Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 915: Còn không đi rót nước! (1)
Lăng sư trị liệu cần phải tám bước. Tô sư cần phải bảy bước. Cho dù đường chủ cũng cần năm bước mới lại hoàn thành. Người trước mắt này lại cần một bước đã giải quyết được?
- Nói bậy, ý nghĩ viển vông!
Đang nghi ngờ, liền nghe được tiếng hừ lạnh Khang đường chủ vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, đầy vẻ không vui:
- Mỗi một bộ công pháp tu luyện, đều do tiền bối sáng tạo ra, được vô số người kiểm nghiệm, mới có thể lưu truyền hậu thế. Sao giống như ngươi nói sửa liền sửa? Bản thân đối phương bị trọng thương, sử dụng công pháp tu luyện chưa qua kiểm nghiệm, đừng nói không có cách nào trùng kích Hóa Phàm, làm không tốt còn có thể tẩu hỏa nhập ma, bị thương nặng mà chết. Nếu thật sự như vậy, uy nghiêm của danh sư ở đâu?
Ban đầu nghe được hai vị trưởng lão nói, hắn đối với người này có hi vọng rất lớn. Không nghĩ tới người này tự nhiên qua loa cho xong như vậy.
Công pháp tu luyện, dễ sửa như vậy, chẳng phải khắp nơi đều là bí tịch sao?
Huống gì, trong cơ thể còn ẩn chứa loại chân khí lạ. Không hóa giải, không chữa thương, không điều chỉnh trạng thái, không tập trung tinh thần... Làm sao có thể trùng kích cảnh giới cao hơn?
Thật sự tưởng là một thiên tài, không nghĩ tới là một chày gỗ!
Nếu thật sự làm như vậy, chẳng những không có thể chữa thương, làm không tốt còn trị chết người. Uy nghiêm của Danh Sư Đường đều sẽ bị quét sạch.
- Tẩu hỏa nhập ma? Ngươi suy nghĩ quá nhiều!
Khoát tay cắt ngang lời quát mắng của hắn, Trương Huyền thản nhiên nhìn qua:
- Ta nói một chút về tuyến đường vận chuyển chân khí, ngươi nghe xem thử liền biết là có tác dụng hay không! Chân khí chạy từ đan điền ra, qua thái ất, quan môn, lương môn... Cuối cùng hội tụ ở khí xá. Sau khi qua lại ba vòng tuần hoàn, là trùng kích Hóa Phàm được. Tỷ lệ thành công khoảng chừng chín mươi phần trăm!
Nắm giữ công pháp thiên đạo, đối với tu luyện nắm giữ đến bản chất, đối phương nói loại tình huống này, nói thì khó khăn, đối với hắn mà nói, vẫn là vô cùng đơn giản.
Chỉ cần có chút thay đổi tuyến đường tu luyện, vòng qua vị trí bị thương, trung hoà loại chân khí lạ trong cơ thể, đột phá Hóa Phàm không khó.
- Qua thái ất, quan môn, lương môn...
Ba người nhíu mày.
Cái tuyến đường này nghe vô cùng quái dị, hoàn toàn khác hẳn với pháp quyết tu luyện bình thường. Cho dù bọn họ là danh sư tứ tinh, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đoán được là chính xác hay sai lầm.
Mỗi một công pháp, đều phải có khả năng tu luyện thực hành. Cho dù là danh sư, cũng không có khả năng nghe xong một lần, lại đoán được có tác dụng hay không có tách dụng, hiệu quả như thế nào.
- Ngươi nói chỉ cần dựa theo môn công pháp này di chuyển, có thể trực tiếp đột phá?
Sắc mặt Khang đường chủ càng thêm khó coi.
Người tu luyện bình thường muốn đột phá cũng khó khăn. Để cho một người trọng thương, vận chuyển pháp quyết ba lần đã đột phá. Đùa gì thế?
- Không sai!
