Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 660: Thượng Cổ Thủ Ma (22)


"Đây..." Phong Bất Giác nhìn vào mô tả và thì thầm, "Lại là đồ tốt..."


"Đúng đấy, khóa lại sau khi trang bị, hơn nữa hầu như không có hạn chế sử dụng. Bất cứ ai có nó trên tay cũng đều sẽ tiến bộ rất nhiều. . ." Tiểu Linh nói tiếp, "Nội phần tăng 7% hạn mức tối đa điểm sinh tồn, nếu ném vào phòng đấu giá c*̃ng có thể bán 300.000 nhân dân tệ trở lên."


"Một món mà ai ở cấp độ này cũng có thể dùng... Hãy chơi oẳn tù tì để quyết định người sở hữu đi." Nhược Vũ đề nghị.


"Được, ta không có ý kiến." Tiểu Linh nói tiếp.


Tiểu Thán nhún vai nói: "Nếu có, không đáng kể."


Phong Bất Giác liền nói: "Ta sẽ không tham dự, các ngươi hiểu mà, nếu chơi oẳn tù tì ta chắc chắn sẽ thắng."


Nhìn thấy thái độ của bốn người này, Buu và Uub lại sửng sốt.


Hai người họ cũng từng gặp phải tình huống những người cùng hiệp hội khác nhau cùng đi một kịch bản, thông thường thì... Bên có nhiều người hơn sẽ cố gắng hết sức để giành được lợi ích có được từ kịch bản về phía mình, đồng thời để người ngoài chịu tổn thất. Ngay cả những hiệp hội chức hàng đầu có uy tín nhất cũng chỉ tương đối công bằng ở bên ngoài mà thôi.


Tuy nhiên, những người trong Địa Ngục Tiền Tuyến trước mặt lại bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên về vấn đề trang bị và kỹ năng. Họ không quan tâm đồng đội của họ có ở ngoài hiệp hội hay không, hay họ đã nỗ lực bao nhiêu để có được vật phẩm... Chỉ cần là đồng đội trong cùng một đội và nghiêm túc chơi game, họ sẽ coi anh đó một trong những người được phép nhận vật phẩm. Hơn nữa họ cũng không quan tâm đến phẩm chất vật phẩm mà chỉ xem món đồ đó phù hợp với ai để sử dụng nhất... Có thể nói đây thực sự là "sự phân bổ hợp lý tùy theo hoàn cảnh" .


"Ừm... Đại tỷ, các ngươi thật muốn chơi oẳn tù tì với chúng ta để quyết định sở hữu sao?" Buu hoài nghi hỏi.


"Đúng đấy..." Uub cũng nói thêm, "Đối với những trang bị hoàn mỹ và gần như không có hạn chế sử dụng như thế này, thường thuộc về ai lấy được trước... Ngay cả khi người kia vừa lấy được liền out game vẫn rất bình thường."


"A... Ta biết, trước đây chúng ta đã từng gặp qua những người như vậy." Tiểu Thán nói tiếp.


Tiểu Linh cũng nói: "Ta và Tiểu Thán cũng từng ở trong một đội mà bốn người đồng đội đều thuộc một hiệp khác kết quả... Hai người chúng ta đã mạo hiểm rất nhiều, nhưng tất cả lợi ích đều bị người khác lấy đi." Cô dừng lại một lúc, "Chính là vì ghét loại hành vi chia bè kết phái và đấu đá nhau này nên bản thân ta sẽ không làm như vậy."



"Đúng vậy, với tư cách là người đứng đầu hiệp hội, ta cũng nghĩ rằng phong cách của chúng ta không nên th* t*c và thấp kém như vậy." Phong Bất Giác khoanh tay đứng bên cạnh, gật đầu ngạo mạn và nói tiếp, "Bất kể phẩm chất vật phẩm như thế nào, nếu nó phù hợp với bản thân thì cứ đừng ngại mà hỏi, nếu không phù hợp thì bỏ qua, còn đối với những tình huống không rõ ràng... hãy thử vận ​​may, sẽ không có ai ý kiến."


"Mặc dù nửa sau có lý, nhưng..." Nhược Vũ hư nói tiếp. "Có ai thừa nhận ngươi là người đứng đầu hiệp hội à... ngươi chỉ là có cái danh đoàn trưởng của hiệp hội trên danh nghĩa mà thôi..."


