Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 437: Không phân thắng bại? (1)

Chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành vốn cũng không nhìn ra được cái gì. Sau khi Trương Huyền rũ một cái, mực nước tích lại cùng một chỗ chảy xuôi ra. Rất nhiều vết chân man thú lưu lại nối liền với nhau, tự nhiên hình thành một gốc cây hoa mai ngông nghênh trên đá lởm chởm.

Chỗ mực nước chảy xuôi, thân cây tối tăm khô quắt, hoa mai phía trên lác đác nở ra. Cho dù chỉ là nụ hoa, từ phía xa thoạt nhìn có chút tiêu điều, nhưng chẳng biết tại sao, lại khiến người ta một loại cảm giác trời đông giá rét kéo tới, lạnh lẽo tới tận xương.

Phía dưới, nơi man thú ngã xuống, biến thành hai khối nham thạch dữ tợn. Dấu vết bộ lông lưu lại trước đó, biến thành nếp uốn sâu cạn không đồng nhất ở mặt ngoài của nham thạch.

Hàn mai từ trong khe đá mọc ra, ngạo nghễ đứng sừng sững ở trong băng lạnh. Quý Mặc công tử sử dụng tranh đẹp hoa thơm cỏ lạ, tôn lên vẻ cao quý của cây mẫu đơn. Gốc cây hàn mai này không có một đóa hoa nào nhuộm đẫm, lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác ngông nghênh, không người nào dám tranh, khiếp sợ cùng sánh vai.

Mục đích thể hiện sự lạc quan trong đau khổ, mặc cho hoa thơm cỏ lạ ghen ghét.

Nhìn thấy được bức tranh này, thật giống như nhìn thấy được người vẽ tranh, cô đơn hiu quạnh đi ở sát biên giới của thế giới, cho dù người khác không để ý tới ta thì thế nào? Không rõ lại như thế nào? Ta chỉ cần giữ vững sự ngông nghênh, vẫn không thẹn với thiên địa!

- Ta... tại sao khóc?

- Ta cũng vậy. Ta cảm giác hình như thấy được một người, không được hiểu, lại vẫn cất bước đi về phía trước, hoàn toàn không có chút lùi bước!

- Đây là... Thi họa tam cảnh, ý tồn?

- Đúng vậy. Bằng không, không có khả năng khiến cho chúng ta chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại cộng hưởng thật sâu...

...

Xung quanh yên lặng.

Yên lặng một lát, không ít người lại bị khí tức tiêu điều trong bức tranh làm cho cảm động, vành mắt ửng đỏ.

Thi họa ý cảnh cao, có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của người xem. Rất rõ ràng, bức tranh trước mắt này chính là vậy.

- Một con man thú vẽ ra... bức tranh tam cảnh Ý Tồn?


Mọi người bị ý nhị của hàn mai lây nhiễm. Trình Phong phó hội trưởng chỉ cảm thấy môi run rẩy, thân thể run rẩy.

Người khác có thể nhìn ra, hắn tất nhiên cũng nhận ra được. Đối phương rung lên, tranh vẽ vừa rồi cái gì cũng không phải, trong nháy mắt tăng lên vô số đẳng cấp, không chỉ linh khí ép người, ý cảnh còn trong nháy mắt mở ra.

Loại tác phẩm cấp bậc như vậy, cho dù là bọn họ, cũng cần rất lâu mới có khả năng vẽ ra.

Một con man thú đi mấy bước, lộn mèo... Sau đó rung động một cái lại vẽ ra được...

Mặc dù tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

- Mấu chốt nhất chính là một cái rung cuối cùng!

Ngô phó hội trưởng trầm mặc một lát:

- Trên tuyên chỉ tích lại bao nhiêu mực nước. Làm sao rung lên, sử dụng bao nhiêu lực lượng, mới có thể làm cho những mực nước này chảy xuôi, hình thành thân cây, hoàn toàn hình thành bức tranh... Rất nhiều chi tiết, phải dung hợp hoàn mỹ ở trong đầu, thiếu một chút cũng không được!

