Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 2236: Có người nghĩ tới ta rồi hả! (2)
Lại giống như giết người, đánh ta thành như vậy?
Trong nháy mắt, Trương Cửu Tiêu cảm thấy tủi thân.
Dù sao từ khi nhận thức gia hỏa này, sẽ không có một ngày tốt lành.
Giùng giằng từ trên vách tường bò ra, lần nữa nhìn về phía đối phương, chỉ thấy đầu sỏ đánh bay mình kia, chẳng những không có chút áy náy, ánh mắt cũng không có mở ra, vẫn không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ.
Giống như chuyện vừa rồi, cùng hắn không có nửa xu quan hệ.
- Ta đã nói, chủ nhân đang tu luyện công pháp nào đó, hết lần này tới lần khác không nghe...
Thấy một màn như vậy, Kim Nguyên đỉnh lắc lư thân thể một cái, trong giọng nói tràn đầy vẻ “đáng đời ngươi”.
- Thật sự là tu luyện...
Khóe miệng đám người Ngô sư co lại.
Thấy qua tu luyện cổ quái, nhưng chưa thấy qua cổ quái như vậy.
Trên đời thật sự có loại công pháp này?
- Nếu như Trương Sư tu luyện, chúng ta liền chờ ở chỗ này, Cổ Trưởng Lão, ngươi đi Danh Sư Đường, mang người tới, phong tỏa nơi đây, báo cáo chi tiết sự tình cho Tổng bộ!
Một lát sau, Ngô sư phân phó.
- Vâng!
Một vị Trưởng Lão lui ra ngoài.
...
Trước mắt trời đất quay cuồng, Trương Huyền lần nữa mở to mắt, đã đi tới một gian phòng cũ nát.
Dưới thân như cũ là tế đàn, có lẽ cùng cái ở địa cung kết nối, bên kia Linh Hồn bị rút đi, đã đến bên này.
Trên tế đàn có một cỗ hấp lực đặc thù, giam cầm hắn ở phía trên, không cách nào nhúc nhích, trong thời gian ngắn rất khó đào thoát.
- Trương Sư, chúng ta lại gặp mặt!
Đang muốn nhìn xem tình huống chung quanh, chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến cách đó không xa, một người mang mặt nạ đồng xanh nhìn mình, chắp hai tay sau lưng.
- Là ngươi?
Nhíu mày, Trương Huyền nhận ra được.
Đúng là lúc trước ở Giám Bảo Các, cầm họa quyển Bát Cảnh của Vô Bi lão nhân nhờ người phá giải phong ấn.
- Không sai!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu, xoay người lại:
- Nếu như ta không nhìn lầm, nội dung bức họa kia phong ấn, bị ngươi sửa đổi rồi a!
- Sửa đổi?
Lắc đầu, Trương Huyền nhướng mày, vẻ mặt ngôn từ chính nghĩa:
- Điều này sao có thể? Không nói trước ta có năng lực như thế không, cho dù có, thân là Danh Sư, cũng không có khả năng tùy ý sửa đổi họa quyển của người khác, cái này là xâm phạm tác quyền của người khác, bị người phỉ nhổ!
- Làm không được?
Ánh mắt của người mang mặt nạ bằng đồng xanh lập tức híp lại:
- Bức họa kia chỉ có ý thức của ngươi đi vào, sau khi cởi bỏ phong ấn liền biến thành một bộ dáng khác, không chỉ thái độ bất đồng, ngay cả ý cảnh cũng khác biệt, không phải ngươi, còn ai vào đây?
Cởi bỏ phong ấn, chứng kiến không phải bộ dáng mình phỏng đoán, mà là mỹ nữ tắm, hắn khó mà tin được.
Bất quá, sau khi trở về cẩn thận cân nhắc, lập tức phát hiện không đúng.
Có thể tìm được họa quyển Bát Cảnh, còn có thể phát hiện phong ấn trong đó, hắn lý giải thư họa, so với Mông Trùng hội trưởng cũng không kém chút nào.
