Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 521: Đảo Nhai Ma (27)
Ba người bước ra khỏi vòm của tế đường và bước vào một đường hầm tối tăm.
Càng đi xa, đường hầm càng hẹp và chẳng mấy chốc nó sẽ có kích thước bằng một hành lang trung bình. Mặc dù phía trước thỉnh thoảng có những góc cua, nhưng con đường đó chưa bao giờ có lối rẽ.
“À... Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Phế Sài Thúc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói với Atobe: "Atobe, có một chuyện ta rất tò mò, muốn hỏi ngươi.”
Atobe nghe vậy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: Một người chơi cấp độ Phế Sài Thúc thì có cái gì để hỏi mình?
“À? Sao vậy?” Atobe trả lời.
“Là...” Phế Sài Thúc hỏi, “Hyoutei nhà các ngươi thuộc về loại studio game nào?”
“Loại nào?" Atobe ngoài mặt trầm tư lặp lại, nhưng thực ra trong lòng hắn đang suy nghĩ: studio game còn chia thành loại sao?
Rất hiển nhiên... là có chia loại.
Nói một cách đại khái, có khoảng bốn loại studio game.
Loại thứ nhất là "loại toàn diện", nhiều studio trong số này là doanh nghiệp quy mô khổng lồ, tài lực hùng hậu, toàn người nổi tiếng, phạm vi kinh doanh của họ từ lâu đã vượt xa lĩnh vực trò chơi, chỉ dựa vào hiệu ứng thương hiệu của mình là có thể đảm bảo lợi nhuận.
Loại thứ hai là "loại nhân tài", những studio này có quy mô từ nhỏ đến lớn, định hướng phát triển cơ bản là hướng đến con người, với khái niệm cốt lõi là bồi dưỡng những star-player xuất sắc và thu được thu nhập đáng kể bằng cách xuất khẩu nhân tài.
Loại thứ ba là “loại thương mại”, loại này tương đối kén chọn, không phải ai cũng làm được nhưng ai làm tốt thì kiếm được rất nhiều tiền. Loại studio này không có yêu cầu cao về năng lực chơi game của nhân viên. Thứ họ cần là những game thủ kiên nhẫn, có óc quan sát, khả năng phân tích và có kỹ năng xã giao xuất sắc. Họ coi game như trung tâm mua sắm và kiếm tiền bằng cách đầu cơ đồ ảo, kiểm soát giá cả, thông tin mua bán, v.v. Đây có thể coi là một cách tiếp cận khác.
Loại thứ tư là “loại thực tế”, các studio vừa và nhỏ thường thuộc loại này. Hoạt động kinh doanh chính của họ là phần cơ bản nhất của ngành - cày (hoặc kéo) lv thay và cày tiền. Về cơ bản, đó là những công việc tầm thường, không mấy đẹp đẽ và thú vị, lâu ngày trở thành những công việc được cơ giới hóa, khiến người ta cảm thấy vất vả, nhàm chán. Và... trong lĩnh vực kinh doanh này, họ phải chịu đủ mọi hình thức chửi rủa và chỉ trích, vì lối chơi của họ hoàn toàn chỉ nhằm mục đích hiệu quả nên thường làm hỏng trải nghiệm chơi game của những người chơi khác. Dù cho bị người đời gọi là “châu chấu” thì cũng không thể phản bác.
Những thông tin trên được coi là kiến thức tương đối cơ bản. Nếu muốn làm việc trong ngành game vào năm 2055, dù là người chơi hay mở studio riêng thì đều phải nắm vững nội dung này. Nếu thậm chí không thể tìm ra cách định vị cơ bản thì chắc chắn sẽ tự đặt mình vào bẫy khi gia nhập ngành.
Nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn mọi người đều mơ hồ cảm nhận được... Đúng vậy, Keigo Atobe, hay nói đúng hơn… là Kim Phú Quý, đã nhảy vào trào lưu của ngành game mà không hề hay biết.
Cũng may... Nhà hắn khá giả, cho phép hắn phạm một ít sai lầm.
Cha của Kim Phú Quý đã kinh doanh nhiều năm và là một người đàn ông biết chuyện, suy nghĩ rất cởi mở: Nếu con trai ông muốn thành lập một studio game thì hãy để nó làm, dù sao thì đó cũng là một ngành hợp pháp và không cần phải đầu tư cao. Ngay cả khi không làm ra gì cũng sẽ không mất nhiều tiền. Dù sao...thì vẫn tốt hơn là sống ở nhà sau khi tốt nghiệp đại học.
Thế là Atobe bắt đầu sự nghiệp chơi game của mình với đầy nhiệt huyết, khao khát và cả sự thiếu hiểu biết...
