Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 553: Vòng Đời Cá Hồi


Sau giờ nghỉ, quá trình ghi hình lại tiếp tục.


Trong mười phút này, tổng đạo diễn Phỉ Nhiên đã nghĩ ra một ý tưởng hay khác. Hắn quyết định để dành phần thứ hai của phần hỏi đáp cho vòng tính điểm cuối cùng. Trong trường hợp này... cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì cắt đứt đoạn này cùng với một nửa lời nhận xét trước đó của Oscar là được.


“Được rồi, cảm ơn các thí sinh vì những câu trả lời tuyệt vời." Oscar tiếp tục phát biểu phần trước khi bị gián đoạn, “Sau khoảng thời gian này, ban giám khảo chuyên môn của chúng tôi cũng đã đưa ra kết luận. Hiện tại, chúng tôi đã trực tiếp cộng xếp hạng của các tuyển thủ ở vòng đầu tiên ‘Hạ Bút Thành Văn’ và vòng thứ hai ‘Thần Lai Chi Bút’ và liệt kê bảng xếp hạng. Mọi người...xin hãy nhìn vào màn hình lớn. "


Oscar vừa nói vừa giơ tay chỉ vào màn hình lớn ở một bên sân khấu, ống kính của camera chính cũng di chuyển tới.


Trên màn hình, bút danh của bảy nhà văn được liệt kê từ trên xuống dưới, trước bút danh của mỗi người có một chữ số. Nội dung cụ thể như sau: 1. Dạ Hỏa, 2. Tướng Cướp, 3. Chainsaw Rose, 4. Soda, 5. Gió Xuân Cải Cách Thổi Khắp Địa Cầu, 6. Yamcha, 7. Bất Giác.


“Chà... xong rồi đúng không...” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Vòng đầu tiên, bảng xếp hạng không công bố vị trí thứ 1 2 4 6, còn ở vòng thứ hai này, sau khi thêm phần chấm điểm của ban giám khảo ở hậu trường, trong trường hợp này... việc khán giả bỏ bao nhiêu phiếu thực sự không quan trọng. Có lẽ trong khoảng thời gian này, các số liệu mở có liên quan như số phiếu bầu và dữ liệu phần trăm đã được hoàn thành nên bảng xếp hạng đã được tiết lộ một cách tự tin…”


“Bên trên là thứ hạng của từng người chơi trong cuộc thi hồi sinh. Điều này có phù hợp với suy đoán của các bạn không...” Oscar nói với máy quay, "Đương nhiên, đây không phải là thứ hạng cuối cùng. Bởi vì...”


Nói đến đây, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên mờ đi, một chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống, tập trung vào Oscar.


“... Chúng ta vẫn còn vòng chung kết của cuộc tranh tài này.” Oscar tiếp tục nửa câu nói đầu tiên và giơ tay chỉ vào máy quay. “Vòng thứ ba - Vẽ Rồng Điểm Mắt!”


Oscar ngay lập tức đọc quy tắc của hiệp thứ ba.


Cũng giống như lần trước Giác Ca đến thi đấu, quy tắc hoàn thiện vẫn không có gì thay đổi. Ban chương trình sẽ ngẫu nhiên (bây giờ có vẻ không hẳn là ngẫu nhiên) gửi cho mỗi người viết một phong bì, trong phong bì có một xấp giấy A4. Có một cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thành khoảng 100.000 từ được in trên những tờ giấy này. Kèm theo đó là bản tóm tắt chung về tình tiết hiện tại của cuốn tiểu thuyết được nhóm biên tập "Tôi Là Nhà Văn" tóm tắt, bao gồm các nhân vật, bối cảnh, cốt truyện chung, v.v. Người viết có tổng cộng chín mươi phút để đọc dàn ý, văn bản và viết phần kết cho tiểu thuyết.


Ý tưởng cơ bản của vòng này là...hiểu được dàn ý chung càng nhanh càng tốt, sau đó làm quen với phong cách viết của tác giả gốc thông qua văn bản. Sau đó bắt chước phong cách viết này và viết một chương cuối cùng hợp lý sau chương cuối cùng hiện có.


