Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 2383: Hồng Dương (1)
- Thế nào? Hiện tại rời khỏi còn kịp!
Thanh niên thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, cười nhạo một tiếng.
Hắn gặp qua không ít công tử thế gia, trước khi đến lời thề son sắt, ngang ngược càn rỡ, nhưng chân chính nhìn thấy lôi đài tàn khốc, sẽ trực tiếp dọa mềm, đi đường cũng không được.
- Không cần!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn khiếp sợ, chỉ là nội bộ Nhân tộc tranh đấu, mà không phải là máu tanh cùng sợ hãi.
Thật muốn nói kinh khủng, ai có thể đáng sợ bằng Dị Linh tộc? Ăn thịt người, uống máu, mang theo sát lục chi khí...
Có đôi khi ngay cả tộc nhân cũng không buông tha, loại người này, lần thứ nhất nhìn thấy liền có thể nói giết liền giết, làm sao lại sợ hãi một ít nhân loại chiến đấu.
- Không cần liền tốt, đi vào đi!
Thấy vẻ mặt của hắn nhanh như vậy liền bình thường, thanh niên có chút ngoài ý muốn, không nói thêm lời.
Dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, thời gian không dài liền đi tới một gian phòng, trên vách tường bốn phía bày đầy đủ loại vũ khí, đều là Thánh Vực hạ phẩm, hơn nữa không có linh tính, rất dễ điều khiển cùng nắm giữ.
- Những binh khí này, ngươi có thể tùy tiện chọn... Một loại cũng được, mười loại cũng được, bất quá làm hỏng phải bồi thường, đánh xong phải trả lại!
Thanh niên tiện tay chỉ.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, nhìn quanh một vòng, đi tới trước giá đao.
Nơi này xếp chừng trên trăm loại đao, đơn đao, yêu đao, quỷ đầu đao, trường đao, đoản đao, phá phong đao, minh hồng đao, cửu hoàn đao, Thanh Long yển nguyệt đao...
Lít nha lít nhít, để cho người ta hoa mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một thanh vũ khí, tiện tay cầm lấy một cái thoạt nhìn có chút nặng nề, vung vẩy mấy lần, lắc đầu, ngay sau đó đổi một cái, như thế liên tục, cuối cùng để xuống tất cả vũ khí.
- Được rồi, không cần!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền lắc đầu.
- Không dùng binh khí?
Thanh niên có chút kỳ quái.
Từng trải qua lôi đài tàn khốc, rất nhiều người đến đây tham gia thi đấu, đều hận không thể mang tất cả vũ khí đi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, tên này tùy tiện sờ lên, một cái cũng không chọn...
Trái tim thật là quá lớn!
- Nếu như không chiến thắng được, vũ khí nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
- Vậy tốt!
Thanh niên không nói nữa, đẩy cửa phòng đi vào, chỉ thấy bên trong có mấy chục người đang khoanh chân tu luyện.
Trên thân những người này đều mang mùi máu tanh, vừa nhìn liền biết, trên người có không ít nhân mạng.
- Ngươi chờ ở đây, tới phiên mình, trực tiếp ra sân là được!
Nói xong xoay người rời khỏi.
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Gian phòng có khoảng mấy chục người, mặc dù tu luyện, lại thời khắc chú ý bốn phía, âm thầm cảnh giác, dường như chỉ cần có người tới trước mặt, liền sẽ động thủ hại người.
- Ngươi là người mới? Trước kia chưa hề tham gia qua?
Tìm địa phương ngồi xuống, một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn lại, là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, trên mặt có vết đao, máu tươi âm u tĩnh mịch, hẳn là vừa mới bị thương, còn chưa kịp khôi phục.
Đám người bốn phía đều có chút lạnh lùng, đối phương lại chủ động tìm mình nói chuyện, để Trương Huyền có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi có thể nhìn ra?
Thanh niên cười nhạo.
Sinh Tử lôi đài, thực lực mạnh cố nhiên là một nhân tố, càng quan trọng hơn là hung ác!
Hung ác với địch nhân, hung ác với mình!
Chỉ có như vậy, mới có thể để cho người ta sợ hãi, gia hỏa trước mắt này, ánh mắt ngây thơ, một bộ ngốc manh, vừa nhìn liền biết là công tử quý tộc chưa trải qua sự đời.
- Cừu non?
