Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 891: Yêu thần thú lỗ mãng (1)

- Chỉ là... Dược vật ở những chỗ này, cơ bản đều sấy khô hoặc đã phơi nắng. Những thứ còn tươi, còn có thể tiếp tục sống sót, cũng không có bao nhiêu, càng chưa nói tới hoa Trầm Tình loại dược vật kỳ quái này!

Triệu minh chủ nói tiếp.

Ba nơi dược liệu nhiều nhất này, dược vật sấy khô có hiệu quả tương tự, hơn nữa rất tiện mang theo, bởi vậy, cơ bản đều được phơi nắng, không có khả năng có đồ tươi mới tích trữ.

- Dược liệu của dược vương có mấy nguồn gốc, thường thấy nhất chính là dược nông bán ra. Nhưng loại dược liệu hoa Trầm Tình hiếm thấy này, dược nông bình thường nhất định sẽ không trồng, hơn nữa cũng không có năng lực đó. Nơi duy nhất ta biết có loại năng lực này, là vườn thuốc ở phía tây Vạn Quốc Thành. Trong nơi này có vô số dược vật cổ quái kỳ lạ. Rất nhiều dược liệu quý hiếm trong thành khó có thể nhìn thấy, đều có thể tìm tới. Chỉ là...

Triệu minh chủ cười khổ:

- Chủ nhân của vườn thuốc, tính cách cổ quái, có chút không hợp với đạo làm người. Dược liệu của nàng, cũng không bán ra. Cho dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Cho dù là ta, trước đây Liên nhi bệnh nặng, muốn mua mấy gốc dược liệu đặc biệt, cũng chưa từng thành công!

- Cũng không bán ra?

Trương Huyền đầy kỳ quái:

- Vậy nàng trồng nhiều dược liệu như vậy làm gì?

Loại dược liệu hoặc là tự mình sử dụng, hoặc là bán ra. Trồng rất nhiều, rõ ràng là tự mình sử dụng... Nhưng lại không ra bán, giữ lại làm gì?

Dược liệu giống như thực vật bình thường, cũng có sinh mạng hưng suy. Không ít dược liệu, chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi mấy năm. Có thể đạt được mấy trăm năm, dù sao chỉ là số ít.

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trồng dược liệu, cần phải tiêu tốn chi phí cực lớn, linh thạch, đặc biệt doanh dung dịch dưỡng, thậm chí nhân thủ. Thiếu một thứ cũng không được. Còn không ra bán, chẳng khác nào vẫn đập tiền về phía bên trong. Tài sản có lợi hại hơn nữa, cũng không đủ lăn qua lăn lại!


- Ta cũng không biết. Không ít người của Vạn Quốc Thành cũng thấy kỳ quái. Đáng tiếc, lại không có người nào biết!

Triệu minh chủ lắc đầu.

- Vậy... Lẽ nào không ai chém giết?

Trương Huyền nghi ngờ.

Nếu rất nhiều người đều muốn dược liệu, lại mua không được, luôn sẽ có người bí quá hoá liều!

- Đương nhiên là có, nhưng đều thất bại! Chủ nhân của vườn thuốc Tiết Nhất Dao, năm mươi năm trước lại đạt tới Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, danh tiếng chấn động Vạn Quốc Thành. Hiện tại đạt đến trình độ nào, ai cũng không biết. Chỉ sợ cho dù là ta, cũng không nhất định có thể chiến thắng!

Triệu minh chủ nói.

Năm mươi năm trước đã là Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. Cho dù không có cách nào đột phá, chỉ sợ cũng xếp hạng trong rất nhiều cường giả đứng đầu ở Vạn Quốc Thành.

- Quan trọng hơn chính là, vườn thuốc còn có trận pháp rất mạnh, ít nhất đạt tới tứ tinh đỉnh phong, do Trịnh hội trưởng nghiệp đoàn trận pháp Hồng Hải, tự tay bố trí. Không ít người mưu toan trộm dược liệu, còn chưa có tiến vào trong đó, đã bị giết chết hoặc bị vây khốn... Lâu ngày, người người đều biết chỗ đó nguy hiểm, cũng lại không có người nào dám đi tới!

Triệu minh chủ nói.

Nuôi trồng vô số dược liệu trân quý, cũng không bán ra. Người nào dám đánh chú ý qua dược liệu, đều bị chém giết hoặc vây khốn... Người này quả thật rất khó ứng phó.


- Nơi khác có thể còn có hai loại dược liệu này hay không?

- Không, ngoại trừ vườn thuốc này, ta thật sự không biết có thể tìm được ở nơi nào khác. Trừ phi là đã điều chế xong!

- Điều chế xong đối với ta không có tách dụng!

Trương Huyền lắc đầu.