"Đúng ~ đúng ~ người đứng đầu thật sự là ngươi, được chưa..." Phong Bất Giác dang tay ra, cười nói, "Được rồi, các ngươi chơi oẳn tù tì đi."


Vì vậy... mọi người đã có một cuộc đấu tay đôi búa kéo bao, cuối cùng... Tiểu Thán, với vận may xuất sắc, thuận lợi chiến thắng, lấy được Khiên Tiên Phong .


Sau đó, Tiểu Linh lần lượt lấy ra năm trang bị loại tốt, lần lượt là: Dây xích chó Khố võ sĩ vàng Găng tay đấm bốc Pixel Hợp kim titan Jinhua Ham vàMặt Cười.


Sau một hồi thảo luận, Khố võ sĩ vàng và Găng tay đấm bốc Pixel được phân phối cho Buu, Dây xích chó giao cho Tiểu Linh, Tiểu Thán lấy , mà Giác Ca bắt được Mặt Cười .


Chi tiết những trang bị tạm thời không nhắc tới. Hãy về với câu chuyện trước mắt chúng ta...


Sau khi phân phát trang bị và kỹ năng (Phong Bất Giác đưa hộp sọ của Râu Đen vào túi như việc hiển nhiên, người khác cũng không có ý kiến), bốn người đàn ông bước tới di chuyển chiếc rương không chút do dự.


Hòm kim loại rất lớn, nhìn qua cũng rất nặng... May mắn thay, bốn người này đều là người chơi nam đã cấp 40, đồng lòng hợp lực đẩy cái rương cũng không khó.


Sau khi di chuyển hòm kim kim loại đi, một lối đi hiện ra trước mặt mọi người. Ở hai mét bên dưới lối vào có thể thấy một cầu thang đá kéo dài xuống phía dưới.


Phong Bất Giác lấy đèn pha ra và rọi xuống, tìm thấy một dòng chữ được khắc trên tường cạnh những bậc đá đầu tiên.


Cơ thể, cuối cùng cũng sẽ kết thúc với sự khó chịu. Không có gì đẹp đẽ và thú vị có thể tồn tại ngoại trừ những suy nghĩ, vì suy nghĩ là cuộc sống.


"À... George Bernard Shaw." Phong Bất Giác đọc đoạn văn một lần rồi nói, "Một trong những thần tượng của ta."


"Có thể thấy được..." Nhược Vũ theo sát phía sau, "Lời nói và việc làm của ngươi đều bộc lộ điều đấy..."



"Chương 5 Thám Tử Nhị Lưu và Mèo phần 3: 'Tôi sinh ra đã rất thông minh - giáo dục đã hủy hoại tôi'." Nhược Vũ bắt đầu đưa ra những ví dụ gần như không cần suy nghĩ, "Chương cuối Mưu Sát Internet phần 1, 'Kẻ ngốc sẽ luôn thấy rằng thậm chí còn có nhiều kẻ ngốc ngưỡng mộ mình hơn'; 'Nơi nào kiến ​​thức không tồn tại, sự ngu ngốc sẽ giả vờ là khoa học', cũng trong Mưu Sát Internet nhưng ta đã quên chương nào rồi." Cô ấy khẽ lắc đầu, "Nói chung... Ta đã nhận thấy rằng ngươi rất thích trích dẫn những câu nói nổi tiếng của George Bernard Shaw từ lâu, hơn nữa mức độ tin về trí tuệ của ngươi rõ ràng đã vượt qua ông ta..."


"Ây... Được rồi..." Phong Bất Giác nghiêng đầu, không biết xấu hổ thừa nhận.


Trong khi hai người đang trò chuyện, Tiểu Thán, Tiểu Linh, Buu và Uub cũng lần lượt đi xuống.


Sau vài giây, mọi người lần lượt lấy ra thiết bị chiếu sáng, dưới sự dẫn dắt của Phong Bất Giác... bước xuống hành lang.


