Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 544: Đảo Nhai Ma (Hết)
“Phong... Bất... Giác...” Satsuma Diehl trừng mắt nhìn Giác Ca, từng bước một tới gần.
“Ngươi không cần phải gọi tên ta nhiều lần như vậy.” Phong Bất Giác trả lời với giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn, “Ta không có điếc.”
Sau khi Satsuma Diehl nghe vậy, thực sự ngừng hét lên... Hắn lập tức giơ tay lên và tung ra một trảm kích năng lượng màu đen, tấn công trực diện vàoGiác Ca.
Keng keng —— một loạt âm thanh liên tục, báo hiệu rằng pha lê trên bề mặt đã dễ dàng bị xé nát bởi nhát chém này.
Phong Bất Giác sớm đã tiến vào tiết tấu chiến đấu, dựa vào Hồn Ý và tốc độ tuyệt đối của mình, việc tránh được đòn này không khó.
Nhưng những gì hắn muốn làm... không chỉ là né tránh.
Quát quát quát ——
Ánh sáng vàng lóe lên, những động tác nhanh chóng đột nhiên xuất hiện.
Cùng lúc Satsuma Diehl ra tay, Deadly Poker cũng bỗng nhiên ra tay.
Vừa rồi khi Phong Bất Giác đút tay vào túi, hắn đã bí mật lấy ra vũ khí Linh Năng một cách thành thạo.
Nhưng, mục tiêu Poker... không phải Satsuma Diehl, mà là...
“Hừ... Lại mấy trò khôn vặt.” Hình Sư nhìn ánh sáng vàng đang bay về phía mình, chỉ cười lạnh nói: "Con người cũng chỉ là con người... Một đòn tấn công cấp độ này có thể làm gì được ta?" Hắn đưa tay đỡ, đơn giản đánh tan mấy lá Deadly Poker, “Ha! Mục tiêu ngược lại rất chuẩn, còn biết muốn đánh vào mắt ta.”
Bang ——
Nguyệt Bộ phá không, cơ thể nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đòn tấn công của Phong Bất Giác rõ ràng vẫn chưa kết thúc, ngay khi Hình Sư vung tay chặn bài, hắn đã lao tới trước mặt đối thủ, duỗi tay ra và đánh thẳng vào xương sườn.
“Muốn chết...” Hình Sư khinh thường nhìn Giác Ca thì thầm, trong mắt hắn, du khách đến từ thế giới khác này nếu không phải bị ngu thì là thằng điên. Với năng lực của con người, nếu muốn chiến đấu bằng tay không với hắn thì quả thực là tự tìm đường chết.
Tuy nhiên, vào lúc tay của Giác Ca chạm vào cơ thể Hình Sư, một điều bất ngờ đã xảy ra...
Giây tiếp theo, Hình Sư chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. Đột nhiên, hắn đã đến bên cạnh Satsuma Diehl.
Ngay khi hắn vẫn còn đang bàng hoàng và nghi ngờ, một tiếng hét sắc bén của Satsuma Diehl vang lên: “Chết đi! Hình Sư!”
“Ah!” Hình Sư giật mình, lập tức phản ứng theo bản năng. Chỉ thấy hắn dậm mạnh một bước và đột ngột bay lên trời như một viên đạn đại bác.
Thành thật mà nói, Hình Sư vẫn rất kiêng kị sức mạnh của Satsuma Diehl. Hắn không có tự tin để chống đỡ đòn tấn công trực diện của đối thủ nên phản ứng đầu tiên là né tránh.
Nhưng... Hình Sư trong lúc bay lên trời cảm thấy có chỗ nào không đúng...
“Nguy rồi!” Khi hắn bình tĩnh lại, đưa ánh mắt quay lại đáy hố, hắn mới phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy.
Lúc này, Phong Bất Giác đã đến bên cạnh Thiên Nga, cho hắn một viên SCP-500 cùng với một bình hồi máu.
