Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 867: Thận Thần huyễn cảnh (1)
Không biết qua bao lâu, Trương Huyền lúc này mới dừng lại, thân thể nhảy lên một cái đứng lên.
Không hổ danh là trời thừa nhận danh sư, quả nhiên không tầm thường. Giống như lần trước, tuy rằng tu vi không tăng thêm, vẫn là Tăng Thọ cảnh đỉnh phong, nhưng toàn thân đối với tu luyện, võ kỹ có lý giải sâu hơn.
Lực chiến đấu chợt tăng lên không chỉ gấp đôi.
Nếu như nói, trước đó có thể hắn cùng Hóa Phàm nhị trọng trung kỳ chiến đấu, không rơi xuống hạ phong. Vậy hiện tại mặc dù không mượn Thiên Đạo Đồ Thư Quán, so với Nguyên Khí cảnh hậu kỳ, cũng hoàn toàn không yếu hơn.
Mức độ tâm cảnh, cũng có biến hóa cực lớn, từ 12.1 một đường tăng vọt, đạt tới 14.1. Nói cách khác, tăng thêm tròn 2.0 vạch.
Loại khoảng cách này, mặc dù không có kinh khủng như sách thiên đạo vậy, nếu chỉ dựa vào tu luyện, không mất mười năm khổ công, cũng không có khả năng hoàn thành.
Nói cách khác, một lần trời thừa nhận danh sư, ở trên mức độ tâm cảnh, khiến cho hắn bớt đi ít nhất mấy chục năm tu luyện!
Đáng sợ!
Mặt khác mắt Minh Lý và sư ngôn thiên bẩm cũng có tiến bước. Cái trước tất nhiên vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu tồn tại vượt quá bản thân hai cấp bậc nhỏ.
Hiện tại, mặc dù là cường giả Nguyên Khí cảnh trung kỳ, hắn cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.
Về phần sư ngôn thiên bẩm, ý niệm vận chuyển, xuất khẩu thành thơ, càng làm cho người ta tin tưởng và nghe theo, khó có thể từ chối.
Trước đó mê hoặc Tống Siêu còn cần tiêu hao hồn lực, các loại thuyết phục. Hiện tại, chỉ cần sư ngôn thiên bẩm vận chuyển, hắn sẽ không tự chủ được tin tưởng, không có cách nào phản bác.
Quan trọng hơn chính là, nhận được thiên địa tán thành, đối với danh sư lý giải cũng càng sâu sắc, tâm cảnh ở trên mức độ thông minh, đi xa hơn.
Không hổ danh là thiên địa tán thành người người đều muốn đạt được. Đối với danh sư mà nói, tác dụng to lớn, không khác gì tái tạo.
- Năng lực danh sư tiến bước, tu vi dù chưa đột phá, lại cũng không xa!
Trời thừa nhận danh sư, khiến cho nhận thức của hắn đối với tu vi, càng rõ ràng hơn. Hiện tại mặc dù là Tăng Thọ cảnh đỉnh phong, muốn đột phá, lại rất dễ dàng.
Dù sao, hắn lại học qua mấy trăm quyển bí tịch Nguyên Khí cảnh. Cho dù không hình thành công pháp thiên đạo hoàn chỉnh không sứt mẻ, nhưng cũng có phương hướng chỉ điểm tu luyện. Chỉ cần linh thạch đầy đủ, đột phá, cũng không phức tạp.
- Nhìn lại gian phòng này xem!
Cảm nhận hết biến hóa trên người, Trương Huyền ngẩng đầu lại nhìn về phía trước mắt.
- Không phải là trận pháp, cũng không phải là cơ quan!
Tâm cảnh toàn vẹn, chuyển động như ý, khả năng quan sát nhìn đồ cũng lại lớn hơn so với trước. Vừa rồi không nhận ra thứ trước mắt rốt cuộc là cái gì. Hiện tại nhìn một cái, dĩ nhiên hiểu rõ ràng hơn.
- Trương sư có phải nhìn ra cái gì hay không?
Mọi người nhìn qua.
Trời thừa nhận danh sư, bọn họ chưa từng thấy qua. Nhưng có thể trở thành truyền thuyết của Danh Sư Đường, khẳng định không đơn giản.
- Là thủ đoạn vu hồn sư mê hoặc linh hồn. Nói cách khác, những gì chúng ta nhìn thấy được, đều là giả, là huyễn cảnh!
Nhăn mày lại, Trương Huyền nói.
- Nếu như là huyễn cảnh, vậy khôi lỗi vừa rồi, làm sao có thể đột nhiên biến mất?
Lạc Trúc không tin.
