Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 989: Vô địch (1)

“Chuyện này...

“Thật mạnh...

Nghe thấy đạo thanh âm này, lại nhìn thấy cái hố to ở trước mắt, tất cả mọi người đều bị dọa đến mức mặt không còn một chút máu. Ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Thực lực Bạch Tông chủ ở trong đám người bọn họ không tính là mạnh nhất. Thế nhưng tuyệt đối cũng không tính là yếu nhất, nhất là tốc độ. Một khi thi triển đi ra, coi như La Hoàng tông chủ muốn đuổi theo cũng phải chạy hơn mấy trăm cây số!

Nhưng mà... Tốc độ nhanh như vậy, ngay cả nửa hô hấp cũng chưa tới thì đã bị chém giết...

Nhất là Dương sư ở trên không trung, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích, không biết dùng thủ đoạn gì mà không chỉ giết chết người. Lại còn đập ra một cái hố to lớn như vậy...

Nhìn uy thế của chiêu này, đừng nói là Bạch Tông chủ không ngăn cản nổi, coi như hơn mười người bọn hắn gộp chung vào một chỗ cũng không đủ để người ta giết!

Mạnh!

Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ!

Đáng sợ!


Tất cả mọi người không ngừng run rẩy, sợ hãi phát ra từ nội tâm.

Vừa rồi nghe vị Dương sư này nói chuyện khá lịch sự, mọi người buông lỏng xuống. Thế nhưng đến giờ phút này bọn họ mới hiểu được... Coi như bọn hắn là nửa bước Danh sư ngũ tinh thì ở trong mắt đối phương cũng sẽ không cường đại hơn con sâu cái kiến một chút nào!

Danh sư cường đại như thế, đừng nói là giết một nửa bước ngũ tinh, coi như diệt toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc thì tổng bộ Danh sư đường cũng sẽ không nói nhiều một câu.

Quy củ là nói với kẻ yếu!

Cường giả chân chính chỉ tin tưởng nắm đấm, chỉ cần thực lực còn đó, ai cũng hết cách bắt bọn hắn. Cái gì mà quy củ, cái gì mà quy định, tất cả đều là chó má.

Tựa như vị trước mắt này vậy, Danh sư bát tinh. Nếu như nghiêm túc nói, nghe lời thì cũng thôi đi. Thế nhưng không để ý tới lời nói sẽ bị chém giết tại chỗ, ai dám phản bác chứ?

Danh sư đường không có khả năng bởi vì một con sâu cái kiến ngay cả ngũ tinh cũng chưa tới mà đi phán quyết một vị Danh sư bát tinh, huống chi... Con sâu cái kiến này lại không nghe theo lời nói của Danh sư cấp cao, đã xúc phạm quy định!

Tôn nghiêm của Danh sư không thể làm nhục, không chỉ là nói một câu là có thể xóa bỏ.

Danh sư bát tinh, mỗi một câu nói đều giống như là thánh chỉ. Bảo ngươi chết thì ngươi sẽ chết, thế mà còn dám chạy trốn, đừng nói là giết ngươi, coi như diệt tông môn, tộc nhân của ngươi... Nếu chuyện này truyền ra thì người ta cũng chỉ vỗ tay khen hay, không có người nào đồng tình với ngươi.

Danh sư, nếu như ngay cả một chút uy nghiêm và địa vị ấy cũng không có thì sao có thể dạy dỗ mọi người, truyền học thiên hạ?


“Đây là... Võ kỹ hay là pháp bảo?

Mấy người Khang đường chủ, Triệu minh chủ cũng run rẩy, nhìn chằm chằm vào cái hố cực lớn và Bạch Tông chủ không còn một chút cặn bã nào ở phía xa xa, bờ môi run rẩy.

Vừa rồi tốc độ xuất thủ của Dương sư thực sự quá nhanh, coi như dùng nhãn lực của bọn hắn cũng không nhìn thấy rốt cuộc đối phương đã xuất thủ như thế nào.

Loáng thoáng, dường như bọn hắn nhìn thấy một bản thư tịch màu vàng xuất hiện ở trên không trung, trực tiếp đập tới... Chỉ là cụ thể có phải thư tịch hay không thì bọn hắn lại không có cách nào xác nhận được.

Dù sao, có người dùng kiếm, có người dùng thương, coi như thiên môn, dùng Lưu tinh chùy, Cửu tiết tiên, Ngạc Ngư tiễn... Nhưng bọn họ cũng chưa nghe nói qua còn có người dùng sách làm binh khí!

