Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 792: Bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân (thượng) (2)
Trên thế giới còn có kẻ ngu như vậy?
Nhiều giờ dạy học như vậy, không chỉ có thể học tập, thậm chí có thể cùng vị danh sư tứ tinh này kết giao, người này tự nhiên không cần... chỉ cần linh thạch giá rẻ hơn?
- Không sai, còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có, bức tranh này lại thuộc về phòng số 14!
Trần trưởng lão nói tiếp.
Phòng số 14 là vị thi họa sư nổi danh, vốn tưởng rằng đối phương ra nhiều ngọc phù chương trình học như vậy, hắn lại không có cơ hội. Không nghĩ tới mọi chuyện thay đổi không sao có thể đoán trước được. Người ta không thu ngọc phù. Hắn nhất thời hưng phấn vui vô cùng.
- Thành giao!
Thét to vài tiếng, thấy lại không ai ra giá tiền cao hơn, bức tranh này cuối cùng thành giao với giá hai vạn linh thạch.
- Đáng giận, đáng giận!
Sắc mặt tái xanh, người thanh niên có chút phát điên.
Ngọc phù chương trình học tứ tinh, bất luận đi đến nơi nào cũng là hàng hóa cung không đủ cầu. Ở chỗ này tự nhiên có thứ không mua được, khiến cho hắn rất căm tức.
- Ngươi đi hỏi thăm một chút, người bán ra bức tranh này rốt cuộc là ai, lai lịch ra sao!
Bàn tay vẫy một cái, hắn phân phó một tiếng.
- Vâng!
Lão già đi ra ngoài, thời gian không lâu một lần nữa trở về.
- Hồi bẩm thiếu gia, bức tranh này chính là phòng số một bán ra. Hình như là bằng hữu của Tái các chủ Giám Bảo các. Cụ thể thân phận gì, còn không có nghe được!
- Phòng số 1?
Mắt híp lại một chút, người thanh niên hừ một tiếng.
- Thiếu gia, hiện tại bức tranh bị người ta mua đi. Chúng ta làm sao bây giờ?
Lão già nhìn qua.
- Tạm thời không để ý tới. Chờ Vô Hồn Kim Nhân!
Trong lòng người thanh niên đầy phiền não, cũng biết không có cách nào, khoát tay áo.
Đồ của phòng đấu giá bán, một khi đã gõ búa, cho dù danh sư cũng không có cách nào phản bác.
Người ta bán đồ, chỉ cần linh thạch lại không thích ngọc phù chương trình học. Cho dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào!
- Được rồi!
Lão già cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành. Sau khi bức tranh bán ra đột nhiên gây ra động tĩnh lớn, Hàn Âm Kiếm lại bán ra. Cuối cùng bị Trương Huyền lấy giá 700 linh thạch ra mua.
Ngay sau đó, đồ phía sau không gây ra chút dao động nào.
Bảo vật tuy rằng trân quý, lại cũng không bằng bức tranh thất cảnh.
Trương Huyền lại ra tay hai lần, mua một thanh trường thương, đưa cho Trịnh Dương, bộ khôi giáp cho Viên Đào.
Hai thứ này cộng lại tổng cộng hơn một ngàn linh thạch, ngược lại cũng không đắt.
Về phần hai người Lưu Dương, Vương Dĩnh, xem một hồi cũng không có gì thích hợp, cũng lại đành thôi.
- Hiện tại bán đấu giá một thứ cuối cùng, cũng chính là vạn người mong đợi, Vô Hồn Kim Nhân!
Dựa theo lời Trần trưởng lão nói, thạch đài chậm rãi hiện lên. Phía trên là một người mặc khôi giáp, bóng người giống như kim loại đúc liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trương Huyền nhìn sang.
Quả nhiên giống nhân loại như đúc, chỉ là thân thể tăng thêm rất nhiều kim loại, phòng ngự mạnh hơn, kiên cố cứng rắn hơn.