Công bằng mà nói thì đây thực sự là vòng khó nhất. Phần thi “Hạ Bút Thành Văn” trước đây là về kỹ năng viết, phần thi “Thần Lai Chi Bút” là về sự sáng tạo, nhưng vòng thứ ba này... kiểm tra nhiều hơn hai kỹ năng đó.


Trong thời gian có hạn, người viết phải đọc, hiểu, suy nghĩ, viết nhanh, tốt, mấu chốt là... văn phong phải giống với tác giả gốc.


Hoàn thành bài viết của ai đó có lẽ là điều khó khăn nhất, chưa kể đến ví dụ cực đoan như Hồng Lâu Mộng... Đó là một cuốn tiểu thuyết có lối viết tầm thường và sức sáng tạo trung bình, ai có đủ tự tin để tiếp tục nó một cách đàng hoàng? Ngay cả tác giả nguyên tác cũng không thể viết được nữa, nếu yêu cầu tiếp tục viết mà không để lại bất kỳ dấu vết nào như thể đó là tác phẩm gốc thì điều đó còn khó hơn lên trời.


Vì vậy, chúng ta phải có thái độ bao dung đối với những tác phẩm như "Dragon Ball GT".


Hmm...có vẻ như đã đi quá xa rồi.


Trở lại chuyện chính...


“... Tiêu chuẩn tính điểm sẽ giống như trước. Vẽ Rồng Điểm Mắt sẽ chiếm 40% tổng số điểm, trong khi hai vòng trước cộng lại thành 60%..." Oscar giải thích xong luật lệ, sau đó giải thích tiêu chí chấm điểm thêm một chút, "Ở vòng này, khán giả tại hiện trường vẫn chỉ có thể bỏ phiếu lần đầu chứ không được phép bỏ phiếu phụ. Ban giám khảo chuyên môn của chúng tôi đương nhiên cũng sẽ tham gia vào vòng đánh giá này. Ý kiến ​​của bọn họ sẽ chiếm một phần ba, còn lại hai phần ba…” Hắn hướng về phía khán giả, trịnh trọng nói: “Tùy mọi người...”



Sau đó, Oscar lại nói một đoạn rập khuôn mà hắn luôn nói trong hầu hết các tập, chẳng hạn như tiêu chuẩn chấm điểm và tính chuyên nghiệp của ban giám khảo,cũng như tất cả công sức họ đã bỏ ra để biên soạn dàn ý cho những cuốn sách này, khán giả cũng đáp lại bằng những tràng pháo tay hợp tác.


Trong khi cuộc trò chuyện này đang diễn ra, một số nhân viên đã bước lên sân khấu trong bóng tối và đưa bảy phong bì cho bảy nhà văn.


Mấy phút sau, Oscar nói xong những gì cần nói, cuối cùng tuyên bố: “OK... Chắc hẳn quý vị đã nóng lòng chờ đợi, tôi không dài dòng nữa. Vẽ Rồng Điểm Mắt... hiện tại...” Hắn theo thói quen dừng lại, sau hai giây mới nói: “Bắt đầu!”


Vừa dứt lời, màn hình lớn xuất hiện đồng hồ đếm ngược với thời lượng 89:59, đồng thời, trước mặt khán giả, một cửa sổ có thể thao tác xuất hiện trên màn hình bình chọn, trong đó có thể kiểm tra xem bảy thí sinh đã nhận cuốn tiểu thuyết nào, cũng như các dàn ý tương ứng.


Đây là chính sách mới được ekip chương trình thực hiện trong vài tập vừa qua... vì nhiều khán giả phản ánh thời gian chờ đợi 1 tiếng rưỡi là quá lâu và họ cảm thấy như không có gì để làm Ở chương trình trước, các tiêu đề bảy nhà văn nhận được lần lượt được trình chiếu trên màn hình lớn nhưng hóa ra việc này không hề hiệu quả. Cho nên... đã đổi thành như bây giờ. Khán giả tại trường quay có thể độc lập duyệt tiểu thuyết trong 90 phút này, lướt qua phần tóm tắt để đồng bộ thông tin với tác giả, đồng thời cũng giải tỏa sự nhàm chán.


......


Mười phút sau khi hiệp thứ ba bắt đầu, ở hậu trường, phòng chờ “người thân bạn bè” của Phong Bất Giác.


