Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 732: Đại Hội Võ Thuật Musou (2)


Hai phút trước...


Vương Thán Chi đã lấy lại được khả năng di chuyển sau khi xem đoạn CG mở đầu và nghe lời nhắc nhiệm vụ.


Nhắc tới cũng trùng hợp, điểm dịch chuyển ban đầu của hắn lại ở ngay trước mặt một nhóm quỷ binh.


Ban đầu...nhóm binh lính quỷ đang nghỉ ngơi tại chỗ dưới sự lãnh đạo của chỉ huy của họ, Giao , không ngờ... một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước đội, một giây sau, một người đàn ông mặc bộ đồ sát thủ thời Phục hưng đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.


Thấy vậy, vài tên quỷ binh đứng gần Tiểu Thán lập tức rút súng tiến lên, vây quanh hắn, cảnh giác hỏi: "Ai?"


"Ừm..." Phản ứng của Tiểu Thán cũng không chậm, thông qua CG, hắn đã biết đám binh lính hung hãn trước mặt (quỷ binh có kích thước tương tự như con người, với làn da xám xanh và mái tóc trắng; hầu hết mắt có màu vàng, tai nhọn, miệng có răng nanh và móng tay cũng nhọn) chính là binh lính của "quân Orochi", vì vậy, hắn suy nghĩ vài giây rồi trả lời, "Ta tới tham gia hội đấu võ nhưng lạc đường, các ngươi có biết làm sao để đến Quỷ Thành không?"


"Hả? Ngươi? Tham gia hội đấu võ?" Các chiến binh yêu quái nhìn Tiểu Thán từ trên xuống dưới, như thể không tin lắm.


"Nếu không biết... có thể tìm người phụ trách nói cho ta được không?" Tiểu Thán cũng không muốn cùng binh lính nói chuyện quá nhiều, vừa nói vừa quét qua đội hình địa phương, rất nhanh phát hiện ra một tên có ngoại hình khác hẳn với mấy tên lính bình thường, "Ah... hình như tên mập kia là chỉ huy của các ngươi đúng không, nếu không ngại có thể thông báo giúp ta một..."


"Ngươi nói gì?"


Tiểu Thán chưa kịp nói hết lời thì "tên mập" trong miệng hắn đã quay đầu lại, lộ ra vẻ hung dữ và hét lớn ngắt lời hắn.


"Mẹ... Xa như vậy vẫn có thể nghe được..." Tiểu Thán thấp giọng lẩm bẩm, "Hơn nữa còn có vẻ tức giận... Ta nói sai gì sao..."


Lúc này... Phản ứng của hắn hơi chậm. Đương nhiên, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì... thường thì phản ứng của đàn ông sau khi bị gọi mập sẽ không lớn như phụ nữ... Hầu hết đàn ông không bận tâm lắm về điều này. Cũng có nhiều người thấy những danh hiệu như "Trương mập, Vương mập, bé mập" khá dễ gần.


Tuy nhiên... bây giờ Tiểu Thán gặp được vị tướng quỷ này, rõ ràng hắn thuộc nhóm nhỏ những người cực kỳ quan tâm đến danh hiệu "béo".


Tên của hắn là Giao . (Hckt: Giao là con thuồng luồng, một loài rồng không có sừng trong truyền thuyết)


Là một vị tướng quỷ, ngoại hình của Giao đương nhiên khác với mấy tên lính...


Da hắn màu xám nhạt, mắt màu xám, lông mày nhướng lên và có một cặp răng nanh khổng lồ nhô ra từ miệng.


Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ, có hình dạng... giống như một chiếc q**n l*t bằng da đặc biệt... Phần dưới của chiếc mặt nạ che mũi, miệng và cằm dưới xương gò má, có hai lỗ để răng nanh xuyên qua trong khi phần trên của chiếc mặt nạ có hình tam giác ngược, che phủ đỉnh đầu và kéo dài ra phía sau đầu.