Trương Huyền lắc đầu.
Mình đi tới chỗ nào, đều huyên náo long trời lở đất, làm vô số Danh Sư đau đầu, trong mắt đối phương, thế mà chỉ là cừu non? Xem ra tính tình của mình quá tốt.
- Đương nhiên, không có tham gia tỷ thí, không có trải qua máu tanh tẩy lễ, liền là cừu non! Nói thật cho ngươi biết, ta nhiều nhất liên tục chiến thắng sáu tràng, đáng tiếc... Vị thứ bảy quá mạnh, tiêu hao chân khí quá nhiều, nếu không hiện tại cũng có khả năng cầm được xưng hào Thập Chiến Vương!
Thanh niên kiêu ngạo nói.
- Lợi hại!
Trương Huyền gật đầu, chân tâm thật ý.
Loại thiên tài như Trương Cửu Tiêu, trận thứ sáu cũng không có tham gia, đối phương có thể liên tục chiến thắng sáu trận, đã rất lợi hại.
Đang nói chuyện phiếm, chỉ thấy cửa phòng phía trước mở ra, ngay sau đó đám người cảm thấy một cỗ sát lục chi khí đập vào mặt, làm cho người ta áp bức nồng đậm.
- Là hắn?
Trương Huyền nhướng mày.
Không phải người khác, chính là gia hỏa vừa rồi đứng ở trên lôi đài, xé người thành mảnh nhỏ.
Tên này dáng người cực cao, tựa như một cái tháp sắt, toàn thân mặc khôi giáp nặng nề, đỏ tươi như máu, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
- Gia hỏa này là tồn tại cường đại nhất chợ đen hiện nay, Hồng Dương!
Thấy hắn không nhận ra, thanh niên nhẹ gật đầu, cực kỳ bội phục:
- Cũng được người coi là... Bách Chiến Vương!
- Bách Chiến Vương?
Trương Huyền sững sờ:
- Chiến thắng một trăm trận?
- Không phải chiến thắng một trăm trận, mà là liên tục chiến thắng mười vị Thập Chiến Vương!
Hơn nữa, gia hỏa khiêu chiến hắn, đều bị xé nát, chết không thể chết lại!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Thanh niên thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, cười nhạo một tiếng.
Hắn gặp qua không ít công tử thế gia, trước khi đến lời thề son sắt, ngang ngược càn rỡ, nhưng chân chính nhìn thấy lôi đài tàn khốc, sẽ trực tiếp dọa mềm, đi đường cũng không được.
- Không cần!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn khiếp sợ, chỉ là nội bộ Nhân tộc tranh đấu, mà không phải là máu tanh cùng sợ hãi.
Thật muốn nói kinh khủng, ai có thể đáng sợ bằng Dị Linh tộc? Ăn thịt người, uống máu, mang theo sát lục chi khí...
Có đôi khi ngay cả tộc nhân cũng không buông tha, loại người này, lần thứ nhất nhìn thấy liền có thể nói giết liền giết, làm sao lại sợ hãi một ít nhân loại chiến đấu.
- Không cần liền tốt, đi vào đi!
Thấy vẻ mặt của hắn nhanh như vậy liền bình thường, thanh niên có chút ngoài ý muốn, không nói thêm lời.
Dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, thời gian không dài liền đi tới một gian phòng, trên vách tường bốn phía bày đầy đủ loại vũ khí, đều là Thánh Vực hạ phẩm, hơn nữa không có linh tính, rất dễ điều khiển cùng nắm giữ.
- Những binh khí này, ngươi có thể tùy tiện chọn... Một loại cũng được, mười loại cũng được, bất quá làm hỏng phải bồi thường, đánh xong phải trả lại!
Thanh niên tiện tay chỉ.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, nhìn quanh một vòng, đi tới trước giá đao.
Nơi này xếp chừng trên trăm loại đao, đơn đao, yêu đao, quỷ đầu đao, trường đao, đoản đao, phá phong đao, minh hồng đao, cửu hoàn đao, Thanh Long yển nguyệt đao...
Lít nha lít nhít, để cho người ta hoa mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một thanh vũ khí, tiện tay cầm lấy một cái thoạt nhìn có chút nặng nề, vung vẩy mấy lần, lắc đầu, ngay sau đó đổi một cái, như thế liên tục, cuối cùng để xuống tất cả vũ khí.
