Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 551: Coi Trời Bằng Vung
“Mời nhìn... màn hình lớn." Oscar tiếp tục câu nói trước đó, xoay người nói.
Cùng lúc đó, nội dung sau đây xuất hiện trên màn hình lớn cạnh sân khấu và màn hình nhỏ trước mặt các nhà văn: Trương Tam, Lý Tứ, hoàng hôn, thảo nguyên, thắng bại
“Như các bạn thấy, luật chơi hôm nay đã thay đổi. Trước đây, yêu cầu của vòng này là... Dựa trên một đoạn nội dung, thiết kế một đoạn dàn ý và biến nó thành một câu chuyện tương đối hoàn chỉnh thông qua tường thuật miệng," Oscar giải thích, "Nhưng hôm nay, chúng tôi sẽ đưa ra... con người, thời gian, địa điểm và sự kiện.”
Khi hắn nói đến đây, người quay phim đã quét từng biểu cảm của từng người chơi. Ngoại trừ Giác Ca... sắc mặt mọi người đều có chút thay đổi.
“Tuy nhiên, các quy tắc khác của vòng này vẫn giống như thường lệ..." Oscar lập tức nói thêm, “Giờ Lúc này, bảng điều khiển trước mặt bảy nhà văn của chúng ta đã được chuyển sang chế độ nhập liệu tự do. Bất kể văn bản, dàn ý, bàn, hình vẽ bậy... Các vị có thể viết dàn ý theo bất cứ cách nào các vị muốn.” Hắn dừng một chút, “Và thời gian, vẫn là 10 phút.”
Dứt lời, hắn nhìn vào chỗ ngồi của các thí sinh và nói nhanh: "Bây giờ... vòng thứ hai bắt đầu!”
Tích tắc tích tắc...
Oscar chưa kịp nói xong, hiệu ứng âm thanh của đồng hồ đã vang lên. Đây cũng là sự sắp xếp của đạo diễn...nhằm phản ánh cảm giác căng thẳng. Nhiều kỹ thuật tương tự đã được sử dụng để tạo ra bầu không khí trong trận đấu hồi sinh này.
“Thần Lai Chi Bút là phần nổi tiếng nhất của chương trình này, được tất cả người xem vô cùng yêu thích." Thời gian quảng cáo vẫn chưa đến, Oscar phải tiếp tục, “Biểu hiện trong vòng này là rất quan trọng... Có rất nhiều tuyển thủ đã bị loại cuối cùng vì thành tích kém ở vòng này...” Hắn di chuyển chậm rãi trên sân khấu và giao tiếp bằng mắt với khán giả để bài phát biểu của mình trông tự nhiên hơn, “Và hôm nay...trên sân khấu Vòng Hồi Sinh, chỉ có một người chơi có thể tiến vào trận chung kết. Điều đó có nghĩa là... chúng ta sẽ loại bỏ không phải một người, mà là sáu người.” Hắn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc để giải thích điều vô nghĩa ai cũng biết này, “Nhưng nếu... có thể dẫn đầu ở vòng này thì không ngoa khi nói... là đã đặt một chân trước ngưỡng cửa chung kết.”
Khi hắn nói, đồng hồ trên màn hình lớn đã đếm được gần hai phút. Sáu trong số bảy nhà văn có mặt đã cầm bút điện tử bận rộn ở bàn làm việc. Chỉ có Phong Bất Giác... hai tay ôm má, ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên trần nhà, không biết đang ngơ ngác hay chỉ đang tỏ ra đáng yêu.
“Tiểu tử này... Lại đang suy nghĩ cái gì...” Oscar từ khóe mắt thấy một màn này, trong nháy mắt có một loại dự cảm không tốt, "Không lẽ... Hắn từ bỏ rồi sao...” Hắn nghĩ trong đầu, " Hay... hắn muốn lấy lòng người khác?”
“Không đúng... Hắn không phải loại người như vậy.” Oscar suy nghĩ vài giây, nhanh chóng bác bỏ hai cái suy đoán này: "Ừm... Theo tính cách của hắn, e rằng sự thật là... hắn nghĩ trận chung kết phiền phức quá nên cố tình để cho bản thân out.”
Sau khi nghĩ được điều này, mọi ngạc nhiên và nghi ngờ trong lòng Oscar đều bị cuốn đi. Lúc này, hắn không tự chủ được mà mỉm cười, bởi vì đột nhiên hắn nghĩ... chuyện đang xảy ra trước mắt thật trớ trêu... Thứ mà một số người phải giành được bằng mọi giá, lại là gánh nặng không thể rũ bỏ đối với người khác.