“Là... loại đó..." Atobe ngập ngừng trả lời, "Người tương đối ít, nhưng thực lực khá tốt... loại đó...”
“Ah, là đang đi theo con đường tinh anh à? Vậy đó là ‘loại nhân tài’ rồi.” Thiên Nga tiếp tục, "Ơ? Nhắc mới nhớ... tại sao trang web chính thức của studio các ngươi vẫn chưa trực tuyến?”
“Ừm... cái đó..." Atobe có chút xấu hổ trả lời, "Bởi vì công ty mới thành lập được một thời gian ngắn... mà việc kinh doanh trong game cũng tương đối bận rộn...”
Kỳ thật... nếu không có người nhắc nhở, nửa năm nữa hắn có thể sẽ vẫn không nhớ cần xây dựng trang chủ studio...
“Thì ra là thế.” Thiên Nga ngược lại không nghi ngờ gì cả, chỉ là nói, “Ừm... việc những studio nhỏ với ít nhân lực sẽ gặp phải vấn đề này hay vấn đề khác cũng là điều dễ hiểu.”
“Thật ra, có thể duy trì hoạt động bình thường đã rất giỏi rồi.” Phế Sài Thúc nói tiếp: “Ta khá ngưỡng mộ Atobe đấy, tuổi còn trẻ đã lên làm tổng giám đốc studio rồi. Chắc hẳn đã phải vay rất nhiều tiền ngân hàng phải không? Haha...”
“Ừm... Còn... Khá tốt...” Atobe thực sự xấu hổ nên không nói ra sự thật rằng mình là một phú nhị đại trong bầu không khí này.
“Haha... đừng lo lắng. Hồi đó, những người như Shiva, Đao Kiếm Tiếu cũng bắt đầu kinh doanh ở độ tuổi bằng tuổi ngươi, hôm nay không phải đã thành người nổi tiếng rồi sao?” Thiên Nga cười nói, “Studio của ngươi mới thành lập, đã có những người chơi mạnh mẽ như ‘nhóm Khó Đặt Tên’, tương lai rất tươi sáng.” Hắn dừng lại một chút, “Nhưng... vì là studio dựa trên tài năng nên các mối quan hệ rất trọng yếu, dù chỉ để giữ thể diện thì ngươi cũng nên tuyển thêm nhân viên. Sau khi những người mới trưởng thành, ngươi và nhóm nòng cốt có thể bắt đầu thực hiện các công việc offline kia rồi.”
“Ừ, hiểu...” Atobe gật đầu đáp.
“Như vậy đi, sau khi kịch bản kết thúc, chúng ta hãy thêm bạn bè nhau đi. Ta biết một số game thủ cá nhân chuyên nghiệp có khả năng khá tốt, ta có thể giới thiệu bọn họ cho ngươi.” Thiên Nga nói tiếp.
“Ah! Vậy thì thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rồi!” Atobe hai mắt sáng lên nói, “Đa tạ, đa tạ.”
“Haha... Không có gì...” Thiên Nga cười nói, “Các bạn của ta mặc dù thiên phú không tệ, nhưng kinh nghiệm quá ít, không được nhận từ vòng hồ sơ ở các studio nổi tiếng, lại không có hứng thú với những studio 'thực tế' vừa và nhỏ, mà đã tìm đến một số studio nhỏ kỳ lạ... Chỉ sợ bị người ta lừa rồi. Ngươi sẵn sàng tiếp nhận họ thì đó là tình huống đôi bên cùng có lợi.”
“Mà... Chúng ta cũng không hiểu rõ nhau lắm... Ngươi không sợ ta cũng là một ông chủ ác tâm bóc lột nhân viên của mình sao?” Atobe cười hỏi.
“Trông không giống vậy.” Lúc này Phế Sài Thúc tiếp nối cuộc trò chuyện và nói, “Ta khá giỏi trong việc đánh giá con người. Mặc dù thời gian tiếp xúc của chúng ta không dài, nhưng cả ngươi lẫn nhóm Khó Đặt Tên... đều trông không giống loại người đến từ studio kiểu đó.”
“Được rồi... Ta sẽ coi đó là một lời khen.” Atobe trả lời.
Atobe chơi cái kịch bản ác mộng đoàn đội này thật sự là không uổng công, không cần biết cuối cùng hắn có thể cầm thưởng qua cửa không, ít nhất hắn còn có những lợi ích thiết thực hơn khác.
“Ah, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.” Lúc này, Atobe cảm thấy nên chuyển chủ đề nên nói với Phế Sài Thúc, “Về việc ngươi vạch trần Linh Hồn Bắt Chước khi nãy... Lúc đó cơ sở của ngươi thực sự chỉ là một cử chỉ thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có vậy thôi.” Phế Sài Thúc trả lời.
