Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 603: Buổi Hẹn (Hạ)


"Ta không nhìn thấy bất kỳ nỗi buồn nào trên khuôn mặt của ngươi..." Phong Bất Giác nói.


"Ta chỉ nhìn thấy vết cà phê chưa lau trên mặt ngươi." Nhược Vũ nói, đưa tay ra dùng khăn giấy lau má trái cho Giác Ca.


"Ah, cám ơn." Phong Bất Giác giữ đầu và trả lời.


"Đừng hiểu lầm." Nhược Vũ mặt không biểu cảm tiếp tục, "Ta chỉ là mới để ý thấy sau khi hất cà phê vào ngươi, có rất nhiều người nhìn vào đây, cho nên ta phải làm bộ một chút, cho ngươi xuống đài mà thôi."


"Ah... Chuyện đó à, ngươi nghĩ nhiều rồi." Phong Bất Giác mỉm cười nói, "Thật ra, từ lúc chúng ta bước vào cửa hàng này, đã có rất nhiều người nhìn vào, tất cả đều là do vẻ ngoài của ngươi, không liên quan gì đến việc ngươi hất cà phê vào ta."


"Ta thực sự xin lỗi vì lớn lên như vậy..." Nhược Vũ nói xong, liền thu tay về.


"Không chỉ là ngoại hình, dáng người còn..." Phong Bất Giác trêu, hạ ánh mắt xuống.


"Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta cách một lớp quần áo như vậy, có thú vị không?" Nhược Vũ trừng mắt Giác Ca nói.



"Thú vị chứ." Phong Bất Giác đùa, "Nhưng... xét theo giọng điệu của ngài, ngài có ý tưởng nào 'thú vị hơn' sao?"


"Có đó." Nhược Vũ đáp: "Móc mắt, thiến hóa học các loại... đều là ý kiến ​​hay."


Phong Bất Giác nghe vậy, nụ cười của hắn càng đậm hơn: "Ha... ngươi có nhận ra rằng giọng điệu của ngươi lúc này rất giống ta không."


"Ha... Nực cười, sao ta có thể..." Vẻ mặt Nhược Vũ cứng đờ khi nói lời này, bởi vì cô chợt nhận ra giọng điệu nửa câu vừa rồi của mình quả thật rất giống Giác Ca.


"Thấy chưa." Phong Bất Giác nhún vai nói, "Ta đã để ý thấy trong kịch bản vài ngày trước... Trước kia ngươi tranh luận với ta, tuy rằng lời nói của ngươi sắc bén, nhưng giọng điệu có chút thiếu sót; Nhưng hôm nay... ngươi thật sự nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người." Hắn đứng lên nhích lại gần, "Và ngươi chỉ làm điều này khi nói chuyện với ta. Hoặc khi chúng ta ở một mình."


Còn chưa nói xong, Nhược Vũ đã rơi vào im lặng.


Trọn vẹn một phút sau...


"Bồi bàn!" Nhược Vũ đột nhiên quay người lại, gọi người phục vụ gần nhất.


Người phục vụ là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, hắn đã để ý tới hai kẻ điên ở bàn này rồi... Một người đang cười, một người lạnh lùng, trò chuyện, hất cà phê, sau khi hất xong hai người vẫn giữ vẻ mặt cũ, tiếp tục nói cười...



Nhưng Nhược Vũ lại thô lỗ ngắt lời hắn: "Lấy thêm hai ly cùng loại, cảm ơn." Cô nói rất nhanh, nghe có vẻ hơi tức giận.


"Được." Người phục vụ trả lời sau, nhanh chóng lấy ly của hai người này rồi chạy.


"Haha..." Giác Ca liếc nhìn cậu em đang sợ hãi bỏ chạy, sau đó quay lại nhìn Nhược Vũ, cười nói, "Hình như... có người thẹn quá hoá giận rồi."


"Không thể phản bác." Nhược Vũ thấp giọng nói, "Có chút bực mình."


"Thay vì nói bực mình..." Phong Bất Giác nói, "Chủ yếu vẫn là cảm thấy xấu hổ..."


"Chút nữa cà phê bưng lên sẽ nóng." Nhược Vũ vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Giác Ca, "Cho nên ngươi tốt nhất nên kiềm chế sự hưng phấn trong mắt đi."


