Thiên Đường Có Em
Chương 120
91@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiên Ca mặc một bộ jumpsuit màu trắng chững chạc trông vừa mạnh mẽ vừa tươi tắn, thắt lưng đeo một chiếc đai lưng được gắn ngọc bích màu xanh. Lục Lăng Nghiệp bên cạnh cô vẫn mặc bộ vest đen, áo sơ mi thì đổi thành màu trắng.
Đi vào phòng hội nghị, Nghiên Ca tinh thần sảng khoái khác một trời một vực với dáng vẻ lúc trưa. Người ngồi trên ghế ngày càng nhiều, Nghiên Ca ngồi ở hàng đầu tiên cũng cảm giác được phía sau lưng mình như có gai.
Cô cúi đầu, vẻ mặt băn khoăn.
Chắc hẳn cảnh buổi trưa đã bị không ít người nhìn thấy.
Đúng là mặt mũi ném đến tận Thái Bình Dương rồi.
“Nghiên Ca, cô có ổn không?”
Chợt, trong sự chú ý của mọi người, có người ở phía sau vỗ vỗ bờ vai cô. Nghiên Ca ngoái lại nhìn, cười nhẹ: “Tôi rất tốt, cảm ơn cô Hoàng đã quan tâm.”
Nói xong, ánh mắt cô liếc đến bảng tên trên bàn, không khỏi cảm thấy việc đời khó đoán.
Hoàng An Kỳ và Hoàng Nguyệt Tuân vậy mà lại ngồi sau lưng cô và Lục Lăng Nghiệp, quả là sự trùng hợp đáng chết.
“Nghiên Ca, cô thật sự không có chuyện gì sao? Tôi thấy khi đó cô hoảng hốt sợ hãi, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Đến trưa cô cũng không xuất hiện, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô đấy!”
Hoàng An Kỳ trông như một cô gái ngoan ngoãn, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, trong lòng cô ta hi vọng Cố Nghiên Ca xảy ra chuyện đến dường nào.
Nghiên Ca áy náy gật đầu, nhìn nụ cười giả nhân giả nghĩa kia của Hoàng An Kỳ, bây giờ cô không nói thêm được lời cảm ơn nữa.
Quay đầu lại, Nghiên Ca mượn cớ cầm lấy quyển sách tuyên truyền đấu giá trên bàn, lật xem từng tờ, kỳ thật tâm tư không biết đã bay đi đâu rồi. “Mọi người, chào mừng đến với Đêm đấu giá từ thiện…”
Đúng sáu rưỡi, người dẫn chương trình lên sân khấu, vẫn là những lời khen ngợi khoa trương, tóm lại vẫn chỉ có bài đó.
“Các vị đều là tinh anh của giới kinh doanh, nhân vật nổi tiếng của thành phố G. Hy vọng buổi đấu giá lần này có thể được mọi người ủng hộ. Số tiền chúng ta quyên góp được trong buổi đấu giá lần này đều sẽ quyên góp cho vùng núi xa xôi và cô nhi viện xung quanh, toàn bộ quá trình đều sẽ được giám sát bởi công chứng viên của phòng công chứng.”
“Sau đây, buổi đấu giá xin phép được bắt đầu. Món đồ đầu tiên, một món đồ đồng thau phỏng theo kiểu dáng Thương Chu từ thời dân quốc, giá khởi điểm năm trăm nghìn tệ!”
Người dẫn chương trình lưu loát nói một tràng, món đồ đấu giá đầu tiên vừa được bày ra, Nghiên Ca đã tặc lưỡi: “Đồ phỏng theo từ thời dân quốc mà giá khởi điểm đã năm trăm nghìn sao?”
Đôi mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp hiện lên tia cưng chiều dịu dàng: “Thích à?”
Nghiên Ca trợn mắt há hốc mồm, ra sức lắc đầu, “Không không không, xin thứ cho kẻ bất tài!”
Buổi đấu giá được tiến hành rất sôi nổi, từ đồ đồng thau phỏng theo thời dân quốc cho đến đồ sứ Thanh Hoa thời Khang Hi, càng về sau, đồ đấu giá càng ngày càng quý giá hiếm có.
“Món đồ đấu giá cuối cùng, hy vọng mọi người có sự chuẩn bị trong lòng, giá khởi điểm mười triệu.”
Cả hội trường xôn xao.
Cho dù bọn họ đều không giàu thì sang, nhưng mười triệu cũng không phải là con số nhỏ.
“Mời mọi người xem, ngọc lục bảo thô năm mươi gram!”
Người dẫn chương trình đeo găng tay màu trắng, cẩn thận bề một hộp gấm đặt ngọc lục bảo thô ở bên trong ra cho mọi người xem.
Nghiên Ca đang nhíu mày thưởng thức, giọng nói mát lạnh trầm thấp của người nào đó bên cạnh vang lên: “Năm mươi triệu!”
Một lần nữa, bốn phía kinh hãi! Giá khởi điểm mười triệu, lần đầu tiên gọi giả đã tăng vọt lên năm mươi triệu?!
Tam gia của Lục Thị điên rồi sao?
Nghiên Ca lại càng ra vẻ như gặp ma, kéo kéo ống tay áo Lục Lăng Nghiệp: “Chủ Út, chủ khoa trương quá đấy!”
Thiên Đường Có Em
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhìn thoáng qua, toàn bộ đều là nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh.
