Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 699: Kiểm Tra (Hạ)
"Này này... dù ta có xui xẻo đến đâu thì chuyện như thế này cũng không nên xảy ra chứ..." Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là, "Lẽ nào chiếc đèn bàn này chập mạch vào đúng lúc này?" Phản ứng thứ hai của hắn là, "Hoặc... có lẽ pin bên trong vừa hết ngay lúc ta tắt đèn?"
"Ơ... A..."
Trong lúc Giác Ca còn đang thắc mắc tại sao đèn bàn không sáng thì con ác quỷ trong nhộng đã r*n r*... đâm xuyên nhộng lớn.
Nghe thấy tiếng động, Phong Bất Giác quay lại và rút lui về phía cánh cửa kim loại. Vừa quan sát chuyển động của ác quỷ qua camera, vừa dùng khuỷu tay đập vào cửa hai lần, "Này! Cổ khoa trưởng! Hình như có gì đó không ổn! Có gợi ý gì thêm nữa không?"
Hắn đợi vài giây nhưng không có ai trả lời...
"Tên đó đi thật rồi..." Lần này, Phong Bất Giác đổ mồ hôi lạnh.
Xoẹt ——
Lúc này, có tiếng vải bị xé toạc.
Phong Bất Giác quay lại và thấy ác quỷ đã xé xác con nhộng ra thành từng mảnh và treo ngược.
Ngoại hình của hắn đặc biệt đáng sợ, trên đầu có vài xác chết, hộp sọ nứt nẻ, từng sợi dầu thi thể có mùi hôi thối chảy tí tách từ khe hở trên đầu... Thân của hắn có hình dạng như hạt đậu, lộ ra một cái bụng phệ, có thân hình mập mạp nhưng chân tay lại gầy như củi.
"Chà... Tạo hình khá là tiền vệ đấy nha." Phong Bất Giác một tay cầm camera chĩa vào mục tiêu, tay kia chộp lấy chiếc đèn bàn... sẵn sàng dùng nó để đánh đối phương.
"Hahaha..." Ác quỷ nhìn thấy Giác Ca, liền cười một tiếng ác ý. Sau khi cười vài tiếng, hắn xoay người nhảy xuống đất, sau đó từng bước một đi về phía Phong Bất Giác.
"Khạc —— phụt!" Khi con ma tà ác cách mình hai mét, Phong Bất Giác đã thực hiện nỗ lực đầu tiên - nhổ nước bọt vào tên kia.
Tình cờ... nước bọt bay vào khe hở trên đầu con ác quỷ.
"Hả?" Ác quỷ hiển nhiên sửng sốt, sau hai giây, hắn lại mở miệng nói chuyện, "Ngươi làm gì thế?"
"Còn có thể nói chuyện..." Phong Bất Giác lẩm bẩm với giọng như khịa.
"Nói nhảm." Ác quỷ trả lời, "Quỷ vốn là người, đương nhiên có thể nói chuyện." Hắn dừng một chút, sau đó hỏi: "Ta hỏi ngươi đấy, ngươi làm gì thế?"
"Ta... Muốn thử xem nước bọt có thể g**t ch*t ngươi không." Phong Bất Giác trả lời.
"Ồ..." Ác quỷ nói tiếp, "Vậy sau khi thử, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Theo quan sát của ta... có vẻ như không thể." Phong Bất Giác trả lời.
"Không những không được, còn rất ghê tởm, ngươi biết không?" Ác quỷ lớn tiếng nói tiếp.
"Ừm... Thực xin lỗi." Giác Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy mình quả thực sai rồi, liền xin lỗi. Nhưng sau đó, hắn lại hỏi một câu khác: "Nhân tiện... nếu ngươi có thể nói chuyện, ta muốn xác nhận với ngươi luôn... nước tiểu của trẻ em có thể đuổi quỷ không?"
Ác quỷ nghe vậy lùi lại hai bước, nhìn từ trên xuống dưới rồi trả lời: "Ừm... Không."
"Được rồi." Phong Bất Giác tỏ ra thất vọng, nhún vai trả lời.
"Mặt khác... ta có thể nói rõ ràng cho ngươi." Ác quỷ lại nói, "Người chưa khai mở linh thức như ngươi căn bản là không thể sống sót trong tay ta."
"Ồ? Có thể giải thích chi tiết được không?" Phong Bất Giác vẫn không từ bỏ việc nói chuyện với bên kia.
"Không rảnh!" Nhưng ác quỷ không thèm để ý, vừa nói vừa tiến về phía trước, "Dù sao, chờ ta lấy linh hồn của ngươi ra, lấp đầy trong cơ thể của ta, ngươi tự nhiên sẽ biết."
"Ám ma ni bá mễ hồng!" Phong Bất Giác thấy thế, vội vàng niệm chú sáu chữ, cầm đèn lên và vung nó vào ác quỷ.
