Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 504: Đảo Nhai Ma (10)
Sau khi xẻ đôi một mảng bụi gai, một con đường hẹp xuất hiện trước mặt năm người chơi. Hai bên vách núi đột nhiên khép lại ở đây, chỉ để lại một hẻm núi rộng vài mét. Và tại điểm giao duy nhất này, tình cờ có một gốc cây nhạo báng.
Thân cây này rất dày, chỉ vừa đủ để bịt kín miệng hẻm núi, hai bên thân cây chỉ còn sót lại vài khoảng trống, gần như không vừa một cánh tay. Chiều cao của cây này cũng rất đáng kinh ngạc, tán của nó giống như một con hải quỳ rải rác bám vào vách núi cao, nếu người chơi cố gắng vượt qua nó từ trên cao, chắc chắn sẽ đi vào phạm vi của sương mù độc.
"Ừm... xem ra muốn chặt cái cây này sẽ tốn rất nhiều thời gian..." Thiên Mã Hành Không nhìn về phía đại thụ nói.
"Ta nói... nếu chúng ta không lấy được chiếc rìu này..." Atobe tiếp tục, "Thì chẳng phải sẽ bị kẹt ở chỗ này?"
"Cũng chưa chắc." Phong Bất Giác nói, "Có ít nhất hai cách để vượt qua."
Phế Sài Thúc nói tiếp: "Đúng vậy, chúng ta có thể cưỡng ép từ phía trên vượt qua, sau đó giải độc." Hắn dừng lại, đôi mắt dưới cặp kính râm hơi thay đổi, "Hoặc... dùng một góc độ và lực nào đó để phá hủy dãy núi hai bên và tạo ra một lối đi."
Phong Bất Giác tiếp nối và nói tiếp: "Chỉ là cả hai phương pháp này đều có rủi ro nhất định và yêu cầu một lượng tiêu hao nhất định."
"Mà bây giờ... Chỉ cần một mình ta đi làm c* li là được rồi đúng không?" Atobe tiếp tục với giọng bất lực.
"Haha... Phiền ngươi rồi." Phế Sài Thúc cười an ủi hắn một câu.
"Haiz... Ai biểu ta chọn làm con dân của Idir Ant." Atobe vừa nói vừa vác rìu đi về phía trước.
Không ngờ, vào lúc này, dị biến nảy sinh.
"A..." Một tiếng r*n r* trầm thấp dẫn đến một cảnh tượng kỳ lạ. Chỉ thấy vỏ cây "đại thụ nhạo báng" bắt đầu vặn vẹo, một đường viền hình chữ thập dần dần nhô ra từ thân cây. Những người chơi ban đầu nghĩ rằng thứ hiện ra sẽ là "khuôn mặt khổng lồ" của cây nhạo báng, nhưng khi đường nét dần dần rõ ràng hơn, họ phát hiện ra rằng... đó rõ ràng là hình dạng của cả một "con người".
Ước chừng 20 giây sau, biến hóa trên thân cây khổng lồ dừng lại, trên vỏ cây xuất hiện một vết sưng hình người nhô lên, "người" này như một sinh vật sống được bao bọc trong vỏ cây, thân thể vẫn đang khẽ cử động.
"Con người à..." Giọng nói phát ra từ đầu của hình dạng con người, "... thật sự đến được chỗ này..." Khi nói đến đây, đầu của hắn hơi chuyển động một chút, bởi vì bề ngoài của "người trong cây" chỉ có đường nét cơ bản, không có chi tiết nên biểu cảm và ánh mắt đều không rõ ràng, người chơi chỉ có thể đoán... mắt hắn đang di chuyển.
"Ngươi..." Người trong cây nói với Atobe, "muốn dùng thứ trên tay để chặt cái cây này?"
"Nếu như ngươi có thể để cho chúng ta đi qua..." Phong Bất Giác tiến lên mấy bước nói: "Đương nhiên có thể từ bỏ bạo lực..."
"Không, làm ơn..." Người trong cây ngắt lời, "Chặt cái cây này đi."
"Ah?" Trong đầu Phong Bất Giác lóe lên thứ gì đó, "Ngươi và cái cây này... không phải là một?"
"Đã không phải từ rất lâu hồi." Người trong cây nói, "Nhưng hiện tại... Ta chỉ muốn chết."
"Ừm..." Phong Bất Giác vuốt cằm suy nghĩ.
"Vậy à..." Atobe quay lại và nói, "Dù sao thì chúng ta vốn cũng định làm vậy, vậy thì... thành toàn cho hắn?"
