Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 743: Đại Hội Võ Thuật Musou (13)


Nói đi cũng phải nói lại...


Một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra trên võ đài, mạch nước ngầm trong Cổ Thành cũng chảy mãnh liệt.


Kiyomori hóa thành ma khí quay về Quỷ Thành, vừa vào cửa thành liền gặp được kẻ thù một mất một còn.


"Chú này." Một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện sau lưng Kiyomori, "Gần đây... chú có vẻ rất bận rộn nhỉ."


Kiyomori không cần quay đầu lại đã biết ai đang nói, cho nên hắn chỉ thấp giọng chế nhạo: "Hừ... ngươi đang theo dõi ta sao?"


"A..." Ðát Kỷ cười duyên dáng, bước nhanh về phía trước, đi vòng đến trước mặt vị hòa thượng kia, "Ta không có hứng thú với một hòa thượng như ngươi, muốn giám sát... Ta thà đi giám sát mấy chàng đẹp trai như Chu Du hoặc Asai Nagamasa."


Ðát Kỷ trong series "Musou Orochi" chính là một yêu hồ biến hình. Cô ấy đội một chiếc mũ đội đầu hình mặt trăng tuyệt đẹp, mái tóc màu tím được tết thành nhiều bím dài, buông xuống vai và sau gáy, vẻ ngoài của cô ấy rất quyến rũ và trẻ trung, và cô ấy có hai chiếc tai cáo nhọn nhô ra từ mái tóc, còn mặc một chiếc áo nịt ngực để mọi người có thể nhìn thấy đường cong của cô ấy, đôi chân trần trong đôi tất lưới mỏng, cánh tay và thắt lưng được quấn bằng lụa gạc dài.


"Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta." Kiyomori không định để Ðát Kỷ dắt mũi, hắn đột nhiên đập tan ý định chuyển chủ đề của đối phương.


"Kiyomori, ngươi biết rồi còn cố hỏi?" Ðát Kỷ nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói và giọng điệu vừa rồi giống như một cô gái quyến rũ lập tức biến thành giọng nói của nữ hoàng.


"Ai cũng biết..." Kiyomori chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào mắt Ðát Kỷ và nói, "Vậy bổn tọa không ngại nói thẳng..." Hắn giơ tay lên, ma khí dâng trào trong lòng bàn tay, "Người ngươi phái tới giám sát đã bị bổn tọa 'xử lý'... Nếu sau này ngươi còn muốn phái gián điệp giám sát ta thì tốt nhất nên tìm người thông minh hơn..."


"Ai cũng biết rồi..." Ðát Kỷ bắt chước giọng điệu của đối phương và trả lời không chút yếu thế, "Vậy ngươi không ngại tự nói cho ta biết... ngươi đang định làm gì?"


"Bổn tọa muốn làm gì, không cần báo cáo ngươi." Ý nghĩa trong câu trả lời của Kiyomori cũng có thể được hiểu theo cách này — Đừng mơ.


"Hừ... Dù sao cũng không phải chuyện gì tốt." Ðát Kỷ nói, "Ah ~" Cô quay lại với giọng điệu nhẹ nhàng và lười biếng, "Có tính nói cho ngài Orochi không?."


"Ngươi nghĩ ngài Orochi sẽ quan tâm ư?" Kiyomori đáp, "Nếu ngươi thực sự nghĩ vậy, ta đây chỉ có thể nói... ngươi, kẻ tự xưng là 'quân sư đáng tin', cũng chỉ vậy thôi."


Ðát Kỷ nghe vậy, cơn tức giận dâng cao, sát ý lộ rõ: "Hòa thượng thúi... tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi đang có ý định phản bội ngài Orochi..." Khi cô ấy nói điều này, cô ấy đã nghiến răng nghiến lợi.