Giao không bị hói, trên đầu có một bím tóc như củ hành...


Hắn đeo một đôi miếng đệm vai màu đen trên vai, dây đeo vai ở hai bên miếng đệm vai gặp nhau trên ngực và nối với một chiếc áo giáp hình gò đất trên bụng.


Tiện thể nói luôn... Khách quan mà nói, hắn thật sự béo, mặc dù cơ ngực và bắp tay lộ ra trông khá phát triển nhưng vóc dáng thấp bé và cái bụng to khiến hắn trông giống như phiên bản quỷ của một con hổ chân ngắn (nhân vật "truyện Thủy Hử").


"Tên khốn... có biết bố mày là ai không?" Giao thấy Tiểu Thán không hề tỏ ra hối hận, lập tức lớn tiếng hét lên. "Ngươi chán sống rồi đúng không?"


"Ta đã làm gì..." Tiểu Thán mở to mắt, vẫn còn bối rối.



"Còn dám giả bộ?" Sự kiên nhẫn của Giao đã đến cực hạn, "Coi bố mày lột da ngươi đây!"


... ...


Quay ngược thời gian lại hiện tại...


"Thật không thể giải thích được..." Vương Thán Chi chạy điên cuồng trên vùng đất hoang, "Chỉ vì ta kêu ngươi một tiếng béo... Có cần phải như vậy không?"


"Ngươi lại nói nữa!" Giao cực kỳ nhạy cảm với chữ này, tức giận gầm lên, "Lính! Theo ta! Băm tên này thành từng mảnh!"


"Vâng!" Những tên lính yêu quái phía sau Giao nhận được mệnh lệnh, lập tức gầm lên một lúc, khí thế càng mạnh mẽ hơn.


"Chậc... xem ra nói chuyện cũng vô dụng rồi..." Tiểu Thán thầm nghĩ. "Giờ ta tăng tốc lên một chút. Nếu ta bắt đầu chạy nghiêm túc... bọn chúng sẽ không thể đuổi kịp..."


Nghĩ tới đây, tốc độ chạy của hắn tăng lên một chút. Trong chớp mắt, hắn lao thẳng vào ngọn đồi đá phía trước.


"Chà... Cơ hội tốt..." Nhìn Tiểu Thán, Phong Bất Giác đang hoảng sợ, Phong Bất Giác trong lòng do dự, lẩm bẩm: "Ta có nên ra tay không..."


Ở đây, để tránh độc giả hiểu lầm, ta xin giải thích... Từ "ra tay" trong miệng Giác Ca không có nghĩa là "giúp đỡ", mà là "thừa cơ đánh lén" .


"Hừ..." Hai giây sau, Phong Bất Giác tựa hồ đã hạ quyết tâm, hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng có một chút mềm lòng rồi... Không có gì phải do dự, đã đến lúc hắn phải trải qua sự tàn khốc của trận chiến đội..."


Cách làm của hắn có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng thực ra nó có thể hiểu được.


Trong một trận đấu thực tế, những cuộc "đánh lén" như vậy là chuyện thường tình và đối thủ sẽ không để ngươi đi chỉ vì ngươi đang bị một nhóm NPC truy đuổi.


Thà bị người nhà dạy cho một bài học ở đây còn hơn là được người ngoài dạy cho một bài học trong trận đấu... Nghĩ đến điểm này, Giác Ca liền quyết đoán quyết định... phát động một lần tập kích không chút lưu tình với Tiểu Thán.


Nhưng... vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.


"Lũ tay sai của Orochi... Đừng quá kiêu ngạo!" Một tiếng gầm rõ ràng từ trên trời truyền đến, dẫn đến một bóng người màu trắng xanh.


Chỉ thấy người nọ... Đầu thắt đai gấm, tóc dài tung bay; thân mặc giáp bạc, phản chiếu ánh sáng mặt trời; phía dưới mặc áo giáp sắt, buộc chặt bằng dây da; chân bước lên nếp hoa, bước chân như sao.