- Đúng vậy, thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa học vấn cực lớn. Trang giấy, mực nước khác nhau, hiệu quả cũng không giống nhau. Có thể dưới một cái rung lên khiến cho bức tranh đạt được loại cảnh giới này, phần năng lực quan sát này, khống chế đối với thi họa, cho dù là ta, cũng làm không được...

Tuy rằng không muốn thừa nhận, Trình Phong phó hội trưởng vẫn không nhịn được gật đầu.

Vừa rồi, thoạt nhìn là man thú vẽ tranh, vị thanh niên này cái gì cũng chưa từng làm. Trên thực tế quan trọng nhất lại là một lần rung lên cuối cùng, giống như vẽ rồng điểm mắt, chỉ cần thiếu chút nữa, sẽ sai ngàn dặm, khiến cho bức tranh bộ dạng tam cảnh ý tồn, trở nên cái gì cũng không phải.

Rung thi họa, mực nước bay loạn, lại có thể tìm tới lực lượng thích hợp nhất, phương pháp tốt nhất...

Nói rõ từ khi vừa mới bắt đầu, vị thanh niên này có khống chế tuyệt đối đối với thi họa, biết cuối cùng bức tranh sẽ thành thế nào, đạt được trình độ gì...

Điều này cần có hiểu biết sâu sắc đối với thi họa, trong đầu có cảm giác đại cục hoàn chỉnh... Đừng nói bọn họ, cho dù hội trưởng đạt được thi họa sư tam tinh, sợ rằng cũng làm không được!


- Điều này... Không có khả năng...

Dương dương đắc ý, đang muốn khiến cho Trương Huyền mất mặt xấu hổ, Quý Mặc công tử nhìn thấy được sau khi rung một cái, một gốc cây lạnh mai xuất hiện. Hắn khiếp sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân cũng sắp phát điên rồi.

Tùy tiện bắt tới một con man thú đặt ở trong bệ mực dính mực nước, ném tới trên giấy tuyên chỉ lại biến thành một bức thi họa tam cảnh...

Từ khi nào thi họa tam cảnh không đáng giá như vậy?

Hắn cực cực khổ khổ, vẽ sắp muốn nôn ra máu, cũng không quá cấp bậc này. Người ta nhẹ nhàng như vậy...

Chẳng lẽ thiên phú của mình thật sự không bằng một con man thú?

Gã sai vặt mặc y phục màu xanh trước đó dẫn Trương Huyền qua, cũng đang không ngừng kéo lỗ tai. Nếu không phải xung quanh đều là người, hắn khẳng định cũng có chút điên cuồng.

Làm nhân viên phục vụ cho nghiệp đoàn thi họa sư, dựa vào tiền lương và trích phần trăm, một tháng mới có mấy ngàn kim tệ mà thôi. Thời gian tốt nhất cũng không quá một vạn. Tùy tiện bắt một con man thú ném tới trên giấy liền làm ra tác phẩm giá trị mấy trăm vạn...

Trời ạ!

Vất vả như vậy làm gì? Sớm bắt nó tới vẽ tranh, mình chẳng phải đã sớm thành phú ông trăm vạn sao?

Rất nhiều thi họa học đồ trước đó dọn bàn ra, càng nước mắt lưng tròng.

Trong thời gian bọn họ học tập thi họa dài như vậy, cũng đến hơn mười năm, tối đa chỉ có thể vẽ ra tác phẩm cảnh giới Lục Thực. Cái gọi là Linh Động, Ý Tồn, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tận mắt nhìn thấy được một con man thú làm ra bức tranh còn cao hơn cấp bậc của bọn họ, nhất thời bọn họ cảm thấy học tập và khổ cực mấy năm nay, quả nhiên là... mẹ nó không có tác dụng.

Không lập tức suy sụp đã là rất tốt rồi.

- Hai vị phó hội trưởng, không biết tác phẩm này, tính là thắng, hay thua?


Thấy thi họa thành hình không ngoài dự đoán, Trương Huyền khẽ cười, nhìn lại.