"Được rồi ~" Giác Ca vừa nói xong liền thay đổi sắc mặt, lập tức bày ra thái độ thờ ơ thường ngày. "Chuyện này ta sẽ không đề cập nữa, ngươi tự để ý đi... Đương nhiên, nếu ngươi không sửa được thì ta cũng không phiền đâu."


"Hừ..." Nhược Vũ không trả lời mà chỉ thở dài với vẻ mặt không vui.


Bởi vì tức giận, một màu đỏ thẫm leo lên đôi má trắng trẻo của cô.



"Hô..." Lại là một hồi im lặng, Nhược Vũ tựa hồ đã hạ quyết tâm "Hôm nay ăn tối xong đừng vội rời đi. Ghé nhà ta một chuyến..."


Không đề cập đến phản ứng của Phong Bất Giác như thế nào, ngay khi Nhược Vũ nói điều này, người phục vụ vừa vặn mang cà phê đi đến bàn của họ.


"Cà phê đây ạ." Vẻ mặt và động tác của thiếu niên rõ ràng có chút cứng ngắc, nhanh chóng đặt hai tách cà phê mới xuống, sau đó trong nháy mắt biến mất, như thể nghe thấy điều gì đó không nên nghe.


"Ghé nhà... ngươi?" Phong Bất Giác ra vẻ bình tĩnh trả lời, vừa nói vừa làm ra vẻ rất thoải mái và thản nhiên, đưa tay cầm một tách cà phê trước mặt, nhưng bàn tay hơi run run của hắn đã tạo ra âm thanh leng keng tần số cao giữa đáy cốc và đĩa, lập tức lộ ra nội tâm bối rối.


"Có một thứ... Ta muốn đưa cho ngươi." Nhược Vũ lúc này mới hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.


"Ừ..." Giác Ca cầm ly cà phê, hồi lâu không nhúc nhích, "Ba mẹ ngươi không có ý kiến gì hả?"


"Liên quan gì đến bọn họ?" Nhược Vũ trả lời, "Hơn nữa, phòng của ta không cùng tầng với phòng của họ, nếu lặng lẽ theo ta lên đó, có thể họ còn không biết ngươi đã tới."


"Thứ mà phải vào phòng ngươi mới có thể xem ư..." Giác Ca đổ mồ hôi lạnh.


"Đúng vậy." Nhược Vũ lại rất bình tĩnh đáp lại.



Trong mắt Nhược Vũ lóe lên thứ gì đó: "Nói ở đây..." Giọng nói lạnh lùng của cô có chút xấu hổ, "... không tiện lắm..."


"Này!" Phong Bất Giác hét lên trong lòng, "Diễn biến quái gì thế này! Nhìn không giống diễn... Cái gì chạy trong đầu ngươi từ khi bị ta trêu đến lúc nói 'ghé nhà ta' vậy!"


Bên kia, Nhược Vũ tiếp tục nói: "Ừm... Nói đúng ra thì đó là đồ của ngươi, ta đã giữ nó cho ngươi nhiều năm rồi, ta nghĩ đã đến lúc nên đưa nó cho ngươi..."


"Phụt —" Phong Bất Giác trực tiếp phun ra một ngụm cà phê, may mắn thay, hắn không có phun lên mặt Lê Nhược Vũ mà là xuống sàn nhà bên cạnh.


"Này... Ngươi đang làm gì vậy..." Nhược Vũ không suy nghĩ nói.


"Khụ khụ... khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Phong Bất Giác thật sự bị sặc, hắn ho kịch liệt một hồi, sau khi lấy lại hơi thở mới nói: "Không... không có gì..." Hắn dừng lại một chút, "Lại nói... Tại sao ngươi chợt nhớ là cần đưa cho ta... thứ đó..."


"Cũng không thể gọi là chợt nhớ." Nhược Vũ nói, "Ta đã muốn đưa nó cho ngươi từ nhiều năm trước, nhưng chưa có cơ hội. Lần đầu tiên gặp ngươi ở Thiên Đường Kinh Hãi, ta cũng đã có ý định trực tiếp đưa cho ngươi, nhưng sau đó do dự một chút và hoãn lại cho đến bây giờ."


Từ đầu đến cuối, cô ấy nói với giọng điệu bình thường... nhưng Phong Bất Giác đã hoàn toàn bị sốc.


"A... Haha..." Khóe miệng Giác Ca giật giật, cười khan vài tiếng, "Được rồi... Ngươi đã có giác ngộ này thì ta đây phụng bồi tới cùng..."


 


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 603: Buổi Hẹn (Hạ)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...