"Phản bội..." Kiyomori lặp lại hai từ này, "Ngươi không nghĩ... ngươi, kẻ đề nghị 'Hội đấu võ' cho Orochi, giống một kẻ phản bội có lòng dạ khó lường hơn sao?" Hắn âm trầm thì thầm, "Mặc dù bổn tọa cũng tin Đại Vương Orochi sẽ không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đề xuất của ngươi rất phiền phức và mang tính đe dọa, rốt cuộc ngươi có ý gì?"


"A..." Ðát Kỷ cười lạnh một tiếng, "Nói với ngươi thì cũng vô ích thôi..." Nói xong cô quay người lại, trước khi rời đi, cô bộc lộ ý nghĩa thực sự của việc chờ đợi ở đây, "Dù sao thì khi ngươi không trong thành, Đại Vương Orochi nói có việc muốn triệu kiến ngươi... Theo ta một chuyến."


... ...


"Đùa à..."



Quay lại với hội đấu võ... Phong Bất Giác sau khi nghe thông báo của Tượng Thông Báo đã vô cùng chán nản.


"Lão tử vừa mới vào, còn chưa ngồi nóng đít... Đã đọc tên của ta rồi?" Hắn cố tình nói như vậy bởi vì hắn thật sự đang ngồi dưới đất.


Lý do Giác Ca ngồi xuống rất đơn giản, tổn thương sau khi chiến đấu với Bi Linh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ngồi có thể hồi phục nhanh hơn đứng một chút...


"Con mẹ nó..." Phong Bất Giác liếc nhìn menu trò chơi và lẩm bẩm, "65 điểm sinh tồn, 2021 điểm thể lực, 102 điểm linh lực... Ừ..." Hắn nghiến răng bước tới võ đài, "Dùng trạng thái này để đấu với người từ thế giới Phích Lịch... không phải là một ý tưởng hay..."


"Chờ một chút!" Lúc này, đột nhiên có người hét lớn, nhảy lên, tiến vào võ đài.


Chỉ thấy người nọ... cao chín thước, râu dài hai thước, khuôn mặt nặng nề như quả chà là, đôi môi như được bôi mỡ, đôi mắt phượng uy lực. Hắn mặc một chiếc áo choàng chiến màu xanh lá cây có cổ đơn, thắt lưng sư tử, một đôi giày gấm thêu hình đám mây màu ngọc lục bảo có gai giữa các con kỳ lân và cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao...


Người ta có câu... Chí khí uy phong thiên cổ tại, hắn hùng khí khái vạn phu kỳ. Đường đường miếu mạo người thiệm ngưỡng, trung dũng duy quân càng có ai?


Vị anh hùng Musou lên đài này không ai khác ngoài Quan Vân Trường?


"Chư vị..." Quan Vũ nhìn quanh đấu trường, lớn tiếng nói, "Người chết quan trọng, để ta đưa hai người bọn họ xuống đài trước, sau đó..."


"Ọc- Khụ..."


Vào giây phút này, đột nhiên... Kurogane Jinsuke đang nằm trên sàn nôn ra máu, ho khan rồi nói với giọng điệu không thân thiện: "Ngươi nói ai chết rồi hả?"


"Ah... — khụ... khụ..."


Hai giây sau, Ukyo Tachibana cũng phun ra một ngụm máu già, nói: "Ta nghĩ ta còn có thể sống thêm một thời gian..."


"Ừm..." Quan Vũ đều sửng sốt, thầm nghĩ, "Thì ra các ngươi đều không chết..."


Dù sao thì Quan nhị gia cũng có lòng trung thành và chính nghĩa vô song, dù hai người này có chết hay không thì hắn cũng đã lên rồi, vậy thì giúp một tay. Vì vậy, Quan Vũ mỗi tay kẹp một kiếm khách chuyên hộc máu (bọn họ xuất hiện trên phim ho khan và hộc máu rất nhiều nhưng chưa bao giờ là vì bị chém mà toàn vì bệnh lao) và đưa họ ra khỏi võ đài.


Hắn vừa đi được khoảng mười mét thì có bốn người vây quanh. Quan Vũ nhìn thoáng qua, phát hiện trong số đó có ba gương mặt quen thuộc, người lạ còn lại là một cô gái trẻ ăn mặc kỳ lạ.