Thần sắc Trương Huyền thản nhiên:
- Hai loại chân khí gặp nhau, sẽ xuất hiện cục diện không thể buông tha, kẻ dũng thắng. Ban đầu mạnh mẽ va chạm vào nhau, chân khí của bản thân cuồn cuộn không ngừng. Kiếm khí của đối phương, chỉ là lục bình không có rễ, chưa đủ gây ra sợ hãi. Đáng tiếc... Kinh mạch của người tu luyện này quá nhỏ, va chạm vào nhau quá ác, rất dễ dàng xé nát nó, khiến cho tu vi bị phế bỏ! Vì vậy lại xuất hiện cục diện một kẻ làm quan. Kiếm khí không những không có cách nào loại bỏ, thương thế còn... càng ngày càng nặng!
Nói đến đây, Trương Huyền ngừng lại, hai mắt sáng như điện nhìn lại:
- Nếu như ta không đoán sai, thời điểm ghi lại những bệnh trạng này, chắc là ngày thứ bảy người này bị thương!
- Điều này...
Khang đường chủ sửng sốt:
- Không sai!
Vấn đề của người kia là hắn tự mình giải quyết, vẫn lấy làm kiêu ngạo. Tất cả chi tiết lúc đó, hắn đều nhớ rất rõ ràng, chính là ngày thứ bảy bị thương.
Chỉ là, vừa rồi ghi lại, chỉ viết vị trí bị thương, và bị chiêu số gì tổn thương được... Bị thương ngày thứ mấy, lại không có miêu tả. Chẳng lẽ... Chỉ nhìn chút nội dung như vậy, là có thể suy đoán ra thời gian?
- Bị thương ngày thứ bảy, không khống chế được chân khí xông tới, chỗ ngực trái bị xuyên thủng, vẫn không có cách nào khôi phục, thậm chí bắt đầu thối rữa! Tình hình trước mặt, hai loại chân khí cuồng bạo va chạm vào nhau. Nếu như mạnh mẽ sử dụng công pháp trước đây tu luyện, sẽ chỉ làm thế xông tới càng kịch liệt! Khiến cho thương thế càng nghiêm trọng.
Trương Huyền khẽ cười:
- Dựa theo phương pháp giải quyết bình thường, ứng với đầu tiên khiến cho chân khí của hắn tiêu hao sạch sẽ... Điều này tương đương với rút sạch binh sĩ ở quan khẩu đối chiến, khiến cho luồng kiếm khí kia, trước đó từ kinh mạch chật hẹp tuôn ra... Thứ hai, lại nghĩ biện pháp rút sạch nó!
Tô Phàm, Lăng Hằng Vũ đồng thời gật đầu.
Bọn họ nói tám bước, bảy bước đều như vậy.
Muốn đột phá, trước hết phải giải quyết thương thế, trước hết phải chữa thương, nhất định phải hóa giải căn nguyên... Luồng kiếm khí này, chính là căn nguyên.
Tiêu hao chân khí của bản thân, là lui. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho kiếm khí mạnh mẽ thả lỏng cảnh giác, chỉ cần từ kinh mạch chật hẹp đi ra, còn muốn giải quyết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có ít nhất vài loại phương pháp.
Khang đường chủ cũng gật đầu.
Trước đây hắn cũng làm như thế. Chỉ cần là danh sư, cơ bản đều sẽ lựa chọn như vậy. Chẳng lẽ... như vậy không đúng?
- Đúng? Chẳng những không đúng, còn là sai lầm lớn!
Trương Huyền lắc đầu:
- Tản mất chân khí của mình, thật giống như dọn đi nham thạch ngăn cản trên dòng suối, quả thật có thể khiến cho kiếm khí chảy ra. Đáng tiếc... Đó là kiếm khí vô cùng nóng bỏng sắc bén. Nơi bị bịt kín, chỗ phổi bên trái... Nơi này tới gần trái tim. Một khi kiếm khí chạy nước rút tuôn ra, làm không tốt sẽ đâm thủng trái tim... khiến cho người ta chết ngay tại chỗ!