- Được rồi, không cần!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền lắc đầu.
- Không dùng binh khí?
Thanh niên có chút kỳ quái.
Từng trải qua lôi đài tàn khốc, rất nhiều người đến đây tham gia thi đấu, đều hận không thể mang tất cả vũ khí đi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, tên này tùy tiện sờ lên, một cái cũng không chọn...
Trái tim thật là quá lớn!
- Nếu như không chiến thắng được, vũ khí nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
- Vậy tốt!
Thanh niên không nói nữa, đẩy cửa phòng đi vào, chỉ thấy bên trong có mấy chục người đang khoanh chân tu luyện.
Trên thân những người này đều mang mùi máu tanh, vừa nhìn liền biết, trên người có không ít nhân mạng.
- Ngươi chờ ở đây, tới phiên mình, trực tiếp ra sân là được!
Nói xong xoay người rời khỏi.
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Gian phòng có khoảng mấy chục người, mặc dù tu luyện, lại thời khắc chú ý bốn phía, âm thầm cảnh giác, dường như chỉ cần có người tới trước mặt, liền sẽ động thủ hại người.
- Ngươi là người mới? Trước kia chưa hề tham gia qua?
Tìm địa phương ngồi xuống, một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn lại, là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, trên mặt có vết đao, máu tươi âm u tĩnh mịch, hẳn là vừa mới bị thương, còn chưa kịp khôi phục.
Đám người bốn phía đều có chút lạnh lùng, đối phương lại chủ động tìm mình nói chuyện, để Trương Huyền có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi có thể nhìn ra?
Thanh niên cười nhạo.
Sinh Tử lôi đài, thực lực mạnh cố nhiên là một nhân tố, càng quan trọng hơn là hung ác!
Hung ác với địch nhân, hung ác với mình!
Chỉ có như vậy, mới có thể để cho người ta sợ hãi, gia hỏa trước mắt này, ánh mắt ngây thơ, một bộ ngốc manh, vừa nhìn liền biết là công tử quý tộc chưa trải qua sự đời.
- Cừu non?
Trương Huyền lắc đầu.
Mình đi tới chỗ nào, đều huyên náo long trời lở đất, làm vô số Danh Sư đau đầu, trong mắt đối phương, thế mà chỉ là cừu non? Xem ra tính tình của mình quá tốt.
- Đương nhiên, không có tham gia tỷ thí, không có trải qua máu tanh tẩy lễ, liền là cừu non! Nói thật cho ngươi biết, ta nhiều nhất liên tục chiến thắng sáu tràng, đáng tiếc... Vị thứ bảy quá mạnh, tiêu hao chân khí quá nhiều, nếu không hiện tại cũng có khả năng cầm được xưng hào Thập Chiến Vương!
Thanh niên kiêu ngạo nói.
- Lợi hại!
Trương Huyền gật đầu, chân tâm thật ý.
Loại thiên tài như Trương Cửu Tiêu, trận thứ sáu cũng không có tham gia, đối phương có thể liên tục chiến thắng sáu trận, đã rất lợi hại.
Đang nói chuyện phiếm, chỉ thấy cửa phòng phía trước mở ra, ngay sau đó đám người cảm thấy một cỗ sát lục chi khí đập vào mặt, làm cho người ta áp bức nồng đậm.
- Là hắn?
Trương Huyền nhướng mày.
Không phải người khác, chính là gia hỏa vừa rồi đứng ở trên lôi đài, xé người thành mảnh nhỏ.
Tên này dáng người cực cao, tựa như một cái tháp sắt, toàn thân mặc khôi giáp nặng nề, đỏ tươi như máu, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
- Gia hỏa này là tồn tại cường đại nhất chợ đen hiện nay, Hồng Dương!
Thấy hắn không nhận ra, thanh niên nhẹ gật đầu, cực kỳ bội phục:
- Cũng được người coi là... Bách Chiến Vương!
- Bách Chiến Vương?
Trương Huyền sững sờ:
- Chiến thắng một trăm trận?
- Không phải chiến thắng một trăm trận, mà là liên tục chiến thắng mười vị Thập Chiến Vương!
Hơn nữa, gia hỏa khiêu chiến hắn, đều bị xé nát, chết không thể chết lại!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 2383: Hồng Dương (1)
9.7/10 từ 33 lượt.