"Quan Tướng quân, tiểu nữ biết y thuật, nếu thuận tiện, để ta xem bọn họ." Hoa Gian cúi đầu chào Quan Vũ và nói.


"Ừ..." Quan Vũ vẫn còn do dự...


Nhóm ba người chính nghĩa đã lên tiếng: "Ngài Quan Vũ, xin yên tâm, Ngài Hoa Gian rất đáng tin."


"Đúng vậy, vết thương ở chân của ta được ân nhân chữa trị, y thuật của cô ấy có thể nói là khô cốt sinh nhục, diệu thủ hồi xuân."



"Thì ra là thế..." Quan Vũ vẫn rất tin tưởng ba vị chuuni này, đã bọn họ đều nói Hoa Gian đáng tin, vậy hẳn là không có vấn đề.


Vì vậy, Hoa Gian liền bắt đầu chữa trị cho hai kiếm sĩ bị loại...


Chắc hẳn bạn đã nhìn thấy manh mối về chiến lược của cô ấy trong kịch bản này... Hoa Gian biết rằng với sức mạnh trực diện, cô ấy, một người chơi sở trường y tế vừa lên cấp 40, chắc chắn không phải là đối thủ những người khác, thông qua chiến đấu gần như không thể lọt vào danh sách cuối cùng của hội đấu võ, cho nên... kế hoạch của cô là "ôm đùi", nhận được càng nhiều sự giúp đỡ từ các NPC càng tốt đồng thời đảm bảo an toàn cho bản thân. Khi tình hình thay đổi, cô ấy sẽ có thể tìm được cơ hội chiến thắng...


"Ồ... Cô ấy muốn sử dụng sức mạnh của NPC để chống lại chúng ta à..." Sau khi thấy cảnh này, Phong Bất Giác, người đang lên đài, không khỏi liếc nhìn Hoa Gian và nghĩ: "Lựa chọn rất chính xác... Đây có thể là chiến lược duy nhất có thể giúp cô ấy giành chiến thắng, nếu là ta thì cũng sẽ làm vậy."


Trong khi Giác Ca phân tâm suy nghĩ, đối thủ của hắn đã nhảy lên võ đài từ phía đối diện.


"Hahahahahaha..." Cuồng Long Nhất Tiếu vừa xuất hiện đã phát ra tiếng cười quái dị khiến người ta không rét mà run, trầm giọng nói với nội lực đầy nội lực, "Thử hỏi thiên hạ có ai điên? Duy ngô ngạo thị vũ lâm không. Nhất tiếu phiên động giang hồ lãng, cuồng long xuất quan kham xưng vương!"


Đọc xong bài thơ, thân hình đã định.


Cuồng Long Nhất Tiếu một đầu tóc xanh dài từ thái dương xõa xuống ngực, tóc sau gáy xoắn lại thành một chiếc roi khổng lồ giống như đuôi rồng. Đường chân tóc của hắn có phần giống với hoàng tử Saiyan, trông hói nhưng không hói. Lông mày phồng lên, những đường gân xanh kỳ lạ trên mặt và bộ râu ở cằm đều khiến hắn trông hung dữ.


Về trang phục, hắn mặc một chiếc áo choàng trắng và quần áo màu đen. Bộ quần áo cũng được điểm xuyết bằng nhiều màu sắc giống như vảy xanh, binh khí "Nghịch Lân" của hắn được đeo trên lưng, chính là một dây xích có lưỡi dao.


"Haha... Thơ được lắm..." Phong Bất Giác im lặng đeo Smiley Face và cười khan một tiếng, nói, "Không biết có chịu nổi chữ 'Điên' không."


"Hahaha..." Cuồng Long cười vài tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cũng dám phán xét ta?"


"Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra, lại đứng đó đắc ý, cười như mấy ông chú trong cửa hàng dành cho mấy bà nội trợ..." Phong Bất Giác sẽ không bao giờ thua bất cứ ai trong một trận đấu mồm, "... ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc là ngu ngốc hay hèn vậy, Tiểu Long Long~?"


