Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 629: Tìm Cần Nơi Hoang Dã (25)


Vào buổi sáng, lúc 7 giờ 20, cabin phòng giám sát Dolphin.


"Nhìn xem... ai đây." Râu Xám khập khiễng bước vào cabin và đi thẳng về phía Fredston.


Lúc này trong cabin đã là một đống bừa bộn. Với sự nỗ lực của nhiều phó đạo diễn và nhân viên, toàn bộ màn hình giám sát trong cabin đã bị đập vỡ trước khi bọn cướp biển xâm chiếm.


"Đã lâu không gặp." Fredston bình tĩnh ngồi ở trên một cái ghế, nhìn Râu Xám nói, "Edward."


"Haha... Cũng vậy, James." Râu Xám cười nói.


Sau khi ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng cười, nhưng... tuy miệng cười nhưng trong mắt lại không có nụ cười.


"A... Hahaha... Hahaha ha!" Tiếng cười của Fredston càng cười càng lớn.


Râu Xám cũng không chịu thua, giọng nói khàn khàn của hắn còn cười to hơn giọng hắn nói.


Trong lúc nhất thời, thủy thủ đoàn, nhân viên và bọn cướp biển trong cabin (năm phút trước, bọn cướp biển đã chiếm toàn bộ con tàu và tập hợp mọi người vào cabin lớn nhất), cũng như Thuyền trưởng Joseph, Obaba, Cổ, Lohan, Ruthschild, Buflet... đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.


"A!"


Đột nhiên, tiếng cười của Râu Xám dừng lại, cùng lúc đó, hắn hét lớn và đấm vào má Fredston.


Fredston hiện tại đã là tù nhân, đương nhiên không có chỗ chống trả, chỉ có thể chịu đòn.


"Phi..." Fredston bị đánh không hề tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh phun máu xuống đất, ngẩng đầu lên nói: "Cách ngươi chào hỏi người bạn cũ thật ấm áp nha."



"Hừ... Ngươi biết rõ đây là 'chào hỏi' là tốt rồi..." Râu Xám cười độc ác nói: "Món chính thật sự còn chưa được phục vụ đâu."


"Không sao cả, dù sao ngươi cũng đấm yếu như con gái." Fredston đáp lại một cách khiêu khích mà không hề tỏ ra yếu đuối.


"Ngươi..." Râu Xám mở to mắt, lần nữa giơ nắm đấm lên.


Nhưng hai giây sau, hắn lại buông nắm đấm xuống, cười lạnh nói: "A... Muốn chọc giận ta? Ta sẽ không bị lừa." Hắn vẫy cái móc trong tay phải. "Ngươi cho rằng... có thể lừa ta bằng cách này ư?" Hắn quay lại, nhìn quanh cabin, rồi tiếp tục, "Các ngươi có biết... người đàn ông này đang làm gì không?" Hắn dừng lại một chút, "Haha... Hắn đang dụ ta dùng bạo lực với hắn. Hắn muốn dùng thủ đoạn này để khiến các ngươi cho rằng... Ta là một kẻ điên cuồng bạo lực, một kẻ mất trí... nhằm giảm bớt uy tín của ta."


"Chẳng lẽ không phải?" Fredston lạnh lùng chen vào.


"Hah! Ta kém xa ngươi." Râu Xám đáp.


Vừa nói, Râu Xám vừa lùi lại hai bước, dang rộng hai tay, cao giọng nói: "Mọi người! Hãy để ta long trọng giới thiệu... người đàn ông từng rong ruổi trên biển, bễ nghễ bốn bề này... chính là James Francis Fredston, với biệt danh là: 'Cá mập Caribbean'."


Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, những tên cướp biển xung quanh đã thay đổi biểu cảm (với tư cách là người trong ngành, họ đều đã nghe đến cái tên này), trong khi các hành khách trên Dolphin đều có biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt.


"Xét về lịch sử, hắn không thể nghi ngờ là tiền bối của ta." Râu Xám kể tiếp, "Năm 17 tuổi ta ra biển, hắn đã là một tài năng trẻ nổi tiếng rồi."


"Dùng từ 'tài năng trẻ' để miêu tả một tên cướp biển có thích hợp không?" Những người khác không nói gì, nhưng chính Fredston lại tự mình mở miệng.


"Đừng ngắt lời! Đồ khốn nạn!" Râu Xám giận dữ hét lên, dùng chân giả giậm lên mu bàn chân Fredston một chút.


"Ah!" Bàn chân Fredston đã gãy xương, hắn không nhịn được mà hét lên đau đớn rồi lăn xuống đất.


