Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 647: Bài Đồng Dao Kinh Dị (9)


Hành vi vô lại của Giác Ca không kéo dài được lâu, bởi vì tên cướp biển ma đã sớm mất kiên nhẫn ngăn hắn lại và từ bỏ ý định nghe nhạc.


Sau khi tiếng gảy đàn và hát kết thúc, Nhược Vũ tự mình từ phòng bên cạnh trở về, cô chán ghét nhìn Giác Ca nói: "Bày trò xong chưa?"


"A... Cũng đủ rồi..." Phong Bất Giác mỉm cười trả lời.


"Ừm... có thể dùng phương pháp này để khiến NPC thu hồi yêu cầu của mình... cũng là một loại năng lực." Tiểu Thán bình luận.


"Được rồi, tiểu tử, ta hiểu thiên phú âm nhạc của ngươi rồi..." Hồn ma hải tặc lúc này nói với Giác Ca, "Là ta sai, ta không nên nhắc đến chữ âm nhạc trước mặt ngươi..." Hắn dừng lại vài giây và rót cho mình một ly rượu khác, "Giờ kể chuyện cười đi, cái này chắc ngươi không có vấn đề đâu nhỉ?"


"Ta vô cùng nghi ngờ điều này..." Nhược Vũ ngước mắt lên và khịa.


Phong Bất Giác phớt lờ lời mỉa mai của đồng đội, nhìn ma hải tặc và hỏi: "Đúng, đúng, nhưng ta có thể nhận được lợi ích gì?" Hắn cảm thấy đã đến lúc đưa ra điều kiện.


"Hả? ngươi muốn gì?" Hồn ma hải tặc nói.


"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là... ngươi có thể cho ta cái gì?" Phong Bất Giác nói tiếp.


"Ừ, đúng vậy." Ma hải tặc cầm ly rượu lên, "Ta có thể cho ngươi..." Hắn do dự một chút, nhấp một ngụm rượu, "...một cái chìa khóa."


"Còn gì nữa không?" Phong Bất Giác lại nói.



"Không còn gì nữa." Hồn ma hải tặc thô lỗ trả lời: "Nếu ngươi vẫn kiên trì yêu cầu cái gì đó, thì ta có thể cho ngươi mấy cái tát vào mặt, ngươi nghĩ thế nào?"


"Như vậy..." Phong Bất Giác thản nhiên lẩm bẩm, trong đầu nghĩ: Mình có nên lấy Chuông Kim Cương ra xem thử NPC này còn giá trị thặng dư gì có thể nghiền ép không?


Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn từ bỏ ý định đó, có cảm giác... Dùng đặc hiệu Chuông Kim Cương ở chỗ này hơi bị phí.


"Ngài Cướp Biển, ngài có biết nhà vua không?" Vài giây sau, Giác Ca đột nhiên thay đổi chủ đề, có vẻ như hắn đã bắt đầu kể "chuyện cười" rồi.


"Đương nhiên có biết." Hồn ma hải tặc trả lời, "George II, Đại vương bệ hạ." Vẻ mặt của hắn trở nên rất kỳ lạ, trong giọng nói mang lên thêm vài phần đắng chát, "Là hạm đội của hắn... đã phá hủy thuyền của ta, g**t ch*t đám nhóc của ta, cướp đi kho báu của ta..." Nói đến đây, thân thể trong suốt của hắn trở nên nhấp nháy. Ánh mắt của hắn càng ngày càng quái dị, "Haha... Hình như ta nhớ rồi..." Hắn đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Giác Ca, "Ta đã chết rồi, đúng không?"


"Đúng vậy." Phong Bất Giác thẳng thắn nói.


"Ah... Hèn gì uống rượu này xong lại không có cảm giác gì." Hồn ma hải tặc thì thầm.


"Nếu biết nhà vua và ngươi có thù oán như vậy thì dễ rồi." Phong Bất Giác tiếp tục lời nói vừa nói, "Chúng ta hãy nói về George II."


"Sao? Ngươi muốn kể 'chuyện cười về vua' sao?" Hồn ma hải tặc nói tiếp, "Ta không nghĩ mình sẽ bị cái đó chọc cười."


Phong Bất Giác phớt lờ đối phương và nói tiếp: "Đối với hầu hết các vị vua, việc chết đột ngột trong một tình huống bất ngờ có thể là một loại may mắn. Điều này vinh dự hơn nhiều so với việc bị kẻ thù, người thân hoặc người hầu g**t ch*t. Không cần phải bệnh tật lâu ngày, cũng không cần lo lắng về sự thay đổi tính tình do tuổi già hay sức khỏe suy giảm sau này."


"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Ma hải tặc nói.


"Tuy nhiên, đôi khi một số tình huống kỳ lạ xảy ra khiến họ mất đi chút 'thể diện' này trước khi chết." Phong Bất Giác tiếp tục, "Vào sáng sớm ngày 25 tháng 10 năm 1760, Vua George II, người bị táo bón mãn tính, đã đột tử do vỡ phình động mạch do dùng lực quá mạnh khi đại tiện." Hắn dang tay ra, "Vị vua bất hạnh của Đế quốc Anh này đã chết trong nhà vệ sinh."



Vài giây sau...


"Hahahaha..." Hồn ma hải tặc bật cười thành tiếng, "Đây... Hahaha... Đây là... Haha... truyện cười... hahahaha... vô nghĩa nhất... Hahahaha... mà ta từng nghe... Hahaha..."