"Hả?" Nụ cười của Cuồng Long Nhất Tiếu dừng lại, trên lông mày hắn hiện lên tức giận.


"Đương nhiên, ta và ngươi đều biết rõ... ngươi không ngốc. Không những không ngốc, ngươi còn rất thông minh." Phong Bất Giác nói, "Cho nên... câu trả lời cho câu hỏi của ta đã rất rõ ràng."


"Ha! Hahahaha..." Cuồng Long lại cười, nhưng lần này nụ cười hoàn toàn khác với lần trước, "Có vẻ như ngươi rất biết rõ ta?"


"Có thể." Phong Bất Giác đáp, "Nói chung ấy... Ngươi là một kẻ cuồng chị gái, nhưng chị ngươi không thích ngươi. Ngươi đã đấu tranh với tình yêu b**n th** này cả đời, mọi việc ngươi làm thực ra đều đầy mâu thuẫn; Là một người có trái tim cực kỳ lý trí, ngươi lại chọn trở nên điên cuồng, bởi vì ở một mức độ nhất định, sự điên rồ có thể cho phép ngươi che giấu cảm xúc thật của mình và xoa dịu nỗi đau bên trong. Vì vậy, dưới hai cảm xúc cực đoan là tạo ra nỗi đau và sự tự mãn cho bản thân, ngươi đã phát triển khả năng hành động điên rồ và ngu ngốc, dẫn đến bi kịch này đến bi kịch khác, làm hại người khác và không có lợi cho bản thân."


"Phong Bất Giác..." Nghe vậy, Cuồng Long Nhất Tiếu tỏ ra nghiêm túc, "Được, ta nhớ kỹ tên ngươi rồi." Trong lúc nói, hắn đã vươn tay về phía "Nghịch Lân" ở sau lưng.


"Cái gì mà nhớ kỹ tên ta? Bộ ngươi nghĩ mình là Tề Thiên Đế sao?" Phong Bất Giác lười biếng trả lời, "Bố mày có thể hạ gục 25 tên như ngươi trong một giây, giờ ngươi thừa nhận sai lầm của mình và đồng thời nhận thua, có lẽ ta sẽ tha mạng cho ngươi."


"Ha!" Cuồng Long cười hung ác, bước về phía trước: "Tiểu tử! Ngươi cho rằng ta không biết... ngươi đang câu giờ sao!"


Lời còn chưa dứt, ánh sáng lạnh lẽo đã tới.



"Giả bộ thần bí cũng vô ích thôi." Chiêu tiếp theo của Cuồng Long cũng theo sát tới, "Nếu ngươi thật sự mạnh hơn ta nhiều, không cần nói nhảm nhiều như vậy!"


Leng keng —


Âm thanh của dây xích run rẩy dẫn đến một đợt tấn công khác.


Lưỡi kiếm tạo thành hình vòng xoáy bay về phía trước, xé gió cưỡi sóng, tạo thành một vòng cung và bao phủ gần hết cơ thể của Giác Ca.


"Chậc... Chọc chó đến vậy mà hắn vẫn có thể giữ tỉnh táo..." Phong Bất Giác vừa nhảy lên, vừa nhẹ giọng thầm nói, "Quả nhiên... Kẻ giả điên mới chính là kẻ tỉnh táo nhất."


"Bắt đầu rồi đúng không..." Cuồng Long thấy Giác Ca bay lên không trung, khóe miệng hơi nhếch lên, "Vậy thì dễ rồi!"


Cuồng Long đội Duệ Cảm Chi Anh (một vật phẩm có thể tăng cường năm giác quan và khiến suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, nhưng việc đeo nó sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm trí con người), có giác quan sắc bén thậm chí còn hơn cả Tiểu Thán đang dùng Tầm Nhìn Chim Ưng . Trong chiến đấu, hắn có thể đoán trước được tiên cơ dễ dàng.


"Kinh Long Cuồng Trảm!"


