Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 1902: Tìm phiền toái (2)
Từ nhỏ đến lớn, gặp qua người mạnh nhất, chính là Luyện Khí Sư Công Hội Hội trưởng, vị trước mắt này, chỉ sợ so với đối phương còn cường đại hơn.
- Nhanh, có người xông vào...
Rầm rầm!
Mấy người này ngã xuống đất, lại vọt tới một đống người, hầu như đều là Luyện Khí Sư ngũ tinh, vừa xuất hiện, liền công kích Trương Huyền, bất quá, những công kích này đồng dạng không có hiệu quả, giống như những người lúc trước, nằm trên đất.
Liên tục đánh bại ba đợt người công kích, hai người dĩ nhiên đi vào đại sảnh trước mắt.
- Tống Chân, ngươi có ý gì?
Tiến nhập đại điện, chỉ thấy một lão giả lạnh lùng nhìn lại, trong mắt mang theo tức giận.
Bên cạnh hắn là hai vị Luyện Khí Sư đạt tới lục tinh.
- Ta...
Chứng kiến lão giả này, sắc mặt Tống Chân trắng nhợt, tựa hồ xây dựng ảnh hưởng đã lâu, sợ tới mức nói cũng nói không nên lời.
- Không có ý gì, chỉ là muốn tới hỏi, tai họa học đồ như Tống Chân, để cho bọn họ đầy cõi lòng hy vọng, rồi lại không có bất kỳ biện pháp nào, thân là Luyện Khí Sư lục tinh đỉnh phong, lương tâm của ngươi làm sao có thể an?
Không để ý tới đối phương quát lớn, thân thể Trương Huyền chuyển một cái, ngồi ở trên ghế, nhướng mày nhìn lại.
Da mặt lão giả co quắp thoáng một phát, sắc mặt âm trầm:
- Ngươi là người nào? Nơi này là Luyện Khí Sư Công Hội, không phải địa phương tùy ý giương oai!
- Giương oai?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta chỉ là tới giúp Tống Chân lấy cái công bằng mà thôi, không tính là giương oai!
- Công bằng? Hắn lấy công bằng gì? Học tập hai mươi năm, nhưng ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng khảo hạch không qua, loại phế vật này, có gì công bằng mà nói! Cũng chỉ có sư tôn ta tha thứ rộng lượng, mới thu lưu lâu như vậy, nếu không, loại rác rưởi này, ngay cả tư cách dừng lại ở Công Hội cũng không có!
Một Luyện Khí Sư lục tinh ở bên người lão giả đi tới.
Vị này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, dĩ nhiên đạt đến Tòng Thánh, liếc nhìn Tống Chân, hai đầu lông mày mang theo đùa cợt.
- Ta cùng Tôn Tấn nói chuyện, có phần ngươi xen vào?
Sắc mặt Trương Huyền trầm xuống:
- Quỳ xuống!
Rặc rặc!
Vị Luyện Khí Sư lục tinh này đồng tử co rụt lại, ngay sau đó liền cảm thấy một đạo lực lượng khổng lồ lao qua, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Dám càn rỡ ở chỗ này, gan chó thật lớn!
Chứng kiến câu nói đầu tiên liền để cho đồng bạn quỳ trên mặt đất, một vị Luyện Khí Sư lục tinh khác giận dữ, ở trong tiếng gầm gừ, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm, thẳng tắp đâm tới.
Kiếm quang như dải lụa bắn ra, mang theo hàn khí nồng đậm, tuy tu vi của đối phương chỉ có Thánh Vực nhất trọng sơ kỳ, nhưng trường kiếm trong tay dĩ nhiên đã đạt đến Linh cấp tuyệt phẩm!
Tới phối hợp, coi như là Thánh Vực nhất trọng trung kỳ cũng khó chống chọi.
Không để ý tới đối phương gào thét, Trương Huyền cong ngón búng ra, trường kiếm trong tay vị Luyện Khí Sư lục tinh này lập tức rời tay, ngay sau đó rơi vào lòng bàn tay hắn, phát ra một tiếng đinh, linh tính nhận chủ.
Phốc!
Binh khí của mình nhận người khác làm chủ, vị Luyện Khí Sư lục tinh này như gặp quỷ rồi, sắc mặt trắng nhợt, phun ra máu tươi, thời gian nháy con mắt liền bị trọng thương.
- Ngươi đến cùng là người nào?