Sau vài tháng tập luyện (hắn đã đề cập đến phương pháp tập luyện với V1 ở mấy chương trước), thể chất của Phong Bất Giác đã thay đổi đáng kể. Tuy thể lực cơ bản không bằng vận động viên chuyên nghiệp nhưng chắc chắn không phải loại thể chất yếu đuối của otaku.
Dù hắn chỉ cầm một chiếc đèn bàn nhưng nó vẫn là một v*t c*ng... Nếu nó đập vào đầu ai đó, có thể g**t ch*t họ ngay tại chỗ.
"Hừ..." Tuy nhiên, đối mặt với sự tấn công của Giác Ca, ác quỷ chỉ đáp lại bằng một tiếng cười gằn.
Vù ——
Quả nhiên, một đòn toàn lực của Giác Ca... trượt rồi. Vì dùng lực quá lớn và không chạm vào điểm lực dự kiến nên hắn loạng choạng và ngã về phía trước... camera trên tay còn lại của hắn cũng rơi xuống đất.
"Không thể... chạm..." Lúc Phong Bất Giác nhận ra rằng mình không thể chạm vào đối phương thì đã quá muộn.
Tuy nhiên, Giác Ca, người đã mất trọng tâm, không rơi xuống đất... Hắn nghiêng người về phía trước và bị ác quỷ đỡ bằng một tay, vị trí đỡ là... cái cổ.
"Khu —— ặc..." Lực mạnh phát ra từ cổ họng khiến mặt Giác Ca trong nháy mắt từ đỏ chuyển sang tím.
Một giây sau, ác quỷ tiến lên một bước, tóm lấy cổ Phong Bất Giác, nhấc hắn lên cao hơn đầu, ép hắn vào tường: "Ngươi khá can đảm, nhưng đáng tiếc... chính khí của ngươi không đủ, cũng không có linh thức. Xông vào quỷ cảnh của ta, xem như là ngươi tận số rồi..."
"Tại sao hắn có thể chạm vào ta, nhưng ta không thể chạm vào hắn..." Trong tình huống này, não của Phong Bất Giác không ngừng suy nghĩ, "Và lực nắm của tên này quá lố bịch... Tiếp tục như vậy không được, ý thức đã bắt đầu mơ hồ... Rõ ràng là không thể dùng vũ lực để trốn thoát... phải nhanh chóng nói điều gì đó... điều gì đó khiến hắn dao động... để khiến hắn thả ta xuống... Phải nghĩ ra một lý do để hắn thả ta xuống... Phong Bất Giác... nghĩ nhanh lên... trước khi não ngưng hoạt động do thiếu oxy... Nhanh lên... Không được... Ta căn bản không thể nói chuyện... Ta...
... sắp chết ư?"
Vào lúc này, Phong Bất Giác bước vào một lĩnh vực cực hạn mà mình chưa từng trải qua trước đây (trong thế giới thực)... cảm giác cận kề cái chết.
"Chuyện gì xảy ra?" Đột nhiên, hai mắt Giác Ca nhìn thấy gì đó, "Ta... thấy..."
Chỉ vài giây trước, tầm nhìn của hắn vẫn tối đen như mực. Ngay cả khi trong phòng vẫn còn một chút ánh sáng thì hắn vẫn không thể nhìn thấy linh hồn sau khi làm rơi camera...
Nhưng vào lúc này, hắn rõ ràng nhìn thấy tất cả trong bóng tối...
Bức tường phủ đầy bùa phép, con nhộng bị xé rách, dầu xác chết nhỏ giọt trên mặt đất, và... ác quỷ trước mặt.
Cốp ——
Không biết lấy đâu ra sức lực, Giác Ca lại cầm chiếc đèn lên (vẫn còn cầm trên tay) và đánh vào một bên mặt con ác quỷ.
"A..." Lần này, ác quỷ bị đánh mạnh một tiếng, đau đớn hét lên, theo bản năng buông tay đang bóp cổ ra.
Phong Bất Giác cuối cùng cũng được giải thoát khỏi tay của đối thủ... Khi chân chạm đất, máu đột nhiên dồn lên đầu, khiến hắn đầu váng mắt hoa, lung lay muốn ngã.
Nhưng... hắn rốt cuộc không có ngã xuống, sau một hồi nhanh chóng thở khò khè và ho khan, hắn đã thành công ổn định thân thể.
"Ngươi..." Ác quỷ lùi lại ba mét, sắc mặt hơi thay đổi, "Thì ra ngươi có linh thức..."
"A..." Phong Bất Giác mỉm cười, nụ cười tà ác, điên cuồng và lạnh lùng đó lại quay trở lại trên khuôn mặt hắn, "Mặc dù ta vẫn chưa biết rõ linh thức là gì, nhưng ta biết... Lúc này, ta có thể nhìn rõ xung quanh và có thể chạm vào ngươi ."