Dưới phong ấn là mỹ nữ đi tắm, mặc dù hết sức bắt chước, nhưng so sánh với phương pháp vẽ tranh của Vô Bi lão nhân, vẫn có khác nhau rất lớn.
Vì có thể làm cho họa quyển hình thành, Vô Bi lão nhân tình nguyện gọt sạch một tầng, ở phía trên tăng thêm phong ấn... Đối với chỉnh tề cùng đối xứng của họa quyển, dĩ nhiên đạt đến một loại cảnh giới cố chấp.
Về sau vẽ vào, cho dù thoạt nhìn hình thành chỉnh tề, nhưng ở trên kèm theo một đống loạn thạch, hơn nữa màu sắc mực in còn mới, rất dễ dàng nhìn ra là có người cố ý tăng thêm.
Kết hợp với lúc trước cởi bỏ phong ấn, chỉ có ý thức của vị này đi vào trong đó, đoán ra được cũng không khó.
- Cái này có chút hiểu lầm ta, hình ảnh mỹ nữ tắm kia, tuy phạm vi không lớn, lại cực kỳ tinh tế, ý thức của ta đi vào họa quyển, tổng cộng không có bao nhiêu thời gian, ngươi cảm thấy... thời gian ngắn như vậy có người có thể vẽ ra được sao?
Trương Huyền lắc đầu, trên mặt thành khẩn không nói ra được.
- Cái này...
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhíu mày.
Điểm ấy hắn cũng vô cùng kỳ quái.
Từ khi ý thức của đối phương đi vào họa quyển, đến cởi bỏ phong ấn, tổng cộng không cao hơn ba phút, trong thời gian ngắn như vậy, làm ra một bức họa, dung hợp vào một bức họa khác, để người ta trong thời gian ngắn nhìn không ra kẽ hở, đừng nói hắn, coi như Thư Họa Sư bát tinh, chỉ sợ cũng rất khó làm được.
Bất quá, không phải vị trước mắt này mà nói, thì là ai?
Có thể cam đoan, bức họa này ngoại trừ ngày đó lấy ra, còn chưa cho những người khác xem qua.
- Thời gian ngắn, không cách nào vẽ tranh thì thôi, lại nói, ý thức đi vào trong đó cũng không phải một mình ta.
Thấy hắn chần chờ, Trương Huyền nói tiếp.
- Không phải một mình ngươi?
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên? Ý thức của Trương Cửu Tiêu kia cũng tiến vào, kết quả bị linh tính đánh lén, đầu đầy sầu riêng!
Trương Huyền nói.
- Không sai! Ý thức của Trương Cửu Tiêu cũng đi vào...
Sắc mặt của người mang mặt nạ bằng đồng xanh trầm xuống.
- Hắn là người của Trương gia, Thánh Nhân quý tộc đáng sợ, chắc hẳn không cần ta nhiều lời, gia tộc này, vốn ưa thích đoạt đồ của người khác, đừng nói một bức họa, gây chuyện không tốt người cũng đoạt! Nếu như biết rõ phương pháp giải quyết phong ấn, có lẽ trên người có pháp bảo gì, lặng lẽ sử dụng, thừa cơ sửa lại nội dung bên trong, để ngươi cũng không phát hiện được!
Trương Huyền nói.
- Thánh Nhân Trương gia...
Khóe miệng của người mang mặt nạ bằng đồng xanh co lại, ánh mắt lộ ra sợ hãi.
Xem ra hắn nghe nói qua Thánh Nhân quý tộc này, hơn nữa biết rõ thực lực của đối phương đáng sợ.
...
Hắt xì!
Vừa thoa thuốc xong, Trương Cửu Tiêu cảm thấy khuôn mặt thoải mái một chút, đột nhiên hắt hơi một cái, vẻ mặt ngạc nhiên, đây là... Có người nghĩ tới ta rồi hả?