Atobe nói, “Tự tin của ngươi rốt cuộc từ đâu mà đến...”
Phế Sài Thúc do dự một chút, cười nói: "Ha ha... Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta đã nghiên cứu video Trận Chiến Đỉnh Cao nhiều lần và đã quan sát rất chi tiết về phong cách chiến đấu của từng người chơi. Đặc biệt là những chuyển động nhỏ nhặt theo thói quen và những phản ứng tức thời khi gặp phải những tình huống nguy cấp... Ta đã theo dõi chúng từng khung hình một.”
Thiên Nga lập tức đáp: “Ah... Phế huynh làm bài tập về nhà rất tốt nha.”
“Haha... Thường thôi.” Phế Sài Thúc cười nói, “Chắc hẳn ngươi nghiên cứu không ít hơn ta.”
Lúc này, hai ánh mắt sắc bén chạm nhẹ rồi nhanh chóng tách ra, không cần dùng lời nói...
Chỉ có Atobe đang im lặng cúi xuống, hắn không khỏi nghĩ... hai vị game thủ chuyên nghiệp trước mặt dùng danh nghĩa cá nhân đều làm được đến mức này. Trái lại mình, dù gì cũng là một lãnh đạo một studio game nhưng cho đến nay, về cơ bản vẫn chơi game với thái độ “chơi kiếm tiền”.
Thật Ca, Lão Đặt và Tiểu Danh ngược lại có thể có tâm lý này, bởi vì công việc của họ là chơi game, họ làm rất tốt công việc này, có thể nói họ đã có đầy đủ tố chất của một game thủ chuyên nghiệp. Chỉ có một điều họ có thể làm - sử dụng khả năng chơi game của mình để hỗ trợ studio này.
Nhưng Atobe thì khác, hắn là nhà đầu tư, người ra quyết định và điều hành studio, những việc hắn cần phải làm còn lâu mới đạt được trong trò chơi.
Lúc này, Atobe chợt nhận ra... tại sao ba người bạn xấu không bao giờ cùng hắn đi cùng kịch bản, còn luôn nói một cách tàn nhẫn mấy câu kiểu “Ngươi yếu quá, giờ logout còn kịp ah”.
Thật ra... cũng không phải bọn họ không muốn cùng các anh em tốt của mình chơi game, hơn nữa bọn họ chắc chắn không ngại trình độ của Atobe thấp. Họ chỉ muốn Atobe làm những gì thực sự cần phải làm. Bởi vì họ không còn là bốn học sinh bị nhốt trong ký túc xá nữa mà là những người trưởng thành đã bước chân vào xã hội và cần phải dựa vào game để tồn tại.
Ba người nhóm Khó Đặt Tên đã hiểu được sự khó khăn, chỉ có Atobe không hiểu, hắn dường như vẫn chưa trưởng thành...
Nói cho cùng... Hắn chỉ đang "chơi" mà thôi. Dùng tuổi trẻ và tiền bạc của gia đình để chơi. Cái gọi là "studio" chỉ là vỏ bọc với vầng hào quang "ước mơ và gây dựng sự nghiệp" cho phép hắn tiếp tục ở bên những người anh em tốt của mình và chơi game suốt cả ngày...
Bây giờ nghĩ lại... Có lẽ mình không xứng làm “ông chủ” chút nào. Hắn hiếm khi làm công việc điều tra và nghiên cứu nhàm chán, cũng như không bao giờ lập ra bất kỳ kế hoạch trò chơi chi tiết và dài hạn nào, lịch trình của studio gần như là qua hôm nay tính ngày mai...
“Mình đúng là một tên ngốc chưa trưởng thành..." Atobe nghĩ thầm, "Mình không đáng để được gọi là một nhà lãnh đạo... cũng không đáng để được gọi là một game thủ chuyên nghiệp....” Hắn thở dài một hơi và nhìn lên hai người chơi bậc cao đang đi cùng mình, “Dân chuyên thực sự cần có những phẩm chất như hai người này... Nếu không thì tự nhận mình là dân chuyên cũng chẳng ích gì...”
Hắn không khỏi nghĩ tới một câu thoại kinh điển: Không có gì là dễ dàng trong thế giới người trưởng thành.
“Này! Mau nhìn bên kia!” Bỗng nhiên, Thiên Nga dừng bước, cũng giơ lên đèn pin nói.
Lời của hắn đưa suy nghĩ của Atobe quay lại với kịch bản trước mặt.
Phế Sài Thúc cũng giữ tư thế đề phòng và chăm chú nhìn về hướng Thiên Nga chỉ.
Chỉ thấy...một tia sáng xanh xuất hiện ở cuối hành lang, và từ từ tiến lại gần...
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 521: Đảo Nhai Ma (27)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 521: Đảo Nhai Ma (27)