"Thật ra, những gì ta nói là sự thật." Phong Bất Giác nói thêm với vẻ mặt nghiêm túc.


"Phụt haha, haha..." Hồn ma hải tặc lại cười điên cuồng, "Ta không thể chịu nữa... Hahaha... Cười chết ta... Hahahahaha..."Hắn cười đến nỗi phổi như muốn nổ tung.


Qua một lúc lâu, thằng này mới hơi lấy lại hơi thở, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười trên mặt: "Ah... cảm giác thật sảng khoái." Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong lòng và đặt nó lên bàn, "Cầm lấy đi, chàng trai."


Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rời khỏi đầu ngón tay của hồn ma hải tặc, liền từ không hóa thực, từ một cái bóng mờ thành một vật thể hữu hình.


Còn bản thân tên cướp biển ngày càng trở nên trong suốt hơn sau khi giao chìa khóa cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất...


Vào giây phút cuối cùng, trên mặt của hắn vẫn nở nụ cười không thể kiềm chế mà một nhân vật phản diện nên có.


 


Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành


 


Khi thông báo hệ thống vang lên, ba vật phẩm gồm cái chai, cái ly và cây đàn violin, tất cả đều biến thành ánh sáng trắng và biến mất.



 


Tên: Chìa khóa vàng của cướp biển


Loại: Tiêu hao phẩm


Phẩm chất: Bình thường


Chức năng: Mở rương kho báu cướp biển


Có thể mang ra kịch bản:Không


Ghi chú: Chủ nhân của chiếc chìa khóa này rõ ràng rất thích vàng bạc, đáng tiếc, trước khi có thể hưởng thụ của cải cướp được, hắn đã bị chôn vùi trong biển cả bao la.


 


Giác Ca nhanh chóng hiển thị mô tả vật phẩm trước mặt đồng đội của mình.


Khoảng mười giây sau, Buu là người đầu tiên lên tiếng: "Có gì đó không đúng? Nếu chiếc chìa khóa này dùng để mở một 'rương kho báu' nào đó thì..." chỉ vào cánh cửa chưa mở trong phòng A, "... mở cánh cửa đó bằng cách nào?"


Két ——


Một âm thanh nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của hắn.



Tuy chỉ là hai giây ngắn ngủi nhưng trong hai giây đó, cả sáu người chơi đều nhìn thấy rõ ràng - một bàn tay trắng bệch với những ngón tay thon dài và móng tay đỏ rực đang bám chặt vào khung cửa.


Khi cánh cửa mở rộng vừa đủ, bàn tay rút vào bóng tối phía sau cánh cửa...


"Giác...Giác...Giác...Giác...Giác... Giác Ca..." Cằm của Tiểu Thán run rẩy, hộc ra một câu, "Ngươi ngươi ngươi... có... có thấy..."


"Có thấy..." Phong Bất Giác yếu ớt trả lời, "Không thấy mới lạ." Trong lúc nói, hắn đã bỏ Chìa khóa vàng của cướp biển vào túi áo và sải bước về phía cửa, "Vào lúc này, đừng sợ hãi hay do dự, mau chóng đuổi theo, có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."


"Ừm... Không hổ là Giác-sensei, khả năng phân tích vấn đề cũng thâm thúy như vậy..." Buu nhìn Giác Ca, lại niệm một câu như vậy.


"Ừm... Không hổ là Giác-sensei, lá gan tựu hơn người bình thường một chút..." Uub cũng nói tiếp.


Lần này, lời khen của họ đã đúng. Nếu nói Phong Bất Giác có khả năng nào mà người bình thường không thể đạt tới, chắc chắn đó là —— hắn không sợ.


"Này, căn phòng này có vẻ khá rộng rãi." Ở bên kia, Phong Bất Giác đã đến cửa, bật đèn pha trước Catapult và đẩy cửa ra, "Vậy... ta sẽ đặt tên cho căn phòng này là 'phòng C'."


"Phòng C" mà Giác Ca nhắc đến lớn hơn phòng A và phòng B trước đó cộng lại, Theo kiểm tra bằng mắt của hắn... chắc phải hơn 100 mét vuông. Căn phòng có hình chữ nhật, sàn và tường cũng được làm bằng gỗ. Tuy nhiên, trong phòng có nhiều đồ đạc hơn hai căn phòng trước...


Sau khi vào cửa, Phong Bất Giác đầu tiên dùng đèn soi đại khái quan sát kích thước và cách bố trí của không gian này. Sau đó, hắn bắt đầu quan sát chi tiết hơn...


"Trong phòng này có rất nhiều đồ đạc..." Giác Ca vừa nói vừa giơ đèn lên quan sát: "Sofa, bàn cà phê... à... trên bàn cà phê có một chiếc TV (CrT TV, hay còn gọi là TV lỗi thời)."


Trong khi hắn đang nói, năm người còn lại cũng bật thiết bị chiếu sáng và lần lượt đi theo vào.


"Để ta xem... một cái tủ âm tường, một cái tủ thấp, hai chiếc đèn đứng..." Phong Bất Giác đọc ra bất cứ thứ gì mình thấy với giọng rất thoải mái, "một bồn cây héo, một cây đàn piano, một giá sách bị sập, Và... Hử?" Dường như hắn thấy điều gì đó, rồi cười lớn, "Haha...còn có một xác chết nữa này."


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 647: Bài Đồng Dao Kinh Dị (9)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...