Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 622: Tìm Cần Nơi Hoang Dã (18)


Như người ta thường nói, đời khó đoán trước được điều gì.


Lúc này Phong Bất Giác đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này.


Sự khó chịu về thể chất không là gì đối với hắn lúc này. Phần th*n d*** của hắn đã ngâm mình trong nước đầm lầy bùn rất lâu, phần thân trên thì hứng trọn cơn mưa rào... Hắn có thể chịu đựng được tất cả những điều này.


Điều hắn không thể chịu đựng chính là sự "thất vọng" về mặt tinh thần, tức là diễn biến của một sự việc vượt xa dự đoán của mình, và cái kết khiến hắn cảm thấy không thể giải thích được...


Ví dụ như "Mist", "1408", "Bag of Bones", vân vân... (Hckt: Đây là tên một số tác phẩm của Stephen King)


Được rồi, ngoại trừ Edgar Allan Poe, Giác Ca cũng có rất nhiều điều muốn nói ​​​​với Stephen King. Hai câu hắn muốn nói với người kia nhất theo thứ tự là: "WTF?" và "Ngươi có thù gì với Maine hả?" (Hckt: Maine là quê và cũng là nơi thường được Stephen King dùng làm nơi xảy ra các sự kiện trong tác phẩm kinh dị của ông.)


Trở lại chuyện chính, điều khiến Giác Ca cảm thấy khó chịu lúc này chính là... Kevin đã chết.


Sau đó... cá sấu Galala cũng chết.


Hơn nữa, hắn lại không biết tại sao...


......


Vài phút trước, khi Kevin lao tới trước mặt cá sấu Galala, Phong Bất Giác vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến kiểu "Dragon Quest".


Kết quả không có...


Sau tiếng gầm mạnh mẽ đó, cá sấu Galala vậy mà lại chọn quay lại và bỏ chạy.


Cảnh tượng này đối với Giác Ca quả thực là không thể tưởng tượng được. Ở thế giới con người, việc này giống như: A, đang học lớp 3 tiểu học, xông vào đánh B, học sinh lớp 3 trung học cơ sở. Khi thấy A đến, B đã cầm dao làm bếp và thực hiện một loạt kỹ năng dùng dao điêu luyện trước mặt đối thủ, sau đó... A không sợ, còn B bỏ chạy...



Loại chuyện này làm gì có chuyện xảy ra trong thế giới động vật?


Lúc ấy Phong Bất Giác liền nghĩ: "Có lẽ nào... Mình đã đánh giá thấp sức mạnh của Kevin? Trên thực tế, sức chiến đấu của hắn vượt xa sức tưởng tượng của ta. Và con cá sấu Galala đó dựa vào bản năng động vật của nó... đã nhạy cảm nhận ra điều đó, cho nên mới chọn chạy trốn?"


Giác Ca nghĩ tới đây thì Kevin đã chạy đuổi theo, nhảy lên lưng cá sấu và dùng chiêu " Camera đập".


Giây tiếp theo, cá sấu Galala xoay người và sử dụng cơ thể nặng hàng tấn của mình ghim Kevin vào đầm lầy.


"Hả?" Phong Bất Giác sau đó lại nghĩ, "Có lẽ nào... Là ta đã đánh giá thấp trí thông minh của Galala? Trên thực tế, trí thông minh của nó vượt xa sự tưởng tượng của ta. Nó cảm thấy rằng mình chắc chắn sẽ bị tổn hại trong một trận chiến trực diện, vì vậy nó giả vờ chạy trốn, tạo điểm yếu, rồi lập tức sử dụng chiêu 'con lật đật lăn' để một kích trí mạng?"


Nhưng vừa nghĩ tới đây, con cá sấu Galala lăn lộn rồi lăn sang bờ bên kia, tiếp tục trốn thoát còn Kevin nhanh chóng đứng dậy khỏi đầm lầy, như không hề hấn gì, nhặt chiếc máy ảnh đã bị nghiền nát thành cục sắt lên và đuổi theo.


"Nà ní!" Giác Ca nhìn thấy cảnh này lạnh lùng, "Thì ra Kevin lợi hại như vậy, xem ra hành động của cá sấu Galala chỉ là một thủ đoạn trì hoãn mà thôi. Kỳ thực nó vẫn sợ Kevin nên nghĩ ra biện pháp này để câu giờ cho bản thân chạy trốn..."


Lõm bõm — Lõm bõm —


Kevin lội qua vũng bùn của đầm lầy và đuổi theo, tạo ra một tiếng động như quấy cứt. Hơn mười giây sau, hắn lại đuổi kịp cá sấu Galala, hơn nữa còn đi thẳng đến trước mặt.


Rầm rầm rầm —


Trong mưa, truyền đến ba tiếng tiếng đập. Đó là âm thanh của một khối sắt (camera) đập vào răng ngoài của cá sấu Galala (má của cá sấu Galala có hai chiếc răng nanh mọc ra ngoài miệng).


Lúc này, cá sấu Galala cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đôi mắt đáng yêu của nó lóe lên tia sáng. Giây tiếp theo, nó há cái miệng đầy máu và cắn vào Kevin.


