Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 642: Bài Đồng Dao Kinh Dị (4)
"Lần đầu ta nghe chuyện login kịch bản có thể bị 'trì hoãn'..." Nhược Vũ nhìn Giác Ca thì thầm.
"Haha... đừng nhắc đến chuyện đó nữa." Phong Bất Giác nói nghe có vẻ chiếu lệ, nhưng ẩn ý thực ra là - "Hiện tại không tiện nói về chuyện này" .
Ba người Địa Ngục Tiền Tuyến đều hiểu ý hắn cho nên không nói gì nữa, còn hai người chơi còn lại...
"Oa! Chính là Đại thần Phong! Người thật kìa!" Buu vừa thấy Giác-sensei đã xông tới, như muốn bổ nhào về phía hắn.
Uub cũng bước nhanh về phía trước và đến gần Phong Bất Giác, mở to mắt nhìn hắn, như thể đang xem một loại quái vật nào đó chỉ có thể thấy trong phim.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Phong Bất Giác cũng có chút choáng váng trước tình huống bất ngờ này, đưa tay ngăn cản hai người, lớn tiếng nói, "Hai người muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ăn tươi ta như chocolate sao?"
"Hmm... Không hổ là Đại thần Phong, khịa ngẫu hứng cũng sâu sắc như vậy..." Buu thì thầm với vẻ mặt sùng bái và nhìn Giác Ca.
"Ừm... Không hổ là Đại thần Phong, vào kịch bản cũng chậm hơn người bình thường một chút..." Uub cũng gật đầu nói tiếp.
"Cảm thấy hai điểm này không phải là thứ đáng để khoe khoang..." Tiểu Linh không suy nghĩ, ở bên tiếp một câu.
"Ah ~" Phong Bất Giác suy nghĩ một lúc và nhanh chóng nhận ra rằng hai người chơi trước mặt là fan hâm mộ của mình, hắn lúc này cười trả lời, "Nhị vị, cứ gọi ta là Phong Bất Giác là được rồi, cái tên 'Đại thần Phong' nghe không được tự nhiên lắm, cứ như ta là một kẻ điên tận trời vậy." (Hckt: Nhắc cho ai không nhớ, "Phong" trong nickname game của PBG có nghĩa là "Điên")
"Vậy sao được!" Buu nghiêm túc trả lời, "Gọi thẳng tên Đại thần Phong là quá bất lịch sự!"
"Ô kìa... Đây chỉ là nick name trong game mà thôi... Chưa kể, dù cái này là tên thật thì cũng thế, không phải tên người là để gọi hay sao..." Phong Bất Giác nghĩ trong lòng.
Nhưng biểu hiện của Giác Ca ra vẫn vẫn bình tĩnh, nói thỏa hiệp: "Ừ... cứ làm thế này đi, các ngươi cứ gọi ta là 'Giác-sensei' được không?"
"Được!" Buu cao giọng nói, "Không hổ là Giác-sensei... Lấy đại một cái tên gọi cũng thâm thúy như vậy..."
Uub cũng nói: "Không hổ là Giác-sensei... Chọn tên gọi khó hiểu hơn người thường một chút..."
"A... Haha..." Phong Bất Giác vừa ngượng ngùng cười, vừa giải sầu trong lòng, "Với hai người đồng đội ngẫu nhiên lần này... Mình nên thấy vui hay nên đau khổ đây..."
"È hèm." Ngay sau đó, Phong Bất Giác hắng giọng, đưa chủ đề đi đúng hướng, "Vậy... Ta hỏi thoáng một phát, tiến độ hiện tại của kịch bản thế nào rồi?"
"Tự xem đi." Nhược Vũ hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Giác Ca tự quan sát.
Nhược Vũ biết rõ Phong Bất Giác có thể quan sát môi trường từ cấp độ dữ liệu cho nên cô cũng lười nói nhiều, nhưng những người khác không biết điều đó...
"Giác-sensei, phòng này có hai lối ra..." Buu háo hức chạy đến bên tường, dùng tay chỉ về phía cửa hai bên, "Hai bên đều thông báo Cánh cửa này đã bị khóa ."
"Mùi formalin phát ra từ phía sau cánh cửa đó." Uub chỉ vào cánh cửa phía sau Tiểu Thán và nói nhanh.
"Này... Đó là do ta phát hiện." Tiểu Thán bĩu môi và trông như công lao đã bị người khác cướp mất.
"Dưới bàn không có gì cả, ta đã kiểm tra rồi." Tiểu Linh lập tức bổ sung: "Trước khi ngươi xuất hiện, ta định nhảy lên xà nhà nhìn xem."