Đối mặt với Phong Bất Giác đang nhảy lên, hắn thực hiện những đường kiếm điên cuồng, bay lên trời như con rồng độc ác.


"Quá ngây thơ!" Phong Bất Giác hét lớn một tiếng. Trong trận chiến đấu này, hắn không tiếc công đi khiêu khích người kia.


Giống Lam Cước , Phong Bất Giác đã học được nhiều cách sử dụng Nguyệt Bộ khác nhau thông qua việc luyện tập lặp đi lặp lại, ví dụ như động tác hiện tại là khiến cả người lao theo đường ngoằn ngoèo qua ba lần nhảy tốc độ cao liên tiếp.


"Ai mới là kẻ ngây thơ?" Sức mạnh và khả năng chiến đấu của Cuồng Long không hề tầm thường, hắn nhìn hướng của Giác Ca liền biết đối phương muốn dùng công phá công, giết ngược lại từ trên xuống, bởi vậy, hắn hắn lập tức vung tay áo, điều khiển sợi xích trên trời vặn xoắn, giăng lưới dây xích để chặn đường lên trời của Giác Ca.


"Ngươi không cho ta đi..." Phong Bất Giác thấy thế lập tức dừng lại, nhảy lên không trung lần nữa, "Thì ta đây không đi nữa, cho ngươi hai món quà để chơi!" Đồng thời hắn lấy ra hai quả lựu đạn từ trong lòng và ném về phía Cuồng Long.


Hai quả lựu đạn xuyên qua khe hở trên lưới xích và rơi về phía Cuồng Long, mặc dù không biết chúng là gì, nhưng cũng có thể đoán được chúng là một loại vũ khí tấn công nào đó, vì vậy...


"Gầm —" Cuồng Long gầm một tiếng, nội lực hung hãn, "Cuồng Long Quỷ Khiếu!"


Sức mạnh vô hình bay lên không trung như một chiếc mũ rộng vành, ngay lúc nó tiếp xúc với quả lựu đạn, lực tác động đã làm nó phát nổ.


Bùm — Bùm —


Vụ nổ làm văng ra một mảnh sắt vụn, bầu trời một đám mây bụi mù mịt.


Đúng lúc này, hai tên điên quỷ quyệt kia làm một chuyện giống nhau... dùng ám khí.


Vù vù vù...



Cuồng Long Nhất Tiếu hét nhẹ một tiếng, những chiếc vảy xanh trên cơ thể bùng ra hàng chục luồng ánh sáng màu xanh lục, bay thẳng lên trời.


Phong Bất Giác cũng hét nhẹ một tiếng, dùng đặc hiệu Truy Phách của Deadly Poker, hàng trăm luồng ánh sáng vàng lao xuống kẻ thù.


Trong lúc nhất thời, năng lượng của hai màu va chạm trong không trung... Thế như sấm, nhanh như chớp, phân tán hàng ngàn tia lửa. Khu vực gần 100 mét xung quanh hai người xảy ra một vụ nổ ánh sáng hỗn loạn.


"Hahaha... Tên tiểu tử nhà ngươi! Muốn ám toán ta?" Cuồng Long lùi lại vài bước, vừa dùng dây xích để chặn, vừa vô liêm sỉ mắng, "Trên người ngươi có nhiều ám khí thật, đầu tiên là hai thứ nổ tung kia, sau đó còn có những luồng ánh sáng màu vàng kim..."


"Ngươi nói gì? Ta làm gì có dùng ám khí?" Nếu so về độ dày da mặt, Phong Bất Giác sẽ không thua, "Chiêu hồi nãy có tên là Bắc Đẩu Lựu Đạn Quyền, còn chiêu này là Truy Phách, tất cả đều là đòn tấn công từ xa chuẩn chỉ, sao lại có thể gọi là ám toán?" Hắn đổi chủ đề, "Nhưng ngươi... càu nhàu với giọng điệu như đang rặn, rồi bí mật tung ra nhiều ám khí, như vậy, hành vi bẩn thỉu này thực sự rất xấu xí đó."


