Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 546: Một Đôi Khác Người


Thành phố S về đêm trông như một cô gái bí ẩn. Nụ cười quyến rũ của cô ấy khiến tim bạn đập nhanh hơn, và thân hình quyến rũ của cô ấy khiến trí tưởng tượng của bạn miên man bất định.


Vô số người chỉ liếc mắt nhìn nàng đã rơi vào vực sâu d*c v*ng...


Nhưng... cô ấy cuối cùng cũng chỉ là một bóng ma, một ảo ảnh. Bạn có thể cảm thấy cô ấy ở bên cạnh mình, nhưng bạn không bao giờ có thể ôm cô ấy trong vòng tay mình...


......


Ngày 6 tháng 6, 9 giờ tối.


Sự hối hả ban ngày đã lên men trên bầu trời đêm, trở thành thời gian cho tiệc tùng và chơi bời.


Trời đã về đêm, trước một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố S.


Hơn ba mươi thanh niên bước ra khỏi khách sạn. Giờ là đầu hè, họ lại mặc quần áo khá trang trọng. Về cơ bản, cả đàn ông và phụ nữ đều mặc đồ hiệu xa xỉ từ đầu đến chân.


Trong số đó, có một người có vẻ rất đặc biệt.


Trước hết, đây là một mỹ nữ, một mỹ nữ chuẩn không nói nhiều, có gọi cô ấy là “Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan”* cũng không đủ. (Hckt: Câu đó trích từ thơ Tây Thi của Lý Bạch, dùng để miêu tả vẻ đẹp tuyệt trần của Tây Thi)


Tuy nhiên... đây không phải lý do khiến cô nổi bật, bởi trong nhóm người này không thiếu mỹ nhân. Xung quanh cô có rất nhiều phụ nữ có ngoại hình và khí chất khá bắt mắt.


Lý do khiến cô ấy nổi bật là vì...cô ấy mặc một chiếc áo phông dài tay màu đen cực kỳ bình thường và quần jean, cùng với mái tóc được buộc lại một cách ngẫu nhiên và cơ bản là không trang điểm...


Đối với một người đang tham dự buổi họp lớp, trang phục này có vẻ quá bình thường...



Như chúng ta đều biết, dịp nào cũng có thể tùy ý, nhưng dịp này... thì người ta thường tỏ ra tùy ý, nhưng trong lòng lại coi trọng.


Suy cho cùng... không ai muốn làm bạn học cũ của mình nghĩ rằng cuộc sống của mình không tốt, đây là bản chất của con người.


Nhưng Lê Nhược Vũ, một người lập dị... lại rất qua loa, rất tùy ý...


Theo quan điểm của cô, việc mặc đồ của một thương hiệu nổi tiếng hoặc mặc đồ chợ cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì cô biết rất rõ rằng tất cả những người đến bữa tiệc lần này... đều là người có cuộc sống tốt.


“Haha, nhìn mấy ông kìa, tửu lượng thật kém.”


“Ai kém? Lát nữa đi karaoke đê.”


“Được, ai sợ ông? Đừng có mà dùng giọng vịt đực thu hút bảo vệ đấy nhé.”


“Chậc... Nữ hoàng lạc tông như cậu lại dám nói tớ mà không thấy xấu hổ.”


“Này này này, chút nữa đừng có ai tranh với tớ, khi nào karaoke để tớ trả tiền nha? Đừng khách sáo, cứ mở rượu đi.”


Sau khi cơm nước no nê, đoàn người đều có hơi say rượu, bọn họ hào hứng cười nói.


Chỉ có Lê Nhược Vũ... ở một bên, yên lặng, không thấy ai chủ động bắt chuyện với cô.


“Nhược Vũ.” Bỗng nhiên, có người gọi cô một tiếng.


Giọng nói này rất xa lạ với các bạn cùng lớp của Lê Nhược Vũ.


Không ít người quay đầu để xem thử thanh niên không muốn sống nào... lại dám chủ động bắt chuyện với “nữ sát thủ” (nickname).



Kết quả là họ thấy một người lạ.


Đó là là một chàng trai trẻ, trông 24-25 tuổi, tuy không thể gọi là lịch lãm nhưng vẫn khá đẹp trai. Giữa hai lông mày của hắn là một tia tà khí, mang theo một khí chất độc nhất vô nhị mà người khác không thể bắt chước được.


“Sao… ngươi lại ở đây...” Lê Nhược Vũ vừa thấy Phong Bất Giác, không kịp phản ứng.


Giác Ca hôm nay rất khác so với ngày thường... Không biết hắn đào đâu ra một bộ vest hàng hiệu, một đôi giày da hàng hiệu, cũng không biết đào đâu ra chiếc Bugatti đang đậu ở sau lưng, cũng không biết có bị chập mạch không... mà còn gội đầu và chải chuốc.


“Hả? Ta tới đón ngươi đấy.” Phong Bất Giác nở nụ cười dịu dàng, "Không phải ngươi nói hôm nay có thể sẽ uống rượu ư? Ta tính thời gian, lái xe đến đây đợi ngươi.”


“Ah ~” Các bạn học nhanh chóng ra vẻ “ta hiểu rồi”.


“Không ngờ... ‘Nữ sát thủ’ đã có bạn trai rồi...”


“Thật đáng mừng...”


“Nói sao nhỉ... Tên nhóc kia trông khá thú vị đấy...”


“Này, bạn trai Lê Nhược Vũ trông rất đẹp trai nha.”


“Sao? Muốn đào góc tường nhà người ta à? Ngươi nhìn rõ... xem người ta đang đi xe gì đó.”


“Chậc... nói thôi nha, nhìn kiểu gì cũng là hai phú nhị đại... người ta môn đăng hộ đối, sao ta có thể chen vào.”