"Triệu Tử Long - Thường Sơn đã đến!" Triệu Vân xuất hiện hoành tráng, Long Đảm trong tay (vũ khí của Triệu Vân trong series "Musou") xoáy ra tầng tầng thương ảnh, ngăn chặn bước tiến của quân quỷ.


"CMN..." Phong Bất Giác đã đặt quả lựu đạn vào tay rồi, nhưng khi nhìn thấy tướng quân Triệu, đành đặt vật đó trở lại hộp đựng lựu đạn, "Từ đâu ra vậy?" Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, phàn nàn, "Có ai mới triệu hồi tên này hả?"


Bên kia, Tiểu Thán nghe thấy giọng nói của Triệu Vân lập tức dừng lại, quay người lại kêu lên: "Ôi! Là Triệu Tử Long?"


Trong vài giây tiếp theo, nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Vương Thán Chi... Hắn nhớ rất rõ ràng rằng trong loạt game "Musou", chiến lực của một võ tướng Musou như Triệu Vân khác biệt rất nhiều so với những tướng khác nói chung, việc giết tạp binh với hắn mà nói không khác gì cắt cỏ. Một nhóm hơn một trăm yêu binh như trước mặt, cộng thêm một tướng quỷ mob như "Giao"... dưới tay Triệu Tử Long, họ sẽ không thể sống sót quá một phút.


"Ah? Còn tưởng là ai..." Giao cười khẩy sau khi nhìn rõ người đó, "Hừ... con rồng xanh bay trên chiến trường... đúng không..."


Giọng điệu của hắn khiến Phong Bất Giác đang quan sát trong bóng tối cảm thấy hơi kỳ lạ.



"Gì thế này? Là một mob... sao thái độ lại kiêu ngạo vậy..." Giác Ca thầm nghĩ.


"Haha... Bại tướng dưới tay ta còn dám xuất hiện trước mặt ta?" Những lời tiếp theo của Giao khiến cả Giác Ca và Tiểu Thán đều ngạc nhiên.


"Bại tướng?" Tiểu Thán nghi hoặc lên tiếng. "Sao có thể..."


"Ah... Thật có lỗi, vị nghĩa sĩ này..." Một giây sau, Triệu Vân xoay người, đáp lại Tiểu Thán, "Thực lực của ta không đủ... Hiện tại... ta không phải đối thủ của Giao." Hắn trầm giọng nói, "Tuy nhiên, ta tự tin rằng có thể cùng quần nhau với hắn một chút..." Nói xong, hắn mở tư thế và chuẩn bị chiến đấu, "Ngươi đi trước! Để ta cản ở đây!"


"What ~ the — f*ck?" Phong Bất Giác chỉ có thể sử dụng chửi như thế này (bởi vì hắn lúc này đang nói chuyện với chính mình, nên hệ thống không chặn) để bày tỏ sự ngạc nhiên trong lòng, "Thân là một võ tướng Musou thừa nhận rằng hắn không thể đánh bại được một tên mob, hơn nữa còn thuận thế cắm một death flag?"


Về phần Tiểu Thán... Là một người rất có lương tâm, chắc chắn không thể rời đi: "Tuy rằng ta không rõ ràng ra tình huống như thế nào, nhưng... tướng quân Triệu và ta vốn không quen biết, lại hy sinh mạng sống của mình giúp ta, ta há có thể sợ chết và bỏ trốn?"


"Vị nghĩa sĩ này nói quá lời rồi." Triệu Vân trả lời, "Bất cứ ai dám đứng lên chống lại Orochi đều là bạn của ta. Đó là tự nhiên thôi."


"Được rồi... hai người các ngươi ở đằng kia lải nhải cả ngày xong chưa?" Giao cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, "Nếu có chuyện muốn nói thì nói trên đường hoàng tuyền đi!" Dứt lời, hắn liền giơ tay lên vung, "Quân lính! Lên!"


