Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 3305: Khí độc thế giới (2)
Có kinh nghiệm mấy lần trước, Trương Huyền đã biết quy luật.
Tùy tiện tìm phương hướng, chậm rãi tiến lên.
Trong rừng, đâu đâu cũng có độc hạt, rắn độc… có điều Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo chân khí, cũng không sợ hãi, một đường tiến lên, cũng không gặp được nguy hiểm gì.
Đi nửa canh giờ, gặp được một đám Danh Sư, giờ phút này tất cả đều sắc mặt tái xanh, trúng kịch độc.
Cho mấy viên đan dược dùng Thiên Đạo chân khí dung hợp, hỗ trợ giải độc, Trương Huyền hỏi thăm vài câu, liền tìm được lối ra.
- Chính là chỗ này...
Một canh giờ sau, hai người ngừng lại ở trước mặt một hồ nước không lớn.
- Đây chỉ là hồ nước bình thường, vì sao lão sư cảm giác chính là lối ra?
Triệu Nhã nghi ngờ nhìn qua.
Lúc trước hỏi thăm, đối phương nói nàng cũng cẩn thận nghe, ngay cả bọn họ cũng không biết lối ra ở nơi nào, lão sư là làm sao xác định?
- Rất đơn giản...
Trương Huyền cũng không nhiều lời, lăng không trảo một cái, một con kiến bị bóp ở trên đầu ngón tay.
Con kiến này chừng hạt đậu, toàn thân đỏ tươi, vừa nhìn liền biết độc tính cực kỳ mạnh. Nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt kiến ở trên mu bàn tay.
Phốc!
Chỉ thoáng cái, miệng của đối phương liền đâm xuyên qua làn da, truyền độc dịch vào, Trương Huyền cũng không cần Thiên Đạo chân khí khử trùng, mặc cho độc dịch khuếch tán. Thời gian qua một lát, mu bàn tay bắt đầu biến thành màu đen, xuất hiện sưng đỏ ứ đọng.
- Lão sư...
Không biết vì sao lão sư làm như vậy, Triệu Nhã tràn đầy lo lắng. Độc, không phải những vật khác, một khi kèm theo huyết dịch chảy vào trái tim, liền thần tiên khó cứu.
- Không cần phải gấp...
Trương Huyền lại vồ một cái, nước trong ao bị lăng không nhiếp ra, rơi vào miệng vết thương.
Xì xì xì!
Kịch độc trên mu bàn tay giống như gặp khắc tinh, toát ra khói trắng, lúc trước sưng đỏ, máu ứ đọng, nhanh chóng biến mất, rất nhanh, bàn tay khôi phục như lúc ban đầu, như không trúng qua độc.
- Cái này...
Triệu Nhã sững sờ tại nguyên chỗ:
- Cái hồ nước này có thể giải độc?
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu:
- Khổng sư lưu lại di tích, mục đích là vì tôi luyện hậu bối, mới có tư cách kế thừa bảo tàng của hắn, cũng không phải là giết người! Vì lẽ đó ở lối ra nhất định có đồ vật giải độc, nếu không độc chết tất cả mọi người, lưu lại truyền thừa có ích lợi gì?
Triệu Nhã giật mình.
- Lúc trước gặp phải nhóm Danh Sư kia, ta hỏi thăm nơi nào độc trùng nhiều nhất, nguy hiểm nhất, bọn hắn nói là nơi này, giữa thiên địa, âm dương hòa hợp, nhất ẩm nhất trác, tự có thiên định! Khổng sư tu luyện công pháp, phù hợp tự nhiên, chỗ độc trùng nhiều, giải dược nhất định cũng tồn tại, vì lẽ đó ta kết luận, nơi này chính là lối ra!
Trương Huyền cười nói.
Vừa rồi hỏi thăm đám Danh Sư kia, khẳng định không thể hỏi thăm lối ra ở đâu, nếu như bọn họ biết, khẳng định đã sớm chạy trốn, không đến mức ở đây nơm nớp lo sợ.
Không biết lối ra, nhưng địa phương độc trùng nhiều, thời gian dài như vậy nhất định là biết. Tìm tới nơi này, lại phát hiện xung quanh hồ nước, không độc trùng có thể tới gần, lại không xác định, thì thật sự là choáng váng.
- Lão sư, bây giờ chúng ta liền phá vỡ không gian đi tìm Ngụy Như Yên sao?
Tìm được lối ra, Triệu Nhã nhịn không được nói. Căn cứ suy tính, phân điện của đám người Ngụy Như Yên hẳn ở trên hồ nước.
- Không cần phải gấp, ngươi chờ ở chỗ này, ta trước vào hồ nước nhìn một chút! Ao nước có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra hóa giải kịch độc, bên trong nhất định có trận nhãn trấn thủ thế giới! Trước lấy đi thứ này lại nói!
Trương Huyền nói.
Thế giới rừng rậm là năm đại vương giả; thế giới sa mạc là rễ cây; thế giới băng tuyết là Hàn Băng Tinh Thạch... thế giới khí độc có lẽ cũng có đồ vật trấn thủ.
Giống như tinh thạch, đối với đi vào phân điện có trợ giúp thật lớn. Sớm chuẩn bị, lo trước khỏi hoạ. Nói xong cũng không nói nhảm, thân thể nhảy lên, thẳng tắp chui vào hồ nước, biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Tùy tiện tìm phương hướng, chậm rãi tiến lên.
