Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 1850: Lặng lẽ lẻn vào (thượng) (2)
Cái này đã xong... Muốn chạy trốn, cũng không kịp rồi.
Vù vù!
Vài bước đi vào trước mặt, thân thể Đoạn Nhân sư huynh tung lên, lấy Lưu Húc treo ở trên chạc cây xuống, nuốt chút dược vật, ánh mắt trở nên băng hàn.
- Đoàn sư huynh, ta cùng với hắn tỷ thí dùng độc, hắn lại đánh lén ta... Ngươi phải làm chủ cho ta!
Tỉnh lại, Lưu Húc chỉ Trương Huyền ở cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi.
- Yên tâm đi!
Ánh mắt híp lại, Đoạn Nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt sát ý như thủy triều:
- Ta sẽ khiến hắn trả giá thật nhiều!
- Đoàn sư huynh, vị Tôn độc sư này, là ân nhân cứu mạng của Hứa Trưởng lão...
Thấy hắn tức giận, Lý Viên nghiến răng vội vàng tiến lên giải thích.
Hứa Trưởng lão giao người cho bọn họ, mới đi đến chỗ ở đã bị hạ độc chết mà nói, bọn hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.
- Cút!
Nhướng mày, Đoạn Nhân quát lớn một tiếng.
Đăng đăng đăng đăng!
Bị một cỗ sóng khí trùng kích, sắc mặt Lý Viên trắng nhợt, liên tục lui về sau bảy tám bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn chỉ có thực lực Đạp Hư cảnh, cùng loại cường giả Thánh Vực như đối phương kém nhiều lắm, căn bản ngăn cản không nổi.
- Ta mặc kệ ngươi liên hệ thế nào với Hứa Trưởng lão, đả thương người của ta, sẽ phải trả giá thật nhiều.
Đi vào trước mặt, Đoạn Nhân nhìn chằm chằm Trương Huyền, trên mặt không có chút cảm xúc nào:
- Hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi Lưu Húc, tùy ý hắn xử lý! Thứ hai, ta tự mình xuất thủ, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong...
Người người đều biết Lưu Húc là trai lơ của hắn, gia hỏa này lại dám động thủ, rõ ràng cho thấy không để hắn vào mắt, không giáo huấn một lần, làm sao lập uy?
- Nếu như không chọn cả hai thì sao?
Trương Huyền lắc đầu.
Khó trách Hứa Trưởng lão nói, Độc Điện không yên ổn, muốn hắn cẩn thận, hiện tại xem ra quả là thế.
Kẻ đần không biết trời cao đất rộng thật sự nhiều lắm...
Vốn còn muốn điệu thấp thoáng một phát, nhưng bộ dạng của đối phương cần ăn đòn... Không đập cũng thực xin lỗi bản thân a!
- Không chọn? Ngươi đây là muốn chết...
Quát lạnh một tiếng, thân thể Đoạn Nhân nhoáng một cái, liền xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền, năm ngón tay mở ra, cầm tới.
Đầu ngón tay của hắn, chân khí kích xạ, đồng thời một loại bột phấn đặc thù tỏ khắp đến, tựa hồ chỉ cần ngửi một cái, hoặc là dính đến làn da, sẽ trúng độc, vạn kiếp bất phục.
Đây là kịch độc hắn tiêu phí vô số tâm huyết chế biến, Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong dính vào cũng không chịu nổi.
- Ha ha!
Đối mặt độc phấn cùng chân khí của hắn, Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt thương cảm.
Vù vù!
Bàn tay đưa ra ngoài, không có bất kỳ chiêu số, đưa tay rút qua.
Chứng kiến động tác của hắn, Đoạn Nhân vốn cảm thấy khinh thường, sau đó đồng tử co rút lại, vội vàng tập trung lực lượng toàn thân lại đối kháng.
Bất quá, đợi hắn phản ứng kịp, đã chậm, giống như Lưu Húc vừa rồi, kêu thảm cũng không kịp, liền treo ở trên chạc cây, ngất đi.
Tuy hắn chỉ là Tòng Thánh, nhưng Thánh Vực nhị trọng Liêu Tùng cũng không phải đối thủ, gia hỏa này bất quá Thánh Vực nhất trọng hậu kỳ mà thôi, búng ngón tay liền diệt, không đáng kể chút nào.
- Cái này...
Đám người Lý Viên sắc mặt trắng nhợt, thân thể run rẩy.
Quá dọa người rồi!