“Hô... vận dụng chiến thuật khá tốt...” Thiên Nga đứng dậy, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn cũng không có nói lời cảm ơn với Giác Ca mà chỉ là nhận xét một loạt hành động vừa rồi của đối phương.
“Cũng may... Thật ra cũng không coi là kế sách đặc biệt cao minh gì.” Phong Bất Giác nói và giương mắt nhìn Hình Sư trên không trung, “Cũng may mục tiêu đủ ngu ngốc.”
Hắn nói điều này rõ ràng là để chọc giận Hình Sư. Trên thực tế... Chiến thuật của Giác Ca thật sự rất cao minh. Hắn đã nghĩ đến từng bước của việc này khi nói chuyện với Hình Sư rồi.
Đầu tiên, bí mật chuẩn bị Deadly Poker; Sau đó, dùng Poker tấn công mắt Hình Sư, tạo sơ hở để tiếp cận hơn, sau khi đến gần đối thủ, liền sử dụng Gió Thổi Cát Bay kéo hắn đến gần Satsuma Diehl; Cuối cùng, trước khi đối phương kịp phản ứng... vừa chạy về hướng đồng đội vừa dùng Đồng Hồ Lừa Đảo bắt chước giọng Satsuma Diehl dọa giết.
Dựa trên thái độ cùng với một vài phản ứng rất nhỏ của Hình Sư với Satsuma Diehl, Phong Bất Giác liền đoán được thực lực của Hình Sư thua Satsuma Diehl. Vì vậy trong mấy giây hắn đã nghĩ ra kế hoạch này...
Lợi dụng sự do dự và bất ngờ của Hình Sư sau khi bị kỹ năng này kéo xuống, Giác Ca đã sử dụng thành công thiết bị thay đổi giọng nói để đánh lừa đối phương. Dù tốc độ phản ứng của Hình Sư có nhanh đến đâu thì việc hắn bị Phong Bất Giác lừa tạo khoảng cách hơn 10m đã là sự thật, cho dù hắn chỉ mất hai giây để nhận ra mình đã bị lừa, nhưng Phong Bất Giác đã dùng hai giây này chạy về phía Thiên Nga rồi. Trường hợp xấu nhất... là Giác Ca không kịp cho viên thuốc vào miệng Thiên Nga nên chỉ có thể bế Thiên Nga chạy trốn.
Và hiện tại... Không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.
“Cái tên khốn nạn xảo quyệt nhà ngươi...” Hình Sư chửi rủa giữa không trung. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn về phía Satsuma Diehl, la lên, “Satsuma Diehl, hắn không phải cừu địch của ngươi sao? Sao ngươi còn đứng ngây ra đó? Mau giết hắn!”
“Đừng có ra lệnh cho ta!” Satsuma Diehl gầm lên trời. Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Giác Ca, “Không cần ngươi nói... Ta cũng sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ.” Dứt lời, móng vuốt quỷ của hắn chậm rãi bước ra.
Phanh... Phanh...
Con quỷ hung dữ này duỗi đôi cánh, cọ xát những móng vuốt sắc nhọn và lao về phía hai người chơi.
“Hôm nay, Chủ Nhân Thời Gian sẽ không lại tới cứu ngươi.” Hắn vừa đi vừa nói, “Ta nói rồi... Ta sẽ bắt ngươi phải trả cái giá lớn.”
“Thiên Nga...” Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào Satsuma Diehl đang đến gần, và nói bằng giọng bụng, “Ta có một ý tưởng...”
“Cái gì?” Thiên Nga cũng hạ giọng và trả lời.
“Chạy.” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Ý kiến hay.” Thiên Nga lập tức trả lời.
Đây quả thực là một ý kiến hay, bởi vì không hề có xung đột với nội dung nhiệm vụ chính tuyến...
“Được, ta sẽ tạo ra một khoảng trống, ngươi có thể né tránh khi nhìn thấy đúng thời điểm.” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Đã hiểu.” Thiên Nga đáp.