- Chết?
Tô Phàm không nhịn được mở miệng:
- Là không sắc bén như trước, tỷ lệ đâm thủng trái tim, chưa đủ một phần trăm. Mà nếu nó quả thật không đi vào kinh mạch phổi trái, là thông qua hội trì huyệt, tiến vào tâm mạch chân huyệt sao?
Trương Huyền nhìn qua.
- Điều này...
Tô sư, Lăng sư đồng thời chấn động.
Hội trì huyệt, là chỗ giao hòa giữa kinh mạch phổi trái và tâm mạch chân huyệt. Cái trước vào phổi, cái sau thông tới tim.
Tuy rằng kiếm khí đột nhiên thả lỏng sẽ thuận theo đó chảy xuống, đi về phía phương hướng đan điền. Nhưng... cũng không bảo đảm vị người tu luyện này sẽ có chỗ cố kỵ, giữ lại một luồng chân khí ở bên trong thân thể.
Một khi như vậy, luồng kiếm khí này lại vô cùng có khả năng ngược dòng lao lên, tiến vào tâm mạch chân huyệt, đâm thủng trái tim.
Nếu thật sự như vậy, đừng nói danh sư, cho dù thần tiên cũng không cứu sống nổi.
Sắc mặt Khang đường chủ cũng trắng bệch, toàn thân căng thẳng.
Trước đây gặp phải trường hợp này, hắn một lòng muốn chữa trị tốt, không suy nghĩ quá nhiều. Sau đó lại cũng phát hiện ra vấn đề này. Tuy rằng tỷ lệ không lớn, nhưng... cũng có khả năng!
Chỉ có thể nói lúc đó vận khí rất tốt, nếu không đừng nói chữa trị tốt, làm không tốt người dĩ nhiên chết.
Nếu thật sự như vậy, còn sát hạch danh sư tứ tinh, có thể giữ được địa vị lúc đó hay không, không để tiếng xấu muôn đời, đã là rất tốt.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
- Nói bậy, ý nghĩ viển vông!
Đang nghi ngờ, liền nghe được tiếng hừ lạnh Khang đường chủ vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, đầy vẻ không vui:
- Mỗi một bộ công pháp tu luyện, đều do tiền bối sáng tạo ra, được vô số người kiểm nghiệm, mới có thể lưu truyền hậu thế. Sao giống như ngươi nói sửa liền sửa? Bản thân đối phương bị trọng thương, sử dụng công pháp tu luyện chưa qua kiểm nghiệm, đừng nói không có cách nào trùng kích Hóa Phàm, làm không tốt còn có thể tẩu hỏa nhập ma, bị thương nặng mà chết. Nếu thật sự như vậy, uy nghiêm của danh sư ở đâu?
Ban đầu nghe được hai vị trưởng lão nói, hắn đối với người này có hi vọng rất lớn. Không nghĩ tới người này tự nhiên qua loa cho xong như vậy.
Công pháp tu luyện, dễ sửa như vậy, chẳng phải khắp nơi đều là bí tịch sao?
Huống gì, trong cơ thể còn ẩn chứa loại chân khí lạ. Không hóa giải, không chữa thương, không điều chỉnh trạng thái, không tập trung tinh thần... Làm sao có thể trùng kích cảnh giới cao hơn?
Thật sự tưởng là một thiên tài, không nghĩ tới là một chày gỗ!
Nếu thật sự làm như vậy, chẳng những không có thể chữa thương, làm không tốt còn trị chết người. Uy nghiêm của Danh Sư Đường đều sẽ bị quét sạch.
- Tẩu hỏa nhập ma? Ngươi suy nghĩ quá nhiều!
