Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 637: Die Easy (7/7)
Trưa, đúng mười hai giờ.
Gió êm sóng lặng, mặt trời nhô lên cao.
Lúc này, cái xác không đầu của Fredston đã trở thành thức ăn của cá mập; Mà đầu lâu của hắn, đầu của hắn thì bị Râu Xám đưa về tàu ngầm... có lẽ để giữ làm kỷ niệm (hoặc có thể là một vật trang trí).
Trên bãi biển, một vũng máu lớn dưới ánh mặt trời tỏa ra mùi tanh, khiến những tên cướp biển gần đó cau mày.
Nhưng họ vẫn phải thủ vững cương vị và sẵn sàng chờ đợi sự xuất hiện của 22 người trên đảo
"Anh em, chú ý." Không lâu sau, một thủ lĩnh hải tặc có đôi mắt sắc bén là người đầu tiên nhìn thấy bóng người trong rừng. Hắn lập tức hét lên để nhắc nhở đồng đội chuẩn bị sẵn sàng.
"Thư giãn..." Max đứng ở hàng sau với giọng điệu bình tĩnh tiếp tục: "Đây là một giao dịch, không phải chiến tranh, họ chỉ muốn sống sót rời đi." Hắn dừng lại một chút, "Nhìn xem... họ thậm chí còn không có vũ khí."
Trong lúc hắn đang nói, Bear Grylls dẫn đầu và bước ra khỏi khu rừng bên bờ biển, những người khác xếp thành hàng dài theo sau anh ta.
Loại vị trí này cũng đã được cân nhắc kỹ lưỡng... Nếu hải tặc đột nhiên quay lưng lại giơ súng bắn, phạm vi bắn của đội hình sẽ nhỏ hơn một chút, người ở hàng sau vẫn có cơ hội chạy trốn.
"Vinh dự được gặp ông, Mr. Bear Grylls." Max bước tới trước mặt hắn và bắt chuyện, "Ta là fan hâm mộ của ông."
"Cậu bé... Tôi..." Bear Grylls nhìn Max với vẻ mặt rất phức tạp, "rất cảm ơn sự ủng hộ của cậu, nhưng..."
"Haha... Ông không cần nói, ta hiểu." Max cười trả lời, "Bị một tên kh*ng b* tôn sùng nhất định là một loại tâm tình rất vi diệu. Những lúc thế này, ông không cần trả lời... Ta không để tâm đâu."
"Đúng vậy, đó chính là cách Arsenal đối xử với ta." Lúc này, Bin Laden tình cờ đi ngang qua hai người họ, sau khi nghe được cuộc trò chuyện của họ, chú Laden như không có việc gì chen vào...
Bear Grylls và Max nghe vậy đều ngây người vài giây. Nhìn vào bóng lưng không màng công danh của Bin Laden, một cảm giác nghiêm trọng không rõ hiện lên...
"È hèm... Tóm lại..." Vài giây sau, Max lại lên tiếng, "Mr. Bear Grylls... Chắc Mr.Kin đã nói với các ngươi về nội dung giao dịch rồi, chắc ta không cần nhấn mạnh lại đâu nhỉ."
"Yên tâm đi." Bear Grylls trả lời. "Chúng tôi không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào bên mình, ngoại trừ... cái này." Hắn nói lấy ra một chiếc máy tính bảng (ít nhất là nó trông giống) từ chiếc túi bên mình (chiếc ba lô lớn đã được thay thế bằng một chiếc túi), "Stephen yêu cầu tôi đưa cái này cậu, anh ấy sẽ liên hệ với cậu thông qua cái này."
"Ồ..." Max trả lời và cầm lấy chiếc máy tính bảng. "Hả? Tại sao chiếc máy tính bảng này lại kỳ lạ như vậy? Nó thậm chí còn không có nhãn hiệu hay lỗ ổ cắm ở đâu cả..."
"Đây không phải là một chiếc máy tính bảng." Lần này, đến lượt Gater ngắt lời khi đi ngang qua họ, hắn lườm Max, thong dong nói tiếp, "Đây chỉ là một... ừ... tôi không biết gọi nó là gì. Nói chung là... tôi đã tháo một màn hình LCD khỏi bồn cầu ở căn cứ của các ngươi và sửa đổi nó một chút. Nó có thể được sử dụng như một chiếc máy tính bảng."