Sau khi bàn bạc với đồng đội, Giác Ca liền bắt đầu hành động. Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, giơ tay ném về phía trước và hét lên: “Nhờ cậu đó! Thần Haiku!”
“Đây là cái tên gì vậy...” Thiên Nga không khỏi trào phúng.
Nhưng những lời phàn nàn của hắn sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của sự tình...
Quả Poké Ball bay lên không trung và mở ra với một tiếng "ping", sau đó một luồng ánh sáng trắng b*n r* từ nó.
Trong vòng hai giây, khối ánh sáng trắng lớn đông đặc lại thành hình dạng, từ không hóa thực, biến thành một người nấm khổng lồ.
“Sát —— sát ——” người nấm hét lên hai lần ngay khi ra sân. Đối mặt với Satsuma Diehl cách đó vài mét, nó không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn giữ tư thế giống như karate, sẵn sàng tấn công.
“Thần Haiku! Sử dung Tuyết Vũ Cửu Thiên!” Phong Bất Giác đưa một ngón tay ra chỉ, ra lệnh tấn công.
“Này! Ngươi lấy tên chiêu thức ở đâi ra vậy?” Thiên Nga nhịn không được hét lên.
Bên kia... Giác Ca Còn chưa nói xong thì người nấm đã bước tới. Nó tiếp cận Satsuma Diehl với tốc độ chạy nước rút, sau đó bước về phía trước, bay lên và nhảy lên người Satsuma Diehl.
“Sát!” Người nấm từ trên không bay xuống đặt một tay l*n đ*nh đầu Satsuma Diehl để giữ mình lộn ngược, sau đó dùng tay còn lại liên tục xoa mũ nấm trên đầu mình, rắc rất nhiều bột mịn giống như bào tử.
Satsuma Diehl, một trong những boss mạnh nhất trong vũ trụ chính, lức này… thực sự đã trúng độc.
“Thật vô lý…” Mạch máu trên trán Satsuma Diehl vỡ tung… chất lỏng màu tím trào ra từ đó, bắn tung tóe lên mặt hắn.
Trong cơn thịnh nộ, năng lượng trong cơ thể hắn bùng phát và lan ra khắp nơi như một con đập vỡ.
“Sát ——” Người nấm hét thảm một tiếng, nó đã bị thổi bay thành bụi bởi dòng điện đen bay lên trời..
Thấy vậy, Phong Bất Giác biết thời cơ đã đến, lập tức hét lên với Thiên Nga: “Ngay bây giờ!" Chưa kịp nói hết lời, hắn đã bỏ chạy.
Thiên Nga tự nhiên cũng sẽ không khách sáo với hắn, quay người liền chạy.
Hai người giống như mũi tên rời khỏi dây, trong nháy mắt chạy ra xa mấy chục mét. Hình Sư giữa không trung muốn ngăn cản, nhưng hắn đã bị năng lượng của Satsuma Diehl phóng lên trời ngăn lại, không thể bắt đầu đuổi kịp.
“Ah! Ah ——” Satsuma Diehl điên cuồng hú lên mấy chục giây mới kiềm chế được ma lực quái dị của mình, “Phong Bất Giác! Ngươi đâu rồi! Ta muốn làm thịt ngươi!”
“Đồ ngu! Hắn đã chạy rồi!” Hình Sư lao về phía hai người chơi trốn thoát, không quay đầu lại hét lớn: "Mau đi theo ta! Ta có thể phát hiện ra bọn chúng... Ah...”
Lúc này...
Một móng vuốt sắc nhọn xuyên qua lưng Hình Sư, giữ trái tim của hắn.
“Ah... Ngươi...” Hình Sư hai mắt trợn lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi nói ai ngu hả, đồ ngu?” Giọng nói lạnh lùng của Satsuma Diehl vang lên bên tai.
“Tại... Tại... sao...” Máu đen chảy ra từ miệng Hình Sư.
“Tất nhiên không phải vì ngươi gọi ta là đồ ngốc rồi, hahaha...” Satsuma Diehl cười lạnh.