Lối vào lối đi này không lớn, nhưng bên trong vẫn tương đối rộng rãi. Độ dốc phía trên lối đi cao hơn hai mét, bậc đá có thể chứa được năm người đi cạnh nhau cùng một lúc. Bởi vì Điện Hạc Vương đã loại bỏ mọi nguy hiểm tiềm ẩn nên người chơi có thể tự tin tiến về phía trước một cách nhanh chóng.


Đương nhiên, Giác Ca sẽ không hoàn toàn tin tưởng Điện Hạc Vương, mặc dù đối phương đã hứa sẽ giúp họ giải quyết chướng ngại vật, nhưng Giác Ca vẫn cảnh giác như cũ. Hắn biết rõ... Đối với Điện Hạc Vương, tìm cơ hội g**t ch*t cả sáu người bọn họ một thể vẫn sẽ đạt được mục đích của mình.


... ...


Cùng lúc đó, Câu lạc bộ Suy Luận.


"Tôn Ca, vừa rồi có khách tới hả?" Bill quay lại khu vực Triện Hiệt Tôn, nhìn xung quanh và nói lớn, "Hình như ta có thấy bóng dáng của anh hai."


Trong lúc nói, hắn đã đến trước mặt Triện Hiệt Tôn (lúc này là một chai Coca).


"Tôn Ca? Tôn Ca?" Bill nhìn cái chai và hét lên hai lần, nhưng Triện Hiệt Tôn không hề phản ứng.


Lúc này, Bill liếc nhìn... Có một mảnh giấy nhỏ được đặt bên cạnh cái chai. Hắn gãi đầu, lộ ra vẻ mặt (3)a, nhặt mảnh giấy lên và đọc: "Tình huống khẩn cấp, ta phải vào trong đầu mình một chuyến, ngươi canh giữ cửa lớn, trước khi ta đi ra, phải bảo đảm ta an toàn."


... ...


Hai mươi phút trôi qua, sau một hành trình đơn điệu nhưng an toàn, các người chơi đã đến được một cánh cửa hình vòm bằng đồng.



"Dùng chìa khóa trong túi của ngươi để mở cửa ngôi mộ đá này." Lúc này, giọng nói của Điện Hạc Vương lại vang lên bên tai những người chơi.


"Hả? Làm ta cứ tưởng ngươi vẫn offline chứ." Phong Bất Giác vừa nói vừa thò tay vào túi áo khoác và lấy ra Chìa khóa đồng đã phai màu .


Khi chiếc chìa khóa biến thành ánh sáng trắng và biến mất trong lỗ khóa, cánh cửa mộ đá... mở ra.


Ai có thể ngờ rằng chiếc chìa khóa giấu dưới ngọn đèn dầu trong căn phòng đầu tiên lại là chìa khóa cánh cửa cuối cùng trong kịch bản này.


"Ta chỉ vừa đi làm việc khác mà thôi..." Điện Hạc Vương trả lời.


"Hẳn là giải quyết chuyện Tôn Ca." Phong Bất Giác lời với giọng điệu rất thản nhiên khi mở cửa.


"Làm sao mà... ngươi biết..." Giọng Điện Hạc Vương thì lại có vẻ ngưng trọng, lại tràn đầy nghi hoặc.


"Ta c*̃ng chỉ đoán đại thử, từ phản ứng của ngươi... thì có vẻ đã đoán đúng." Phong Bất Giác đáp.


Thật ra... Ai quen Giác Ca đều biết hắn chắc chắn không hề đoán "đại" mà trúng.


Ngay từ khi Triện Hiệt Tôn bị ép phải cắt ngang việc nói chuyện, Phong Bất Giác cũng đã nhận ra... chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Tôn Ca. Và "tình huống" đó rất có thể là Điện Hạc Vương đã dùng thủ đoạn nào đó để chặn đường liên lạc giữa Triện Hiệt Tôn cùng các người chơi.


Lý giải về điều này không quá khó khăn. Bởi vì trong khoảng thời gian sau khi Tôn Ca "mất tiếng", tiếng nói của Điện Hạc Vương cũng không bao giờ vang lên, điều đó cho thấy lúc đó hắn đang bận việc khác...