......
Mười phút trôi qua nhanh chóng. Trong khoảng thời gian này, Oscar bước ra khỏi sân khấu để nghỉ ngơi vài phút, uống một ít nước và trang điểm.
Ba phút vừa rồi hắn vẫn luôn trò chuyện bù vào khoảng trống ngoài giờ quảng cáo, phần còn lại có thể để ekip lo liệu sau.
Ngoài ra, đạo diễn hiện trường (khác với lần trước Giác Ca đến thi đấu, người chỉ huy hiện trường lần này chính là bản thân Phỉ Nhiên) cũng có những trao đổi ngắn gọn với khán giả, nói về những vấn đề cần chú ý trong lần ghi hình tiếp theo..
Mãi cho đến trên màn hình lớn đếm ngược còn 30 mươi giây thì Oscar mới lại lần nữa đi lên sân khấu.
“Tất cả các đơn vị chú ý, chuẩn bị sẵn sàng.” Phỉ Nhiên nói trong tai nghe.
“Chào mừng trở lại... Tôi Là Nhà Văn: Vòng Hồi Sinh! Tôi là Oscar." Oscar nghỉ ngơi vài phút rồi trở lại trạng thái tràn đầy năng lượng, “Cảm ơn sự kiên nhẫn của quý vị trong thời gian quảng cáo... Xem nào, thời gian còn lại của vòng này...”
Ống kính của camera chính sau đó được cắt đi để chụp cận cảnh màn hình lớn.
“... là 21 giây.” Oscar tiếp tục, “Quý vị có lo lắng như tôi không?” Hắn nói, nghiêng người đến gần ghế của thí sinh. “Nhưng những người lo lắng nhất...chắc chắn là bảy nhà văn của chúng ta. Tôi không biết quá trình sáng tác của họ diễn ra như thế nào rồi...”
Tiếp theo là một sự im lặng khá đột ngột.
Mười giây này sẽ được bàn giao cho nhân viên xử lý hậu kỳ. Khi ghi hình kết thúc, phần này sẽ được chia thành nhiều phần, chuyển đổi liên tục giữa đồng hồ đang đếm ngược và cận cảnh người chơi sẽ được, kết hợp với BGM mang lại cảm giác mạnh mẽ... tạo cảm giác “sắp hết giờ”, cảm giác như màn hình TV sắp nổ tung.
Chẳng biết tại sao, những kỹ thuật như thế này... đã được thử nghiệm trên nhiều chương trình tạp kỹ khác nhau và vẫn được ưa chuộng trong một thời gian dài.
“Đã hết giờ!" Sau khi đếm ngược kết thúc Oscar nói thêm, sau đó nói thẳng vào màn hình lớn: "Không cần chần chừ nữa... mời xem... số ngẫu nhiên.”
Bảy chữ số nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, sau vài giây, chúng đột nhiên dừng lại ở con số "6".
“Hừ... Việc này cũng là bí mật làm đúng không..." Phong Bất Giác trong lòng nghĩ thầm, "Ở vòng này, rõ ràng là người công bố bài viết càng về sau càng có lợi, bọn họ sẽ có càng nhiều thời gian để suy nghĩ... Và người xuất hiện đầu tiên là người xui xẻo nhất, đến lúc cho điểm, những câu chuyện sau sẽ làm loãng đi ấn tượng của khán giả về câu chuyện đầu tiên.” Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn về phía Phỉ Nhiên, “Không hổ là Đạo diễn Phỉ... thủ đoạn rất cao minh. Có lẽ người cuối cùng công bố sẽ là Dạ Hỏa. Ừm... Nếu như là ta... thì có thể sẽ tiện thể để thứ tự nói của Soda cách Dạ Hỏa ít nhất hai người. Nếu để Soda xuất hiện ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên và đối lập với Dạ Hỏa thì tên kia sẽ gặp phiền toái...”
Suy nghĩ của Giác Ca lóe lên, tất cả những suy nghĩ này lướt qua trong đầu chỉ trong ba giây.
Mà Oscar lúc này mới đi tới trước mặt hắn: “Bất Giác, tôi còn nhớ lần trước anh tham gia chương trình, ở vòng này anh đã giành được vị trí thứ hai. Tuy rằng cuối cùng đáng tiếc là đã bị loại, nhưng câu chuyện rất dí dỏm của anh vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.” Theo lời nhắc nhở của nhân viên (qua tai nghe), hắn ôn lại một chút biểu hiện trước đây của Giác Ca, “Không biết hôm nay... Anh sẽ mang lại cho chúng ta kinh hỉ gì đây.”