Do yêu cầu quay phim của chương trình, các thí sinh phải được quay phim và phỏng vấn một mình trong phòng chờ đặc biệt nên chương trình bố trí phòng nghỉ cho từng đoàn đi theo thí sinh (trợ lý, vệ sĩ, tài xế, gia đình, bạn bè, v.v).


Cốc cốc —— Phong Bất Giác gõ cửa hai lần.


Trong phòng không có người trả lời, nhưng lập tức có người mở cửa.


“Ngươi không lo đấu, lại chạy ra ngoài làm gì vậy?” An Nguyệt Cầm tựa hồ biết người ngoài cửa là Giác Ca trước khi mở cửa nên mở miệng tra hỏi.


“Vội gì... ta sẽ quay lại trong hai mươi phút cuối.” Phong Bất Giác nhún vai trả lời.


“Nếu biết ngươi sẽ làm những chuyện vớ vẩn như vậy...” Giọng Lê Nhược Vũ vang lên từ sau lưng An Nguyệt Cầm, “... Ta đã không tới.”


Hai người này là những người duy nhất có mặt trong phòng người thân bạn bè của Phong Bất Giác. Nhược Vũ chở Giác Ca đến đài truyền hình với lý do “Ta quyết định trả cái nhân tình này cho ngươi”, rồi ở lại không về. Còn An Nguyệt Cầm thì đang đi làm, dù sao cô ấy cũng là biên tập viên của Giác Ca. Sau khi xem màn trình diễn của qua Phong Bất Giác trong trận đấu vừa rồi, cô ấy thấy không ổn nếu không đến đây ngồi xuống một lúc...


Hai người bọn họ vốn luôn coi TV về tình trạng trường quay trong phòng nghỉ nên bọn họ cũng đã nhìn thấy việc Giác Ca rời khỏi chỗ ngồi để đi về hướng hậu trường,.


“Này, này… ngươi đừng có về một mình.” Phong Bất Giác nghiêng đầu và nói với Nhược Vũ trên ghế sofa đối diện An Nguyệt Cầm, “Hôm nay ngươi đột nhiên lái xe tới đón ta, khiến ta phải ra ngoài vội vàng, không mang theo thẻ xe hoặc ví.”


“Bây giờ là lúc lo lắng chuyện này sao?” An Nguyệt Cầm nghiêng đầu ngăn cản tầm nhìn của Giác Ca, “Ngươi dù sao cũng là khách mời của tạp chí chúng ta, nếu chương trình này diễn ra như thế này, ngươi đã tính đến phản ứng dây chuyền sau này sẽ gây ra chưa?”


Phong Bất Giác không trả lời trực tiếp. Đầu tiên hắn nhìn xung quanh để chắc chắn rằng mình không bị người quay phim theo dõi, sau đó nghiêng người vào phòng, sau đó thuận tay gài cửa lại... Cuối cùng, hắn mới hạ giọng trả lời: “Đừng trách ta... Ta biết mình đang làm gì.”


“Ngươi biết cái gì?” An Nguyệt Cầm có chút tức giận nói: "Ngươi nghĩ ta không biết? Ngươi nhìn thấu việc Dạ Hỏa chơi xấu cho nên muốn dạy hắn một bài học đúng không?” Nói xong, cô quay lại ghế sofa, ngồi cạnh Nhược Vũ.


“Ha! Ta là người nhàm chán như vậy sao?” Phong Bất Giác dang tay và trả lời một cách vô tội.



“Đương nhiên rất giống.” Hai người ngồi trên sô pha đồng thanh nói.


“Chà... hai cô nàng này... mới quen nhau được vài giờ, không ngờ đã cùng một giuộc nhắm vào ta...” Phong Bất Giác làm vẻ mặt kỳ lạ và lùi lại nửa bước.


Nhược Vũ giơ điện thoại lên: “Chúng ta đã trao đổi địa chỉ email...”


An Nguyệt Cầm cũng giơ điện thoại lên: “Cùng một số thông tin của ngươi...”


Vẻ mặt của cả hai đều bình tĩnh, nhưng khí thế của họ giống như núi cao sừng sững, ý đồ cũng rất rõ ràng, điều này khiến Phong Bất Giác ngay lập tức có một linh cảm rất đáng ngại...


“Ừm... Chỉ cần các ngươi thả ta một con đường sống, chúng ta vẫn là bạn tốt...” Giác Ca rất nghiêm túc trả lời.