Hắn còn chưa nói xong, đám yêu binh đã xông lên, lao về phía Tiểu Thán và Triệu Vân.


Trận chiến đã bắt đầu, không cần nhiều lời.


Có thể là bản năng chiến đấu, có thể là thói quen của sát thủ... Lúc này, điều đầu tiên Tiểu Thán nghĩ đến chính là "Bắt giặc trước bắt vua", cho nên, hắn chủ động tiến lại gần Giao.


Chỉ thấy hai tay của hắn mở ra, quyền và Dao Găm Tam Lăng đã sẵn sàng; hắn dùng một chiêu Quay Ngược Về Chém để đột nhập vào đội hình của kẻ thù và mượn đà quay để vào tâm địch.


Không ngờ...


"Nghĩa sĩ! Hãy cẩn thận!" Tiếng hét của Triệu Vân vang lên trước khi đòn chém vòng của Tiểu Thán hoàn thành.


Đáng tiếc giọng nói này vang lên đã muộn.


Binh binh pằng pằng...


Cùng với một âm thanh đột ngột vang lên, bóng dáng Tiểu Thán... dừng lại.


Hắn lúc này đã sợ tái mặt.


"Bị chặn rồi..." Tiểu Thán thầm nghĩ, "Tất cả đều... bị chặn..."


Cú sốc của hắn là điều dễ hiểu. Ai có thể ngờ rằng... những nhát kiếm xoay liên tục siêu tốc của hắn đều bị những người lính đó chặn lại, không một đòn nào làm tổn thương ai cả.


"Có lẽ nào..." Ngay cả Phong Bất Giác đang ẩn nấp và quan sát từ xa cũng bị sốc, "Khả năng của những kẻ này đều ở độ khó Tu La?"


Độ khó Tu La, trong series "Musou"... là một độ khó cấp S thách thức phản ứng cực độ, sự kiên nhẫn, sức bền và chiến lược của người chơi. Ở độ khó này, chỉ số công, thủ, HP, cùng với khả năng đỡ đòn, tấn công và các phản ứng khác của quân địch sẽ được tăng cường đến mức khiến người khác tức lộn ruột. Những tướng Musou chưa max level hoặc không được trang bị trang bị mạnh thường sẽ bị giết bởi một đợt tấn công ngẫu nhiên (hoặc đòn bắn hoặc mũi tên ngẫu nhiên) bởi các lính quèn, tất cả đều có thể sử dụng combo để nhẹ nhàng g**t ch*t người chơi.


"Nguy rồi..." Quay lại với Tiểu Thán, sau chiêu đó, hắn đã bị vây hãm chặt chẽ trong tay kẻ địch đều là vũ khí dài, thân hình đứng lại của Tiểu Thán... có thể nói là đầy sơ hở.



"Làm thịt hắn!" Đương nhiên, lũ quỷ binh sẽ không buông tha kẻ ngu ngốc đã chui đầu vô lưới này, hét lên, một số đã dùng giáo đâm vào hắn.


"Ha!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại nghe Triệu Vân gầm một tiếng, cầm thương quay lại, dùng đấu khí cường hành mở một lối đi, tiến đến bên cạnh Tiểu Thán, những quỷ binh bị sức mạnh này đẩy loạng choạng, lần lượt rút lui, nhưng.. . vẫn không có ai chết.


"Nghĩa sĩ, xin đừng manh động!" Triệu Vân và Tiểu Thán đứng quay lưng lại với nhau, thở hổn hển, "Có hơn một trăm quân địch, còn ngươi... Đừng nói là đấu khí, trên người ngay cả một bộ giáp kiên cố cũng không có, sao có thể xông vào tâm địch?"


"Ta sai rồi..." Tiểu Thán chân thành nói, "Liên lụy tướng quân Triệu rồi..."


