Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 650: Bài Đồng Dao Kinh Dị (12)
"Hừ... Cuối cùng cũng đến. "
Khi Phong Bất Giác nói những lời này, một con chim sẻ từ bóng tối phía trên đầu hắn bay xuống và từ từ đến gần.
"Mẹ giết tôi.
Cha ăn tôi.
Anh chị em tôi ngồi dưới gầm bàn,
Nhặt xương của tôi lên...
Chôn trong... ngôi mộ đá lạnh lẽo."
Giọng nói không chút cảm xúc của một đứa trẻ vang lên từ miệng "chim sẻ" truyền đến tai Phong Bất Giác.
"A... Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi không cần lặp lại nữa." Phong Bất Giác dừng lại, ngẩng đầu nhìn chim sẻ nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết cái gì mới mẻ hơn không, ví dụ như... 'ngôi mộ đá' đó ở đâu? Hay là... muốn chúng ta làm gì với thi thể của ngươi sau khi tìm thấy nó?"
"Các ngươi sẽ không bao giờ tìm được hài cốt của ta." Chim sẻ trả lời, "Bởi vì... tất cả các ngươi đều sẽ chết ở đây..."
Còn chưa nói xong đã có biến.
Cách cách cách...
Đúng lúc này, tiếng vỡ vụn đột nhiên vang lên, nối tiếp nhau.
Vô số vết nứt mở ra trên bức tường đá hai bên Giác Ca. Từ những vết nứt, một số nh** h** đen nổi lên.
Hoa nở thành hoa hồng, ngao ngát hương thơm. Những phấn hoa rơi ra và biến thành bột, trôi đi và chết trong không khí.
Những bông hồng đen trong phút chốc nở khắp bức tường đá, những cánh hoa và phấn hoa rải rác giống như sương mù và mây, tuy rất buồn nhưng lại đẹp.
Tuy nhiên, trong mắt Phong Bất Giác, cái "đẹp" này nguy hiểm và chí mạng...
"Phấn hoa này vừa vào hệ hô hấp sẽ lập tức làm giảm điểm sinh tồn..." Đôi mắt của Phong Bất Giác lóe lên ánh sáng đen, trong miệng thì thầm, "Loại tấn công bằng khí này thực sự khó giải quyết..." Trong lúc nói, hắn đã lấy Tẩu Oxy từ bọc hành lý ra và ngậm trong miệng, "Phải đi nhanh lên để xem những người khác sao rồi."
"Muốn trốn?" Chim sẻ lạnh lùng nói, "Không dễ vậy đâu!" Giọng nói của nó rất trẻ con, nhưng giọng điệu lại lộ ra sát ý hung hãn. "Cha, mau chặn hắn lại!"
Nói xong, con chim sẻ lại bay vào bóng tối phía trên.
Giây tiếp theo, dòng sông cách Giác Ca vài mét đột nhiên nổ tung, một cột nước bốc lên trời.
Bức tường đá trắng, hoa hồng đen và nước sông không màu phản chiếu ánh sáng vàng.
Trong bối cảnh của cảnh tượng kỳ lạ này, một bóng người vạm vỡ nhô lên từ lớp bùn dưới đáy sông, thoát ra khỏi đống trang sức bằng vàng bạc dưới lòng sông rồi nổi lên mặt nước.
Đó là một hồn ma nam, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm, đôi chân trần lơ lửng trong không trung..
Toàn thân hắn như sưng tấy, những cơ bắp gân guốc gần như làm bung quần áo. Và thứ phình to nhất... chắc chắn là đầu của hắn. Đầu của hắn to đến mức nực cười, toàn bộ khuôn mặt sưng tấy và méo mó; miệng của hắn không thể khép lại được nữa vì một miếng thịt đang chảy máu được nhét vào miệng hắn...
"Ah? 'Cha' cũng biến thành ma sao?" Sau khi nhìn thấy quái vật, Phong Bất Giác nhếch miệng nói (chỉ có thể nói bằng khóe miệng vì trong miệng có một cái tẩu), "Nếu ta nhớ không lầm, Trong truyện cổ tích "Bài hát cây đỗ tùng" liên quan đến "My mother has killed me", 'cha' và 'em gái' đều không chết..." (Hckt: Có thể tìm đọc truyện cổ tích Cây đỗ tùng của Truyện cổ Grimm để biết thêm chi tiết)
"A - ừ - ừ -" Ngay lúc Giác Ca đang suy nghĩ, con quái vật đã lắc lư, như thể đang "đi bộ", tiến đến gần trong không trung, đạp trên không khí tới gần mà đến. Hắn tạo ra những âm thanh kỳ lạ khi bước đi, như thể muốn nói điều gì đó.