Bồi dưỡng cỏ tỉnh hồn, chỉ có thể lợi dụng dược liệu tươi còn đang sinh trưởng. Một khi đã sấy khô, điều chế tạo thành dược liệu có thể dùng, lại làm sao có thể dung hợp linh hồn, nắm giữ hiệu quả tỉnh hồn?

- Ngươi nói vườn thuốc này ở chỗ nào, ta muốn đi qua xem một chút!

Cỏ tỉnh hồn phải có, như vậy mới có khả năng cứu tỉnh Lộ Trùng. Ngay cả chỗ nguy hiểm như mộ vu hồn hắn cũng đi. Cho dù chủ nhân vườn thuốc lại khó ứng phó nữa, nói vậy chung quy cũng có thể tìm ra biện pháp.

- Điều này...

Nghe hắn muốn qua, Triệu minh chủ có chút do dự:

- Vậy được rồi, ta bảo Kim Tòng Hải đi cùng. Nếu như muốn động thủ với ngươi, cũng có thể chống đỡ một chút!

- Được!

Trương Huyền gật đầu.


Vị trí vườn thuốc kia, hắn cũng không biết, cần phải có người dẫn đường.

- Phụ vương, con cũng đi qua xem một chút!

Triệu Phi Vũ mỉm cười cười, vội hỏi.

- Con qua làm gì?

Lông mày Triệu minh chủ nhíu lại một cái.

- Chủ nhân vườn thuốc này ngay cả lời của phụ vương cũng không nghe. Con cũng muốn đi xem, rốt cuộc lợi hại tới mức nào!

Triệu Phi Vũ khẽ cười.

Một đường đi theo sau lưng, nàng biết vị Trương Huyền này là một người không đạt được mục đích không dừng tay. Còn đối phương nghe càng khó chơi hơn. Nàng thật sự muốn xem thử một chút, hai bên giao phong sẽ là kết quả gì.

- Yên tâm đi, có Kim lão ở bên cạnh, lại thêm thân phận của ta, vị chủ nhân vườn thuốc này cho dù lại vô lễ nữa, cũng sẽ không động thủ!

Thấy phụ thân vẫn đang do dự, Triệu Phi Vũ vội hỏi.

- Được rồi, hai người đều phải cẩn thận. Nhất là Trương sư. Nếu như đối phương không muốn, ngàn vạn lần không cần cưỡng ép. Nếu thật sự không được, ta tự mình đi qua một chuyến, có lẽ có thể cho ta một chút mặt mũi.


Có chút do dự, Triệu minh chủ nói.

Trước đây xin dược liệu cho Triệu Phi Vũ, gặp phải từ chối, sau đó tự mình muốn đi, nghiệp đoàn y sư tại địa phương lại tìm được dược liệu thay thế, cũng lại thôi.

Trương sư là ân nhân cứu mạng nữ nhi, hơn nữa thiên phú như vậy, sau đó thành tựu vô hạn, không thể có chuyện gì. Nếu thật sự không được, hắn cũng chỉ có thể tự thân xuất mã.

Hắn đường đường là minh chủ liên minh vạn quốc, nhân vật Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong nhất, thật sự muốn mua thuốc, nghĩ đến đối phương cho dù tính tình lại kỳ quái, cũng sẽ cho vài phần mặt mũi.

Lại hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ vài câu, Trương Huyền lập tức cùng Triệu minh chủ từ biệt, dẫn theo Triệu Phi Vũ và Kim Tòng Hải, cưỡi man thú bay, trực tiếp bay về phía thành tây.

Vạn Quốc Thành cực lớn, chiều ngang chiều rộng ít nhất mấy trăm cây số. Chỉ dựa vào đi bộ tới, không mấy canh giờ không thể nào làm được. Lần này ba người không cưỡi vật cưỡi của Triệu Phi Vũ, mà là ngồi ở trên lưng yêu thần thú.

Yêu thú Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, hai cánh mở ra, giống như tia chớp, sau mấy chục phút, ba người liền thấy một trang viên cực lớn xuất hiện ở trước mắt.

Trang viên diện tích mấy trăm mẫu, bị bao phủ ở trong sương mù mỏng manh. Vừa nhìn đã biết, có đại trận bảo vệ.

- Lại hạ xuống ở chỗ này đi!

Biết không có khả năng trực tiếp bay vào trong, Trương Huyền gật đầu. Yêu thần thú kêu khẽ một tiếng, hạ xuống ở cách chỗ cửa chính không xa.

Trang viên trước mắt, cửa lớn đóng kín, ngoài cửa một bóng người cũng không có. Xem ra tất cả mọi người cũng đều biết không có cách nào mua được dược liệu ở đây, không có hứng thú tới.

Nếu không, hàng năm người cần dược liệu không phải số ít, không có khả năng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy.

Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Story Chương 891: Yêu thần thú lỗ mãng (1)
9.7/10 từ 33 lượt.
loading...