Trong rừng, đâu đâu cũng có độc hạt, rắn độc… có điều Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo chân khí, cũng không sợ hãi, một đường tiến lên, cũng không gặp được nguy hiểm gì.
Đi nửa canh giờ, gặp được một đám Danh Sư, giờ phút này tất cả đều sắc mặt tái xanh, trúng kịch độc.
Cho mấy viên đan dược dùng Thiên Đạo chân khí dung hợp, hỗ trợ giải độc, Trương Huyền hỏi thăm vài câu, liền tìm được lối ra.
- Chính là chỗ này...
Một canh giờ sau, hai người ngừng lại ở trước mặt một hồ nước không lớn.
- Đây chỉ là hồ nước bình thường, vì sao lão sư cảm giác chính là lối ra?
Triệu Nhã nghi ngờ nhìn qua.
Lúc trước hỏi thăm, đối phương nói nàng cũng cẩn thận nghe, ngay cả bọn họ cũng không biết lối ra ở nơi nào, lão sư là làm sao xác định?
- Rất đơn giản...
Trương Huyền cũng không nhiều lời, lăng không trảo một cái, một con kiến bị bóp ở trên đầu ngón tay.
Con kiến này chừng hạt đậu, toàn thân đỏ tươi, vừa nhìn liền biết độc tính cực kỳ mạnh. Nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt kiến ở trên mu bàn tay.
Phốc!
Chỉ thoáng cái, miệng của đối phương liền đâm xuyên qua làn da, truyền độc dịch vào, Trương Huyền cũng không cần Thiên Đạo chân khí khử trùng, mặc cho độc dịch khuếch tán. Thời gian qua một lát, mu bàn tay bắt đầu biến thành màu đen, xuất hiện sưng đỏ ứ đọng.
- Lão sư...
Không biết vì sao lão sư làm như vậy, Triệu Nhã tràn đầy lo lắng. Độc, không phải những vật khác, một khi kèm theo huyết dịch chảy vào trái tim, liền thần tiên khó cứu.
- Không cần phải gấp...
Trương Huyền lại vồ một cái, nước trong ao bị lăng không nhiếp ra, rơi vào miệng vết thương.
Xì xì xì!
Kịch độc trên mu bàn tay giống như gặp khắc tinh, toát ra khói trắng, lúc trước sưng đỏ, máu ứ đọng, nhanh chóng biến mất, rất nhanh, bàn tay khôi phục như lúc ban đầu, như không trúng qua độc.
- Cái này...
Triệu Nhã sững sờ tại nguyên chỗ:
- Cái hồ nước này có thể giải độc?
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu:
- Khổng sư lưu lại di tích, mục đích là vì tôi luyện hậu bối, mới có tư cách kế thừa bảo tàng của hắn, cũng không phải là giết người! Vì lẽ đó ở lối ra nhất định có đồ vật giải độc, nếu không độc chết tất cả mọi người, lưu lại truyền thừa có ích lợi gì?
Triệu Nhã giật mình.
- Lúc trước gặp phải nhóm Danh Sư kia, ta hỏi thăm nơi nào độc trùng nhiều nhất, nguy hiểm nhất, bọn hắn nói là nơi này, giữa thiên địa, âm dương hòa hợp, nhất ẩm nhất trác, tự có thiên định! Khổng sư tu luyện công pháp, phù hợp tự nhiên, chỗ độc trùng nhiều, giải dược nhất định cũng tồn tại, vì lẽ đó ta kết luận, nơi này chính là lối ra!
Trương Huyền cười nói.
Vừa rồi hỏi thăm đám Danh Sư kia, khẳng định không thể hỏi thăm lối ra ở đâu, nếu như bọn họ biết, khẳng định đã sớm chạy trốn, không đến mức ở đây nơm nớp lo sợ.
Không biết lối ra, nhưng địa phương độc trùng nhiều, thời gian dài như vậy nhất định là biết. Tìm tới nơi này, lại phát hiện xung quanh hồ nước, không độc trùng có thể tới gần, lại không xác định, thì thật sự là choáng váng.
- Lão sư, bây giờ chúng ta liền phá vỡ không gian đi tìm Ngụy Như Yên sao?
Tìm được lối ra, Triệu Nhã nhịn không được nói. Căn cứ suy tính, phân điện của đám người Ngụy Như Yên hẳn ở trên hồ nước.
- Không cần phải gấp, ngươi chờ ở chỗ này, ta trước vào hồ nước nhìn một chút! Ao nước có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra hóa giải kịch độc, bên trong nhất định có trận nhãn trấn thủ thế giới! Trước lấy đi thứ này lại nói!
Trương Huyền nói.
Thế giới rừng rậm là năm đại vương giả; thế giới sa mạc là rễ cây; thế giới băng tuyết là Hàn Băng Tinh Thạch... thế giới khí độc có lẽ cũng có đồ vật trấn thủ.
Giống như tinh thạch, đối với đi vào phân điện có trợ giúp thật lớn. Sớm chuẩn bị, lo trước khỏi hoạ. Nói xong cũng không nói nhảm, thân thể nhảy lên, thẳng tắp chui vào hồ nước, biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 3305: Khí độc thế giới (2)
9.7/10 từ 33 lượt.