Thực lực của Đoạn Nhân sư huynh, bọn hắn là thấy tận mắt qua, phối hợp độc dược, coi như là Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ, gặp gỡ cũng không dám ngạnh kháng, vị Tôn độc sư này thì ngược lại, không nói hai lời, một tát đánh choáng luôn...
Thực lực nên mạnh bao nhiêu?
- Tốt rồi, ta phải đi về nghỉ ngơi!
Chẳng muốn giải thích, Trương Huyền khoát tay áo, nhìn về phía Lý Viên:
- Nếu như còn có người tới đây quấy rối, sớm nói ta một tiếng!
Nói xong nhấc chân đi đến tiểu viện.
- Vâng...
Khóe miệng co quắp, đám người Lý Viên vội vàng gật đầu.
Tiến nhập tiểu viện, Trương Huyền tiện tay đóng cửa sân lại, tìm nơi linh khí hội tụ, khoanh chân ngồi xuống.
- Nếu như đến Độc Điện, cũng đừng do dự, mau chóng xem hết sách, nghĩ biện pháp cứu chữa Ngụy Như Yên!
Tuy tình huống hiện tại của Như Yên, còn không có đạt tới tình trạng không thể cứu vãn, nhưng rất nguy hiểm, nếu như đến Độc Điện, cũng không cần tuân thủ quy củ của Danh Sư học viện, mau chóng xem hết sách, tìm kiếm phương pháp cứu chữa.
Vù vù!
Tinh thần khẽ động, Vu Hồn từ trong cơ thể chui ra.
Trực tiếp vọt tới Tàng Thư Điện của đối phương đọc sách, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, dù sao Vu Hồn đọc sách tốc độ tương đương bản thân, không cần phải phiền toái.
Nhẹ nhàng khẽ động, Trương Huyền bay ra ngoài.
Mặc dù là ban ngày, nhưng hắn tu luyện Thiên Đạo Vu Hồn, không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa sau khi bồi dưỡng Linh Hồn của Ngụy Như Yên, hồn phách cũng đã có kháng độc tính, coi như trên hòn đảo có độc khí, với hắn mà nói, cũng không coi vào đâu.
Không lâu sau, liền đi tới không trung, cúi đầu nhìn phía dưới.
- Hứa Trưởng lão nói, Tàng Thư Điện thuộc về một trong ba đại điện đường, đã như vậy, nhất định là kiến trúc cao nhất, huy hoàng nhất...
Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, đảo qua hết thảy che đậy, ba cung điện cao ngất xuất hiện ở trong tầm mắt.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Vù vù!
Vài bước đi vào trước mặt, thân thể Đoạn Nhân sư huynh tung lên, lấy Lưu Húc treo ở trên chạc cây xuống, nuốt chút dược vật, ánh mắt trở nên băng hàn.
- Đoàn sư huynh, ta cùng với hắn tỷ thí dùng độc, hắn lại đánh lén ta... Ngươi phải làm chủ cho ta!
Tỉnh lại, Lưu Húc chỉ Trương Huyền ở cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi.
- Yên tâm đi!
Ánh mắt híp lại, Đoạn Nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt sát ý như thủy triều:
- Ta sẽ khiến hắn trả giá thật nhiều!
- Đoàn sư huynh, vị Tôn độc sư này, là ân nhân cứu mạng của Hứa Trưởng lão...
Thấy hắn tức giận, Lý Viên nghiến răng vội vàng tiến lên giải thích.
Hứa Trưởng lão giao người cho bọn họ, mới đi đến chỗ ở đã bị hạ độc chết mà nói, bọn hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.
- Cút!
Nhướng mày, Đoạn Nhân quát lớn một tiếng.
Đăng đăng đăng đăng!
Bị một cỗ sóng khí trùng kích, sắc mặt Lý Viên trắng nhợt, liên tục lui về sau bảy tám bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn chỉ có thực lực Đạp Hư cảnh, cùng loại cường giả Thánh Vực như đối phương kém nhiều lắm, căn bản ngăn cản không nổi.
- Ta mặc kệ ngươi liên hệ thế nào với Hứa Trưởng lão, đả thương người của ta, sẽ phải trả giá thật nhiều.
Đi vào trước mặt, Đoạn Nhân nhìn chằm chằm Trương Huyền, trên mặt không có chút cảm xúc nào:
- Hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi Lưu Húc, tùy ý hắn xử lý! Thứ hai, ta tự mình xuất thủ, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong...