"A... Haha..." Khóe miệng Max co giật hai lần, "Khi lắp đặt thiết bị... chúng ta thực sự không nên lắp thứ này sau vách ngăn của buồng vệ sinh..."
"Cậu bé, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu rằng việc đi ỉa vừa xem phim hoạt hình chẳng có tương lai gì cả." Bibi, người vừa đi ngang qua, nhét một điếu c*n s* vào túi áo khoác của Max và nói, "Cất kỹ vào, không cần cám ơn."
Thấy nguyên một đám người hiếm thấy hoa lệ đi qua, Max chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: "Bọn hắn cmn đang giúp đỡ ai vậy ..."
Chi chi — chi chi —
Đột nhiên, một vài tiếng sóng điện từ vang lên.
Bear Grylls quay lại thì thấy đó là âm thanh của bọn cướp biển trên tàu du lịch sử dụng máy quét T cầm tay (thiết bị dùng để khám xét cơ thể có thể xác nhận mục tiêu có mang theo thiết bị điện tử mà không chạm vào mục tiêu hay không).
"Không phải là không tin tưởng chư vị, chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi." Max thấy Bear Grylls phản ứng, lập tức giải thích một câu.
"Haha... Camera giám sát trên du thuyền thật sự đã bị các ngươi điều khiển..." Max cười lớn.
"Đúng vậy." Bear Grylls thẳng thắn nói.
"Trả lời rất dứt khoát..." Max thì thầm.
"Stephen nói, chuyện này nhất định là cậu đoán được, cho nên không cần phải giấu diếm." Bear Grylls trả lời.
"Chậc... đúng là một tên khó chịu." Max nghĩ trong lòng.
Bear Grylls nói tiếp: "Tôi phải cảm ơn cậu... vì đã không cho lính tháo dỡ những chiếc camera đó trong quá trình kiểm tra."
"Không cần cám ơn." Max nhướng mày, "Ta cũng hy vọng giao dịch có thể thuận lợi."
Cả hai đều biết rằng camera trên tàu phải luôn bật. Chỉ bằng cách này, Stephen Kin đang ở căn cứ mới có thể chắc chắn rằng không có cướp biển rình rập trên tàu cũng như không có bom giấu trên tàu.
Vốn dĩ... Trong một giao dịch dựa trên "mối đe dọa lẫn nhau" như thế này, không có chút tin tưởng nào, để tránh cho đối phương sau này đổi ý thì việc này là đương nhiên.
"Vậy thì... không cần chần chừ gì nữa, tôi cũng lên tàu." Thấy những người khác lần lượt vượt qua cuộc kiểm tra, Bear Grylls cũng chuẩn bị đuổi theo.
"Thuận buồm xuôi gió, Mr. Bear Grylls." Max mỉm cười nói với đối phương.
Bear Grylls thì cười không nổi, hắn chỉ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
......
Một giờ sau, trên boong tàu Parrot.
"Chúng ta phải đợi bao lâu nữa? Mẹ kiếp!" Râu Xám ngồi trước bàn tròn, tay trái cầm đao, tay phải... không có gì (vốn là một cái móc câu), vừa gõ cái bàn, vừa rú lên, "Ta muốn ăn trưa trên boong tàu, khó đến thế sao?"
"Cha bình tĩnh một chút." Max, người đang ngồi cạnh bố và cũng đang đợi bữa ăn, nói tiếp, "Lúc nãy chúng ta khám tàu, khám người, hành quyết, tiễn khách... Nhân lực eo hẹp nên con phải nhờ mọi người trong bếp ra giúp đỡ. Nửa tiếng trước, tàu Dolphin đã nhổ neo, bọn họ mới trở lại phòng bếp bận rộn."
"Hừ... Một đám vô dụng." Râu Xám bị con trai thuyết phục, thái độ hơi dịu đi, nhưng lập tức luyên thuyên, "Năm đó khi ta còn làm chân chạy vặt trên thuyền, chỉ cần năm phút là có thể làm ra một bữa ăn ngon."