“Ồ. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ta biết, ngươi nhất định có âm mưu gì đó.” Nhược Vũ thở dài, "Nhưng tốt nhất ngươi đừng có làm chơi cho vui.”


“Khi chương trình kết thúc, nếu ngươi không khôi phục được hình ảnh và danh tiếng của mình.” An Nguyệt Cầm cũng đáp, “Thì ta đây cũng không thể giúp ngươi nữa. Ngươi rửa sạch cổ chờ tổng biên tập cùng với mấy vị lãnh đạo rất cao của chúng ta tới tìm ngươi đi.”


“Ah... Các ngươi yên tâm...” Phong Bất Giác nhàn nhã đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện trong phòng, nhìn màn hình TV trên tường, “Ta sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng...”


......


Khi chỉ còn hai mươi phút nữa để sáng tác “Vẽ Rồng Điểm Mắt”, Phong Bất Giác mới nhàn nhã trở lại từ phòng khách.


Về cơ bản, hắn ấy đã dành khoản thời gian này để chơi điện thoại và nói chuyện phiếm trong khi những người khác đang đọc và viết chăm chỉ. Thành thật mà nói... tất cả mọi người đều đã từ bỏ ý định để hắn hợp tác ghi hình, cho nên khi hắn chào đạo diễn nói muốn vào hậu trường nghỉ ngơi một lát, Phỉ Nhiên cũng không có ngăn cản hắn…


“Này, Oscar, phần giao lưu với khán giả đã xong rồi hả?” Sau khi Phong Bất Giác quay trở lại sân khấu, vẫn không ngồi xuống ghế mà chạy đến mép sân khấu, đến gần Oscar đang sửa lớp trang điểm.


“Đúng vậy, ngay cả slogan quảng cáo và vài đoạn độc thoại sau sản xuất cũng đã được ghi hình xong." Dưới sự điều khiển của một nhà tạo mẫu, Oscar ngồi không dám cử động, muốn uống nước cũng không được, "Ơ? Ngươi mới đi đâu vậy?”


“Ta trò chuyện với hai người bạn một lúc và nghỉ ngơi.” Phong Bất Giác nói, "Trên sân khấu, đèn chiếu quá nóng...” Hắn bước tới và nhìn kỹ Oscar, “Ta nói... lớp trang điểm trên mặt ngươi có thể dùng làm mặt nạ sau khi được nướng dưới đèn một lúc không?”


“Rõ ràng...” Oscar trả lời, “Ài... Ai biểu ta chọn cái nghề này.” Hắn dừng một chút, “Đúng rồi, Bất Giác này... Cho dù ngươi không quá quan tâm kết quả cuộc thi, nhưng như bây giờ... thì không ổn lắm...” Vẻ mặt hắn hơi đổi, “Lần trước ngươi còn có thể lấy lý do ‘Ta không thích tiểu thuyết này’ để không viết chữ nào ở vòng thứ ba, nhưng lần này ngươi thậm chí còn không đọc...”


“Ta đã đọc rồi.” Phong Bất Giác ngắt lời. “Không cần đọc lại.”


“Hả?” Oscar nghe vậy sững sờ.


Phong Bất Giác lập tức cười giải thích: “À... Là thế này, ta đã đọc cuốn tiểu thuyết có từ lâu rồi. Cách đây một giờ, ta đã dành mười phút để nhớ lại nội dung toàn bộ cuốn sách thông qua dàn ý chung và nghĩ ra một chương cuối cùng." Hắn nhún vai, "Theo ước tính của ta, ta có thể hoàn thành chương này trong vòng 15 phút. Vì vậy... ta quyết định vào hậu trường đổi không khí, thu thập suy nghĩ rồi quay lại viết."


“Ha…” Oscar cũng cười: “Thật sự rất giống phong cách của ngươi.”



“Trong mắt những người không hiểu, nó sẽ biến thành một hành vi rất kiêu ngạo...” Phong Bất Giác nói.


“Đó là đương nhiên rồi, ai biết ngươi đang làm trò gì!” Oscar đáp.


