Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 581: Công Ty Điện Lực Quái Vật (1)
“Này này... Vừa mới vào thôi mà...” Phong Bất Giác thì thầm trong lòng, “Nhưng... Đã là kịch bản đoàn đội độ khó ác mộng, vừa vào liền có death flag xuất hiện cũng không có gì lạ...”
“Đoán ~ xem ~ ta là ai ~” Giọng nói đó lại lặp lại, như đang chờ phản ứng của Giác Ca.
“Giọng nói này rất lạ, chắc chắn không phải người quen... Nên làm gì đây...” Phong Bất Giác không vội trả lời, hắn biết càng vào những lúc thế này thì càng phải bình tĩnh, “Theo kích thước của lòng bàn tay, xét theo độ thô ráp và âm thanh của giọng nói... đây hẳn là một thiếu nữ. Nếu đây là kịch bản có chủ đề siêu nhiên thì hẳn là một ma nữ...”
“Đoán ~ xem ~ ta là ai ~” Đối phương lại nói câu này, lần này giọng điệu gấp gáp hơn một chút.
“Không thể đoán được tên hay danh tính, ta mới vào kịch bản nên không có manh mối gì. Hơn nữa, kịch bản này thậm chí còn không có CG hay phần giới thiệu... Cho nên dù có đoán thế nào thì cũng sai...” Phong Bất Giác vẫn không trả lời và tiếp tục suy nghĩ, “Nên câu giờ… hay dứt khoát dùng vũ lực để thoát ra đây...”
“Đoán xem ta là ai!” Giọng nói phía sau ngày càng ồ ồ, dần dần đã mất đi kiên nhẫn.
“Ah ~ đúng rồi, không biết những người khác thế nào rồi.” Phong Bất Giác vẫn không để ý tới đối phương, mặc dù bị che mắt nhưng cũng không ngăn cản hắn mở menu trò chơi lên kiểm tra, “Ừm... Đến hiện tại, vẫn chưa có ai bị giết...” Hắn xác nhận năm người đồng đội trong cột đội theo thứ tự là: Uổng Thán Chi Tự Vũ Nhược Ly Bi Linh Tiếu Cốt Quyện Mộng Hoàn và Tham Lang , “Chỉ là không biết liệu họ có gặp hoàn cảnh giống ta không...”
Cuối cùng, người sau lưng Giác Ca không nhịn được nữa, cô gần như gầm lên: “Đoán — xem —”
“Đoán con mẹ ngươi!” Phong Bất Giác hét lên và cắt ngang đối phương. Hắn còn hét to hơn cả chủ nhân của đôi tay đó, vừa hét vừa nắm lấy cổ tay của kẻ ở phía sau và ném qua vai.
“Ah —” Người bịt mắt Giác Ca không ngờ sẽ có diễn biến như vậy. Thế là trong tiếng hét, cô bay ra ngoài và đập vào tường.
Cùng lúc đó, Phong Bất Giác đã khôi phục thị giác và nhanh chóng quan sát môi trường xung quanh. Hắn phát hiện mình hiện đang ở trong một căn phòng hình vuông rộng bảy mét vuông. Trong phòng trống rỗng, không có đồ đạc hay đồ vật gì, ngay cả cửa và cửa sổ cũng đều không có. Tuy nhiên, có rất nhiều biểu tượng kỳ lạ được vẽ trên sáu bức tường của căn phòng, tỏa ra ánh sáng xanh mờ nhạt để thắp sáng không gian nhỏ bé này.
“Ừm... Chị gái này.” Phong Bất Giác chỉ mất hai giây để nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó ánh mắt rơi vào người phụ nữ vừa mới đứng dậy từ mặt đất. “Tạo hình này của cô... chắc không phải là muốn nói... mình là Sadako đâu nhỉ?”
Lý do Giác Ca hỏi điều này là vì con quái vật này cơ bản rất giống Sadako... Cô ấy mặc đồ trắng và có mái tóc dài che mặt, sau khi đứng dậy, cô ấy không đứng vững, thay vào đó, cô ấy cúi người xuống, dùng tay làm móng vuốt, di chuyển một cách kỳ quái, từng bước một chậm rãi tiếp cận.
“Ô...” “Ma nữ” không nói thêm gì nữa, chỉ là chậm rãi tới gần. Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên với một tiếng rên khàn khàn, để lộ khuôn mặt đáng sợ..
Nếu là Tiểu Thán, hắn có thể sẽ run lên vì sợ hãi trước cảnh tượng này, cho dù không run bần bật thì mức độ sợ hãi cũng có thể tăng lên 80%.
Nhưng hiện tại người đang đứng ở đây chính là Phong Bất Giác...
“Ngươi đang dùng mặt để trả lời câu hỏi của ta sao?” Phong Bất Giác không nghĩ nhiều, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thẳng đối phương nói.
