Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 2991: Đôi câu dọa chạy (1)
Thời điểm ở Trương gia, Trương Huyền đã đột phá đến Động Hư cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ xung kích Vũ Không cảnh, chỉ bất quá sợ dẫn tới lôi kiếp, không thể giải quyết tốt hậu quả, nên cưỡng ép áp chế lại.
Mới rồi cùng Lạc Huyền Thanh luận võ, hơi sử dụng lực lượng, chân khí trong cơ thể không khống chế được, trong nháy mắt phá tan Động Hư cảnh ràng buộc, để tu vi đạt đến Thánh Vực cửu trọng… Vũ Không cảnh.
- Như vậy cũng có thể đột phá?
Nhìn thấy mây đen đầy trời, cùng lực lượng trong cơ thể thanh niên sôi trào, con mắt Lạc Huyền Thanh tối sầm lại, sắp ngất đi.
Ngươi không phải vừa tới Động Hư cảnh đỉnh phong ư? Vũ Không cảnh là nhà của ngươi? Vừa động thủ đã đột phá?
Ngực Lạc Huyền Thanh nghẹn đau nhức, sắp thổ huyết.
Mới vừa rồi bởi vì cảm thấy đối phương tấn cấp quá nhanh, tu vi khả năng chưa vững chắc, lúc này mới tiến hành khiêu chiến, ai biết còn chưa bắt đầu, người ta lại đột phá... Tới so sánh, tốc độ tu luyện của hắn chậm giống như rùa đen... Không đúng, giống như ốc sên! Quả thực không có cách nào gặp người.
Ầm ầm!
Đang buồn bực, chỉ thấy lôi đình ở trên bầu trời càng để lâu càng lớn, đã chiếm diện tích không dưới mấy vạn mẫu.
Lạc Huyền Thanh nuốt ngụm nước bọt, thân thể phát run, nhịn không được nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Trương Huyền, ngươi đến cùng là tới đón dâu, hay muốn diệt Lạc gia?
Vũ Không kiếp của đối phương quá mạnh, thật muốn rơi xuống, mặc dù rất nhiều trận pháp của Lạc gia cường hãn, chỉ sợ cũng chống lại không được!
Ngươi không phải tới đón đâu ư? Làm ra cái đồ chơi này, là muốn Lạc gia diệt tộc ah...
- Cái này... Ta thật không phải cố ý, nếu không... ta lại đè tu vi xuống!
Trương Huyền hơi đỏ mặt.
Hắn một mực áp chế, muốn tìm cơ hội tốt, ở địa phương không ai vượt qua lôi kiếp, ai nghĩ đến cùng đối phương tỷ thí, không có khống chế tốt lực lượng, đột nhiên đột phá, để hắn cũng rất bị động ah!
- Đè xuống? Lôi kiếp đã tới, còn đè xuống được ư?
Mắt Lạc Huyền Thanh tối sầm lại.
Đột phá thì đột phá, còn đè xuống... Ngươi xác định không phải đang đùa giỡn?
Việc cấp bách hẳn là nghĩ biện pháp vượt qua lôi kiếp mạnh mẽ kia? Lôi đình mạnh mẽ như vậy, Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong cũng chưa chắc có thể chống lại, chẳng lẽ ngươi không có chút lo lắng nào sao?
- Cũng đúng ah, lôi kiếp tới, trước tiên cưỡng chế nó di dời lại nói... Chỉ là...
Khuôn mặt Trương Huyền xấu hổ:
- Ta cũng không có biện pháp tốt...
Hiện tại Vu Hồn đạt đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, không cách nào hấp thu lực lượng, tu vi cũng vừa mới đột phá, không có Thiên Đạo pháp quyết thích hợp, thân thể trước mấy ngày vừa mới tiến bộ... Tuy linh khí đầy trời, nhưng không hấp thu được cũng vô dụng ah!
- Không có cách nào? Có ý tứ gì? Ngươi không phải có biện pháp đuổi lôi đình đi ư?
Da mặt Lạc Huyền Thanh co lại.
Lôi đình Động Hư cảnh của hắn chính là vị trước mắt này đuổi đi, làm sao đến bản thân lại không được?
- Nói cho ngươi biết, nếu như không đuổi lôi đình đi, thật để cho nó rơi xuống, Lạc gia khẳng định cùng ngươi không chết không thôi, hôn sự của ngươi và muội muội ta cũng đừng suy nghĩ...
Lạc Huyền Thanh cắn răng nói.
- Cái này...
Trương Huyền gãi đầu, người sắp khóc.
Sớm không đột phá, muộn không đột phá, hết lần này tới lần khác lúc này... Hiện tại thân thể, tu vi, Vu Hồn, đều không hấp thu được năng lượng, coi như muốn dọa đối phương đi cũng làm không được ah!
- Đúng rồi, thử như thế xem...
Biết lôi đình sắp hạ xuống, chậm trễ không nổi nữa, cắn răng một cái, Trương Huyền bỗng nhiên bay lên, hai tay chắp sau lưng, cả người lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
- Sao Vũ Không kiếp của Huyền nhi lớn như thế?
- Yên tâm đi, hắn có thể đuổi lôi kiếp đi, trước đó đã có nhiều lần! Vừa vặn nhìn một chút, đến cùng dùng thủ đoạn gì làm được!
- Ừm, ta cũng nghe nói, hình như vọt thẳng vào lôi đình, sau đó thời gian không dài, lôi kiếp sẽ không ngừng run rẩy, tan tác...
