Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 595: Xích Và Thanh


Hai cái bóng lao nhanh từ trên trời và rơi xuống đất.


Giây tiếp theo, hai luồng ánh sáng dữ liệu hình lốc xoáy gầm lên bầu trời, giống như hai con rồng trắng đang nhảy múa.


Đây là một khung cảnh kỳ lạ chỉ có thể nhìn thấy ở thế giới bên trong, đây cũng là lần đầu tiên Phong Bất Giác và Lê Nhược Vũ nhìn thấy khung cảnh như vậy.


"Ừm... Thì ra là thế." Khi một vài luồng dữ liệu màu đen lóe lên trong mắt, Giác Ca đã nhìn thấu nguyên lý của hiện tượng này, vì thế hắn nhẹ giọng thì thầm, "Dưới ảnh hưởng của năng lượng, bầu không khí ở đây sẽ tạo ra hiệu ứng thị giác tương tự như phản ứng hóa học..."


"Nói cách khác..." Nhược Vũ nói tiếp, "Khi ở đây diễn ra những trận chiến cấp cao, khung cảnh sẽ rất huy hoàng?"


"Không chỉ huy hoàng, mà còn rất ngầu nữa." Giác Ca cười trả lời.


Khi họ đang nói chuyện, ánh sáng trắng ở phía xa dần dần tiêu tan.


Trong luồng ánh sáng, hai bóng người nhỏ nhắn xuất hiện...


Đánh giá từ vẻ ngoài, đó là hai cô gái châu Á nhỏ bé. Họ đều khoảng mười tuổi, một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ xanh. Phong cách trang phục của họ rất đặc biệt, tạo cho người ta ấn tượng về những bộ đồng phục chiến đấu có dây buộc phiên bản trẻ em...



"Diễn Sinh Giả?" Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời mà đến, nhỏ giọng nói với Giác Ca.


"Ừ..." Phong Bất Giác lập tức đáp, "Hơn nữa đều là cấp hai."


Giác Ca quan sát hai người từ cấp độ dữ liệu và nhìn thấy hai luồng sáng.


"Có cần đề phòng không?" Nhược Vũ lại hỏi.


"Đương nhiên cần." Phong Bất Giác trả lời, "Lúc nào cũng cần..."


Hắn còn chưa nói xong thì hai Diễn Sinh Giả đã di chuyển, vừa đặt chân đã lướt trên mặt đất, lao về phía Giác Ca và Nhược Vũ.


"Không nói hai lời đã tấn công ư..." Giác Ca thấy thế thì thầm.


"Vậy thì không còn cách nào." Sắc mặt Nhược Vũ trầm như nước, trong khi nói, đã cầm Phong Thánh trong tay.


Thái độ của họ rất bình tĩnh và thận trọng, sẵn sàng cho đòn tấn công bất ngờ.


Nhưng hai Diễn Sinh Giả này không thực hiện bất kỳ hành động tấn công nào, họ chỉ tiến tới phía trước các người chơi ba mét với tốc độ đáng kinh ngạc, sau đó đứng yên và không đến gần nữa.



Hắn không hỏi tên hai người này vì hắn đã trực tiếp "nhìn thấy" mã tên của họ: D2-Xích và D2-Thanh. (Hckt: Xích là đỏ, Thanh là xanh)


"Ta phát hiện ở gần có một số dữ liệu lạ nên đến xem." D2-Xích nghiêng đầu, vẻ mặt và giọng điệu rất ngạo mạn trả lời, "Sao? Ngươi có ý kiến hả?"


"Ôi ~ còn rất thái độ nữa." Giác Ca lẩm bẩm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh trả lời: "Không có, thích thì cứ xem."


"Tường lửa màu đen của ngươi thật kỳ lạ." D2-Xích lập tức nói tiếp, "Lại có thể chặn tín hiệu quét của ta ở tầng ngoài cùng?"


"Haha... Vậy sao..." Giác Ca ngượng ngùng cười và nói nhảm.


Kỳ thật trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng: "Hừ... Không đột phá được mới là may mắn đấy. Nếu thành công xâm nhập tường lửa bên ngoài và bắt đầu quét như V1-Chiến Thần... thì không thể tránh việc bị ta cắn trả rồi."


"Các ngươi là người chơi?" Sau khi D2-Xích quét Giác Ca nhưng không thành công, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Nhược Vũ. Lần này, cuối cùng cô cũng đọc thành công dữ liệu liên quan.


"Đúng, chúng ta là người chơi." Phong Bất Giác tiến về phía trước nửa bước, nghiêng người đứng ở trước người Nhược Vũ, rất quyết đoán thừa nhận.