Nhìn thấy màn trình diễn của hai người này trên võ đài, những thí sinh khác trên khán đài đều xấu hổ. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, hố sâu cũng có hố sâu hơn... Hai thằng cao thủ này vừa điên, cuồng, hiểm, ác, mà lại chẳng biết xấu hổ, quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt.


"Còn 'Bắc Đẩu Lựu Đạn Quyền' nữa... Bộ ngươi học từ Cổ Cơ (lão tam của giáo phái Bắc Đấu Thần Quyền, là đệ tử kém nhất về sức mạnh và tính cách) à..." Ngay cả Tiểu Thán cũng nhịn không được chế nhạo Giác Ca một câu ở dưới đài.


"Muốn dùng lời nói để kiểm tra vị trí của ta sao? Xem ra con mắt của ngươi không tốt, Phong Bất Giác!" Trên đài, Cuồng Long lại một lần nữa hiểu rõ, vạch trần ý đồ của Giác Ca, khi nói lời này, hắn không ngừng di chuyển, dao động trái phải, tiến lùi thất thường.


"Em đang nói chị sao?" Giác Ca người đang ở trên không, lấy máy thay đổi giọng nói của mình ra và điều chỉnh giọng nói của mình thành Nga Mi (chị của Cuồng Long Nhất Tiếu), bắt chước giọng điệu của Phích Lịch và nói, "Tiểu Long Long?"


Giữa ánh sáng, bóng tối và khói bụi, giọng nói của chị đột nhiên truyền đến, khiến lòng Cuồng Long chấn động.


Xưa nay, Cuồng Long luôn lợi dụng điểm yếu bên trong của người khác trong trận chiến để gây rối, chọc giận, thậm chí chơi đùa với họ nhằm khống chế tình thế chiến đấu. Nhưng hôm nay, hắn gặp phải một người mà mình không hề hiểu chút nào — Phong Bất Giác.


Lợi thế về thông tin khiến Giác Ca đã trở thành người điều khiển trận đấu, còn Cuồng Long ngược lại biến thành người bị đùa giỡn.


"Ah —" Sau một giây, Cuồng Long nổi giận, thực sự tức giận, hắn biết âm thanh đó là do đối phương bắt chước, chị của hắn sẽ không bao giờ dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn, "Thằng nhóc đáng ghét! Ta muốn giết ngươi!"


"Hahahaha..." Tiếng cười điên cuồng của Phong Bất Giác vang lên, hắn vẫn sử dụng giọng Nga Mi, "Chị đã chết rồi, Tiểu Long Long, chính em đã giết chị, em quên rồi hả?"


"Đi chết đi!" Cuồng Long gầm lên, nhảy lên, chộp lấy Nghịch Lân và lao về phía phát ra âm thanh.


"Sao vậy? Cảm giác giết người mình yêu nhất thế nào?" Phong Bất Giác biết đối phương đã mắc mồi nên lập tức dùng Nguyệt Bộ, chỉ rút lui mà không ngăn cản, lời nói trong miệng như dao đâm, "Hối hận? Đau khổ sao? Buồn bã? Không cam lòng?"


"Ah —" Tốc độ của Cuồng Long cũng tăng lên, sát chiêu của hắn đã sẵn sàng tung ra, chỉ cần đuổi đến gần đối thủ, cực chiêu liền ra.


"Ah, đúng rồi..." Lúc này, Phong Bất Giác đột nhiên cất máy đổi giọng, dùng chính giọng nói của mình hỏi: "Ngươi không cảm thấy... mình có chút liều lĩnh sao?"


Lời nói của hắn nghe như là một lời nhắc nhở với ý tốt.


Nhưng khi những lời này truyền đến tai Cuồng Long lại như lời lẽ cay nghiệt đòi mạng hắn.


Khi một người nhắc nhở đối thủ của mình trong trận chiến, rất hiển nhiên... Hắn đã nắm chắc chiến thắng trong tay.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 743: Đại Hội Võ Thuật Musou (13)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...