Lúc này, ruột gan hắn cũng xanh mét, hắn chán nản nghĩ: "Nếu biết vậy... đã nghe lời Vân ca mà bỏ chạy luôn... Ở lại đây sẽ trở thành gánh nặng! Mà đám lính quèn kia là sao vậy? Tốc độ phản ứng của bất kỳ tên nào cũng đều có thể theo kịp cú chém xoay của ta, cũng đều chặn được đòn tấn công của ta... Điên hả? Các ngươi có thật là lính lác không?"


Nghĩ tới đây, Tiểu Thán không khỏi liếc nhìn tướng quân Giao, đột nhiên cảm thấy rùng mình: "Ta dường như hiểu được... tại sao Triệu Vân lại thua một mob như vậy. Trong vũ trụ này... sức mạnh của quân Orochi mạnh đến mức nghịch thiên..."


"Nghĩa sĩ." Giọng nói của Triệu Vân nhanh chóng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Thán, "Ta chém giết đến bên cạnh ngươi, nhưng sức mạnh Musou của ta đã cạn kiệt, sợ rằng lần sau sẽ không thể bảo vệ ngươi nữa, ngươi..."


"Ta không sao, tướng quân Triệu không cần lo lắng cho ta." Tiểu Thán nói, đồng thời kích hoạt Thiên Địa Nghịch Chuyển Thần Quyết .


Trong chớp mắt, thân hình của hắn vọt lên trời.


Vì không có dấu hiệu nào về chiêu thức "bay" của hắn nên những tên lính quỷ xung quanh không thể phản ứng kịp , đến khi bọn họ muốn động thì Tiểu Thán cách mặt đất năm sáu mét và không thể ngăn cản được nữa.


"Bằng cách này... Hắn có thể toàn lực đánh mà không chút kiêng dè..." Đang bay trên không, Tiểu Thán nhìn Triệu Vân trên mặt đất suy nghĩ.


"Ngươi muốn chạy sao? Đồ khốn."


Ngay khi Tiểu Thán tưởng rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm, giọng Giao đột nhiên vang lên sau lưng hắn.


Ngay lập tức, máu của Vương Thán Chi lạnh đi...


"Gã này..." Thân hình Tiểu Thán chuyển động trước suy nghĩ của hắn, khi cảm giác "sợ hãi" hiện lên trong đầu, tay của hắn đã giơ lên, kích hoạt đặc hiệu của Altaïr's Touch: Assassin's Edge .


Keng —


Một âm thanh nghèn nghẹt của kim loại truyền ra.


Tụ Kiếm không thể phá hủy của Tiểu Thán miễn cưỡng chống lại trường mâu trong tay Giao.


Nhưng cho dù chặn lại được... thì điểm sinh tồn của Tiểu Thán vẫn giảm 9%, cánh tay của hắn tê dại vì chấn động, người rơi xuống đất.


"Hắn thực sự có thể nhảy đến một nơi cao hơn ta ngay lập tức..." Vừa bay lộn ngược giữa không trung, Tiểu Thán vừa nghĩ thầm: "Mà hắn cũng có thể sử dụng loại sức mạnh kỳ lạ này tấn công nhẹ nhàng với tốc độ cao trên không trung mà không cần điểm dùng lực..."


Vài giây sau, chân của Vương Thán Chi lại chạm đất. Do tác dụng của Thiên Địa Nghịch Chuyển Thần Quyết , Tiểu Thán cảm thấy mình bị đánh "lên trên", nên khi đến gần mặt đất, tốc độ hắn đã chậm đi rất nhiều. Nhân cơ hội này, hắn hủy bỏ kỹ năng ngay khi chạm đất, đảo ngược hướng trọng lực và lợi dụng tình thế để đứng yên.


Và bởi vì hướng tấn công của Giao không vuông góc với mặt đất nên quỹ đạo rơi xuống của Tiểu Thán đã lệch khỏi đường bay lên của hắn. Khi trở lại mặt đất, hắn đã không còn nằm giữa đám quỷ binh và Triệu Vân nữa.