Cái đồ chơi này... Coi như có dày thì cũng xấp xỉ như cục gạch, hơn nữa tính chất mềm mại, đối mặt với thân thể mạnh mẽ của Hóa Phàm cảnh cũng không có một chút tác dụng nào, làm sao có thể giết người chứ?

Nếu thực sự là sách, đập chết một vị cường giả Hợp Linh cảnh hậu kỳ tại chỗ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Hơn nữa còn làm ra nhiều hố sâu như vậy... Thực lực chân thật sẽ mạnh tới cỡ nào cơ chứ?

Mặc kệ như thế nào đều không phải là điều mà loại gia hỏa cấp bậc thấp như bọn hắn có thể tùy ý phỏng đoán!

“Đây là...

Nhìn thấy Dương sư dùng một chiêu đã chém giết Bạch Tông chủ, tất cả mọi người đều cảm thấy rung động. Chỉ có thân thể của Vương Dĩnh là run rẩy.


Nàng tính cách mềm yếu, trong rất nhiều đệ tử cũng không tính là xuất sắc. Thế nhưng làm bất cứ chuyện gì đều quan sát kỹ lưỡng, chưa từng qua loa. Chính vì vậy, mới có thể khiến cho nàng rõ ràng thiên phú không bằng mọi người, thế nhưng thực lực lại không hề yếu.

Bởi vì, nàng nghiên cứu càng thêm thấu triệt đối với công pháp mà Trương sư dạy bảo nàng.

Trong mắt đám người Trịnh Dương, Tôn Cường, chiêu này lúc trước Trương sư cũng thi triển qua, Dương sư là lão sư của lão sư, có thể thi triển đi ra cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng nàng... Lại phát hiện ra một điều, chiêu này so với lúc trước Trương sư thi triển ra lại giống nhau như đúc, chỉ là tốc độ nhanh hơn mà thôi!

Ngày ấy, Lộ Xung vì cứu lão sư mà bỏ mình, dưới cơn nóng giận Trương sư đã ném ra một bản thư tịch màu vàng. Đập người nọ thành bánh thịt tại chỗ, lại còn chém giết Lâm Lung... Thủ pháp người dùng so với thứ trước mắt này, không có gì khác nhau.

Coi như sư đồ truyền thừa, thủ đoạn mà mỗi người thi triển cũng đều không giống nhau, không có khả năng phỏng chế.

Cũng giống như một đầu bếp dạy học sinh ra, cùng xào ra một món ăn. Thế nhưng không có khả năng xào ra hương vị tương đồng với nhau.

Dương sư mạnh như vậy, nhưng lại hoàn toàn nhất trí như lúc Trương sư dùng. Như vậy chỉ có một khả năng... Đó chính là, có thể hai người là cùng một người!

Nàng không nhịn được nhìn về phía Dương sư ở không trung, chỉ nhìn một chút thì Vương Dĩnh không nhịn được che miệng.

Dương sư ở trên không trung này có bộ dáng hoàn toàn khác biệt với Trương sư, quần áo cũng không tương tự. Dựa theo đạo lý mà nói, không nhìn ra được cái gì, thế nhưng... Nàng thấy rõ ràng, chỗ cằm của Dương sư có một chỗ màu nâu xanh nhàn nhạt!


Lúc trước ở trong Vu hồn mộ, Trương sư bị Mặc Hồn Sinh nắm cổ, để lại một chỗ xám xanh. Mặc dù gần hai tháng qua đã trở nên ngày càng nhạt, sắp không nhìn ra được gì nữa. Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng rõ ràng. Trước đó nàng gặp mặt Trương sư còn nhìn thấy rõ...

Mà ấn ký này của Trương sư lại giống như đúc thứ trên cằm vị ng Dương sư trước mắt này!

Trương sư có dấu ấn thì Dương sư cũng có, thi triển ta thủ đoạn chém giết kẻ địch tương đồng...

Hơn nữa... Dường như, khi Dương sư xuất hiện, Trương sư chưa từng xuất hiện qua. Nói cách khác, hai người chưa hề xuất hiện qua trong cùng một thời điểm!

Chẳng lẽ...

Dương sư chính là Trương sư?

Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra. Lúc trước, Trương sư đã giả mạo Liễu sư, khiến cho các nàng ai cũng không có phân biệt ra được.

Trong lòng chấn động, thân thể mềm mại của Vương Dĩnh run rẩy.

...

Không có người nào chú ý tới một đệ tử nho nhỏ kinh hãi, coi như chú ý thì cũng sẽ tưởng rằng bị thủ đoạn nghịch thiên của Dương sư chấn nhiếp.

Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, không dám tiếp tục nói nhảm nữa.

Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Story Chương 989: Vô địch (1)
9.7/10 từ 33 lượt.
loading...