Mãi đến khi người chơi bước vào hang động kho báu của cướp biển, Điện Hạc Vương mới bắt đầu nói chuyện. Nhưng lần này... thái độ của hắn rõ ràng đã thay đổi. Giác Ca suy đoán... Điện Hạc Vương có thể đã không chiếm được lợi thế nào trong cuộc đối đầu với Tôn Ca. Mặc dù đã thành công trong việc khiến Tôn Ca không thể nói được nữa, nhưng hắn chắc chắn phải trả giá đắt.


Rõ ràng vừa rồi Điện Hạc Vương im lặng là có nguyên nhân. Ngoài việc không muốn Giác Ca lợi dụng mình nữa, e rằng còn có một nguyên nhân khác. Vậy thì là... hắn cần chuyển hướng sự chú ý để đối phó với một "trận chiến mà người chơi không thể nhìn thấy".


Trên đây là tất cả những nội dung đã được suy ra trong đầu Phong Bất Giác. Hắn chắc chắn khoảng 60% về những kết luận này... Cân nhắc đến việc không có cơ sở thực tế cho những suy luận này, hắn cũng không nói ra.



"Ngươi thật sự là một kẻ đáng ghét, Phong Bất Giác." Nghe được câu trả lời của Giác Ca, ngữ khí của Điện Hạc Vương hơi đổi, "Ngươi có biết tại sao không?"


"Ta có thể trả lời giùm ngươi không?" Nhược Vũ quay đầu, nhìn Giác Ca thấp giọng nói.


"Đừng đùa... Đó là câu tự hỏi tự trả lời mà thôi..." Giác Ca trầm giọng trả lời với đôi mắt trống rỗng.


Hắn nói không sai, Điện Hạc Vương Lập tức liền nói tiếp: "Bởi vì ngươi quá thông minh..." Hắn dừng lại nửa giây, trầm giọng nói: "Bề ngoài, ngươi không khác gì hầu hết những người chỉ biết khoe khoang kiến ​​thức và sự thông minh của mình. Nhưng thực tế là ngươi đủ thông minh để... có thể cải trang thành loại người đó; có thể che giấu một trí tuệ vĩ đại... dưới sự khôn vặt nông cạn đó..."


"Ngươi không cần tâng bốc ta, hiện tại chúng ta cùng một phe, không phải sao?" Phong Bất Giác cười đáp lại, giơ tay ra hiệu cho đồng đội đi theo.


Một lúc sau, cả sáu người bước vào ngôi mộ đá nơi cất giữ xương cốt của "Tôi".


Ngôi mộ có hình chữ thập, tường, sàn và trần bên trong đều được làm bằng những tảng đá phẳng, màu xám bạc. Chiếc quan tài khổng lồ đặt ở trung tâm ngôi mộ cũng được chạm khắc từ đá.


"Cùng phe? Haha..." Điện Hạc Vương Tiếu, "Ngươi cũng không tin lời này đâu nhỉ? Cả ngươi và ta đều rất rõ ràng... Chỉ cần điều kiện và lợi ích cho phép, chúng ta sẽ giết đối phương mà không do dự."


"Ngươi muốn nói... chúng ta là cùng một loại người?" Phong Bất Giác cầm đèn pha cùng đồng đội của mình, từng bước tiếp cận quan tài phía trước.


"Không... ngươi là người." Điện Hạc Vương trả lời: "Còn ta..."


Nói đến đây, chiếc quan tài đột nhiên phát ra một tiếng rít.


Một lớp bụi bay lên khắp bầu trời, nắp quan tài dày như bức tường từ từ di chuyển sang một bên, cuối cùng rơi xuống đất một tiếng "rầm".


"... thì không." Lúc này, giọng nói trẻ con trực tiếp vang lên từ trong quan tài, tiếp tục câu nói cuối cùng của mình.


Giây tiếp theo, một cậu bé với làn da trắng như tuyết (và bên trong hồng hào) đứng dậy từ quan tài. "Hắn" mặc bộ quần áo trẻ em đơn giản (kiểu thế kỷ 19) và để tóc xoăn màu hạt dẻ, trông không hề hấn gì và thậm chí còn tỏa ra một cảm giác dễ thương, khỏe mạnh.


"Ta, là thần." Điện Hạc Vương nhìn thẳng vào Phong Bất Giác, nghiêm nghị nói tiếp, "Một vị thần từ thời xưa."


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 660: Thượng Cổ Thủ Ma (22)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...