“Ồ, nhân tiện, ta đến đây vì có chuyện muốn nhờ ngươi.” Phong Bất Giác lúc này nói, "Sau khi quá trình ở đây được ghi lại, có thể đưa 'lồng tiếng cuộc phỏng vấn' cho ta trước được không?” Hắn dừng lại một giây, bổ sung, “Bởi vì ta muốn về sớm.”


“Ah ~ chuyện nhỏ.” Oscar nói, “Lát nữa ta sẽ nói chuyện với đạo diễn.”


“Vậy thì cảm ơn." Phong Bất Giác lịch sự nói: "Vậy ta về chỗ ngồi của mình.”


“Đi nhanh đi, cẩn thận ngã.” Oscar nói.


Giác Ca cười, quay người bước đi.


Oscar nhìn bóng lưng của hắn, thầm nghĩ: Lúc thì hùng hổ dọa người, lúc thì bộ mặt ôn hoà... Thật sự rất khó đoán...


......


“Chào mừng trở lại, Tôi Là Nhà Văn: Vòng Hồi Sinh!” Sau khi đếm ngược kết thúc, Oscar lại bước lên sân khấu và biểu diễn hết mình trước ống kính. “Không chần chừ gì nữa, hãy bắt đầu nghênh đón thời khắc công bố Vẽ Rồng Điểm Mắt!”


Hắn bước nhanh đến chỗ người chơi số 1 và nói tiếp: "Như thường lệ, chúng ta sẽ bắt đầu từ số 1...”


Quá trình công bố tiếp theo được thực hiện từng bước một. Các chương do thí sinh viết lần lượt xuất hiện trên màn hình lớn, cùng với dàn ý của tác phẩm ở bên cạnh.


Oscar đã pha trò và khen ngợi trong suốt quá trình. Hắn quả thực là bậc thầy trong việc khơi dậy bầu không khí tại hiện trường. Trong phần “cao trào” của chương trình này, hầu như không có một phút im lặng.


Và những bài viết của người viết thực sự có tiêu chuẩn rất cao. Tất nhiên... vẫn thấp hơn một chút so với đợt "Tôi Là Nhà Văn: Cứ Tự Do Trào Phúng". Dù sao đây là trận hồi sinh, xét về thực lực của các nhà văn thì không thể so sánh với đội hình gồm các nhà văn lớn kia.


Khoảng hai mươi phút sau, Oscar cuối cùng cũng đến bàn của thí sinh số 6, Phong Bất Giác...


“Vậy... Chúng ta nhìn một chút biểu hiện của thí sinh Bất Giác trong vòng này.” Khi Oscar nói lời này, phần nội dung Giác Ca tốn 15 phút để viết đã hiện ra trên màn hình lớn.


Nhân vật chính của chúng ta, cứ như vậy mà chết...


Đây là câu đầu tiên của chương cuối cùng được viết bởi Phong Bất Giác.


Sau khi nhìn thấy câu này, rất nhiều người lập tức muốn chửi bới, bởi vì bọn họ khó có thể tưởng tượng được nội dung đằng sau của chương này là gì...


Nhưng thực ra...đây không phải lỗi của Giác Ca. Cuốn sách hắn tiếp tục viết bản chất là một tác phẩm tồi, nguyên tác thật sự đã g**t ch*t nhân vật chính ở chương trước. Tác giả tuy hành văn hay, quá trình cái chết của nhân vật chính được miêu tả rất bi thảm, cảm động nhưng cũng không thể che giấu bản chất “cái chết đột ngột”. Bởi vì sau khi viết xong phần nhân vật chính chết, hắn đột ngột kết thúc chương đó rồi ngừng viết.



Không thể không nói... chiếc phong bì mà Phong Bất Giác “ngẫu nhiên” nhận được này thực sự rất hiếm và đáng sợ. Tiểu thuyết người khác viết hoặc là cốt truyện nhạt nhẽo, phát triển nửa chừng; hoặc bối cảnh quá lớn, tác giả gốc viết một lúc là không thể khống chế được nữa; nhưng chỉ có cuốn sách của hắn... tác giả thái giám không quên bổ sung một đao cho nhân vật chính. Nghiêm túc mà nói, đây không còn là tiểu thuyết thái giám nữa, mà là tiểu thuyết bán thái giám nhạt nhẽo, không có kết cấu......


Nhưng, Phong Bất Giác vẫn tiếp tục viết được một chương đàng hoàng trong vòng hai mươi phút.