"Ừm..." Phong Bất Giác nhìn quái vật, suy nghĩ vài giây rồi nói. "Ta không biết liệu ngươi đang bị điều khiển hay đã biến thành một con quái vật thực sự... Nhưng xin lỗi, ta không có thời gian dây dưa với ngươi..."
Nói xong, thân hình đã động.
Trong chớp mắt, gió mạnh nổi lên, linh lực dâng cao.
Chân Phong Bất Giác đạp những bước Nguyệt Bộ , thân như du long, trong mắt không có chút do dự nào, trực tiếp lao về phía con quái vật trước mặt.
Khoảnh khắc hắn nghiêng người, năng lượng đen bao phủ bàn tay hắn. Đây là dấu hiệu báo trước cho việc kích hoạt Tà Vương Viêm Sát Luyện Ngục Tiêu ...
Vù--
Chỉ trong chốc lát, máu đã phun ra.
Chỉ thấy... trên dòng sông tràn ngập sương hoa màu đen, một luồng linh khí rực lửa xé toạc một con đường, bóng người màu tím lao tới như tia chớp, xé nát kẻ địch phía trước thành từng mảnh thịt cháy thành than.
"Chim sẻ à chim sẻ, quái vật cấp độ này không thể ngăn cản được ta..." Sau khi Phong Bất Giác tấn công xong liền ngựa không dừng vó tiếp tục đi, chạy điên cuồng trên mặt nước.
Hắn không quay lại xem con quái vật đã chết hay chưa, bởi vì vào thời điểm quan trọng này, không còn thời gian hắn để thực hiện last hit.
"Đúng như dự đoán... không chỉ xung quanh ta... hai bên bờ sông chỗ này giờ cũng đều bị bao phủ bởi những bông hồng đen." Phong Bất Giác chạy như điên, cũng đang quan sát môi trường và bình tĩnh suy nghĩ, "Thời gian mà một con người có thể nín thở thường dao động từ ba mươi giây đến hai phút... và thân là người chơi cấp hơn bốn mươi với thể chất hơn người, có thể đạt được khoảng năm phút."
Rầm rầm rầm--
Những tiếng nổ liên tục vang lên từ phía sau, nhưng Phong Bất Giác vẫn không nhìn lại.
"Kết quả là 'Cha' vẫn không chết..." Hắn nghĩ thầm, "Nhưng... Xét theo âm thanh thì hắn vẫn chưa đuổi kịp... Cho dù mình không dùng hết sức, hắn cũng không thể rút ngắn khoảng cách."
Phán đoán của hắn rất chính xác, con quái vật quả thực chưa chết, hơn nữa nhanh chóng tập hợp lại và đuổi theo. Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của con quái vật quả thực là rất chậm, muốn đuổi theo Giác Ca đang trong trạng thái nghiêm túc... Sợ là có lòng mà không có sức.
"Giả sử... năm người họ không bị quái vật tấn công, ta cũng chỉ có khoảng năm phút để giải quyết vấn đề hô hấp của họ..." Phong Bất Giác tiếp tục suy nghĩ và di chuyển nhanh hơn một chút, "Nếu chỗ bọn họ có chiến đấu thì tình hình sẽ còn nguy hiểm hơn...thời gian nín thở sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều, thậm chí bị gián đoạn. "
Nghĩ đến đây, Giác Ca tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Uub. Người kia đã chuyển sang đạp nước thẳng đứng tại chỗ bằng chân, tuy nhiên, hắn không cần phải lo về việc hô hấp, bởi vì...
"Ah? Thằng này..." Phong Bất Giác ngay lập tức bớt căng thẳng khi đến phía sau Uub, "... Trên người hắn thực sự có một bình oxy và mặt nạ phòng độc trên người!"
Là một người chơi thường sở trường y tế rất chuyên nghiệp, không có gì ngạc nhiên khi Uub có những thứ này. Tất nhiên, bản thân Uub cũng không ngờ rằng những thứ này sẽ phát huy tác dụng trong tình huống này.
"Hả?" Vài giây sau, Uub nghe thấy tiếng chân đi trên nước, hắn lập tức quay lại và nhìn thấy Giác Ca đang chạy về phía mình, "Ôi! Giác-sensei! Phấn hoa này..."
"Ta biết rồi, ta không sao, đi theo ta." Phong Bất Giác trực tiếp cắt lời Uub, cũng nhanh chóng nói chín từ này.
Khi nói ba chữ đầu tiên, hắn vẫn còn ở sau Uub; khi nói ba chữ giữa, hắn đã nắm lấy cánh tay của Uub; và khi nói ba chữ cuối cùng, hắn đã dắt Uub đi ...
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 650: Bài Đồng Dao Kinh Dị (12)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 650: Bài Đồng Dao Kinh Dị (12)