“Ah!” Ma nữ vẫn chưa bỏ cuộc, cô đột nhiên đưa mặt lại gần thêm một chút.
BỐP ~
Giác Ca tát thẳng vào mặt cô: “Xong chưa? Có gì thì nói mau lên!”
Ma nữ không ngờ chuyện này sẽ xảy ra... Cô không có chút đề phòng nào bị tát, loạng choạng lùi lại vài bước, suýt ngã.
Vài giây sau, cô che mặt lại, nhìn Giác Ca bằng ánh mắt ai oán, cao giọng hét lên, “Ngươi điên hả!”
“Còn hỏi nữa?” Phong Bất Giác đút tay vào túi và nói với giọng tất nhiên, “Hai ta không quen không thân, mắc mớ gì ngươi lại đi che mắt ta rồi kêu ta đoán ngươi là ai? Còn cmn vặn vẹo thân hình quyến rũ của mình và ưỡn ẹo trước mặt ta... Ngươi muốn làm gì? Thấy ta đẹp trai nên muốn sàm sỡ đúng không?”
Ma nữ nghe vậy sửng sốt: "Ai muốn sàm sỡ ngươi! Ta là ma! Ma đó! Ta đang dọa ngươi!”
“Ai ~ Sao không nói sớm.” Phong Bất Giác dang hai tay ra, “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Nhìn thấy thái độ thoải mái và thư giãn của Giác Ca, ma nữ dứt khoát đứng thẳng dậy, vén tóc lên , nhìn Phong Bất Giác với vẻ mặt bình thường và nói: “Ngươi rốt cuộc có phải người không? Sao có thể bình tĩnh đến vậy? Ah... Ta biết rồi... đồng nghiệp phải không? Nói! Sao ngươi vào đây được? Tới phá miếng cơm của người khác sao? Ta cho ngươi biết, Freddy ở đây để hỗ trợ chúng ta đấy! Đã bao giờ nghe tới boss của A Nightmare on Elm Street chưa?”
“Ồ, là tên ** d*m có phong cách ăn mặc tồi tệ đó.” Phong Bất Giác bình tĩnh châm biếm.
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi...” Ma nữ lui ra phía sau vài bước, “To gan!” Cô quay đầu lại hét lớn: "Bảo vệ! Có một kẻ không phải con người lẻn vào phòng hù dọa để phá!”
Sau khi cô hét lên, khoảng một phút sau, trên một bức tường của căn phòng xuất hiện ba dải ánh sáng màu xanh lá cây, chỉ trong chốc lát, một cánh cửa ánh sáng được hình thành.
Ù ù —
Sau hai tiếng động lạ, cánh cửa “tan chảy” mở ra như miếng thạch, một Predator (Sinh vật hư cấu, một chủng tộc ngoài hành tinh có nền văn minh cao trong Star War, bề ngoài gần giống hình người, nhưng có răng nanh và móng vuốt, cao lớn, khỏe mạnh và uy lực) từ cửa bước vào .
“Có chuyện gì?” Sau khi Predator bước vào phòng, hắn lần lượt nhìn ma nữ và Giác Ca rồi mới hỏi. Giọng điệu phát ra từ miệng hắn là một ngôn ngữ rất kỳ lạ, gần giống với ngôn ngữ của động vật, cũng may chức năng dịch của hệ thống đã chuyển nó thành những từ mà Giác Ca có thể hiểu được.
“Chuyện gì? Câu đó phải là ta hỏi ngươi đấy!” Ma nữ vẻ mặt không vui chỉ vào Phong Bất Giác, “Tên này căn bản không phải người, không biết tại sao lại bị truyền tống vào! Hừ... Bọn mọt sách ở bộ phận kỹ thuật lại ăn mảnh nữa hả?”
“Này! Em họ ta làm ở bộ phận kỹ thuật đấy.” Predator nói, “Nói gì để ý một chút.”
“Được ~ được rồi...” Ma nữ khoanh tay đứng dựa vào tường, từ đâu đó lấy ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa, châm cho mình một điếu, “Phu — tóm lại, mau mang người này đi đi! Bà đây vẫn chưa hoàn thành KPI tháng này, lại gặp chuyện tồi tệ như thế này thật khó chịu.”
Predator nhún vai, đi đến trước người Giác Ca, cúi đầu nhìn hắn nói: “c** nh* nghe chưa? Giờ tự giác đi theo ta, hay để ta khiêng ngươi ra ngoài?”
Phong Bất Giác đánh giá đối phương một phen rồi mới trả lời: “Ừm... Vậy để ta tự đi.”
Hắn nói xong, liền sửa cổ áo, đi về phía cửa.
Mà anh bảo vệ Predator thì chăm chú nhìn hắn, cũng theo hắn rời khỏi phòng.
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 581: Công Ty Điện Lực Quái Vật (1)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 581: Công Ty Điện Lực Quái Vật (1)