Sự thờ ơ, cười nhạo, khinh thường, hâm mộ, ghen ghét... Rất nhiều cảm xúc khuếch tán trong đám người, nhưng không ai thực sự vui mừng cho Lê Nhược Vũ. Không thể không nói... quan hệ của cô ấy thật sự rất kém...


Giác Ca còn chưa nói xong, Lê Nhược Vũ đã nhanh chóng hiểu ra tình huống trước mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, quay sang các bạn cùng lớp xung quanh và nói: “Giờ tôi... về trước.”



Thực ra, ăn được nửa bữa, họ đã cảm thấy mình không nên mời Lê Nhược Vũ đến... Họ cảm thấy cô chỉ là người dư thừa, tự ăn tự rót rượu, ít nói, bọn họ cũng không biết nên gọi cô ấy là đáng buồn hay là đáng thương...


Ngay khi các cô gái lên tiếng, một số bạn cùng lớp đứng gần cũng đáp lại.


Vì vậy, Lê Nhược Vũ lễ phép gật đầu, cùng mọi người tạm biệt. Sau đó, cô quay người lại, lập tức làm ra vẻ mặt “ngươi nợ ta rất nhiều” mà nhìn Giác Ca.


Cô từng bước một đến gần, nhưng Phong Bất Giác lại không hề lo lắng, vẫn lịch lãm đứng đó với nụ cười trên môi.


Vài giây sau, Lê Nhược Vũ rất tự nhiên khoác tay Giác Ca, sau đó... liền túm lưng quần hắn và kéo hắn đi.


......


Không lâu sau, hai người lên xe thể thao.


Phong Bất Giác nổ máy, quay người và bắt đầu lái xe. Đèn sau của Bugatti nhanh chóng biến mất trên đường phố.


“Giải thích một chút đi.” Lê Nhược Vũ ngồi vào ghế phụ trước khi thắt dây an toàn.


“Ừm... Em họ ngươi gọi điện thoại cho ta, nói ngươi sẽ tham dự bữa tiệc kỷ niệm một năm tốt nghiệp.” Phong Bất Giác trả lời, “Em ấy cũng cho ta biết địa chỉ và thời gian hẹn, sau đó liền cúp máy.”


“Hừ... Nó nói cho ngươi biết những thứ này làm gì?” Nhược Vũ lại hỏi.


“Ha... có lẽ em ấy đã đoán trước... rằng ngươi nhất định sẽ rơi vào tình huống xấu hổ như vừa rồi.” Phong Bất Giác cười nói, “Cho nên em ấy có ý nhờ ta giúp ngươi.”


“Ai xấu hổ?” Nhược Vũ thấp giọng nói, “Ta không sao...”


“Không sao cái gì...” Phong Bất Giác thở dài, “Ngay cả một người ngoài như ta cũng muốn khóc khi nhìn thấy cảnh đó... Ngươi trông lạc lõng từ đầu đến chân. Khi ăn không phải cũng tự ăn tự uống rượu giải sầu ư? Uống rượu suông một mình rất khó, không phải sao?”



“Ai cần ngươi lo?” Ngữ khí Nhược Vũ chợt lạnh.


“Giận hả... Tốt.” Phong Bất Giác ngược lại có vẻ rất thờ ơ, “Đánh ta đi, không sao đâu, ta có ngực rất rộng, tay rất khỏe...”


Lúc này, Lê Nhược Vũ sắc mặt đỏ bừng, không biết do mình thật sự uống quá nhiều hay là tức giận. Im lặng một lát, cô đột nhiên nói: “Ngươi yêu ta?”


Giác Ca lập tức giật mình, quay đầu liếc nhìn Nhược Vũ: “Suy nghĩ của ngươi đi hơi nhanh rồi đó...”


“Thật có lỗi, ở phương diện này ta rất chậm, nếu như đúng... thì xin hãy nói cho ta biết càng sớm càng tốt để ta sắp xếp lại suy nghĩ của mình.” Lê Nhược Vũ trả lời.


“Ừm...” Giác Ca suy nghĩ vài giây rồi đưa ra một câu trả lời đáng kinh ngạc, “Không hẳn...”


“Ừ.” Nhược Vũ vậy mà đồng ý.


Sự im lặng lại bao trùm… nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người này vẫn chưa kết thúc...


Phong Bất Giác cũng không ngờ rằng câu hỏi như vừa rồi lại có thể trả lời cho qua như vậy, nhưng đã xong rồi thì thà đổi chủ đề luôn: “Ah... Đúng rồi, sao ngươi không hỏi bộ đồ và xe này...”


“Mượn Tiểu Thán.” Nhược Vũ ngắt lời, “Ngay cả Bugatti cũng cho ngươi mượn thì dăm ba cái đồ vest hàng hiệu có là gì...”


“Chậc... thì ra đã nhìn thấu ngay lập tức.” Phong Bất Giác thì thầm.


“Thật ra... ngươi không cần phải làm việc này...” Nhược Vũ trầm giọng nói, “Ta không quan tâm những người đó nghĩ gì về ta... Trong tương lai, ta sẽ không bao giờ tham dự một bữa tiệc như vậy nữa.”


“Ai... Ta cũng có muốn đâu." Phong Bất Giác bất đắc dĩ thở dài, "Đáng tiếc... thế giới này nói chung là như thế...”


“Là chúng ta...” Nhược Vũ quay đầu nhìn về phía Giác Ca, nói tiếp, “... khác người phải không?”


“Haha... Đúng vậy.” Phong Bất Giác quay lại nhìn cô và mỉm cười đầy ẩn ý, ​​"Nhưng thực ra... Ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 546: Một Đôi Khác Người
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...