Lúc này, Satsuma Diehl đã hoàn toàn khác so với trước đây. Sự điên rồ, liều lĩnh và bạo lực của hắn... đều chỉ là giả dối.
Đôi mắt của hắn chưa bao giờ bị mù bởi hận thù và giận dữ.
Sinh ra trong một tộc tà ác nhưng vẫn có thể từng bước leo lên vị trí Thì Quan... lòng dạ và trí tuệ của hắn là điều không thể nghi ngờ. Những kẻ đánh giá thấp điều này sẽ phải trả giá...
“Billy... nhờ ta chào ngươi một tiếng.” Nửa sau lời nói của Satsuma Diehl giống như một chậu nước đá đổ lên đầu hắn, khiến Hình Sư cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
......
“Ta thực sự chỉ đến thăm ngươi thôi...”
“Dù sao thời gian của ngươi cũng không còn nhiều...”
......
“Tên khốn đó... thanh lý...” Hình Sư nghiến răng nghiến lợi thì thầm, “Hắn... ‘tới gặp ta lần cuối’...”
“Haha... Ngươi có thể hiểu là tốt rồi.” Satsuma Diehl cười nói, “Mọi thứ trên đảo Nhai Ma... đều là giao dịch. Đừng trách ta... Ta chỉ là cùng hắn giao dịch mà thôi.”
“Không... Không đúng... vậy hắn tại sao lại tới nhắc nhở ta...” Hình Sư lại nói.
“Bởi vì hắn biết rõ...” Satsuma Diehl nói tiếp, “... làm thế nào để khiến một kẻ tự cho là thông minh như ngươi mắc câu.”
Satsuma Diehl dừng lại hai giây rồi tiếp tục với giọng điệu giễu cợt: “Billy chỉ gợi ý cho ngươi một chút thôi mà ngươi đã đứng ngồi không yên rồi, chỉ một cái thi thể tằm mẫu đã khiến ngươi nghĩ ngợi lung tung... Vì vậy, sau khi hắn đi, ngươi nóng lòng vào mê cung để điều tra và phát hiện ra kẻ khởi xướng vụ việc: nhóm du khách đến từ thế giới khác.”
“Làm sao... làm sao ngươi có thể... biết...” Hình Sư gian nan nói tiếp.
“Ha! Điều này không phải quá rõ ràng sao?” Satsuma Diehl âm trầm trả lời, “Ngươi cho rằng vừa rồi phong ấn trong lồng đã được nới lỏng đúng lúc đó sao?”
“Điều này không thể nào…” Vẻ mặt của Hình Sư đột nhiên thay đổi, “Billy không...”
“Không, hắn rất mạnh.” Satsuma Diehl nói, “Mặc dù ta cũng rất ngạc nhiên... nhưng sự thật là bây giờ hắn mạnh hơn ta...” Hắn dừng lại một chút, “Đương nhiên, đó không phải là vấn đề. Nói chung... Khi ta và Billy hoàn thành giao dịch thì ta cũng đã tự do, sức mạnh của ta không còn bị lồng giam hạn chế nữa. Kể từ đó, mọi thứ trên đảo... Ta có thể khám phá mọi thứ.”
"Còn những việc ngươi làm... Ta đều nhìn thấy." Satsuma Diehl lại cười lạnh hai tiếng, lại nói: "Ha... dù ngươi có thích nói whatever, nhưng thực chất... ngươi vẫn chỉ là một con chuột luôn suy nghĩ trăm phương ngàn kế. Hình Sư, ngươi chưa bao giờ có đủ can đảm để thách thức trực diện với cường giả, thậm chí khi đối mặt với kẻ yếu, ngươi vẫn thích sử dụng các phương tiện như tấn công bất ngờ hoặc ám sát...
Ngươi giống như tất cả những kẻ bạo dâm trên thế giới này, mọi bộ dáng và hành động của ngươi chỉ là để che đậy sự tự ti và yếu đuối bên trong của mình... Ngay cả giòi bọ hèn hạ cũng cao thượng hơn ngươi rất nhiều, ngươi thật sự là một tên khiến ta buồn nôn..."