"Ồ? Không tệ lắm... Có vẻ rất thoải mái." Phong Bất Giác theo dõi trận chiến và nghĩ thầm, "Mượn đòn tấn công của kẻ địch để thoát khỏi tình thế khó khăn với tổn thất tối thiểu."



Hắn là một khán giả điển hình coi dễ hơn làm, còn lúc này Tiểu Thán lại đang nghĩ: "Mình nên làm gì đây... Nếu solo thì có lẽ mình sẽ có cơ hội thắng, nhưng nhất định cũng sẽ là thắng thảm... Nếu chạy trốn... Triệu Vân sẽ gặp nguy hiểm, mà nếu hắn treo... thì ta phải gánh rất nhiều trách nhiệm."


Trong khi Vương Thán đang phải đấu tranh tâm lý khó khăn thì một vị khách không mời mà đến khác... đã xông vào trận chiến này.


"Một hận tài tử không đức; hai hận hồng nhan bạc mệnh..."


Người chưa đến, thơ đã tới, miêu tả sinh động thân phận người đến.


"Ba hận là sóng vô tận; bốn hận thế giới lạnh lùng..."


Đọc đến câu thứ tư, một bóng người lao đến như một tia chớp.


"Năm hận đài ngắm bị rò; sáu hận lá lan nhiều tiêu..."


Vù —


Mũi kiếm động, kiếm khí ngâm.


Âm thanh của kiếm mua nhanh như gió thổi, gây ra những làn sóng khí.


"Bảy hận cá nóc có độc; tám hận đậu phộng có gai..."


"Là ai?" Giao hét lên giữa không trung và đạp không khí để xuống, cố gắng chặn lưỡi kiếm.


"Chín hận đêm hè có muỗi; mười hận thủy tiên giấu đe..."


Binh binh binh binh binh binh...


Nhanh, chỉ có một chữ, nhanh.


Sự va chạm giữa kiếm và giáo tạo ra hàng loạt âm thanh va chạm, nhanh như chớp và dày đặc như mưa rào.


"Mười một hận chưa gặp địch thủ; mười hai hận vô địch thiên hạ!"


Thơ dừng lại, thân ảnh hiện.


Hai cái bóng chiến đấu đều dừng lại, tạo thành thế giằng co.


Bên này có một tên béo tên là "Giao", một tướng quỷ dưới trướng Orochi.


Bên kia là một kiếm sĩ mặc đồ đen, choàng khăn choàng màu hoa oải hương, đeo khung kiếm sau lưng, tóc dài bồng bềnh, mày kiếm mắt sáng, tên là "Kiếm Quân 12 Hận", chính là một hiệp sĩ đơn độc kiêu hãnh và kiên cường trong thế giới của Kiếm sĩ Phích Lịch.


"Kịch bản này thực sự càng ngày càng thú vị..." Thân là ở ngoài đứng xem, Phong Bất Giác hào hứng dạt dào, ước gì có bỏng ngô để ngồi xuống từ từ xem, "Ta cũng không tin... Giao có thể đánh thắng được cao thủ thế giới Phích Lịch..." Nói xong, vẻ mặt hắn lại hơi đổi, "Ôi! Đợi đã... Không đúng! Vừa rồi khi hai người bọn họ so chiêu, Giao không hề ở thế hạ phong..."


"Hừ... Lần này ngược lại là một kẻ phiền toái..." Trên chiến trường, Giao lại lên tiếng, "Nhưng... Muốn thắng bố mày..." Sự tự tin của hắn khiến cho Giác Ca, một người khá quen thuộc với thế giới "Musou" và "Phích lịch" không chịu nổi nữa, "... cần ít nhất trăm năm nữa!"


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 732: Đại Hội Võ Thuật Musou (2)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...