Mắt Minh Lý vận chuyển nhìn sang, ngay sau đó hắn lắc đầu.
Rất rõ ràng, thứ này cũng vượt ra ngoài phạm trù hắn có thể phân tích, căn bản không nhìn ra.
- Vô Hồn Kim Nhân này trải qua Tái các chủ Giám Bảo các, ta và Lộc trưởng lão liên hợp giám định, xác nhận không sai lầm. Thuộc về hộ vệ của vu hồn sư thượng cổ, lưu truyền đến nay, giá trị không thể đo lường.
Trần trưởng lão giới thiệu một câu, nói tiếp:
- Chỉ có điều, về phần giá cả cần bán đấu giá là gì, ta còn không quyết định được. Chủ nhân của thứ này, quyết định tự mình bán ra. Hắn muốn dùng bảo vật yêu cầu đổi... Hiện tại cho mời người bán đấu giá vật này!
Âm thanh kết thúc, một lão già từ phía sau sân khấu đi lên phía trước.
Người này râu bạc trắng, khí tức cả người có vẻ có chút già nua, da nhăn nheo. Vừa nhìn đã biết tuổi tác cực lớn.
- Ừ?
Mắt Minh Lý vận chuyển, nhìn một chút, lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái.
Thực lực của lão già này, tuy rằng thoạt nhìn đạt tới Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, nhưng chẳng biết tại sao, mắt Minh Lý có thể nhìn ra một ít chỗ mấu chốt.
Dựa theo tình huống bình thường, mắt Minh Lý chỉ có thể nhìn ra người có thực lực hơn hắn một cấp bậc nhỏ. Hiện tại hắn là nửa bước Hóa Phàm, cũng chính là chỉ có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của cường giả cảnh giới Hóa Phàm nhất trọng sơ kỳ.
Nhưng chẳng biết tại sao... Lại có thể nhìn ra một vài vấn đề trên thân người này. Bất kể là nhìn từ điểm này, cũng có vẻ cực kỳ không phù hợp.
- Vị này chính là người phát hiện Vô Hồn Kim Nhân?
- Xem ra là đúng. Thật không biết hắn gặp vận cứt chó gì, thứ này vừa ra bán, giá trị con người lập tức tăng mạnh!
- Đúng vậy. Ta thế nào lại không có vận khí tốt như vậy...
...
Nhìn thấy là một người già yếu như vậy, nhận được Vô Hồn Kim Nhân, hơn nữa còn muốn tự mình bán ra, tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ.
- Các vị yên tĩnh. Nếu tất cả mọi người muốn mua thứ này, xin mời nghe xem hắn muốn trao đổi cái gì. Bất luận là trên người có, hay gia tộc có, chỉ cần trong một ngày có thể lấy ra thứ hắn thứ cần, đều có thể báo giá!
Trần trưởng lão nói.
- Được!
Nghe được điều kiện thoải mái như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Ban đầu, bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Tái các chủ, cho rằng nhất định phải sử dụng linh thạch trao đổi, cho nên mang theo đủ tiền tài. Không nghĩ tới người này lại muốn lấy vật đổi vật. Toàn bộ đều có chút trở tay không kịp.
Bây giờ nghe thời gian có thể rộng rãi hơn, nhất thời bọn họ lại lên tinh thần.
Có thể tới tham gia buổi đấu giá, tiện tay lấy ra nhiều linh thạch như vậy, cói người nào trong tay không nắm thế lực một phương?
Chỉ cần bảo vật hắn có thể nói ra, bọn họ đều tự tin cho dù không tìm được, cũng khẳng định có thể nghe được tin tức.
- Vật của ta muốn rất đơn giản. Các vị có thể tùy ý mở miệng, nói ra bảo vật trong tay các ngươi có thể lấy ra trong vòng một ngày. Chỉ cần ta thoả mãn, lại sẽ trực tiếp trao đổi!