"Không cần phiền toái như vậy..." Phong Bất Giác nói, tiến về phía trước vài bước, đi đến bên bàn, "Có thể là nó ở..." Hắn vươn tay nhặt chiếc đèn dầu trên bàn lên. "chỗ này."
Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người tập trung lại và nhìn thấy... chiếc chìa khóa giấu dưới ngọn đèn.
"Đúng vậy! Sao ta lại thể bỏ qua nơi đó." Tiểu Linh thấy thế, có chút ảo não thì thầm.
"Đây chính là 'Bóng tối dưới ánh sáng'..." Phong Bất Giác nhún vai, cầm chìa khóa lên, nhìn vào phần miêu tả vật phẩm.
Tên: Chìa khóa đồng phai màu
Loại: Tiêu hao phẩm
Phẩm chất: Bình thường
Chức năng: Mở cửa ở đâu đó
Có thể mang ra kịch bản: Không
Ghi chú: Chìa khóa này chỉ tương ứng với một cánh cửa và sẽ không bị tiêu hao nếu cắm nhầm vào lỗ khóa.
Sau đó, hắn lại giơ chìa khóa lên và đưa mô tả vật phẩm cho đồng đội xem.
"A...... Thì ra là thế, như vậy ngược lại đơn giản." Hai giây sau, Buu trầm ngâm nói, "Đánh giá từ 'Ghi chú' trên chiếc chìa khóa này, chúng ta không phải lo lắng về việc dùng mất chìa khóa khi chọn sai cửa, chúng ta cũng không cần chọn cái gì giữa hai cánh cửa. Dù sao thì chìa khóa chỉ có thể hoạt động nếu tìm thấy cánh cửa 'tương ứng', vì vậy...cứ mang nó ra cửa và thử xem là được rồi."
"Ồ? Đầu óc ngươi cũng khá nhanh nhạy đấy." Phong Bất Giác liếc nhìn Buu và khen ngợi.
"He... Hehe..." Khuôn mặt mập mạp của Buu lộ ra vẻ mặt như học sinh tiểu học khi được khen, hắn dùng ngón tay gãi má và cười nói, "Giác-sensei quá khen, dù nói thế nào ta vẫn là một người có chí hướng trở thành thám tử lừng danh."
"Đúng vậy, khả năng suy luận của Buu rất lợi hại đấy." Uub ở một bên cũng gật đầu nói tiếp.
"Ừm... Cơ mà..." Phong Bất Giác lúc này muộn màng nói, "Ta mới phát hiện... đội các ngươi gồm 'thám tử lừng danh' và 'lão quân y'..."
"Đúng vậy, giống như Sherlock Holmes và Watson!" Buu trả lời với đôi mắt sáng ngời.
"Giác-sensei nhất định cho rằng chúng ta quá chuuni phải không?" Uub trầm giọng nói tiếp, "Nhưng không sao cả.... Chỉ những ước mơ bị người khác chê cười mới có giá trị thực hiện."
"Không... Ta nghĩ loại lý tưởng này khá bình thường, cũng giống với những gì chúng ta làm hồi nhỏ..." Phong Bất Giác đáp lại một cách vô cảm và liếc nhìn Tiểu Thán liếc.
Tiểu Thán ngượng ngùng cười với hắn.
"Phì..." Tiểu Linh nhịn không được nữa, che miệng cười khúc khích.
Nhược Vũ thì nhìn Giác Ca và Tiểu Thán bằng ánh mắt bất lực rồi thở dài.
"Ah! Vậy sao? Không hổ là Giác-sensei... Giấc mơ tuổi thơ lại thâm thúy như vậy..." Sự ngưỡng mộ của Buu lại dâng trào..
Đôi mắt đờ đẫn của Uub cũng lấp lánh: "Không hổ là Giác-sensei... Ngay cả mục tiêu sống cũng cao hơn người thường một chút..."
Ha... haha... chúng ta nhanh chóng thử chìa khóa đi..." Để ngăn cản hai người tiếp tục khen ngợi không dứt, Phong Bất Giác nhanh chóng cười hai tiếng, cầm lấy chìa khóa và đi về phía cánh cửa phía sau Tiểu Thán, "Thử cái này trước đi. Mùi sau cửa khá đáng nghi."
Trong lúc nói, Giác Ca đã đi tới cửa và tra chìa khóa vào ổ khóa, nhưng sau vài lần thử, hắn phát hiện mình không thể nhét chìa khóa vào được.