"Thật ra... tên thật của hắn không phải là 'Fredston" mà là 'Cameron'." Râu Xám phớt lờ tiếng hét của Fredston và tiếp tục những gì vừa nói: "Cho đến một ngày... hắn đã thành công thoát khỏi bàn tay của 'Roger cắt tai', từ đó về sau, hắn được mọi người gọi là Thuyền trưởng 'Fredston' (Hckt: Fredston viết là , dịch ra có nghĩa là "chưa điếc"). "Hắn cười lạnh một tiếng. "Bất cứ ai trong nghề của chúng ta đều biết... không có một người nào mà 'Vua m* t**' Roger muốn giết mà không chết, và bất cứ ai chết trong tay Roger cũng đều bị cắt tai.


Bao nhiêu năm qua, chỉ có một ngoại lệ duy nhất, hắn... chính là 'Fredston' trước mặt các ngươi!"



Hắn vừa dứt lời, các hành khách trên tàu Dolphin đều ném những ánh mắt "không rõ" về phía Fredston.


"Hắn tàn bạo hơn một tên cướp biển và độc ác hơn một trùm m* t**. Biệt danh 'Cá mập Caribbean' của hắn phản ánh khả năng ăn tươi nuốt sống." Râu Xám nói tiếp, "Thế nhưng ai có thể ngờ... Một người như vậy, nhiều năm sau hắn thành công xóa án tích, xóa sạch hơn ba mươi năm cuộc đời, chuyển thành đạo diễn."


"Hô... Ta cũng không ngờ... Ngươi vậy mà còn còn sống..." Lúc này, Fredston chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, lại ngồi xuống, "Vừa rồi nhìn thấy ngươi ở trên boong tàu, ta còn tưởng là thấy ma rồi..."


"Hah! Ta sao có thể chết được?" Râu Xám cười đạo đức giả, "Ta giữ mạng này chỉ chờ ngày hôm nay... chờ ngày trả thù ngươi." Hắn bắt đầu đi vòng quanh Fredston, "Trận chiến mười năm trước vẫn còn in đậm trong ký ức của ta... Ngươi lên tàu của ta, giết cả thủy thủ đoàn của ta, chặt chân trái của ta, chặt đứt tay phải của ta, còn vợ ta thì ném xuống biển..." Hắn nói đến đây, ngừng lại, vẻ mặt trở nên dữ tợn vô cùng, "Còn CMN bắn chết vẹt của ta!" (Hckt: thế con vẹt quan trọng hơn cái danh sách trên à?)


Lúc này, Râu Xám đi vòng qua sau lưng Fredston, hung tợn trừng mắt nhìn kẻ địch nói: "Ôi... Trời ạ, ta nhớ con vẹt của ta quá, so với người phụ nữ hay cằn nhằn đó..." Nói đến đây câu, hắn cố ý dừng lại, nói với Max cách đó vài mét: "Xin lỗi con."


"Con hiểu." Max trả lời nhanh chóng mà không ngắt lời cha mình thêm nữa.


"Tóm lại... Ta rất nhớ Sloan (tên con vẹt), nhớ thuyền viên của mình, càng nhớ tay chân mình hơn..." Râu Xám quay lại trước mặt Fredston, "Là ngươi... là người đã lấy đi mọi thứ! Và hôm nay, ta muốn ngươi trả lại gấp đôi!"


Fredston đổ mồ hôi đầm đìa vì đau, nhưng vẫn không buông bỏ vẻ kiêu ngạo của mình khi gặp ánh mắt hung bạo của đối phương, trầm giọng nói: "Hừ... Ta cũng có chút tò mò, Edward... Năm đó ngươi làm sao sống sót được?"


"Hah! Hahahaha..." Râu Xám cười điên cuồng, "Đây là ý trời!" Hắn đi về phía Max với vẻ mặt đắc ý, "Ngươi không ngờ... con trai của ta... là một thần đồng!" Tay của hắn ấn trên vai Max, "Ngày đó mười năm trước, khi các ngươi tàn sát thuyền, đứa trẻ hai tuổi này đã trốn thoát bằng cách núp trong tủ bếp." Hắn dùng móc chỉ vào mặt mình. "Đợi đến khi các ngươi rời đi, Max lập tức tựu gọi cứu viện, kéo theo một hộp thuốc nặng hơn cả trọng lượng của nó... mà giúp ta cầm máu." Vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên mặt hắn, "Fredston... để ta nằm chờ chết từ từ trên boong tàu là sai lầm lớn nhất mà ngươi mắc phải trong đời!"