Một mực bị đả kích, đột nhiên có người lo lắng, ngẫm lại cũng có chút kích động!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Trong nháy mắt, Trương Cửu Tiêu cảm thấy tủi thân.
Dù sao từ khi nhận thức gia hỏa này, sẽ không có một ngày tốt lành.
Giùng giằng từ trên vách tường bò ra, lần nữa nhìn về phía đối phương, chỉ thấy đầu sỏ đánh bay mình kia, chẳng những không có chút áy náy, ánh mắt cũng không có mở ra, vẫn không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ.
Giống như chuyện vừa rồi, cùng hắn không có nửa xu quan hệ.
- Ta đã nói, chủ nhân đang tu luyện công pháp nào đó, hết lần này tới lần khác không nghe...
Thấy một màn như vậy, Kim Nguyên đỉnh lắc lư thân thể một cái, trong giọng nói tràn đầy vẻ “đáng đời ngươi”.
- Thật sự là tu luyện...
Khóe miệng đám người Ngô sư co lại.
Thấy qua tu luyện cổ quái, nhưng chưa thấy qua cổ quái như vậy.
Trên đời thật sự có loại công pháp này?
- Nếu như Trương Sư tu luyện, chúng ta liền chờ ở chỗ này, Cổ Trưởng Lão, ngươi đi Danh Sư Đường, mang người tới, phong tỏa nơi đây, báo cáo chi tiết sự tình cho Tổng bộ!
Một lát sau, Ngô sư phân phó.
- Vâng!
Một vị Trưởng Lão lui ra ngoài.
...
Trước mắt trời đất quay cuồng, Trương Huyền lần nữa mở to mắt, đã đi tới một gian phòng cũ nát.
Dưới thân như cũ là tế đàn, có lẽ cùng cái ở địa cung kết nối, bên kia Linh Hồn bị rút đi, đã đến bên này.
Trên tế đàn có một cỗ hấp lực đặc thù, giam cầm hắn ở phía trên, không cách nào nhúc nhích, trong thời gian ngắn rất khó đào thoát.
- Trương Sư, chúng ta lại gặp mặt!
Đang muốn nhìn xem tình huống chung quanh, chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến cách đó không xa, một người mang mặt nạ đồng xanh nhìn mình, chắp hai tay sau lưng.
- Là ngươi?
Nhíu mày, Trương Huyền nhận ra được.
Đúng là lúc trước ở Giám Bảo Các, cầm họa quyển Bát Cảnh của Vô Bi lão nhân nhờ người phá giải phong ấn.
- Không sai!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu, xoay người lại:
- Nếu như ta không nhìn lầm, nội dung bức họa kia phong ấn, bị ngươi sửa đổi rồi a!
- Sửa đổi?
Lắc đầu, Trương Huyền nhướng mày, vẻ mặt ngôn từ chính nghĩa:
- Điều này sao có thể? Không nói trước ta có năng lực như thế không, cho dù có, thân là Danh Sư, cũng không có khả năng tùy ý sửa đổi họa quyển của người khác, cái này là xâm phạm tác quyền của người khác, bị người phỉ nhổ!
- Làm không được?
Ánh mắt của người mang mặt nạ bằng đồng xanh lập tức híp lại:
- Bức họa kia chỉ có ý thức của ngươi đi vào, sau khi cởi bỏ phong ấn liền biến thành một bộ dáng khác, không chỉ thái độ bất đồng, ngay cả ý cảnh cũng khác biệt, không phải ngươi, còn ai vào đây?
Cởi bỏ phong ấn, chứng kiến không phải bộ dáng mình phỏng đoán, mà là mỹ nữ tắm, hắn khó mà tin được.
Bất quá, sau khi trở về cẩn thận cân nhắc, lập tức phát hiện không đúng.
Có thể tìm được họa quyển Bát Cảnh, còn có thể phát hiện phong ấn trong đó, hắn lý giải thư họa, so với Mông Trùng hội trưởng cũng không kém chút nào.