Lúc này, móng vuốt của Satsuma Diehl càng siết chặt hơn: “Nói đến đây... để một tên đạo chích như ngươi lộ sơ hở... thật sự không dễ.” Hắn cử động cổ hai lần, “Ta đã diễn xuất rất vất vả, nhưng sự đề phòng của ngươi với ta lại không giảm chút nào... Hừ... Nếu ta không lo lắng ngươi có chìa khóa 'nhốt lại ta vào lồng' thì ta đã trực tiếp ra tay, căn bản không cần phải chờ đợi cơ hội như vậy...”
Lúc này Hình Sư không còn có thể đáp lại, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng và hối hận; lời nói của Billy cứ lóe lên trước mắt hắn...
......
“Đừng dễ tin những thứ biểu hiện ở bên ngoài.”
......
"May mắn thay..." Satsuma Diehl tiếp tục, "Màn trình diễn của Phong Bất Giác không làm ta thất vọng. Hắn quả là một kẻ khiến người ta chán ghét, không phải sao? A... có sự phối hợp của hắn, màn trình diễn của ta càng tự nhiên hơn." Hắn nói đến đây, ngữ khí khẽ biến, "Nhưng... Bỏ chuyện đó qua một bên, chỉ tính thực lực... Phong Bất Giác bây giờ đã là một nhân vật rất lợi hại. Đáng lẽ ngươi phải nhận ra khi đánh lén... Hắn và hai du khách đến từ thế giới khác kia căn bản không cùng cấp bậc. Ta thừa nhận... Ngươi chọn mượn dao giết người, nhờ ta giết hắn là một quyết định chính xác." Hắn quay mặt đi, trừng mắt nhìn Hình Sư, "Nếu ngươi giết tên Thiên Nga kia nốt mà chỉ để lại một mình hắn... Ngươi có thể đã gặp nguy hiểm..." Hắn hạ giọng xuống, "Khi không có ‘nhân chứng’, tiểu tử kia sẽ không cần che dấu sức mạnh nữa, chỉ sợ... ngươi sẽ chết trên tay hắn..."
......
“Đừng đánh giá thấp kẻ giỏi khiến người khác chán ghét hơn ngươi...”
......
Sau vài phút, mạng của Hình Sư đã đến điểm cuối, những gì Satsuma Diehl nói đã khiến hắn hiểu tại sao mình chết.
Cuối cùng, Hình Sư dùng hết toàn lực, thì thào nói ra một câu: “Chủ Nhân Thời Gian... Sẽ không... tha cho các ngươi...”
“A...” Satsuma Diehl khinh thường cười. “Đây thực sự giống như di ngôn mà một kẻ như ngươi sẽ nói...”
Quát ——
Móng vuốt sắc nhọn nghiến chặt, trái tim vỡ tung, máu đen phun ra như thủy triều.
Satsuma Diehl ném xác Hình Sư xuống đất như rác rưởi, sau đó giơ hai chân lên dùng móng guốc nghiền nát đầu hắn, tiếp theo là ngực, bụng, tứ chi...
Mãi cho đến khi có một vũng nước sốt thịt trên mặt đất, Satsuma Diehl mới tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Hắn cúi xuống, dùng đầu ngón tay có móng vuốt nhặt lên xương sống của Hình Sư, cẩn thận rút ra một dải ánh sáng màu tím từ bên trong.
“Chà... trên đảo đã có nhiều tù nhân như vậy sao...” Satsuma Diehl cầm dải ánh sáng màu tím (tương đương với móc chìa khóa của quản lý đảo Nhai Ma) để trước mắt xem kỹ, “Haha... Thả tất cả các ngươi ra ngoài thì sẽ rất thú vị...”