"Thì ra... Là vậy..." Fredston cúi xuống thì thầm, "Tuy nhiên, đây không thể nói là ta 'tính sai'..." Ánh mắt hắn nhìn về phía Max, "Có bao nhiêu đứa trẻ trên toàn nhân loại có thể làm được điều đó khi mới hai tuổi..."


"Hừ..." Râu Xám không để ý tới lời nói của đối phương, tiếp tục nói. "Fredston, ngươi cho rằng... bằng cách thay đổi bản thân, có thể thoát khỏi quá khứ và sống trong cái gọi là xã hội thượng lưu?" Hắn đột nhiên gầm lên, "Ngươi cho rằng như vậy là không phải trả giá cho những gì mình đã làm trong quá khứ ư!"


"Muốn giết cứ giết, nói nhiều quá." Fredston trả lời, "Đối với những người như ngươi... nếu muốn tiêu diệt ta, cũng chỉ có thể dùng bạo lực." Hắn quay đầu lại liếc nhìn những người khác trong cabin."Ra khỏi cabin này, sẽ không ai tin những gì ngươi nói. Ngay cả khi tất cả mọi người trên con tàu này đến làm chứng cho ngươi, ngay cả khi chính ta tổ chức một cuộc họp báo và nói 'Tôi từng là một tên cướp biển giết người như ngóe'... cũng sẽ không ai tin." Hắn cười chế nhạo, "Ta hoàn toàn có thể thấy trước rằng... sau khi chết, ta sẽ được giới truyền thông miêu tả là 'nạn nhân', thậm chí là 'anh hùng'; mọi người sẽ phát sóng rộng rãi những tác phẩm mà ta đạo diễn để tưởng nhớ. Bọn họ sẽ ca ngợi những thành tựu của ta khi còn sống... Không chừng còn có thể cho ta một cái Nobel Hòa Bình gì đấy... Haha... Còn ngươi, ngươi nghĩ mình là ai hả, Edward? Tất cả những gì ngươi có là một lũ buôn m* t** thô lỗ, ngu ngốc giống như ngươi! Các ngươi chỉ có thể làm những kẻ buôn bán m* t** và cướp biển trong suốt quãng đời còn lại, bởi vì ngươi chỉ có đủ tư cách để làm việc này. Khi còn sống, ngươi bị người khác sợ hãi, khi chết đi, ngươi bị coi thường và lãng quên. Đây là số phận của những người như ngươi..." Hắn quay lại nhìn Max, "Cậu bé, nếu cậu thực sự là thần đồng, hẳn nên biết rõ điều ta nói đều đúng. Tôi khuyên cậu nên rời xa người cha ngốc nghếch của mình càng sớm càng tốt, tìm một gia đình bình thường, học hành nhiều hơn, có lẽ cậu còn có thể..."


PHỐC —


Râu Xám đấm mạnh vào bụng Fredston, cắt ngang lời nói của hắn.



"Đồ khốn nạn, sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo như vậy..." Râu Xám thì thầm, "Đợi đấy... khi ta dọn dẹp hòn đảo này xong, sẽ dùng thiết bị của ngươi để truyền hình trực tiếp cuộc hành quyết của ngươi cho toàn thế giới."


"A..." Fredston vẫn còn thở hổn hển, ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, "Hừ... Để xem... Ta ngược lại muốn xem là ai dọn dẹp ai..."


......


8 giờ sáng, khu vực trung tâm đảo Cannabis.


Lúc này, Phong Bất Giác không biết gì về Dolphin đang ngồi xổm bên bờ suối và súc miệng.


Chỉ trong một giờ vừa rồi, hắn đã hoàn thành hai nhiệm vụ phụ tuyến.


Theo thứ tự là: Bắt sống một con gấu túi mũi lông bằng tay không và Ăn nguyên cả một củ khoai môn sống .


Vì vậy, các thử thách tương ứng "săn một con gấu túi mũi lông" và "Tìm và ăn một loại củ" cũng đã hoàn thành.


Không thể không nói, những nhiệm vụ phụ tuyến này thật đúng là có chút khó. Gấu túi mũi lông (một loài động vật ăn cỏ đã tuyệt chủng ban đầu phân bố ở Queensland, Australia và những nơi khác. Do môi trường sống bị phá hủy và sự săn bắn của con người, loài gấu túi mũi lông Queensland đã tuyệt chủng vào khoảng năm 1900. Nó là một loài động vật ăn cỏ nhưng có trọng lượng chỉ bằng 100 kg) mặc dù là động vật ăn cỏ, nhưng nặng khoảng 50 pound, thân hình cường tráng và móng vuốt sắc nhọn... tất cả những điều này đều mang lại những khó khăn nhất định cho việc săn bắn.