Cảnh tượng như thể một chiếc ô tô đã mở mui trước kẹp Kevin... và sau khi kẹp xong, phần thân trên của Kevin đã biến mất hoàn toàn. Phần th*n d*** của hắn cũng bất động, chìm xuống nước đầm lầy.


"H... Holy crap!" Tâm trạng của Phong Bất Giác lúc này giống như đang chơi trò nhảy bungee không dây với Xuân Tam Thập Nương* trong thành trì của sơn tặc, lên lên xuống xuống, dục tiên dục tử, "Mạnh vậy thì chạy làm cái quái gì! Một cạp đã xong! OHKO luôn! Kevin căn bản không phải đối thủ nha!" (Hckt: Xuân Tam Thập Nương trong Đại thoại Tây du, hay còn gọi là Yêu nhền nhện, sư tỉ của Bạch Tinh Tinh)


Sau đó, năm giây nữa trôi qua, cá sấu Galala kêu thảm một tiếng... Nó chết rồi.



......


Quay trở lại hiện tại...


 


Đã thay đổi tiến độ nhiệm vụ chính tuyến


Hoàn thành ít nhất sáu thử thách do nhóm chương trình đưa ra, trước mắt tiến độ 1/6


Đã hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến


 


Thông báo hệ thống chứng minh mục tiêu đã chết hoàn toàn.


"Hai tên các ngươi đang chơi ta đúng không..." Phong Bất Giác đứng trên cơ thể của Galala với đôi mắt trống rỗng. "Muốn đồng quy vu tận thì cũng phải logic một chút chứ ... Ai có thể giải thích cho bố được không ... Kể cả nói người với thú kia tự tử vì tình ta cũng tin nha!"


Ầm ầm —


Trong cơn mưa dày đặc và hoang vu này, thứ duy nhất có thể đáp lại hắn chỉ có sấm sét.


"Chậc... Thật sự quá khó chịu ..." Đối với Giác Ca mà nói, Kết quả của việc vừa rồi không quan trọng, điều quan trọng là "tại sao lại có kết quả như vậy". Đáng tiếc, căn cứ thông tin hắn đang có, căn bản không thể suy luận ra chân tướng...


Cho nên hắn không thể không tiếp tục chịu đựng cảm giác "biết chuyện gì đang xảy ra nhưng không biết tại sao".


"Ai... Thôi được rồi..." Phong Bất Giác thở dài và rút con dao từ thắt lưng ra, "Con quái vật này không chết vì Con Dao Nhỏ Thường Ngày Của Bear của ta cho nên đặc hiệu của con dao là vô dụng với nó... Đây là tin tốt." Hắn vừa nói, vừa bắt đầu thu thập da và thịt của cá sấu Galala.


Con quái vật khổng lồ này khác với những con cá sấu thông thường. Da trên lưng nó có sức mạnh như thép và độ dẻo dai đáng tin cậy. Sau khi cắt nó thành từng dải và buộc lại thành một bó, nó sẽ trở thành một bó dây thừng cực kỳ tốt.



Và thịt của nó có thể gọi là mỹ vị nhân gian. Theo thiết lập trong manga, dù chỉ nướng trên lửa mà không nêm chút gia vị nào thì hương vị của nó vẫn không gì sánh bằng, nên được mệnh danh là "thịt cá sấu cao cấp nhất thế giới".


Đây chính là ý nghĩa của "tin tốt" mà Phong Bất Giác muốn nói. Nếu cá sấu Galala chết dưới lưỡi dao của hắn, món ăn ngon đấy sẽ không còn nữa mà chỉ còn lại vị thịt gà...


......


Bên kia, cabin giám sát trên tàu Dolphin.


"Chúa ơi! Người nọ chết rồi à?"


"Còn cần hỏi sao? Anh ta bị cắn làm đôi!"


"Tên này thật sự điên rồi! Hắn cư nhiên lại liên tiếp tấn công cá sấu Galala, đây rõ ràng là muốn chết!"


"Làm sao bây giờ... Đây là lần thứ ba có người chết kể từ khi show bắt đầu... Ta không muốn đối phó với cảnh sát nữa."


"Thật là xui xẻo... Lần thứ nhất miễn cưỡng mới xếp vào loại tai nạn, nhưng cuối cùng vẫn phải bồi thường và thay đổi quy định; Lần thứ hai miễn cưỡng coi là ngộ sát, show bị ép ngừng một quý, lần này..."


"Lần này trái lại khá dễ, chỉ cần đưa những hình ảnh chúng ta quay được nộp cho cơ quan tư pháp thì có thể phán là... một bệnh nhân tâm thần không rõ nguồn gốc đã đột nhập vào địa điểm quay phim và tự sát trước ống kính."


Các nhân viên trong cabin đã nói rất nhiều và họ rất thông cảm với Kevin. Nhưng, với một con người kỳ lạ và kỳ quặc như vậy, bọn họ có chút đồng cảm, nhưng ngoài ra... vẫn nghĩ đến mình, nghĩ đến show sẽ kết thúc như thế nào.