Huyễn cảnh, tối đa có thể khiến cho người mê huyễn, sẽ không truyền tống đồ đi ra ngoài!
Khôi lỗi đi ra khỏi lối đi lại biến mất, rất rõ ràng bị trận pháp lợi hại nào đó truyền tống rời khỏi.
- Vu hồn sư tiến hành mê hoặc đối với sinh mạng có linh hồn, khiến cho chúng ta “nhìn thấy được” cùng một hình ảnh, cũng lại tự nhiên cho rằng là sự thật. Nhưng... khôi lỗi khác nhau, nó không có linh hồn, không có tư tưởng, không có cách nào mê hoặc... Cho nên, không phải biến mất, mà là thân ở trong sự thật, không có cách nào tiến vào huyễn cảnh, tất nhiên cũng lại không thấy được!
Trương Huyền giải thích.
Vu hồn sư tiến hành mê hoặc đối với sinh mạng có linh hồn, khiến người ta không phân rõ hiện thực và hư ảo. Khôi lỗi không giống vậy, không có cách nào mê hoặc, trực tiếp đi vào hiện thực, tất nhiên cũng sẽ không lại nhìn thấy được.
- Nếu như là sự thật... chẳng lẽ là... Thận Thần Huyễn Hải của vu hồn sư?
Nghĩ đến cái gì, sắc mặt Lạc Trúc đột nhiên trắng bệch, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
- Thận Thần Huyễn Hải?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mê man. Ngay cả Tái các chủ luôn luôn nghe nhiều biết rộng, cũng không hiểu nguyên nhân.
- Thận Thần Huyễn Hải là một loại thủ đoạn đặc biệt của vu hồn sư, có thể lợi dụng hồn lực, bố trí ra một cảnh tượng vô cùng chân thực, khiến người ta không kìm lòng được đi vào, giống như ảo ảnh trong sa mạc. Một khi tiến vào, chẳng khác nào linh hồn rời khỏi thân xác, bị hắn khống chế, lại không có cách nào rời khỏi...
Vừa giải thích, Lạc Trúc vừa run rẩy.
- Linh hồn rời khỏi?
Mọi người đều giật nảy mình.
Người mặc dù có thể chống lại hồn sư, là bởi vì có thân thể tồn tại. Một khi rời khỏi, còn không tùy ý bị khống chế, người làm dao thớt, ta làm thịt cá sao?
- Không sai. Nếu như vừa chúng ta tiến vào trong, chẳng khác nào linh hồn rời khỏi thân thể. Cho dù không chết... cũng không khác biệt lắm!
Đầu Lạc Trúc đầy mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt tất cả những người khác cũng đều trắng bệch.
May mà nhìn thấy được điểm quái dị, không trực tiếp tiến tới. Nếu thật sự qua, linh hồn rời khỏi thân thể, chết cũng không biết chết như thế nào.
Không hổ danh là vu hồn sư, quả nhiên đáng sợ. Ngay cả thủ đoạn giết người, cũng khó lòng phòng bị.
- Chỉ là... có thể thi triển Thận Thần Huyễn Hải, nói rõ cấp bậc ít nhất đạt tới lục tinh. Chẳng lẽ đó là ngôi mộ của một... vu hồn sư lục tinh?
Lạc Trúc nghi ngờ.
Thận Thần Huyễn Hải không phải tùy tiện vu hồn sư nào cũng có thể thi triển ra. Chỉ có đạt được lục tinh, mới có thể làm được.
Hồn sư giống như danh sư ở trong chức nghiệp thượng cửu lưu, yêu cầu đối với thực lực cực cao. Tu vi không đạt được, không có khả năng hoàn thành... Nói cách khác, chủ nhân của cái mộ này, có thể là một vị vu hồn sư lục tinh!
Loại cấp bậc như vậy, sống sót, tuyệt đối đứng ở đỉnh phong nhất của Hóa Phàm!
Cho dù sau khi chết, cũng không phải là tồn tại những người như bọn họ có thể chống lại được!
- Ta thấy chúng ta vẫn nên lập tức rời đi thì thỏa đáng hơn!
Lông mày Tái các chủ thoáng giật.
Hắn tuy rằng cũng muốn xem thử một chút về mộ của vu hồn sư, biết một chút xem có bảo tàng gì. Nhưng... nếu như chủ nhân của ngôi mộ lúc còn sống đạt tới trước lục tinh, hắn tuyệt đối không dám quấy rầy.
- Không sai. Loại cấp cường giả này, không phải là người chúng ta có thể động tới...