“Kinh là chắc chắn...” Khuôn mặt Phong Bất Giác không biểu tình, trả lời, “Còn hỉ thì... Haha...”
“Vậy thì, mời bắt… đầu...” Khi Oscar nói lời này, giữa "bắt" và "đầu" lại có một khoảng dừng bất ngờ, bởi vì vào giây phút đó, hắn nhìn thấy bảng điều khiển của Giác Ca... Trên màn hình trống rỗng, không có thứ gì cả.
“Ngày xửa ngày xưa, có hai người." Phong Bất Giác đan ngón tay, đặt hai tay dưới mũi, thực hiện động tác đặc trưng của chỉ huy Ikari Gendo, lạnh lùng nói, “Một người tên Trương Tam, một người tên Lý Tứ.”
Tất cả khán giả có mặt ngày hôm nay, bao gồm cả fan của các nhà văn khác, đều rất mong chờ màn trình diễn Thần Lai Chi Bút của Phong Bất Giác, bởi vì không ai biết anh chàng này sẽ làm nên chuyện gì...
Lời kể của Phong Bất Giác dần dần được triển khai, “Một buổi chiều hoàng hôn nào đó, Trương Tam hẹn chạy đua với Lý Tứ...”
“Hả?" Oscar sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ. “Chạy đua?”
“Cuộc thi diễn ra trên đồng cỏ...” Phong Bất Giác nói tiếp, “Lý Tứ bị què, biệt danh là Lý Thiết Quải, thường phải đi với sự giúp đỡ của nạng. Còn Trương Tam là một vận động viên thể thao, cao hai mét mười sáu, có đôi chân dài, có biệt danh là Chamberlain.” (Hckt: Chamberlain là một cầu thủ bóng rổ Mỹ, cao 2,16m)
“Có thật chỉ là biệt danh không...” Oscar thật muốn đáp một câu như vậy, nhưng chỉ có thể cố nhịn.
“Hai người đứng cạnh nhau, Trương Tam ngạo mạn bảo Lý Tứ hô bắt đầu chạy.” Phong Bất Giác nói, “Vì vậy, Lý Tứ nói: 'Vào vị trí... Đi bộ!’ ”
“Đi bộ là cái quái gì!” Oscar kêu lên trong lòng.
“Lý Tứ còn chưa nói xong đã lao ra ngoài.” Phong Bất Giác nói, “Trương Tam không để ý tới hành vi gian lận hèn hạ của đối phương, hắn bình tĩnh mỉm cười, chạy đuổi theo.”
“Chạy đua với một người què thì cũng có phải chính nhân quân tử gì đâu!”
“Chỉ trong mười giây, Trương Tam đã vượt qua Lý Tứ, cũng tạo khoảng cách hơn trăm mét. Hắn chạy với tốc độ này trong một thời gian... Đến khi quay đầu lại nhìn, Lý Tứ đang đi khập khiễng đã trở thành một điểm đen nhỏ trên thảo nguyên.” Giác Ca nói. “Trương Tam thầm nghĩ: Vạch đích chỉ còn cách năm mét, ta chắc chắn sẽ thắng, thôi thì nằm xuống chợp mắt một chút.”
“Bị điên à! Sao không chạy nốt 5m kia luôn!”
“Trương Tam nằm trên thảo nguyên, làn gió buổi tối ấm áp thổi qua, chỉ một lúc sau… hắn thực sự nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.” Phong Bất Giác tiếp tục, "Còn Lý Tứ đang đuổi theo, cà nhắc cà nhắc... Khi hắn đi đến chõ Trương Tam thì đã kiệt sức rồi.”
“Haha... Nếu là ta... Giờ mà đi ngang qua thấy Trương Tam, ta sẽ cầm gậy đánh thằng đó thành người què luôn...” Sự trào phúng trong lòng Oscar không chút nào gián đoạn.
“Nhưng Trương Tam vẫn ngủ... Mặc dù Lý Tứ cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hắn biết Trương Tam chạy nhanh hơn mình, chỉ có kiên trì mới có thể thắng.” Giác Ca vẻ mặt nghiêm túc, “Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt, Lý Tứ cắn răng kiên trì đi tiếp.”
“Chỉ có năm mét thôi! Đấu tranh cái quái gì! Chỉ cần di chuyển vài bước trong lúc đấu tranh là đã tới rồi!”