Thân là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết, hắn thực sự rất đáng thương, thậm chí còn khiến người ta thấy tức cười. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, nhiều lý tưởng chưa thực hiện được nhưng lại kết thúc một cách vô ích như vậy...


Khi chứng kiến ​​điều này, khán giả vẫn giữ thái độ hoài nghi và không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.


Nhưng... có lẽ đây là số phận của hắn. 


Trong suốt chặng đường đó, hắn đã mang đến cho chúng ta rất nhiều tiếng cười và cả nước mắt, những thành công của hắn khiến chúng ta phấn khích, những thất bại của hắn khiến chúng ta đồng cảm. Sự can đảm của hắn khiến chúng ta ngưỡng mộ, nhưng sự hèn nhát của hắn khiến chúng ta phải suy ngẫm về bản thân.


Hắn vật lộn trong đau đớn và lớn lên trong nghịch cảnh, hắn vui vẻ như một chú hề, bi quan như một bệnh nhân, suy nghĩ như một vị thánh và tham lam như một con thú. Hắn cao thượng nhưng lại khốn khổ, thông minh nhưng lại ngu ngốc, cố chấp nhưng lại đa tình... Hắn như một kẻ điên đầy mâu thuẫn, chỉ để làm chúng ta cười.


Và nếu lột bỏ những vẻ bề ngoài đó ra và nhìn sâu vào trong… hắn cũng chỉ là một con người, một con người sống trong thế giới tưởng tượng của chúng ta. Ý nghĩa sự tồn tại của hắn chỉ để giải trí tạm thời cho chúng ta. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ quên hăn như bao nhân vật khác.


Cái chết không phải là cái kết của hắn, cái kết của hắn cũng không khác gì những nhân vật chính khác… là bị lãng quên.


Lúc này trong văn bản xuất hiện đường chia đoạn văn.


Bạn có biết cá hồi không? Khi chúng còn là trứng cá, con người và một số loài chim lớn biến chúng thành những bữa ăn ngon.


Còn những con may mắn sống sót thì trôi dạt và lớn lên theo dòng hải lưu...


Khi trưởng thành, chúng sẽ di cư ngược dòng và vượt hàng nghìn km về vùng biển nơi chúng sinh ra.


Bọn chúng băng qua thác nước và đập nước, nhảy lên và tiến về phía trước ngược dòng nước. Thoát khỏi móng vuốt của kẻ săn mồi và vượt qua dòng nước ngược vô tận. Sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm tiến về phía trước.


Trải qua bao khó khăn, cuối cùng chúng cũng đến được mặt hồ phẳng lặng và là nơi mẹ chúng đẻ trứng. Sau đó dùng hết sức lực cuối cùng để sinh con và kết thúc cuộc đời. Đó là một cuộc đời ngắn ngủi và vất vả, trải qua nhiều khó khăn..


Xác của chúng trở thành thức ăn cho các loài động vật khác và phần còn lại của chúng trở thành chất dinh dưỡng cho cây cối. Và con cháu của bọn chúng... sẽ nối bước di cư của cha mẹ và hoàn thành sứ mệnh của mình ở kiếp này một lần nữa. Biết rằng kết quả cuối cùng là cái chết, chúng vẫn làm theo quy trình này.


Cũng giống như vô số nhân vật chính trong tiểu thuyết, họ đến rồi đi, trình diễn từng màn kịch thăng trầm và kịch tính tuyệt vời trước mặt chúng ta, nhưng cuối cùng họ vẫn sẽ giống như cá hồi. Chỉ trong vài năm... cuộc đời ngắn ngủi này đã hoàn tất.


Khoảng thời gian trước mắt chúng ta chính là toàn bộ của họ.


Cái chết của một nhân vật không phải là kết thúc, kết thúc của câu chuyện mới là kết thúc của họ.


Vì vậy, mặc dù nhân vật chính của chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm và nhiều lý tưởng chưa thực hiện được, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn nhớ đến hắn và những tình cảm mà hắn từng mang lại cho chúng ta thì cuộc đời của hắn sẽ không vô ích. Cho dù đối mặt với cái chết, hắn cũng sẽ không bao giờ nhìn lại, chết không tiếc nuối.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 553: Vòng Đời Cá Hồi
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...