Nghiên Ca mặc một bộ jumpsuit màu trắng chững chạc trông vừa mạnh mẽ vừa tươi tắn, thắt lưng đeo một chiếc đai lưng được gắn ngọc bích màu xanh. Lục Lăng Nghiệp bên cạnh cô vẫn mặc bộ vest đen, áo sơ mi thì đổi thành màu trắng.
Đi vào phòng hội nghị, Nghiên Ca tinh thần sảng khoái khác một trời một vực với dáng vẻ lúc trưa. Người ngồi trên ghế ngày càng nhiều, Nghiên Ca ngồi ở hàng đầu tiên cũng cảm giác được phía sau lưng mình như có gai.
Cô cúi đầu, vẻ mặt băn khoăn.
Chắc hẳn cảnh buổi trưa đã bị không ít người nhìn thấy.
Đúng là mặt mũi ném đến tận Thái Bình Dương rồi.
“Nghiên Ca, cô có ổn không?”
Chợt, trong sự chú ý của mọi người, có người ở phía sau vỗ vỗ bờ vai cô. Nghiên Ca ngoái lại nhìn, cười nhẹ: “Tôi rất tốt, cảm ơn cô Hoàng đã quan tâm.”
Nói xong, ánh mắt cô liếc đến bảng tên trên bàn, không khỏi cảm thấy việc đời khó đoán.
Hoàng An Kỳ và Hoàng Nguyệt Tuân vậy mà lại ngồi sau lưng cô và Lục Lăng Nghiệp, quả là sự trùng hợp đáng chết.
“Nghiên Ca, cô thật sự không có chuyện gì sao? Tôi thấy khi đó cô hoảng hốt sợ hãi, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Đến trưa cô cũng không xuất hiện, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô đấy!”
Hoàng An Kỳ trông như một cô gái ngoan ngoãn, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, trong lòng cô ta hi vọng Cố Nghiên Ca xảy ra chuyện đến dường nào.
Nghiên Ca áy náy gật đầu, nhìn nụ cười giả nhân giả nghĩa kia của Hoàng An Kỳ, bây giờ cô không nói thêm được lời cảm ơn nữa.
Quay đầu lại, Nghiên Ca mượn cớ cầm lấy quyển sách tuyên truyền đấu giá trên bàn, lật xem từng tờ, kỳ thật tâm tư không biết đã bay đi đâu rồi. “Mọi người, chào mừng đến với Đêm đấu giá từ thiện…”
Đúng sáu rưỡi, người dẫn chương trình lên sân khấu, vẫn là những lời khen ngợi khoa trương, tóm lại vẫn chỉ có bài đó.
“Các vị đều là tinh anh của giới kinh doanh, nhân vật nổi tiếng của thành phố G. Hy vọng buổi đấu giá lần này có thể được mọi người ủng hộ. Số tiền chúng ta quyên góp được trong buổi đấu giá lần này đều sẽ quyên góp cho vùng núi xa xôi và cô nhi viện xung quanh, toàn bộ quá trình đều sẽ được giám sát bởi công chứng viên của phòng công chứng.”
“Sau đây, buổi đấu giá xin phép được bắt đầu. Món đồ đầu tiên, một món đồ đồng thau phỏng theo kiểu dáng Thương Chu từ thời dân quốc, giá khởi điểm năm trăm nghìn tệ!”
Người dẫn chương trình lưu loát nói một tràng, món đồ đấu giá đầu tiên vừa được bày ra, Nghiên Ca đã tặc lưỡi: “Đồ phỏng theo từ thời dân quốc mà giá khởi điểm đã năm trăm nghìn sao?”
Đôi mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp hiện lên tia cưng chiều dịu dàng: “Thích à?”
Nghiên Ca trợn mắt há hốc mồm, ra sức lắc đầu, “Không không không, xin thứ cho kẻ bất tài!”
Buổi đấu giá được tiến hành rất sôi nổi, từ đồ đồng thau phỏng theo thời dân quốc cho đến đồ sứ Thanh Hoa thời Khang Hi, càng về sau, đồ đấu giá càng ngày càng quý giá hiếm có.
“Món đồ đấu giá cuối cùng, hy vọng mọi người có sự chuẩn bị trong lòng, giá khởi điểm mười triệu.”
Cả hội trường xôn xao.
Cho dù bọn họ đều không giàu thì sang, nhưng mười triệu cũng không phải là con số nhỏ.
“Mời mọi người xem, ngọc lục bảo thô năm mươi gram!”
Người dẫn chương trình đeo găng tay màu trắng, cẩn thận bề một hộp gấm đặt ngọc lục bảo thô ở bên trong ra cho mọi người xem.
Nghiên Ca đang nhíu mày thưởng thức, giọng nói mát lạnh trầm thấp của người nào đó bên cạnh vang lên: “Năm mươi triệu!”
Một lần nữa, bốn phía kinh hãi! Giá khởi điểm mười triệu, lần đầu tiên gọi giả đã tăng vọt lên năm mươi triệu?!
Tam gia của Lục Thị điên rồi sao?
Nghiên Ca lại càng ra vẻ như gặp ma, kéo kéo ống tay áo Lục Lăng Nghiệp: “Chủ Út, chủ khoa trương quá đấy!”
Thiên Đường Có Em
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Có Em
Story
Chương 120
9.7/10 từ 43 lượt.