Dưới phong ấn là mỹ nữ đi tắm, mặc dù hết sức bắt chước, nhưng so sánh với phương pháp vẽ tranh của Vô Bi lão nhân, vẫn có khác nhau rất lớn.
Vì có thể làm cho họa quyển hình thành, Vô Bi lão nhân tình nguyện gọt sạch một tầng, ở phía trên tăng thêm phong ấn... Đối với chỉnh tề cùng đối xứng của họa quyển, dĩ nhiên đạt đến một loại cảnh giới cố chấp.
Về sau vẽ vào, cho dù thoạt nhìn hình thành chỉnh tề, nhưng ở trên kèm theo một đống loạn thạch, hơn nữa màu sắc mực in còn mới, rất dễ dàng nhìn ra là có người cố ý tăng thêm.
Kết hợp với lúc trước cởi bỏ phong ấn, chỉ có ý thức của vị này đi vào trong đó, đoán ra được cũng không khó.
- Cái này có chút hiểu lầm ta, hình ảnh mỹ nữ tắm kia, tuy phạm vi không lớn, lại cực kỳ tinh tế, ý thức của ta đi vào họa quyển, tổng cộng không có bao nhiêu thời gian, ngươi cảm thấy... thời gian ngắn như vậy có người có thể vẽ ra được sao?
Trương Huyền lắc đầu, trên mặt thành khẩn không nói ra được.
- Cái này...
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhíu mày.
Điểm ấy hắn cũng vô cùng kỳ quái.
Từ khi ý thức của đối phương đi vào họa quyển, đến cởi bỏ phong ấn, tổng cộng không cao hơn ba phút, trong thời gian ngắn như vậy, làm ra một bức họa, dung hợp vào một bức họa khác, để người ta trong thời gian ngắn nhìn không ra kẽ hở, đừng nói hắn, coi như Thư Họa Sư bát tinh, chỉ sợ cũng rất khó làm được.
Bất quá, không phải vị trước mắt này mà nói, thì là ai?
Có thể cam đoan, bức họa này ngoại trừ ngày đó lấy ra, còn chưa cho những người khác xem qua.
- Thời gian ngắn, không cách nào vẽ tranh thì thôi, lại nói, ý thức đi vào trong đó cũng không phải một mình ta.
Thấy hắn chần chờ, Trương Huyền nói tiếp.
- Không phải một mình ngươi?
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên? Ý thức của Trương Cửu Tiêu kia cũng tiến vào, kết quả bị linh tính đánh lén, đầu đầy sầu riêng!
Trương Huyền nói.
- Không sai! Ý thức của Trương Cửu Tiêu cũng đi vào...
Sắc mặt của người mang mặt nạ bằng đồng xanh trầm xuống.
- Hắn là người của Trương gia, Thánh Nhân quý tộc đáng sợ, chắc hẳn không cần ta nhiều lời, gia tộc này, vốn ưa thích đoạt đồ của người khác, đừng nói một bức họa, gây chuyện không tốt người cũng đoạt! Nếu như biết rõ phương pháp giải quyết phong ấn, có lẽ trên người có pháp bảo gì, lặng lẽ sử dụng, thừa cơ sửa lại nội dung bên trong, để ngươi cũng không phát hiện được!
Trương Huyền nói.
- Thánh Nhân Trương gia...
Khóe miệng của người mang mặt nạ bằng đồng xanh co lại, ánh mắt lộ ra sợ hãi.
Xem ra hắn nghe nói qua Thánh Nhân quý tộc này, hơn nữa biết rõ thực lực của đối phương đáng sợ.
...
Hắt xì!
Vừa thoa thuốc xong, Trương Cửu Tiêu cảm thấy khuôn mặt thoải mái một chút, đột nhiên hắt hơi một cái, vẻ mặt ngạc nhiên, đây là... Có người nghĩ tới ta rồi hả?
Một mực bị đả kích, đột nhiên có người lo lắng, ngẫm lại cũng có chút kích động!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 2236: Có người nghĩ tới ta rồi hả! (2)
9.7/10 từ 33 lượt.