Kim Tòng Hải cũng xiết chặt nắm đấm, vội vàng mở miệng.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Không hổ danh là trời thừa nhận danh sư, quả nhiên không tầm thường. Giống như lần trước, tuy rằng tu vi không tăng thêm, vẫn là Tăng Thọ cảnh đỉnh phong, nhưng toàn thân đối với tu luyện, võ kỹ có lý giải sâu hơn.
Lực chiến đấu chợt tăng lên không chỉ gấp đôi.
Nếu như nói, trước đó có thể hắn cùng Hóa Phàm nhị trọng trung kỳ chiến đấu, không rơi xuống hạ phong. Vậy hiện tại mặc dù không mượn Thiên Đạo Đồ Thư Quán, so với Nguyên Khí cảnh hậu kỳ, cũng hoàn toàn không yếu hơn.
Mức độ tâm cảnh, cũng có biến hóa cực lớn, từ 12.1 một đường tăng vọt, đạt tới 14.1. Nói cách khác, tăng thêm tròn 2.0 vạch.
Loại khoảng cách này, mặc dù không có kinh khủng như sách thiên đạo vậy, nếu chỉ dựa vào tu luyện, không mất mười năm khổ công, cũng không có khả năng hoàn thành.
Nói cách khác, một lần trời thừa nhận danh sư, ở trên mức độ tâm cảnh, khiến cho hắn bớt đi ít nhất mấy chục năm tu luyện!
Đáng sợ!
Mặt khác mắt Minh Lý và sư ngôn thiên bẩm cũng có tiến bước. Cái trước tất nhiên vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu tồn tại vượt quá bản thân hai cấp bậc nhỏ.
Hiện tại, mặc dù là cường giả Nguyên Khí cảnh trung kỳ, hắn cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.
Về phần sư ngôn thiên bẩm, ý niệm vận chuyển, xuất khẩu thành thơ, càng làm cho người ta tin tưởng và nghe theo, khó có thể từ chối.
Trước đó mê hoặc Tống Siêu còn cần tiêu hao hồn lực, các loại thuyết phục. Hiện tại, chỉ cần sư ngôn thiên bẩm vận chuyển, hắn sẽ không tự chủ được tin tưởng, không có cách nào phản bác.
Quan trọng hơn chính là, nhận được thiên địa tán thành, đối với danh sư lý giải cũng càng sâu sắc, tâm cảnh ở trên mức độ thông minh, đi xa hơn.
Không hổ danh là thiên địa tán thành người người đều muốn đạt được. Đối với danh sư mà nói, tác dụng to lớn, không khác gì tái tạo.
- Năng lực danh sư tiến bước, tu vi dù chưa đột phá, lại cũng không xa!
Trời thừa nhận danh sư, khiến cho nhận thức của hắn đối với tu vi, càng rõ ràng hơn. Hiện tại mặc dù là Tăng Thọ cảnh đỉnh phong, muốn đột phá, lại rất dễ dàng.
Dù sao, hắn lại học qua mấy trăm quyển bí tịch Nguyên Khí cảnh. Cho dù không hình thành công pháp thiên đạo hoàn chỉnh không sứt mẻ, nhưng cũng có phương hướng chỉ điểm tu luyện. Chỉ cần linh thạch đầy đủ, đột phá, cũng không phức tạp.
- Nhìn lại gian phòng này xem!
Cảm nhận hết biến hóa trên người, Trương Huyền ngẩng đầu lại nhìn về phía trước mắt.
- Không phải là trận pháp, cũng không phải là cơ quan!
Tâm cảnh toàn vẹn, chuyển động như ý, khả năng quan sát nhìn đồ cũng lại lớn hơn so với trước. Vừa rồi không nhận ra thứ trước mắt rốt cuộc là cái gì. Hiện tại nhìn một cái, dĩ nhiên hiểu rõ ràng hơn.
- Trương sư có phải nhìn ra cái gì hay không?
Mọi người nhìn qua.
Trời thừa nhận danh sư, bọn họ chưa từng thấy qua. Nhưng có thể trở thành truyền thuyết của Danh Sư Đường, khẳng định không đơn giản.
- Là thủ đoạn vu hồn sư mê hoặc linh hồn. Nói cách khác, những gì chúng ta nhìn thấy được, đều là giả, là huyễn cảnh!
Nhăn mày lại, Trương Huyền nói.
- Nếu như là huyễn cảnh, vậy khôi lỗi vừa rồi, làm sao có thể đột nhiên biến mất?
Lạc Trúc không tin.
Huyễn cảnh, tối đa có thể khiến cho người mê huyễn, sẽ không truyền tống đồ đi ra ngoài!
