoa Gian trả lời.


"Có gì hay mà xem? Dù gì ngươi cũng có định đánh đâu." Câu nói có vẻ bình thường của Phong Bất Giác thực sự chứa đựng hai ý định là "thăm dò" và "khích tướng" đối thủ.


"À..." Không ngờ Hoa Gian lại không hề ngạc nhiên khi chiến lược của mình bị nhìn thấu, đồng thời cô cũng nhạy bén nhận thức được ý định của Giác Ca. "Muốn dùng phép khích tướng với ta à? Kệ ngươi... Ta đúng là không đánh đấy." Cô nói xong, tiến lên hai bước, đi tới trước tấm bia đá. "Bộ có luật nào nói... người không đánh thì không được đọc quy tắc sao?"


"Hả?" Thất Sát dường như không hiểu những gì Hoa Gian nói, hắn nghi ngờ hỏi, "Người đẹp này... Nếu ngươi không lên đài quyết đấu... thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến?"


"Nội dung của nhiệm vụ chính vốn rất mơ hồ." Hoa Gian cũng không quay đầu lại nói tiếp, "Chưa kể thanh nhiệm vụ cũng không có ghi... Sau khi đầu hàng, sẽ bị truyền tống ra khỏi kịch bản, không phải sao?"



"Ta cảm thấy... Dù là loại nào, độ khó đều rất, rất cao." Phong Bất Giác nói tiếp, "So với nó, có vẻ như việc 'giết tất cả người chơi ngoại trừ bản thân tôi trước khi kết thúc hội đấu võ'... lại dễ hơn. Theo nguyên tắc cơ bản của trò chơi giết chóc, chỉ cần là người chơi cuối cùng còn sống thì sẽ giành chiến thắng, vậy chỉ cần thắng thì cũng không cần hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nữa."


"Nói thì dễ hơn làm..." Tiểu Thán nói tiếp, "Đến giai đoạn này... Người chơi gần như không thể giết nhau trước khi hội đấu võ chấm dứt, hoặc có chuyện gì đó xảy ra. Nếu muốn động thủ dưới đài, nhất định phải chắc chắn có thể 'tiêu diệt tất cả đối thủ trước khi các tướng quỷ đến.' Nếu làm không được... ví dụ chỉ giết một hai người, đám tướng quỷ tới, vậy thì thất bại trong gang tấc... Chẳng khác gì may váy cưới cho người khác vậy." Hắn giờ đây đã có thể phân tích vấn đề rất rõ ràng, "Về việc giết người trên võ đài... cũng rất khó khăn. Ngay cả khi Tượng Thông Báo công bố tên chính xác của hai người chơi, một trong số họ có thể trốn thoát bằng cách thừa nhận thất bại mà không cần phải chiến đấu gì cả."


"Đúng vậy, khó khăn thực sự của kịch bản này nằm ở đây..." Phong Bất Giác đút hai tay vào túi và tiếp tục bước đi, "'Nhiệm vụ chính' đó chỉ là phần dẫn đường, dẫn chúng ta vào một môi trường tương đối an toàn, nơi việc đánh nhau riêng tư bị cấm. Tại đây, mỗi khi gọi tên người chơi sẽ phải đối mặt với một cuộc đấu tay đôi vô cùng nguy hiểm. Việc 'trực tiếp nhận thua' quả thật là một cách một cách vừa khỏe vừa tuyệt đối an toàn, nhưng... theo kinh nghiệm chơi game của kẻ hèn này, loại giải pháp rõ ràng mâu thuẫn với nhiệm vụ chính và không có tính kỹ thuật nào kiểu này... sẽ phải trả giá. Chỉ là hiện tại chúng ta còn không biết cái giá lớn sẽ trả là cái gì..." Nói đến đây, hắn cố ý liếc Hoa Gian, lập tức nói thêm, "Ngay bây giờ, vấn đề trước mắt chúng ta là... làm thế nào để tiêu diệt thành công tất cả những người chơi khác trong một môi trường như vậy. Và trước khi chúng ta có thể đạt được mục tiêu này, mỗi người chúng ta phải cầu nguyện... rằng tên của chúng ta sẽ không bị gọi nhiều lần..."


"Ừ..." Nói xong, bốn người đang tụ một chỗ này lại cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.


Thành thật mà nói, cuộc trò chuyện giữa họ và bầu không khí này... khá kỳ lạ. Họ rõ ràng là một nhóm người tự đánh phần mình và chống lại nhau, nhưng họ tập hợp lại và thảo luận sôi nổi về cách giết nhau. Điều này cũng phản ánh... mỗi người trong số họ đều khá tự tin vào lực và mưu trí của mình, đồng thời có tâm lý chơi game rất tốt.


Cùng lúc đó, ở bên kia võ đài...


Nhược Vũ, người không tham gia cuộc thảo luận, đang trao đổi với Phong Chi Ngấn.


Hai người bọn họ đều là kiểu người lời ít mà ý nhiều, quý chữ như vàng, người bình thường cho dù đứng ở bên cạnh cũng chưa hẳn nghe hiểu được bọn họ đang nói gì.


Dù sao thì tình hình chung là... đang hướng dẫn Nhược Vũ cách sử dụng song kiếm đúng.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 748: Đại Hội Võ Thuật Musou (18)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...