“Cuối cùng, Lý Tứ cũng đã qua đích." Câu chuyện của Phong Bất Giác cũng đến hồi kết, “Trương Tam tỉnh dậy và nhìn lại... Hả? Tại sao không thấy Lý Tứ đâu?” Hắn nói với giọng như đang giảng dạy cho trẻ mẫu giáo: “Ồ, thật không thể tin được! Lý Tứ đã vượt qua vạch đích. Trương Tam nhìn thấy liền lo lắng, nhưng bây giờ có đuổi cũng vô ích, Lý Tứ đã thắng.” Hắn lắc đầu thở dài, "A... thật là đáng suy ngẫm...”
“Đạo diễn... Chúng ta gọi bảo vệ được không...” Oscar quay đầu lại, chuyển micro sang chế độ liên lạc hậu trường.
“Không... Ý ta là, để cho bảo vệ sẵn sàng.” Oscar thấp giọng nói, “Trường hợp khán giả ném rác xuống sân khấu hoặc lao thẳng về phía hắn, nhân viên bảo vệ có thể chống cự một lúc...”
“Không sao... Chỉ cần kiên nhẫn một chút.” Phỉ Nhiên nói, “Tìm cách nói cho qua...”
“Nói con mẹ ngươi!” Oscar thật sự chửi tổng đạo diễn trong lúc truyền tin, “Ngay cả trẻ mẫu giáo cũng có thể nhận ra đây là rùa và thỏ!”
“Bình tĩnh... bình tĩnh...” Phỉ Nhiên nói với giọng kiên định, "Chọn cái gì đó hay ho để nói, không được thì kể vài chuyện cười và đổi chủ đề...”
Đoạn Oscar cầm tai nghe thì thầm đương nhiên sẽ bị cắt ở đoạn sau nên hắn dứt khoát nói hơn ba phút.
Ba phút sau, Oscar điều chỉnh tâm trạng và biểu cảm, chuyển micro về kênh của người dẫn chương trình: “Ha...” Hắn cười, một nụ cười phải nói là giả tạo cực kỳ, “Bất Giác... câu chuyện này của anh... nhìn chung... rất có ý nghĩa giáo dục...”
“Boo ——” Khán giả lập tức la ó. Lần này, toàn bộ khán giả đều la ó Giác Ca, một số fan ủng hộ hắn đã tức giận rời khỏi địa điểm, còn lại về cơ bản đã chuyển từ hâm mộ sang ghét, ném băng rôn xuống và tham gia vào trại chê bai.
“Haha... Tất nhiên, đây là một biến thể của rùa và thỏ.” Phong Bất Giác cười không biết xấu hổ và bình tĩnh trả lời.
“Ngươi vừa vừa phải phải thôi!” Bỗng nhiên, Dạ Hỏa ngồi ở ghế số 7 bên cạnh lớn tiếng nói.
Chưa từng xảy ra tình huống nào như thế này bao giờ... Trong lịch sử ghi hình "Tôi Là Nhà Văn", chưa bao giờ xảy ra cảnh hai thí sinh ẩu đả ngay tại chỗ.
Oscar có năng lực khống chế hiện trường rất mạnh, dù là ai, khi nào, nói gì đều do hắn làm người dẫn chương trình chỉ đạo.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện tình huống bất ngờ.
“Các đơn vị chú ý, đừng dừng lại, tiếp tục ghi hình!" Giọng nói hưng phấn của Phỉ Nhiên vang lên trong tai nghe của nhân viên, hình như... đạo diễn rất thích cảnh này.
“Bất kể mục đích của ngươi là gì, xin đừng dùng thái độ này làm xấu đi sàn đấu thiêng liêng này.” Dạ Hỏa trừng mắt nhìn Giác Ca và nói một cách chính trực .
“Ah?” Phong Bất Giác quay đầu lại và nhìn Dạ Hỏa với một nụ cười mỉa mai, "Sàn đấu này có thật là thiêng liêng không?”
Còn chưa nói xong, Giác Ca đột nhiên đứng dậy.
Gần sân khấu, mấy nhân viên bảo vệ bên ngoài máy quay đều toát mồ hôi lạnh, đều nghĩ thầm: Không thể nào... chúng ta thật sự phải ra mặt sao...
Đối mặt với hành động của Giác Ca, Dạ Hỏa đột nhiên bối rối ... Vốn dĩ hắn muốn lấy được chút danh tiếng cho mình thông qua những gì mình vừa nói, thuận tay thêm một đao cho tên xếp thứ hai trong cuộc bình chọn trực tuyến bên cạnh mình. Đó là chiến lược một mũi tên trúng hai con chim bằng cách “Bỏ đá xuống giếng, ti nhân tôn mình”. (Hckt: hạ nhục người khác và tôn trọng chính mình)
Không ngờ... Phong Bất Giác vậy mà rời khỏi chỗ ngồi và trực tiếp ép tới. Nhìn điệu bộ này... Chẳng lẽ muốn động thủ?