Hưng Mộng kiếm thánh cũng bị lôi vân đầy trời thu hút, thấy là Vũ Không kiếp của nhi tử, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Mới rồi cùng Lạc Huyền Thanh luận võ, hơi sử dụng lực lượng, chân khí trong cơ thể không khống chế được, trong nháy mắt phá tan Động Hư cảnh ràng buộc, để tu vi đạt đến Thánh Vực cửu trọng… Vũ Không cảnh.
- Như vậy cũng có thể đột phá?
Nhìn thấy mây đen đầy trời, cùng lực lượng trong cơ thể thanh niên sôi trào, con mắt Lạc Huyền Thanh tối sầm lại, sắp ngất đi.
Ngươi không phải vừa tới Động Hư cảnh đỉnh phong ư? Vũ Không cảnh là nhà của ngươi? Vừa động thủ đã đột phá?
Ngực Lạc Huyền Thanh nghẹn đau nhức, sắp thổ huyết.
Mới vừa rồi bởi vì cảm thấy đối phương tấn cấp quá nhanh, tu vi khả năng chưa vững chắc, lúc này mới tiến hành khiêu chiến, ai biết còn chưa bắt đầu, người ta lại đột phá... Tới so sánh, tốc độ tu luyện của hắn chậm giống như rùa đen... Không đúng, giống như ốc sên! Quả thực không có cách nào gặp người.
Ầm ầm!
Đang buồn bực, chỉ thấy lôi đình ở trên bầu trời càng để lâu càng lớn, đã chiếm diện tích không dưới mấy vạn mẫu.
Lạc Huyền Thanh nuốt ngụm nước bọt, thân thể phát run, nhịn không được nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Trương Huyền, ngươi đến cùng là tới đón dâu, hay muốn diệt Lạc gia?
Vũ Không kiếp của đối phương quá mạnh, thật muốn rơi xuống, mặc dù rất nhiều trận pháp của Lạc gia cường hãn, chỉ sợ cũng chống lại không được!
Ngươi không phải tới đón đâu ư? Làm ra cái đồ chơi này, là muốn Lạc gia diệt tộc ah...
- Cái này... Ta thật không phải cố ý, nếu không... ta lại đè tu vi xuống!
Trương Huyền hơi đỏ mặt.
Hắn một mực áp chế, muốn tìm cơ hội tốt, ở địa phương không ai vượt qua lôi kiếp, ai nghĩ đến cùng đối phương tỷ thí, không có khống chế tốt lực lượng, đột nhiên đột phá, để hắn cũng rất bị động ah!
- Đè xuống? Lôi kiếp đã tới, còn đè xuống được ư?
Mắt Lạc Huyền Thanh tối sầm lại.
Đột phá thì đột phá, còn đè xuống... Ngươi xác định không phải đang đùa giỡn?
Việc cấp bách hẳn là nghĩ biện pháp vượt qua lôi kiếp mạnh mẽ kia? Lôi đình mạnh mẽ như vậy, Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong cũng chưa chắc có thể chống lại, chẳng lẽ ngươi không có chút lo lắng nào sao?
- Cũng đúng ah, lôi kiếp tới, trước tiên cưỡng chế nó di dời lại nói... Chỉ là...
Khuôn mặt Trương Huyền xấu hổ:
- Ta cũng không có biện pháp tốt...
Hiện tại Vu Hồn đạt đến Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, không cách nào hấp thu lực lượng, tu vi cũng vừa mới đột phá, không có Thiên Đạo pháp quyết thích hợp, thân thể trước mấy ngày vừa mới tiến bộ... Tuy linh khí đầy trời, nhưng không hấp thu được cũng vô dụng ah!
- Không có cách nào? Có ý tứ gì? Ngươi không phải có biện pháp đuổi lôi đình đi ư?
Da mặt Lạc Huyền Thanh co lại.
Lôi đình Động Hư cảnh của hắn chính là vị trước mắt này đuổi đi, làm sao đến bản thân lại không được?
- Nói cho ngươi biết, nếu như không đuổi lôi đình đi, thật để cho nó rơi xuống, Lạc gia khẳng định cùng ngươi không chết không thôi, hôn sự của ngươi và muội muội ta cũng đừng suy nghĩ...
Lạc Huyền Thanh cắn răng nói.
- Cái này...
Trương Huyền gãi đầu, người sắp khóc.
Sớm không đột phá, muộn không đột phá, hết lần này tới lần khác lúc này... Hiện tại thân thể, tu vi, Vu Hồn, đều không hấp thu được năng lượng, coi như muốn dọa đối phương đi cũng làm không được ah!
- Đúng rồi, thử như thế xem...
Biết lôi đình sắp hạ xuống, chậm trễ không nổi nữa, cắn răng một cái, Trương Huyền bỗng nhiên bay lên, hai tay chắp sau lưng, cả người lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
- Sao Vũ Không kiếp của Huyền nhi lớn như thế?
- Yên tâm đi, hắn có thể đuổi lôi kiếp đi, trước đó đã có nhiều lần! Vừa vặn nhìn một chút, đến cùng dùng thủ đoạn gì làm được!
- Ừm, ta cũng nghe nói, hình như vọt thẳng vào lôi đình, sau đó thời gian không dài, lôi kiếp sẽ không ngừng run rẩy, tan tác...
Hưng Mộng kiếm thánh cũng bị lôi vân đầy trời thu hút, thấy là Vũ Không kiếp của nhi tử, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 2991: Đôi câu dọa chạy (1)
9.7/10 từ 33 lượt.