Satsuma Diehl cất dải ánh sáng màu tím, lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng hai người chơi vừa chạy trốn, nói: "Thì ra là vậy... Tiểu tử này đã làm ‘giao dịch’ với Phù Linh rồi...” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Hừ... Từ đầu đã chuẩn bị xong đường lui, ngay từ khi bắt đã ở thế bất bại rồi sao...” Hắn lắc đầu, “Được rồi, lần này tạm tha cho ngươi một mạng. Dù sao... trước khi Chủ Nhân Thời Gian phát hiện tình huống nơi đây, ta còn có rất nhiều việc cần làm...”
Hắn lẩm bẩm mấy câu, sau đó sau lưng dang ra đôi cánh khổng lồ, hút lấy tà khí trong ngực, bay lên trời...
......
Đồng thời, ở tận cùng của vũ trụ chính...
Thành phố Đồng Hồ, tòa chính phủ Thì Quan số 1.
“Chỉ cần ba bước nữa là chiếu tướng.”
"Người đàn ông" đang nói có giọng nói như đá, và trông anh ta cũng giống vậy... Hắn cao khoảng 2.3m, toàn thân được làm từ những viên đá cẩm thạch, ngoại hình cơ bản giống như một con người tráng kiện. Điều thú vị là, hắn còn có “tóc”. Đương nhiên, tóc của hắn không phải rêu cỏ gì mà là những thứ như lỗ châu mai, mọc quanh đỉnh đầu như vương miện...
Hắn, Thì Quan số 1 dưới tướng Chủ Nhân Thời Gian - Thiên Thạch.
“Này! Đừng hối ta! Hồi nãy ta có hối ngươi không?”
Người mà hắn đang nói chuyện là một lão già có vẻ ngoài rất bình thường, mặc trang phục phù thủy Trung Địa (áo choàng trắng) và có kiểu tóc xù dài.
Hắn... Chính là thần trí tuệ, Wisden.
Thiên Thạch và Wisden thường cùng nhau chơi cờ như thế này (một trò chơi tương tự như cờ vua, nhưng quân cờ trong đó đều là những thứ kỳ lạ chỉ có ở vũ trụ chính). Trớ trêu thay... kẻ được mệnh danh là “thần trí tuệ” lại luôn thua nhiều thắng ít...
“Một giờ trước, chúng ta đã nói y chang như vậy, ngươi quên rồi hả?” Thiên Thạch lại nói.
“Đừng nhiều lời! Ngươi nghĩ ta bị bệnh Alzheimer hả?” Wisden bất mãn gầm lên, rồi tiếp tục gãi đầu và gãi tai nhìn vào bàn cờ.
“Ai...” Thiên Thạch ôm má, quay đầu sang một bên, "Nếu không ngại, ta có thể rời đi một lát được không?”
“Đi đi.” Wisden sốt ruột trả lời.
Thiên Thạch nhún vai, đi đến góc phòng, cầm ấm nước lên, rót cho mình một ly rồi uống cạn.
Đột nhiên, khóe mắt hắn thoáng thấy thứ gì đó...
Giây tiếp theo, sắc mặt của Thiên Thạch đột nhiên thay đổi, hắn lập tức phun thứ trong miệng ra ngoài.
“Ah!” Hắn hét lớn một tiếng, khiến Wisden bên cạnh bàn cờ giật mình.
“Sao vậy? Sao vậy?” Wisden lo lắng hết nhìn đông tới ngó tây, “Chúa Tể Yêu Ma đánh tới?”
“Đảo Nhai Ma xảy ra chuyện rồi!” Thiên Thạch vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Wisden sửng sốt vài giây, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Thiên Thạch vừa đứng.
Có một cái kệ trên tường đằng kia, trên kệ có một vật trông giống như một quả cầu pha lê. Hình dạng của quả cầu pha lê này khá kỳ lạ, trông giống như một nhãn cầu trắng sáng, ở giữa quả cầu có một đường màu hổ phách mỏng...
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 544: Đảo Nhai Ma (Hết)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 544: Đảo Nhai Ma (Hết)