"Không phải cái cửa này..." Phong Bất Giác lẩm bẩm rồi đi về phía một cánh cửa khác, "Vậy là cái kia..."
Tuy nhiên... tình hình thực tế là...
"Ồ?" Phong Bất Giác đứng ở trước cánh cửa không mùi, thần sắc khẽ biến, "Cũng không phải cái này ..."
"Sao rồi?" Tiểu Thán hỏi, "Giác Ca, không lẽ ngươi nhét ngược?"
"Làm gì có chuyện đó... Ta đương nhiên đã thử cả hai hướng rồi." Phong Bất Giác trả lời, "Có vẻ như chiếc chìa khóa này..." Hắn nhìn xuống chiếc chìa khóa trong tay và lẩm bẩm: "... tương ứng với cánh cửa nào đó khác ở đâu đó, không phải hai cánh cửa trước mặt chúng ta."
"Hả?" Buu ngơ ngác nói: "Vấn đề là... nếu không mở hai cánh cửa này thì chúng ta căn bản không thể đi đến 'nơi khác'."
Uub nói tiếp: "Ừm... có phải chúng ta đang suy nghĩ quá phức tạp về vấn đề này?" Hắn dừng một chút, "Sàn, tường và mái của ngôi nhà này đều được làm bằng gỗ, mà tất cả chúng ta đều là người chơi trên cấp 40 rồi, dùng đại kỹ năng nào đó là có thể đánh sụp tường rồi... Đâu cần chìa khóa làm gì?"
"Không, điều đó sẽ không hiệu quả." Phong Bất Giác ngay lập tức bác bỏ lý luận của Uub, sau đó quay đầu nói với Tiểu Linh, "Bi Linh (khi có người ngoài, Giác Ca thường gọi đồng đội của mình bằng ID trò chơi của họ, ngoại trừ Tiểu Thán), đưa cho ta một khẩu súng lục có phẩm chất bình thường."
Còn chưa nói xong, Tiểu Linh ngẫu nhiên từ trong bọc hành lý lấy ra một khẩu Glock 17 ném qua.
Giác Ca cầm lấy khẩu súng lục và không nói một lời, bật chốt an toàn và bắn vào ổ khóa một phát.
Keng ——
Khi tiếng súng vang lên, viên đạn đã trúng mục tiêu... đã bắn ngược lại.
Chỉ thấy, trên bề mặt khóa cửa lại xuất hiện một lớp gợn sóng trong suốt, khiến viên đạn bị một trường lực vô hình bật ra và trúng... Uub.
Sau khi trúng đạn, Uub cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu xuống và im lặng nhìn vết thương trên đùi.
Còn Buu trầm ngâm nói: "Ừm... dùng vũ lực thật sự không thể mở cửa được..."
"Đúng vậy." Phong Bất Giác ném lại súng cho Tiểu Linh, như không có việc gì nói tiếp, "Đây không phải là kịch bản độ khó dành cho newbie mà là một cái kịch bản đoàn đội sáu người chơi tổ cấp cao... Hệ thống há có thể cho phép phá vỡ mục tiêu một cách thiếu suy nghĩ như vậy?"
"Ừm... Ta nói này... Giác Ca..." Tiểu Thán rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói, "Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy... Người ta là bị ngươi bắn một súng đổ máu đó!"
"Cũng không phải do ta cố ý." Phong Bất Giác dang tay ra. "Kỳ thật ta cũng không thể 'cố ý' làm điều này, bởi vì chúng ta là đồng đội, nếu ta có chủ ý hãm hại, hệ thống nhất định sẽ ngăn cản ta." Hắn chỉ vào ổ khóa, "Tóm lại... dựa trên thực tế, chúng ta có thể kết luận rằng việc c**ng b*c dùng vũ lực vào ngôi nhà này sẽ không hiệu quả. Đòn tấn công sẽ bị bật lại một cách ngẫu nhiên, từ đó sẽ gây ra thiệt hại cho sáu người trong số chúng ta."
"Không hổ là Giác-sensei... có thể phân tích một hiện tượng đơn giản và thâm thúy đến vậy..." Sự ngưỡng mộ trong mắt Buu càng lớn hơn.
"Có lý..." Uub, người trúng đạn, vậy mà cũng phụ họa, "Không hổ là Giác-sensei... giải thích quan điểm của mình cũng có chút trực giác hơn người bình thường một chút..."
Điều gây sốc là... khi đang nói chuyện, Uub đã "kẹp" viên đạn găm vào chân bằng hai ngón tay. Trong suốt quá trình, thái độ của hắn không có thay đổi nhiều...