Dạ Hỏa năm nay khoảng 30 tuổi, ăn mặc năng động, mặc vest bó sát nhưng vẫn khó che giấu được thân hình khá bụ bẫm.
Còn Phong Bất Giác... Mặc dù trông gầy gò nhưng sau khi tập luyện thường xuyên trong thời gian gần đây, cơ thể đã trở nên rất cường tráng và có những đường nét rõ ràng, cộng với chiều cao, hắn hiển nhiên sẽ không thua thiệt khi đánh nhau...
“Này, này... chuyện gì vậy... Nếu ngươi thực sự đánh Dạ Hỏa, không phải bị bảo vệ kéo ra ngoài là xong việc đâu, người ta có thể sẽ kiện ngươi đó...” Oscar thầm nghĩ.
“Nếu sàn đấu này thiêng liêng...” Phong Bất Giác nhìn thẳng vào mắt đối phương và nghiêm nghị nói, “Vậy tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi có ý gì!” Dạ Hỏa tức giận như bị nướng chín.
Bởi vì hắn nghe được trong lời của Giác Ca có một ý nghĩa khác...
Bản thân Dạ Hỏa biết rõ nhất, "vị trí số một trong cuộc bình chọn online cho trận đấu hồi sinh” của mình là dựa vào các hành động mờ ám... Nói trắng ra… là hắn đút tiền. Giống như một số nhà văn trên Internet chi tiền để cải thiện hiệu suất của họ trên trang web, Dạ Hỏa cũng làm những điều tương tự để khiến mình đứng đầu trong cuộc bình chọn trực tuyến. Mặt khác, hắn còn tạo được một số mối quan hệ và gây áp lực lên ban điều hành đài truyền hình thông qua các nhà tài trợ và tạo tiền đề cho mình vào chung kết.
Khi Phong Bất Giác dùng từ “thiêng liêng” để chế nhạo hắn, tất nhiên Dạ Hỏa đã thẹn quá hoá giận.
“Không có gì, chỉ nói bâng quơ thôi, nếu ngươi không thích nghe, ta sẽ nói cái khác.” Phong Bất Giác đột nhiên mỉm cười lần nữa, nhàn nhã quay người và trở lại chỗ ngồi của mình.
Bên sân khán giả đều ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng như thế nào...
Khi Oscar thấy tình hình đã dịu đi, nhanh chóng nói: “Ah... Haha... Bất Giác vẫn thích đùa như vậy...” Hắn cố gắng dùng tiếng cười để làm loãng bầu không khí kinh hoàng, bước tiếp theo chính là đổi chủ đề, “Lại nói... Tác phẩm lần này của Bất Giác thật sự khá nổi bật, ít nhất cũng có không ít chỗ châm biếm.”
“Đâu ra?” Vậy mà Phong Bất Giác lại tự hủy nước xuống ngựa của mình, “Ta đã nói câu chuyện này được chuyển thể từ Rùa và Thỏ. Cho dù có điểm nổi bật, thì cũng chỉ là 'sao chép nâng cao’ mà thôi.”
“Ừm...” Oscar thực sự không thể trả lời được nữa, hắn thở dài, cũng mặc kệ hòa khí trường quay gì đó (thực sự bây giờ không còn quan trọng nữa, hãy để mớ hỗn độn đó cho hậu kỳ xử lý), nói thẳng, “Bất Giác... Thành thật mà nói, tôi khá sốc. Màn trình diễn hôm nay của anh... cuối cùng có ý nghĩa gì?”
“Ha... anh sẽ hiểu khi chương trình kết thúc...” Phong Bất Giác lại đặt hai tay ra sau đầu và trả lời với giọng điệu thoải mái, "Bây giờ... cứ giả vờ như biểu hiện của ta hôm nay không tốt là được rồi.”
“Hừ... Nói cứ như khi ngươi biểu hiện bình thường thì lợi hại lắm...” Dạ Hỏa ở bên hừ lạnh nói.
Phong Bất Giác không quan tâm đến điều này, hắn thậm chí không thèm nhìn Dạ Hỏa, chỉ mỉm cười và nói: “Nói ta coi trời bằng vung cũng được, ta không cần ai hiểu, ta tự hào về bản thân mình.”
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 551: Coi Trời Bằng Vung
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 551: Coi Trời Bằng Vung