Lão già bước lên trước, nói.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Nhiều giờ dạy học như vậy, không chỉ có thể học tập, thậm chí có thể cùng vị danh sư tứ tinh này kết giao, người này tự nhiên không cần... chỉ cần linh thạch giá rẻ hơn?
- Không sai, còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có, bức tranh này lại thuộc về phòng số 14!
Trần trưởng lão nói tiếp.
Phòng số 14 là vị thi họa sư nổi danh, vốn tưởng rằng đối phương ra nhiều ngọc phù chương trình học như vậy, hắn lại không có cơ hội. Không nghĩ tới mọi chuyện thay đổi không sao có thể đoán trước được. Người ta không thu ngọc phù. Hắn nhất thời hưng phấn vui vô cùng.
- Thành giao!
Thét to vài tiếng, thấy lại không ai ra giá tiền cao hơn, bức tranh này cuối cùng thành giao với giá hai vạn linh thạch.
- Đáng giận, đáng giận!
Sắc mặt tái xanh, người thanh niên có chút phát điên.
Ngọc phù chương trình học tứ tinh, bất luận đi đến nơi nào cũng là hàng hóa cung không đủ cầu. Ở chỗ này tự nhiên có thứ không mua được, khiến cho hắn rất căm tức.
- Ngươi đi hỏi thăm một chút, người bán ra bức tranh này rốt cuộc là ai, lai lịch ra sao!
Bàn tay vẫy một cái, hắn phân phó một tiếng.
- Vâng!
Lão già đi ra ngoài, thời gian không lâu một lần nữa trở về.
- Hồi bẩm thiếu gia, bức tranh này chính là phòng số một bán ra. Hình như là bằng hữu của Tái các chủ Giám Bảo các. Cụ thể thân phận gì, còn không có nghe được!
- Phòng số 1?
Mắt híp lại một chút, người thanh niên hừ một tiếng.
- Thiếu gia, hiện tại bức tranh bị người ta mua đi. Chúng ta làm sao bây giờ?
Lão già nhìn qua.
- Tạm thời không để ý tới. Chờ Vô Hồn Kim Nhân!
Trong lòng người thanh niên đầy phiền não, cũng biết không có cách nào, khoát tay áo.
Đồ của phòng đấu giá bán, một khi đã gõ búa, cho dù danh sư cũng không có cách nào phản bác.
Người ta bán đồ, chỉ cần linh thạch lại không thích ngọc phù chương trình học. Cho dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào!
- Được rồi!
Lão già cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành. Sau khi bức tranh bán ra đột nhiên gây ra động tĩnh lớn, Hàn Âm Kiếm lại bán ra. Cuối cùng bị Trương Huyền lấy giá 700 linh thạch ra mua.
Ngay sau đó, đồ phía sau không gây ra chút dao động nào.
Bảo vật tuy rằng trân quý, lại cũng không bằng bức tranh thất cảnh.
Trương Huyền lại ra tay hai lần, mua một thanh trường thương, đưa cho Trịnh Dương, bộ khôi giáp cho Viên Đào.
Hai thứ này cộng lại tổng cộng hơn một ngàn linh thạch, ngược lại cũng không đắt.
Về phần hai người Lưu Dương, Vương Dĩnh, xem một hồi cũng không có gì thích hợp, cũng lại đành thôi.
- Hiện tại bán đấu giá một thứ cuối cùng, cũng chính là vạn người mong đợi, Vô Hồn Kim Nhân!
Dựa theo lời Trần trưởng lão nói, thạch đài chậm rãi hiện lên. Phía trên là một người mặc khôi giáp, bóng người giống như kim loại đúc liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trương Huyền nhìn sang.
Quả nhiên giống nhân loại như đúc, chỉ là thân thể tăng thêm rất nhiều kim loại, phòng ngự mạnh hơn, kiên cố cứng rắn hơn.
Mắt Minh Lý vận chuyển nhìn sang, ngay sau đó hắn lắc đầu.