"Sashimi?" Max mỉm cười trả lời.
"Ừm..." Điều dễ thương ở Râu Xám là hắn thường không nói nên lời sau khi bị nghẹn không phản bác được...
Xèo... Xèo — xoẹt xoẹt rè rè —
Đúng lúc này, một loạt tín hiệu nhiễu vang lên.
Vẻ mặt Max đanh lại, vội vàng cầm "Máy tính bảng WC" ở trên bàn lên.
Đúng như dự đoán... ba giây sau, hình bóng của Stephen Kin (Phong Bất Giác) xuất hiện trên màn hình.
Hắn vẫn ngồi ở căn cứ đó, nhìn vào camera với vẻ mặt nhàn nhã.
"Chào cậu bé, chờ sốt ruột chưa?" Phong Bất Giác cười nói, "Haha... Thật ra ta đã muốn liên lạc với cậu trước đó, nhưng vừa rồi khi ra ngoài đào quáng đã gặp phải một con vẹt rất khó chịu, nó thực sự dám tấn công ta bằng phân chim, vì vậy ta đã lấy một mảnh quặng và chọi nó." Hắn nhún vai, "Cho nên... Có hơi trễ một chút."
"Ngươi... thật sự dám rời khỏi căn cứ..." Trên mặt Max lộ ra vẻ không thể tin được, "Ngươi lừa ai vậy?" Hắn cười chế nhạo, "Đừng nói là ngươi, ngay cả kẻ ngu cũng không có chuyện bỏ việc giám sát vào thời khắc mấu chốt trước khi du thuyền khởi hành và làm việc khác... Ngươi không sợ khi ngươi không tập trung (đào ngũ), chúng ta sẽ giết hết người trên tàu rồi lao vào đảo..."
"Chậc..." Max lộ ra vẻ hung dữ, "Ngươi tự cho mình là đúng... Tốt nhất là cầu nguyện ta cho ngươi chết..."
"Thứ hai!" Phong Bất Giác không để ý đến lời nói của đối phương, trực tiếp đứng dậy và đi về phía camera, "Haha... Hahahaha..." Hắn bỗng nhiên cười rộ lên một cách kỳ lạ, cười đến vô cùng thấm thía, "Hãy để ta nói trực tiếp cho nhóc."
Lúc này, hình ảnh đột nhiên dừng lại.
"Cái..." Max chỉ kịp thốt ra một âm tiết trước khi một điều khó tin đã xảy ra.
"Thứ hai..." Giọng nói của Giác Ca thực sự xuất hiện trong vòng hai mét, "Ta nhấn mạnh lần nữa, ta hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những người đó."
Lúc này, nỗi sợ hãi giống như một đôi bàn tay vô hình, nắm chặt trái tim của Max và Râu Xám, máu trong cơ thể họ dường như lạnh đi.
Chỉ thấy Giác Ca ăn mặc như một tên cướp biển (điều mâu thuẫn hơn là hắn còn mang theo một chiếc ba lô), đứng ở mép bàn tròn, trên tay cầm một chiếc khay tròn.
"Ngươi... Rốt cuộc..." Râu Xám và Max đều giống như nhìn thấy quỷ, môi run run bắt đầu nói, nhưng lại không thể nói hết câu.
"Bữa trưa của ngài đây, thuyền trưởng." Phong Bất Giác thì cười nhìn dịu dàng nhìn cha con Râu Xám, mở nắp khay ra, "Món chính hôm nay là... Lựu đạn Mark II!"
Còn chưa nói xong, hắn đã đưa hai tay ra, nhanh chóng nhặt hai quả lựu đạn trên đĩa đưa lên miệng.
"Không! Không —" Max gầm lên, cố lao về phía trước để ngăn hắn lại.
Đáng tiếc... đã quá trễ.
Một giây sau, Giác cùng lúc cắn hai cái móc kéo, cười toe toét nói: "Hehe... Surprise!"
( Hckt: Sau cùng vẫn chơi nổ bom chết chùm hả :)))) )
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 637: Die Easy (7/7)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 637: Die Easy (7/7)