Chứng kiến thanh niên trước mắt, một câu khiến đệ tử của mình quỳ xuống, búng ngón tay, để cho một kiện Linh khí tuyệt phẩm nhận chủ, sắc mặt của Tôn Tấn cuối cùng thay đổi.
- Ta chỉ là tới thay Tống Chân đòi công đạo mà thôi!
Trương Huyền nhìn qua:
- Như thế nào, không muốn nói?
- Hắn đi theo ta hai mươi năm, ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng khảo hạch không thành công, thiên tư quá kém, liên quan gì tới ta?
Tôn Tấn nghiến răng.
- Chuyện không liên quan tới ngươi?
Dùng ngón tay móc móc lỗ tai, Trương Huyền hơi thất vọng:
- Lời này ta không thích nghe... Nói thật đi.
- Ngươi...
Thấy bộ dạng của đối phương, tựa hồ đoán chừng hắn, gân xanh của Tôn Tấn nhảy lên, hơi dữ tợn:
- Ta nói là lời nói thật, thiên phú là không có biện pháp, không tin ngươi có thể hỏi Tống Chân, chính hắn ngay cả binh khí nhất tinh cũng luyện chế không thành, có quan hệ gì tới ta...
- Xem ra nói thật đối với ngươi mà nói... Rất khó! Nếu như vậy, ta tới nhắc nhở cho ngươi thoáng một phát...
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền nhìn qua:
- Hắn tu luyện chân khí, thích hợp tìm kiếm khoáng thạch, lại cùng Địa Hỏa tương trùng, không cách nào luyện khí... Ngươi có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?
- Cái này...
Tôn Tấn biến sắc, nắm đấm xiết chặt:
- Hắn chỉ là một học đồ bình thường của ta, tu luyện công pháp gì, ta làm sao biết? Như thế nào, ta đường đường Luyện Khí Sư lục tinh, còn cần quan tâm một học đồ tu luyện như thế nào sao? Thật sự như vậy, ta sự tình khác cũng không cần làm!
- Ngươi...
Nghe được hắn nói, sắc mặt Tống Chân đỏ lên, tràn đầy sốt ruột:
- Công pháp tu luyện của ta, là ngươi tay cầm tay truyền thụ, còn thường xuyên chỉ điểm, ngươi làm sao nói không biết?
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
- Nhanh, có người xông vào...
Rầm rầm!
Mấy người này ngã xuống đất, lại vọt tới một đống người, hầu như đều là Luyện Khí Sư ngũ tinh, vừa xuất hiện, liền công kích Trương Huyền, bất quá, những công kích này đồng dạng không có hiệu quả, giống như những người lúc trước, nằm trên đất.
Liên tục đánh bại ba đợt người công kích, hai người dĩ nhiên đi vào đại sảnh trước mắt.
- Tống Chân, ngươi có ý gì?
Tiến nhập đại điện, chỉ thấy một lão giả lạnh lùng nhìn lại, trong mắt mang theo tức giận.
Bên cạnh hắn là hai vị Luyện Khí Sư đạt tới lục tinh.
- Ta...
Chứng kiến lão giả này, sắc mặt Tống Chân trắng nhợt, tựa hồ xây dựng ảnh hưởng đã lâu, sợ tới mức nói cũng nói không nên lời.
- Không có ý gì, chỉ là muốn tới hỏi, tai họa học đồ như Tống Chân, để cho bọn họ đầy cõi lòng hy vọng, rồi lại không có bất kỳ biện pháp nào, thân là Luyện Khí Sư lục tinh đỉnh phong, lương tâm của ngươi làm sao có thể an?
Không để ý tới đối phương quát lớn, thân thể Trương Huyền chuyển một cái, ngồi ở trên ghế, nhướng mày nhìn lại.
Da mặt lão giả co quắp thoáng một phát, sắc mặt âm trầm:
- Ngươi là người nào? Nơi này là Luyện Khí Sư Công Hội, không phải địa phương tùy ý giương oai!
- Giương oai?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta chỉ là tới giúp Tống Chân lấy cái công bằng mà thôi, không tính là giương oai!
- Công bằng? Hắn lấy công bằng gì? Học tập hai mươi năm, nhưng ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng khảo hạch không qua, loại phế vật này, có gì công bằng mà nói! Cũng chỉ có sư tôn ta tha thứ rộng lượng, mới thu lưu lâu như vậy, nếu không, loại rác rưởi này, ngay cả tư cách dừng lại ở Công Hội cũng không có!