"Ồ ~ vị dũng sĩ này... Đây chính là phương pháp lấy đạn kiểu Nga trong truyền thuyết sao?" Nhìn thấy cảnh tượng này, bác sĩ Tiểu Thán không khỏi muốn khịa một cái.
"Haha... Chút tài mọn." Uub cười đắc ý, "Ta chỉ sử dụng kỹ năng danh hiệu: Ngón Tay Từ Tính mà thôi." Hắn giải thích, "Ta có thể sử dụng mức tiêu thụ rất thấp để liên tục giải phóng một lượng từ nhất định từ ngón tay của mình. Bởi vậy... khi lấy viên đạn hoặc mảnh đạn ra, ta không cần dùng dụng cụ, cũng không cần làm vết thương rộng thêm nữa, chỉ cần dùng 'lực' thích hợp để hút thứ đó ra là được." Hắn giơ viên đạn dính máu lên và nói tiếp, "Vận khí của ta cũng không tệ lắm, vỏ của viên đạn này được mạ niken, nếu là vỏ đạn bằng đồng nguyên chất thì sẽ không thể 'hút' ra ngoài được."
Nói đến đây, Uub lại nhẹ nhàng dùng tay chạm vào vết thương. Giây tiếp theo, khi một luồng ánh sáng trắng xuất hiện (hiển nhiên là sử dụng kỹ năng y tế), máu trên chân hắn đã ngừng chảy: "Nhân tiện, sở trường y tế và khí giới của ta đều là cấp B, không phụ cái tên 'Lão Quân Y'."
"Rất tốt, rất lợi hại." Phong Bất Giác khen ngợi hắn với ánh mắt rất tán thưởng.
Mà trong lòng của hắn thì là thầm nghĩ: "Excellent! Hai tên này tuy nhìn buồn cười nhưng thực lực ổn; tên béo... có kỹ năng giải câu đố và phân tích rất tốt; gầy chính là người chơi sở trường y tế khí giới best-seller của game. Mà bọn họ ngưỡng mộ ta đến thế, cho thấy họ đều là những thanh niên có ý thức, có lý tưởng rất tốt. Ừm... Chút nữa qua cửa thêm bạn bè với họ mới được."
"Ngươi có thể có thể tạm thời bỏ đi những suy nghĩ hèn hạ trong cái đầu tự kỷ kia của ngươi được không..." Bỗng nhiên, Nhược Vũ nhìn về phía Giác Ca, lạnh lùng nói, "Hãy quay lại tập trung vào kịch bản trước mặt."
"Này... sao ngươi nhìn ra được? Độc Tâm Thuật à!" Phong Bất Giác thực sự ngạc nhiên từ trong lòng.
"Nhìn vào mắt ngươi ta biết ngay ngươi đang nghĩ gì..." Nhược Vũ học bộ dạng của Giác Ca, sờ cằm, cười lạnh nói, "...'Hừ, hai thằng này có giá trị lợi dụng, nếu là fan của ta, khẳng định cũng là những người đàn ông có ý thức'... Gì đó kiểu vậy."
"Mẹ kiếp..." Phong Bất Giác nói một câu lẽ ra bị hệ thống censor, nhưng lại không bị che. Lúc này, chỉ có hai chữ này mới có thể diễn tả chính xác tâm tình của hắn.
"Ha! Ta nghĩ ra rồi!" Trong khi bọn họ nói chuyện với nhau, Tiểu Linh cả buổi không lên tiếng chợt nảy ra một ý kiến, lập tức đi về phía ngọn đèn dầu trên bàn và nói, "Các vị lưu ý, ta chuẩn bị tắt đèn."
Cô mặc kệ người khác đã sẵn sàng hay chưa, nói xong liền tắt đèn dầu.
Chỉ một giây sau, mọi người đều rơi vào tình thế không thể nhìn thấy năm ngón tay.
"Hừ... Không ngoài dự đoán." Vài giây sau, giọng Tiểu Linh lại vang lên: "Nhìn xem... Trên cửa kia có chữ."
Vì xung quanh hoàn toàn tối đen nên những người khác thực sự không biết phải nhìn vào đâu. Tuy nhiên, sau khi nhớ lại nơi mình đang đứng, họ đều tìm thấy thứ mà Tiểu Linh đang chỉ.
Không lâu sau, một số ký tự màu xanh huỳnh quang mờ nhạt hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 642: Bài Đồng Dao Kinh Dị (4)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 642: Bài Đồng Dao Kinh Dị (4)