Khoát tay cắt ngang lời quát mắng của hắn, Trương Huyền thản nhiên nhìn qua:
- Ta nói một chút về tuyến đường vận chuyển chân khí, ngươi nghe xem thử liền biết là có tác dụng hay không! Chân khí chạy từ đan điền ra, qua thái ất, quan môn, lương môn... Cuối cùng hội tụ ở khí xá. Sau khi qua lại ba vòng tuần hoàn, là trùng kích Hóa Phàm được. Tỷ lệ thành công khoảng chừng chín mươi phần trăm!
Nắm giữ công pháp thiên đạo, đối với tu luyện nắm giữ đến bản chất, đối phương nói loại tình huống này, nói thì khó khăn, đối với hắn mà nói, vẫn là vô cùng đơn giản.
Chỉ cần có chút thay đổi tuyến đường tu luyện, vòng qua vị trí bị thương, trung hoà loại chân khí lạ trong cơ thể, đột phá Hóa Phàm không khó.
- Qua thái ất, quan môn, lương môn...
Ba người nhíu mày.
Cái tuyến đường này nghe vô cùng quái dị, hoàn toàn khác hẳn với pháp quyết tu luyện bình thường. Cho dù bọn họ là danh sư tứ tinh, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đoán được là chính xác hay sai lầm.
Mỗi một công pháp, đều phải có khả năng tu luyện thực hành. Cho dù là danh sư, cũng không có khả năng nghe xong một lần, lại đoán được có tác dụng hay không có tách dụng, hiệu quả như thế nào.
- Ngươi nói chỉ cần dựa theo môn công pháp này di chuyển, có thể trực tiếp đột phá?
Sắc mặt Khang đường chủ càng thêm khó coi.
Người tu luyện bình thường muốn đột phá cũng khó khăn. Để cho một người trọng thương, vận chuyển pháp quyết ba lần đã đột phá. Đùa gì thế?
- Không sai!
Thần sắc Trương Huyền thản nhiên:
- Hai loại chân khí gặp nhau, sẽ xuất hiện cục diện không thể buông tha, kẻ dũng thắng. Ban đầu mạnh mẽ va chạm vào nhau, chân khí của bản thân cuồn cuộn không ngừng. Kiếm khí của đối phương, chỉ là lục bình không có rễ, chưa đủ gây ra sợ hãi. Đáng tiếc... Kinh mạch của người tu luyện này quá nhỏ, va chạm vào nhau quá ác, rất dễ dàng xé nát nó, khiến cho tu vi bị phế bỏ! Vì vậy lại xuất hiện cục diện một kẻ làm quan. Kiếm khí không những không có cách nào loại bỏ, thương thế còn... càng ngày càng nặng!
Nói đến đây, Trương Huyền ngừng lại, hai mắt sáng như điện nhìn lại:
- Nếu như ta không đoán sai, thời điểm ghi lại những bệnh trạng này, chắc là ngày thứ bảy người này bị thương!
- Điều này...
Khang đường chủ sửng sốt:
- Không sai!
Vấn đề của người kia là hắn tự mình giải quyết, vẫn lấy làm kiêu ngạo. Tất cả chi tiết lúc đó, hắn đều nhớ rất rõ ràng, chính là ngày thứ bảy bị thương.
Chỉ là, vừa rồi ghi lại, chỉ viết vị trí bị thương, và bị chiêu số gì tổn thương được... Bị thương ngày thứ mấy, lại không có miêu tả. Chẳng lẽ... Chỉ nhìn chút nội dung như vậy, là có thể suy đoán ra thời gian?
- Bị thương ngày thứ bảy, không khống chế được chân khí xông tới, chỗ ngực trái bị xuyên thủng, vẫn không có cách nào khôi phục, thậm chí bắt đầu thối rữa! Tình hình trước mặt, hai loại chân khí cuồng bạo va chạm vào nhau. Nếu như mạnh mẽ sử dụng công pháp trước đây tu luyện, sẽ chỉ làm thế xông tới càng kịch liệt! Khiến cho thương thế càng nghiêm trọng.