Khôi lỗi đi ra khỏi lối đi lại biến mất, rất rõ ràng bị trận pháp lợi hại nào đó truyền tống rời khỏi.
- Vu hồn sư tiến hành mê hoặc đối với sinh mạng có linh hồn, khiến cho chúng ta “nhìn thấy được” cùng một hình ảnh, cũng lại tự nhiên cho rằng là sự thật. Nhưng... khôi lỗi khác nhau, nó không có linh hồn, không có tư tưởng, không có cách nào mê hoặc... Cho nên, không phải biến mất, mà là thân ở trong sự thật, không có cách nào tiến vào huyễn cảnh, tất nhiên cũng lại không thấy được!
Trương Huyền giải thích.
Vu hồn sư tiến hành mê hoặc đối với sinh mạng có linh hồn, khiến người ta không phân rõ hiện thực và hư ảo. Khôi lỗi không giống vậy, không có cách nào mê hoặc, trực tiếp đi vào hiện thực, tất nhiên cũng sẽ không lại nhìn thấy được.
- Nếu như là sự thật... chẳng lẽ là... Thận Thần Huyễn Hải của vu hồn sư?
Nghĩ đến cái gì, sắc mặt Lạc Trúc đột nhiên trắng bệch, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
- Thận Thần Huyễn Hải?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mê man. Ngay cả Tái các chủ luôn luôn nghe nhiều biết rộng, cũng không hiểu nguyên nhân.
- Thận Thần Huyễn Hải là một loại thủ đoạn đặc biệt của vu hồn sư, có thể lợi dụng hồn lực, bố trí ra một cảnh tượng vô cùng chân thực, khiến người ta không kìm lòng được đi vào, giống như ảo ảnh trong sa mạc. Một khi tiến vào, chẳng khác nào linh hồn rời khỏi thân xác, bị hắn khống chế, lại không có cách nào rời khỏi...
Vừa giải thích, Lạc Trúc vừa run rẩy.
- Linh hồn rời khỏi?
Mọi người đều giật nảy mình.
Người mặc dù có thể chống lại hồn sư, là bởi vì có thân thể tồn tại. Một khi rời khỏi, còn không tùy ý bị khống chế, người làm dao thớt, ta làm thịt cá sao?
- Không sai. Nếu như vừa chúng ta tiến vào trong, chẳng khác nào linh hồn rời khỏi thân thể. Cho dù không chết... cũng không khác biệt lắm!
Đầu Lạc Trúc đầy mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt tất cả những người khác cũng đều trắng bệch.
May mà nhìn thấy được điểm quái dị, không trực tiếp tiến tới. Nếu thật sự qua, linh hồn rời khỏi thân thể, chết cũng không biết chết như thế nào.
Không hổ danh là vu hồn sư, quả nhiên đáng sợ. Ngay cả thủ đoạn giết người, cũng khó lòng phòng bị.
- Chỉ là... có thể thi triển Thận Thần Huyễn Hải, nói rõ cấp bậc ít nhất đạt tới lục tinh. Chẳng lẽ đó là ngôi mộ của một... vu hồn sư lục tinh?
Lạc Trúc nghi ngờ.
Thận Thần Huyễn Hải không phải tùy tiện vu hồn sư nào cũng có thể thi triển ra. Chỉ có đạt được lục tinh, mới có thể làm được.
Hồn sư giống như danh sư ở trong chức nghiệp thượng cửu lưu, yêu cầu đối với thực lực cực cao. Tu vi không đạt được, không có khả năng hoàn thành... Nói cách khác, chủ nhân của cái mộ này, có thể là một vị vu hồn sư lục tinh!
Loại cấp bậc như vậy, sống sót, tuyệt đối đứng ở đỉnh phong nhất của Hóa Phàm!
Cho dù sau khi chết, cũng không phải là tồn tại những người như bọn họ có thể chống lại được!
- Ta thấy chúng ta vẫn nên lập tức rời đi thì thỏa đáng hơn!
Lông mày Tái các chủ thoáng giật.
Hắn tuy rằng cũng muốn xem thử một chút về mộ của vu hồn sư, biết một chút xem có bảo tàng gì. Nhưng... nếu như chủ nhân của ngôi mộ lúc còn sống đạt tới trước lục tinh, hắn tuyệt đối không dám quấy rầy.
- Không sai. Loại cấp cường giả này, không phải là người chúng ta có thể động tới...
Kim Tòng Hải cũng xiết chặt nắm đấm, vội vàng mở miệng.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 867: Thận Thần huyễn cảnh (1)
9.7/10 từ 33 lượt.