"Bởi vì... lai lịch của hắn không rõ..." Đột nhiên, giọng mạnh mẽ của Fredston lại vang lên, "Vậy chúng ta... cứ coi như hắn chưa từng đến đây... Không được sao?"


Lời của hắn trôi qua như một cơn gió lạnh, khiến mọi người có mặt run rẩy. Về cơ bản ai nghe câu này cũng hiểu ngay ý Fredston, nhưng không ai dám tiếp lời...


"Không ai nói gì à?" Sau khi đợi một lúc, Fredston nói tiếp, "Vậy thì không ai có ý kiến." Hắn nói, sau đó ngồi dậy khỏi ghế và đi đến bảng điều khiển, "Được rồi, để ta tự... xóa đoạn video đó."


......



Trong khi đó, cách đảo Cannabis ba hải lý về phía đông.


Một chiếc tàu ngầm đang từ từ tiến lên dưới nước, tiếp cận hòn đảo hoang trong mưa.


Trong phòng chỉ huy của tàu ngầm có một người đàn ông chột mắt mặc áo gió màu xanh lam. Hắn đang đối mặt với radar với vẻ mặt hung dữ.


Người đàn ông này nhìn khoảng 45 tuổi, mái tóc dài màu xám luộm thuộm, dưới mũi có hai bộ râu màu xám trải ngang. Hắn đeo một miếng bịt mắt màu đen trên mắt phải, có in hình cướp biển (một hộp sọ màu trắng và hai chiếc xương trắng bắt chéo); trên cổ tay phải không có bàn tay, thay vào đó là một cái móc sắt, và bàn chân trái cũng không mang giày, vì phần bên dưới bắp chân... là một chiếc cọc gỗ thuôn nhọn.


"Tại sao lại có một con tàu ở đó?" Râu Xám nhìn vào radar và hét lên, "Đó là ai? Từ Cục Kiểm soát m* t** Hàng hải?" Giọng nói của hắn ngày càng cao hơn, và giọng nói khàn khàn của hắn hoàn toàn trái ngược với Kevin, "Nguy rồi! Chắc chắn chúng đã phát hiện ra 'kho báu' mà ta giấu trên đảo! Chúng ta phải giết chúng! Ngư lôi! Chuẩn bị ngư lôi nhanh lên!"


Mặc dù hắn hét lên nhưng cả đoàn nhìn nhau và không ai có hành động gì.


Hiển nhiên những người này đã quen với cảnh tượng tương tự, bọn họ đều biết mệnh lệnh của thuyền trưởng không đáng tin cậy mấy...


"Cha, con nghĩ không cần thiết phải vội vàng sử dụng ngư lôi." Râu Xám còn chưa nói xong, một giọng nói trẻ con vang lên từ phía sau không xa, "Không nói đến việc chúng ta không thể xác nhận danh tính và mục đích của đối phương... Ngay cả khi thực sự là Cục Kiểm soát m* t** Hàng hải, chúng ta cũng không nên tấn công một cách hấp tấp...bởi vì có thể không phải tất cả họ đều có mặt trên tàu, nếu chúng ta cảnh báo kẻ thù, chúng ta sẽ rơi vào tình thế kẻ thù ở trong bóng tối và chúng ta ở ngoài sáng."


Người lên tiếng lại là một cậu bé, nhìn qua chỉ 11-12 tuổi, khuôn mặt khá trắng trẻo.


"Con trai... Gọi ta là thuyền trưởng." Nghe vậy, Râu Xám cúi xuống nhỏ giọng nói với con trai.


"Ai..." Cậu bé trợn trắng mắt, thở dài, "Được rồi... Thuyền trưởng, ta có ý kiến ​​này. Hay là... Đầu tiên chúng ta tìm một nơi đổ bộ ở bên kia hòn đảo, sau đó phái một đội người đi dò xét tình hình con tàu. Nếu đó thực sự là người của Cục Quản lý m* t** thì tính sau." Hắn nhún vai, "Nhưng... theo suy đoán của ta, đây có lẽ chỉ là một chiếc tàu du lịch bình thường đóng neo trên đảo này để tránh thời tiết xấu. Khi cơn bão dịu đi, họ sẽ tự mình rời đi."


"Ừm..." Thuyền trưởng Râu Xám mỉm cười nhìn đứa con thiên tài của mình, sau đó ngẩng đầu lên cao giọng nói: "Các ngươi có nghe thấy thuyền phó nói gì không?"


"Vâng, thưa thuyền trưởng." Thuyền viên trong phòng điều khiển đồng thanh trả lời.


Một phút trước, họ như bị điếc trước lệnh "phóng ngư lôi" của thuyền trưởng; nhưng bây giờ... ngay khi thuyền phó lên tiếng, thủy thủ đoàn cứ như lấy lại được thính giác ngay lập tức.


Râu Xám lắc thân trên, nâng móc sắt trong tay phải lên: "Vậy còn chờ gì nữa! Đi thôi!"


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 622: Tìm Cần Nơi Hoang Dã (18)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...