"Ồ? Thì ra hắn vừa mới thức tỉnh..." Ác quỷ thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ tới đây, hắn lấy lại chút tự tin, cười nham hiểm nói với Giác Ca: "Haha... Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại ta nếu có thể nhìn thấy và chạm vào ta sao?"
"Theo quan sát của ta, sức mạnh của ngươi quả thực mạnh hơn mức độ bình thường của con người một chút." Phong Bất Giác bình tĩnh trả lời, "Nhưng xét về tốc độ, ta vẫn có lợi thế hơn. Hơn nữa... thể chất của ngươi c*̃ng không giống loại chuyên chiến đấu, nên trong giới quỷ... ngươi cũng chỉ là một tên nhãi nhép chỉ có thể giết đối thủ không có linh thức mà thôi."
"Hừ! Nhóc con miệng còn hôi sữa... Dám ăn nói ngông cuồng!" Ác quỷ này rõ ràng là bị Giác Ca chọc vào chỗ đau, vì vậy thẹn quá thành giận, hắn liền tức giận hét lớn, nhào về phía Giác Ca.
"Đúng là hạng nhãi nhép..." Phong Bất Giác mặt trầm như nước, bình tĩnh cúi xuống di chuyển... Trong nháy mắt đã đến bên cạnh đối phương, "Chỉ cần khiêu khích một chút, liền lập tức thực hiện đòn tấn công ngu ngốc có thể nhìn thấu trong nháy mắt..."
Trong chớp mắt, tay Giác Ca đẩy một cái, chân quẹt nửa vòng, dựa vào sức mạnh của chính ác quỷ để đẩy hắn xuống đất.
"Vô lý..." Sau khi ác quỷ cạp đất càng giận hơn, hắn lập tức lăn nửa vòng trên mặt đất, chuẩn bị ngồi dậy đấu với đối thủ thêm 300 hiệp nữa.
Không ngờ...
Hắn vừa quay mặt lại, chưa kịp cúi xuống thì một chiếc ghế xếp bằng kim loại đã được ném thẳng vào mặt.
Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng ——
"Con mẹ nó... Dám bóp cổ ta! Chết đi! Khốn kiếp..." Phong Bất Giác dùng cả hai tay nắm lấy lưng ghế và đánh ác quỷ với tần suất và cường độ cực cao. Với mỗi cú đánh, hắn chửi một lần, vang vọng với âm thanh đùng đùng do cú đánh tạo ra...
"Ngươi... cái này... a..." Ác quỷ sau khi bị đánh không thể đứng dậy, rất nhanh liền cuộn tròn hai tay ôm đầu, liên tục kêu la.
Còn Phong Bất Giác... cho dù nhìn thấy đối thủ của mình tỏ ra yếu thế, hắn cũng không có ý định dừng lại và đánh cho không còn biết trời trăng mây gió.
Két ——
Lúc này, cửa kim loại của căn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng từ hành lang chiếu vào.
"Được rồi, đánh đủ rồi thì ra ngoài thôi." Bóng dáng Cổ Trần lại xuất hiện ở cửa.
Khi hắn xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo trong phòng đột nhiên biến mất... Ác quỷ cũng biến mất dưới ánh đèn.
"Haah...haah..." Phong Bất Giác thấy thế, liền đặt ghế xuống và hít thở vài hơi. Sau khi thở hổn hển, hắn trừng mắt nhìn Cổ Trần ở ngoài cửa, nói, "Ngươi đến rất đúng lúc..."
Hắn chỉ nói được nửa câu, liền lại cầm ghế lên, bước tới trước, vung về phía Cổ Trần ở cửa.
Nhưng... giây tiếp theo, Phong Bất Giác cảm thấy trước mắt hiện lên một tia sáng đỏ.
Lập tức nghe thấy tiếng "Leng keng leng keng...".
Khi hắn lấy lại tinh thần thì chiếc ghế xếp kim loại trong tay mình đã biến thành hàng chục ống sắt và miếng dài bằng ngón tay rồi lần lượt rơi xuống đất. Nhìn kỹ... Còn có thể phát hiện các cạnh của những mảnh vỡ này đều rất gọn gàng, như thể bị một lưỡi dao sắc bén cắt...
"Đi, chúng ta đi nơi khác nói chuyện." Vẻ mặt cùng ngữ khí của Cổ Trần... tựa như không có chuyện gì xảy ra, hắn tiếp tục nói: "Đi theo ta." Vừa nói, hắn vừa đút hai tay vào túi rồi quay người lại.
"Ơ..." Phong Bất Giác đứng ngây ra năm giây, hai mảnh ống sắt trong lòng bàn tay rơi xuống đất. "Được..." Sau đó hắn cũng đi theo.
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 699: Kiểm Tra (Hạ)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 699: Kiểm Tra (Hạ)