"Ôi —" Nghe xong, D2-Xích lập tức lộ ra vẻ mặt do dự. Suy nghĩ mấy giây, cô quay đầu lại nói với D2-Thanh bên cạnh: "Chúng ta có nên giết bọn họ không?"


"Cậu quyết định đi." D2-Thanh trả lời câu hỏi bằng giọng điệu thờ ơ.



"Vậy thì..." D2-Xích dùng ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng chạm môi dưới, chớp đôi mắt to ngấn nước, tựa hồ đang suy nghĩ.


"Này này..." Phong Bất Giác chen vào, "Các ngươi không có lập trường hả? Sao cứ như coi thường mạng sống con người dựa trên tâm trạng vậy?"


"Hả?" D2-Xích ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Khi gặp Diễn Sinh Giả trong kịch bản, các ngươi có thể tùy tâm trạng mà chọn giúp hoặc giết chúng ta. Vậy khi chúng ta gặp người chơi ở thế giới bên trong, vì sao không thể tùy theo tâm trạng mà chọn quyền sinh sát?"


"Ừm..." Lúc này, Giác Ca thật sự bị hỏi khó rồi.


Nhược Vũ lập tức nhìn D2-Xích bằng ánh mắt khích lệ: "Ngươi nói có lý, hắn không phản bác được."


"Này! Thái độ hả hê của ngươi là sao vậy?" Phong Bất Giác quay đầu lại hô.


"Được!" Vài giây sau, D2-Xích giơ lòng bàn tay trái lên trước ngực, tay phải nắm lại, gõ nhẹ vào tim trái, thì thầm, "Quyết định rồi!"


"Ồ ~" Phong Bất Giác quay lại và nhảy ra xa hai mét trước khi nghe thấy đối phương quyết định gì, sau đó lập tức tạo dáng và thực hiện chiêu thủ đặc trưng của Hoàng Phi Hồng, "Ngươi muốn như thế nào?"


"Không giết các ngươi." D2-Xích nói tiếp.


Những lời này khiến Giác Ca cảm thấy nhẹ nhõm.



Nghe vậy, Phong Bất Giác lại không nói nên lời ... Mặc dù hắn cũng biết hầu hết các Diễn Sinh Giả cấp hai đều đã có những tính cách độc lập và khác biệt (ví dụ như Xích Thiết, Lăng Phong, Thiểm Diệu, Mộc Huyết Lan, vân vân), nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp loại nít ranh vui buồn thất thường kiểu này.


"Được." Giác Ca còn chưa đáp, Nhược Vũ đã tiến lên hai bước và đưa tay ra cho đối phương, "Lần đầu gặp mặt, ta là Tự Vũ Nhược Ly."


"Ah... Sao mấy người chơi các ngươi đều có tên kỳ lạ như vậy." D2-Xích vừa bắt tay Nhược Vũ vừa trả lời, "Ta là D2-Xích." Cô dừng lại một chút, nhìn về phía người bạn ở bên cạnh, cũng giới thiệu, "Đó là D2-Thanh."


"Kẻ có tên trộn lẫn giữa chữ và số lại dám nói ID của người khác kỳ quái..." Phong Bất Giác không cắt ngang mà chỉ thầm phàn nàn trong lòng.


"Ồ, rất vui được biết các ngươi." Nhược Vũ trả lời.


"Ai... Sao cũng được..." D2-Thanh vẻ mặt ủ rũ, luôn tỏ ra bơ phờ, "Cứ để Xích quyết định là được rồi..."


"Haha..." D2-Xích mỉm cười, "Vậy từ giờ chúng ta sẽ là bạn."


Theo một nghĩa nào đó, D2-Xích thực sự là một Diễn Sinh Giả rất đáng sợ... Một suy nghĩ ngẫu nhiên và vội vàng có thể thay đổi cách hành xử của cô ấy. Điều này thực sự giống với hành vi khó nắm bắt của Phong Bất Giác.


"Được rồi..." Đến lúc này, Phong Bất Giác chỉ có thể tương kế tựu kế, hắn nhìn D2-Xích nói, "Chúng ta là bạn rồi thì nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không..." Phản ứng của hắn khá nhanh, "Ngươi có thể đưa chúng ta đi chỗ này được không?"


"Đi chỗ nào?" D2-Xích hỏi.


"Ừm..." Phong Bất Giác do dự một chút rồi trả lời, "Thiên Đường LJN."


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 595: Xích Và Thanh
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...