Giác Ca dựa vào thể lực của một người bình thường, với hai điều kiện "tay không" và "bắt sống", chỉ có thể bắt được một con sau khi phế đi sức chín trâu hai hổ. Khi hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, toàn bộ sức lực của hắn đều đã cạn kiệt. May mắn thay, thử thách này là "bắt hay thả đều được", cho nên Giác Ca đã thả con gấu túi nhỏ đi.


Về phần "ăn sống khoai môn" thì khá thuận tiện... Bởi vì nơi Giác Ca bắt được con gấu tình cờ lại nằm cạnh một vài cây khoai môn (gấu túi mũi lông đào rễ cây để ăn và thích kiếm ăn gần lối vào hang của chúng).


Vì vậy, sau khi hoàn thành "nhiệm vụ bắt sống", hắn lấy xẻng quân sự đào một cây khoai môn và trực tiếp bắt đầu "nhiệm vụ ăn sống".


Vì khoai môn có chút độc, nước khoai môn sống có thể dễ dàng gây dị ứng da nên nhiệm vụ này cũng có chút khó khăn. Ngay cả khi chúng ta gạt những yếu tố này sang một bên và chỉ nói về khối lượng và trọng lượng... "một củ khoai môn nguyên chỉnh" cũng bao gồm vài cái lá lớn; cuống lá dài và hẹp; vỏ củ cứng, thô và bản thân củ khá to.


Bất kỳ thứ nào trong số này đều rất khó nuốt, muốn ăn sạch sẽ nhiều thứ thượng vàng hạ cám như, thực sự vất vả và kinh tởm, và đó cũng là một kiểu tra tấn cho cái miệng.



Đương nhiên... Giác Ca thì khác.


Nhưng hắn vẫn cần phải súc miệng, rửa tay và rửa sạch nước khoai môn (nếu để trên da sẽ gây ngứa) trước khi lên đường trở lại.


"Gala, gala, gala... Bah!" Giác Ca lập tức súc miệng, hít một hơi thật sâu, "Hừ... rất tốt, còn lại ba thử thách là xong nhiệm vụ chính tuyến thứ hai." Hắn xoa tay trong nước, "Chắc hôm nay có thể làm xong ba cái còn lại trước khi mặt trời lặn, hừ... sau đó chỉ là công việc sinh tồn... chuyện nhỏ thôi."


Lúc này Phong Bất Giác sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng... chỉ trong vòng một giờ sau khi hắn thực hiện nhiệm vụ này, nhiều tên cướp biển đã đổ bộ lên đảo Cannabis và tiến hành cuộc tìm kiếm "cá lọt lưới" trên đảo.


Hơn nữa, vào lúc này, phía sau hắn có hai tên cướp biển đi tới trong rừng cây...


Xào xạc — Xào xạc —


Cuối cùng, khi hai người kia cách hắn khoảng mười mét, âm thanh chuyển động của họ truyền đến tai Giác Ca.


"Hả?" Giác Ca, luôn cảnh giác, nhận thấy chuyển động kỳ lạ sau lưng, "Thanh âm này... Là con người!"


Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là... có đối thủ nào đó muốn đánh lén mình.


"Mặc dù trên người ta có súng, nhưng ta không thể bảo đảm người khác không có..." Giờ khắc này, Giác Ca nghĩ nhanh chóng, "Lohan có thể mang súng như đạo cụ, vậy không nghi ngờ gì người khác cũng có thể... Ừm... không thể dựa vào đó được..." Nghĩ tới đây, hắn quyết định nhanh chóng rồi bỏ chạy.


Địa hình ven suối tương đối rộng mở, địch tối ta sáng, hiển nhiên bất lợi, cho nên việc đầu tiên Giác Ca làm là lao thẳng vào khu rừng trước mặt.


Ai mà ngờ được... Chưa chạy thì thôi, vừa chạy... Người ta đã nổ súng.


Đoàng đoàng đoàng đoàng —


Những viên đạn theo bước chân của Giác Ca nổ tung trên mặt đất, bắn tung tóe những mảnh vụn.


Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Phong Bất Giác theo bản năng phàn nàn trong lòng: "CMN đây là AK! Âm thanh nghe giống như sử dụng hai khẩu! Chắc chắn là Bin Laden! Chắc chắn là Bin Laden!"


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 629: Tìm Cần Nơi Hoang Dã (25)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...