"Chờ đã." Phong Bất Giác vung tay, đi qua người Atobe, ngẩng đầu nhìn người trong cây nói, "Ta có thể hỏi trước, tại sao ngươi lại trở nên như thế này?"
"Điều này có quan trọng không?" Người trong cây hỏi lại.
"Hắn đang nói cái gì vậy?" Thiên Mã Hành Không nghe vậy nhỏ giọng hỏi Thiên Nga và Phế Sài Thúc bên cạnh.
Thiên Nga trả lời: "Hắn đang cố tình đưa ra một số giả định tào lao để dụ đối phương nói sự thật."
"Ờ... Ta chỉ muốn hỏi... cái tên hắn nói là ai vậy?" Tiểu Mã Ca nói tiếp.
"Hả?" Thiên Nga sửng sờ, "Cái này... ta cũng không biết."
"Người Sadducees là một giáo phái của người Do Thái cổ đại." Phế Sài Thúc lúc này giải thích. "Giáo phái này phủ nhận sự sống lại của người chết, sự tồn tại của linh hồn, các khái niệm về 'thế giới bên kia' và 'thiên thần'. Ngoài ra, họ còn phủ nhận sự kiện tham gia cuộc phán xét xử tử Chúa Giêsu."
"Thì ra là đang trào phúng..." Thiên Nga lau mồ hôi lạnh trên trán và nhìn về phía Phế Sài Thúc, "Nói mới thấy... Phế huynh còn biết cả tôn giáo kiểu này?"
"Phù——" Phế Sài Thúc rít một hơi khói, "Lúc còn học đại học, để tán gái... ta từng tham gia một câu lạc bộ chuyên nghiên cứu về tôn giáo cổ xưa." Hắn nhìn lên bầu trời và thổi ra một vòng khói, "Haha... Điều buồn cười là câu lạc bộ này toàn là những người vô thần. Theo chúng ta, người Sadducees là nhóm người khôn ngoan nhất trong Cựu Ước, không giống như người Pharisees, bọn họ quan tâm đến quyền lực, tiền bạc, danh vọng và sự giàu có, đồng thời thờ ơ với tôn giáo... Phu——" Hắn lại phun ra một hơi, "... về cơ bản họ tương đương với những người vô thần cổ đại."
Nói đến đây, Phế Sài Thúc vốn đang nghiên đầu góc 45 độ lạnh lùng nhìn lên bầu trời, quay đầu nhìn Thiên Mã Hành Không và Thiên Nga. Hắn vốn tưởng rằng hai người này sẽ nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng sự thật là... họ đã đứng cách đó vài mét và hướng sự chú ý về phía Phong Bất Giác.
Bên kia, Phong Bất Giác vẫn đang đặt câu hỏi: "Hannibal? Charles Manson? John Hinckley? Chuck Norris? Jason?"
(Những cái tên được liệt kê ở trên lần lượt là: một kẻ ăn thịt người trong tiểu thuyết, một kẻ giết người Hippie khét tiếng, một "kẻ tâm thần" đã ám sát Ronald Reagan, một người đàn ông thuần khiết và một con quái vật hình người ảo.)
"Đủ rồi!" Người trên cây vốn có thái độ ôn hòa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên, cắt ngang thế công vớ vẩn của Giác Ca, "Là 'Hình Sư'... đã biến ta thành như bây giờ..." Giọng nói của người trong cây có chút run rẩy, "Đáp án đó, ngươi hài lòng chưa?" (Hckt: Tên Hình Sư dịch ra là kẻ trừng phạt)
"Ah ~ Thật ra thì ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Phong Bất Giác nhún vai trả lời.
"Ngu mới tin!" Atobe theo bản năng hét lên.
"Được rồi..." Giác Ca phớt lờ Atobe, tiếp tục nói với người trong cây, "Vậy... chúng ta hãy nói về điều kiện đi." Hắn khoanh tay trước ngực và làm vẻ mặt kiêu ngạo, "Ngươi chuẩn bị đưa ra phần thưởng gì cho việc chém chết ngươi?"
"Này... cái quái gì vậy..." Atobe lúc này không nói nên lời mà chỉ nói thầm trong lòng, "Trên đời này ai lại làm giao dịch kiểu này!"
"Yên tâm..." Người trong cây trả lời, "Hãy cắt dọc eo ta, khi cái cây bị gãy hoàn toàn, các ngươi sẽ nhận được 'phần thưởng'..."
Atobe kinh ngạc: "Thật sự có hả!"
Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 504: Đảo Nhai Ma (10)
10.0/10 từ 26 lượt.
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Story
Chương 504: Đảo Nhai Ma (10)