Bức tranh này giống như trong tưởng tượng của hai vị phó hội trưởng, quan trọng nhất chính là hắn rung.

Cho dù hắn khống chế man thú lợi hại hơn nữa, lại làm sao có thể làm ra tác phẩm tam cảnh?

Cái rung lên cuối cùng, khiến cho mực nước chảy xuôi trở thành tranh vẽ hoàn chỉnh, sử dụng năng lực Đồ Thư Quán, phương pháp tránh chỗ có sai lầm.

Không khuyết điểm, dĩ nhiên chính là chính xác.

Khi nào rung lên, độ mạnh yếu bao nhiêu, phương hướng như thế nào, cầm lấy giấy Tuyên Thành như thế nào... đều cần chú ý. Sai một điểm, đều không được.

May là, thành công.

- Cái này...

Hai vị phó hội trưởng liếc mắt nhìn nhau.

- Bức Hàn Mai Đồ của ngươi, và Mẫu Đơn Đồ của Quý thi họa đồng thời đạt tới thi họa tam cảnh, tuy rằng phong cách bức tranh khác nhau, lại tuy hai mà một. Cho nên, ta tuyên bố, tỷ thí lần này...

Do dự một lát, Trình Phong phó hội trưởng tuyên bố:

- Không phân thắng bại!

- Không phân thắng bại?

Trương Huyền lắc đầu, cũng không để ý lắm.

Thật ra nếu cẩn thận nói tiếp, trình độ bức tranh này của hắn cao hơn so với bức tranh cây mẫu đơn của Quý Mặc công tử. Chỉ có điều, bởi vì hai người dính dáng tới tiền đặt cược. Người sau lại là tinh anh sau này của nghiệp đoàn thi họa sư. Nếu thật sự tuyên bố hắn thua, chẳng lẽ thật sự có thể quỳ xuống xin lỗi, rời khỏi nghiệp đoàn?


Nếu thật sự làm như vậy, tất nhiên tổn thất một vị thiên tài.

Tuyên bố không phân thắng bại, hai bên không đắc tội, cũng coi như là kết quả hoàn mỹ nhất.

Đương nhiên, vị Quý Mặc công tử này, có khả năng cũng sẽ không lại uy phong giống như trước đây. Tuy rằng không phân thắng bại, cũng ngang hàng với man thú, cũng chính là giống như cầm thú... Khẳng định đi đến chỗ nào cũng bị người bàn luận.

Đối với điểm ấy, Trương Huyền cũng không quá để ý. Có cục diện như vậy, cũng là do hắn tự chuốc họa vào thân.

- Không phân thắng bại? Lại là không phân thắng bại!

- Như vậy hay nhất...

- Đúng vậy, mọi người không bị tổn thương hòa khí...

...

Nghe được phán quyết, mọi người cũng hiểu được, bàn luận ầm ĩ.

- Rất tốt. Hai vị đều là thiên tài thi họa. Sau này chắc hẳn phải cố gắng ở chung...

Tuyên bố xong, Trình Phong phó hội trưởng mỉm cười, đang muốn làm người hoà giải cho hai người, lại thấy Quý Mặc công tử hít thở vững vàng, bước lên trước:

- Hai vị phó hội trưởng, mời chậm lại đã!

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

- Vừa rồi vẽ tranh, mọi người đều thấy được. Điểm mấu chốt hình thành bức tranh chính là lần cuối cùng hắn rung lên. Nếu như không phải vì cái này, ngay cả Lục Thực cảnh cũng không đạt được, huống gì là ý tồn!

Quý Mặc công tử nhìn về phía Trương Huyền, lạnh lùng cười:

- Nói cách khác, bức tranh này của hắn, là một người một thú hợp tác mới vẽ ra được. Bọn họ cộng lại, trình độ mới ngang với bức tranh của ta, sao xứng cùng ta không phân thắng bại?

Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Story Chương 437: Không phân thắng bại? (1)
9.7/10 từ 33 lượt.
loading...