Trương Huyền khẽ cười:
- Dựa theo phương pháp giải quyết bình thường, ứng với đầu tiên khiến cho chân khí của hắn tiêu hao sạch sẽ... Điều này tương đương với rút sạch binh sĩ ở quan khẩu đối chiến, khiến cho luồng kiếm khí kia, trước đó từ kinh mạch chật hẹp tuôn ra... Thứ hai, lại nghĩ biện pháp rút sạch nó!
Tô Phàm, Lăng Hằng Vũ đồng thời gật đầu.
Bọn họ nói tám bước, bảy bước đều như vậy.
Muốn đột phá, trước hết phải giải quyết thương thế, trước hết phải chữa thương, nhất định phải hóa giải căn nguyên... Luồng kiếm khí này, chính là căn nguyên.
Tiêu hao chân khí của bản thân, là lui. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho kiếm khí mạnh mẽ thả lỏng cảnh giác, chỉ cần từ kinh mạch chật hẹp đi ra, còn muốn giải quyết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có ít nhất vài loại phương pháp.
Khang đường chủ cũng gật đầu.
Trước đây hắn cũng làm như thế. Chỉ cần là danh sư, cơ bản đều sẽ lựa chọn như vậy. Chẳng lẽ... như vậy không đúng?
- Đúng? Chẳng những không đúng, còn là sai lầm lớn!
Trương Huyền lắc đầu:
- Tản mất chân khí của mình, thật giống như dọn đi nham thạch ngăn cản trên dòng suối, quả thật có thể khiến cho kiếm khí chảy ra. Đáng tiếc... Đó là kiếm khí vô cùng nóng bỏng sắc bén. Nơi bị bịt kín, chỗ phổi bên trái... Nơi này tới gần trái tim. Một khi kiếm khí chạy nước rút tuôn ra, làm không tốt sẽ đâm thủng trái tim... khiến cho người ta chết ngay tại chỗ!
- Chết?
Tô Phàm không nhịn được mở miệng:
- Là không sắc bén như trước, tỷ lệ đâm thủng trái tim, chưa đủ một phần trăm. Mà nếu nó quả thật không đi vào kinh mạch phổi trái, là thông qua hội trì huyệt, tiến vào tâm mạch chân huyệt sao?
Trương Huyền nhìn qua.
- Điều này...
Tô sư, Lăng sư đồng thời chấn động.
Hội trì huyệt, là chỗ giao hòa giữa kinh mạch phổi trái và tâm mạch chân huyệt. Cái trước vào phổi, cái sau thông tới tim.
Tuy rằng kiếm khí đột nhiên thả lỏng sẽ thuận theo đó chảy xuống, đi về phía phương hướng đan điền. Nhưng... cũng không bảo đảm vị người tu luyện này sẽ có chỗ cố kỵ, giữ lại một luồng chân khí ở bên trong thân thể.
Một khi như vậy, luồng kiếm khí này lại vô cùng có khả năng ngược dòng lao lên, tiến vào tâm mạch chân huyệt, đâm thủng trái tim.
Nếu thật sự như vậy, đừng nói danh sư, cho dù thần tiên cũng không cứu sống nổi.
Sắc mặt Khang đường chủ cũng trắng bệch, toàn thân căng thẳng.
Trước đây gặp phải trường hợp này, hắn một lòng muốn chữa trị tốt, không suy nghĩ quá nhiều. Sau đó lại cũng phát hiện ra vấn đề này. Tuy rằng tỷ lệ không lớn, nhưng... cũng có khả năng!
Chỉ có thể nói lúc đó vận khí rất tốt, nếu không đừng nói chữa trị tốt, làm không tốt người dĩ nhiên chết.
Nếu thật sự như vậy, còn sát hạch danh sư tứ tinh, có thể giữ được địa vị lúc đó hay không, không để tiếng xấu muôn đời, đã là rất tốt.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 915: Còn không đi rót nước! (1)
9.7/10 từ 33 lượt.