Một Luyện Khí Sư lục tinh ở bên người lão giả đi tới.
Vị này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, dĩ nhiên đạt đến Tòng Thánh, liếc nhìn Tống Chân, hai đầu lông mày mang theo đùa cợt.
- Ta cùng Tôn Tấn nói chuyện, có phần ngươi xen vào?
Sắc mặt Trương Huyền trầm xuống:
- Quỳ xuống!
Rặc rặc!
Vị Luyện Khí Sư lục tinh này đồng tử co rụt lại, ngay sau đó liền cảm thấy một đạo lực lượng khổng lồ lao qua, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Dám càn rỡ ở chỗ này, gan chó thật lớn!
Chứng kiến câu nói đầu tiên liền để cho đồng bạn quỳ trên mặt đất, một vị Luyện Khí Sư lục tinh khác giận dữ, ở trong tiếng gầm gừ, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm, thẳng tắp đâm tới.
Kiếm quang như dải lụa bắn ra, mang theo hàn khí nồng đậm, tuy tu vi của đối phương chỉ có Thánh Vực nhất trọng sơ kỳ, nhưng trường kiếm trong tay dĩ nhiên đã đạt đến Linh cấp tuyệt phẩm!
Tới phối hợp, coi như là Thánh Vực nhất trọng trung kỳ cũng khó chống chọi.
Không để ý tới đối phương gào thét, Trương Huyền cong ngón búng ra, trường kiếm trong tay vị Luyện Khí Sư lục tinh này lập tức rời tay, ngay sau đó rơi vào lòng bàn tay hắn, phát ra một tiếng đinh, linh tính nhận chủ.
Phốc!
Binh khí của mình nhận người khác làm chủ, vị Luyện Khí Sư lục tinh này như gặp quỷ rồi, sắc mặt trắng nhợt, phun ra máu tươi, thời gian nháy con mắt liền bị trọng thương.
- Ngươi đến cùng là người nào?
Chứng kiến thanh niên trước mắt, một câu khiến đệ tử của mình quỳ xuống, búng ngón tay, để cho một kiện Linh khí tuyệt phẩm nhận chủ, sắc mặt của Tôn Tấn cuối cùng thay đổi.
- Ta chỉ là tới thay Tống Chân đòi công đạo mà thôi!
Trương Huyền nhìn qua:
- Như thế nào, không muốn nói?
- Hắn đi theo ta hai mươi năm, ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng khảo hạch không thành công, thiên tư quá kém, liên quan gì tới ta?
Tôn Tấn nghiến răng.
- Chuyện không liên quan tới ngươi?
Dùng ngón tay móc móc lỗ tai, Trương Huyền hơi thất vọng:
- Lời này ta không thích nghe... Nói thật đi.
- Ngươi...
Thấy bộ dạng của đối phương, tựa hồ đoán chừng hắn, gân xanh của Tôn Tấn nhảy lên, hơi dữ tợn:
- Ta nói là lời nói thật, thiên phú là không có biện pháp, không tin ngươi có thể hỏi Tống Chân, chính hắn ngay cả binh khí nhất tinh cũng luyện chế không thành, có quan hệ gì tới ta...
- Xem ra nói thật đối với ngươi mà nói... Rất khó! Nếu như vậy, ta tới nhắc nhở cho ngươi thoáng một phát...
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền nhìn qua:
- Hắn tu luyện chân khí, thích hợp tìm kiếm khoáng thạch, lại cùng Địa Hỏa tương trùng, không cách nào luyện khí... Ngươi có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?
- Cái này...
Tôn Tấn biến sắc, nắm đấm xiết chặt:
- Hắn chỉ là một học đồ bình thường của ta, tu luyện công pháp gì, ta làm sao biết? Như thế nào, ta đường đường Luyện Khí Sư lục tinh, còn cần quan tâm một học đồ tu luyện như thế nào sao? Thật sự như vậy, ta sự tình khác cũng không cần làm!
- Ngươi...
Nghe được hắn nói, sắc mặt Tống Chân đỏ lên, tràn đầy sốt ruột:
- Công pháp tu luyện của ta, là ngươi tay cầm tay truyền thụ, còn thường xuyên chỉ điểm, ngươi làm sao nói không biết?
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 1902: Tìm phiền toái (2)
9.7/10 từ 33 lượt.