Rất rõ ràng, thứ này cũng vượt ra ngoài phạm trù hắn có thể phân tích, căn bản không nhìn ra.
- Vô Hồn Kim Nhân này trải qua Tái các chủ Giám Bảo các, ta và Lộc trưởng lão liên hợp giám định, xác nhận không sai lầm. Thuộc về hộ vệ của vu hồn sư thượng cổ, lưu truyền đến nay, giá trị không thể đo lường.
Trần trưởng lão giới thiệu một câu, nói tiếp:
- Chỉ có điều, về phần giá cả cần bán đấu giá là gì, ta còn không quyết định được. Chủ nhân của thứ này, quyết định tự mình bán ra. Hắn muốn dùng bảo vật yêu cầu đổi... Hiện tại cho mời người bán đấu giá vật này!
Âm thanh kết thúc, một lão già từ phía sau sân khấu đi lên phía trước.
Người này râu bạc trắng, khí tức cả người có vẻ có chút già nua, da nhăn nheo. Vừa nhìn đã biết tuổi tác cực lớn.
- Ừ?
Mắt Minh Lý vận chuyển, nhìn một chút, lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái.
Thực lực của lão già này, tuy rằng thoạt nhìn đạt tới Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, nhưng chẳng biết tại sao, mắt Minh Lý có thể nhìn ra một ít chỗ mấu chốt.
Dựa theo tình huống bình thường, mắt Minh Lý chỉ có thể nhìn ra người có thực lực hơn hắn một cấp bậc nhỏ. Hiện tại hắn là nửa bước Hóa Phàm, cũng chính là chỉ có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của cường giả cảnh giới Hóa Phàm nhất trọng sơ kỳ.
Nhưng chẳng biết tại sao... Lại có thể nhìn ra một vài vấn đề trên thân người này. Bất kể là nhìn từ điểm này, cũng có vẻ cực kỳ không phù hợp.
- Vị này chính là người phát hiện Vô Hồn Kim Nhân?
- Xem ra là đúng. Thật không biết hắn gặp vận cứt chó gì, thứ này vừa ra bán, giá trị con người lập tức tăng mạnh!
- Đúng vậy. Ta thế nào lại không có vận khí tốt như vậy...
...
Nhìn thấy là một người già yếu như vậy, nhận được Vô Hồn Kim Nhân, hơn nữa còn muốn tự mình bán ra, tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ.
- Các vị yên tĩnh. Nếu tất cả mọi người muốn mua thứ này, xin mời nghe xem hắn muốn trao đổi cái gì. Bất luận là trên người có, hay gia tộc có, chỉ cần trong một ngày có thể lấy ra thứ hắn thứ cần, đều có thể báo giá!
Trần trưởng lão nói.
- Được!
Nghe được điều kiện thoải mái như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Ban đầu, bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Tái các chủ, cho rằng nhất định phải sử dụng linh thạch trao đổi, cho nên mang theo đủ tiền tài. Không nghĩ tới người này lại muốn lấy vật đổi vật. Toàn bộ đều có chút trở tay không kịp.
Bây giờ nghe thời gian có thể rộng rãi hơn, nhất thời bọn họ lại lên tinh thần.
Có thể tới tham gia buổi đấu giá, tiện tay lấy ra nhiều linh thạch như vậy, cói người nào trong tay không nắm thế lực một phương?
Chỉ cần bảo vật hắn có thể nói ra, bọn họ đều tự tin cho dù không tìm được, cũng khẳng định có thể nghe được tin tức.
- Vật của ta muốn rất đơn giản. Các vị có thể tùy ý mở miệng, nói ra bảo vật trong tay các ngươi có thể lấy ra trong vòng một ngày. Chỉ cần ta thoả mãn, lại sẽ trực tiếp trao đổi!
Lão già bước lên trước, nói.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 792: Bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân (thượng) (2)
9.7/10 từ 33 lượt.