Người người đều biết Lưu Húc là trai lơ của hắn, gia hỏa này lại dám động thủ, rõ ràng cho thấy không để hắn vào mắt, không giáo huấn một lần, làm sao lập uy?
- Nếu như không chọn cả hai thì sao?
Trương Huyền lắc đầu.
Khó trách Hứa Trưởng lão nói, Độc Điện không yên ổn, muốn hắn cẩn thận, hiện tại xem ra quả là thế.
Kẻ đần không biết trời cao đất rộng thật sự nhiều lắm...
Vốn còn muốn điệu thấp thoáng một phát, nhưng bộ dạng của đối phương cần ăn đòn... Không đập cũng thực xin lỗi bản thân a!
- Không chọn? Ngươi đây là muốn chết...
Quát lạnh một tiếng, thân thể Đoạn Nhân nhoáng một cái, liền xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền, năm ngón tay mở ra, cầm tới.
Đầu ngón tay của hắn, chân khí kích xạ, đồng thời một loại bột phấn đặc thù tỏ khắp đến, tựa hồ chỉ cần ngửi một cái, hoặc là dính đến làn da, sẽ trúng độc, vạn kiếp bất phục.
Đây là kịch độc hắn tiêu phí vô số tâm huyết chế biến, Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong dính vào cũng không chịu nổi.
- Ha ha!
Đối mặt độc phấn cùng chân khí của hắn, Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt thương cảm.
Vù vù!
Bàn tay đưa ra ngoài, không có bất kỳ chiêu số, đưa tay rút qua.
Chứng kiến động tác của hắn, Đoạn Nhân vốn cảm thấy khinh thường, sau đó đồng tử co rút lại, vội vàng tập trung lực lượng toàn thân lại đối kháng.
Bất quá, đợi hắn phản ứng kịp, đã chậm, giống như Lưu Húc vừa rồi, kêu thảm cũng không kịp, liền treo ở trên chạc cây, ngất đi.
Tuy hắn chỉ là Tòng Thánh, nhưng Thánh Vực nhị trọng Liêu Tùng cũng không phải đối thủ, gia hỏa này bất quá Thánh Vực nhất trọng hậu kỳ mà thôi, búng ngón tay liền diệt, không đáng kể chút nào.
- Cái này...
Đám người Lý Viên sắc mặt trắng nhợt, thân thể run rẩy.
Quá dọa người rồi!
Thực lực của Đoạn Nhân sư huynh, bọn hắn là thấy tận mắt qua, phối hợp độc dược, coi như là Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ, gặp gỡ cũng không dám ngạnh kháng, vị Tôn độc sư này thì ngược lại, không nói hai lời, một tát đánh choáng luôn...
Thực lực nên mạnh bao nhiêu?
- Tốt rồi, ta phải đi về nghỉ ngơi!
Chẳng muốn giải thích, Trương Huyền khoát tay áo, nhìn về phía Lý Viên:
- Nếu như còn có người tới đây quấy rối, sớm nói ta một tiếng!
Nói xong nhấc chân đi đến tiểu viện.
- Vâng...
Khóe miệng co quắp, đám người Lý Viên vội vàng gật đầu.
Tiến nhập tiểu viện, Trương Huyền tiện tay đóng cửa sân lại, tìm nơi linh khí hội tụ, khoanh chân ngồi xuống.
- Nếu như đến Độc Điện, cũng đừng do dự, mau chóng xem hết sách, nghĩ biện pháp cứu chữa Ngụy Như Yên!
Tuy tình huống hiện tại của Như Yên, còn không có đạt tới tình trạng không thể cứu vãn, nhưng rất nguy hiểm, nếu như đến Độc Điện, cũng không cần tuân thủ quy củ của Danh Sư học viện, mau chóng xem hết sách, tìm kiếm phương pháp cứu chữa.
Vù vù!
Tinh thần khẽ động, Vu Hồn từ trong cơ thể chui ra.
Trực tiếp vọt tới Tàng Thư Điện của đối phương đọc sách, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, dù sao Vu Hồn đọc sách tốc độ tương đương bản thân, không cần phải phiền toái.
Nhẹ nhàng khẽ động, Trương Huyền bay ra ngoài.
Mặc dù là ban ngày, nhưng hắn tu luyện Thiên Đạo Vu Hồn, không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa sau khi bồi dưỡng Linh Hồn của Ngụy Như Yên, hồn phách cũng đã có kháng độc tính, coi như trên hòn đảo có độc khí, với hắn mà nói, cũng không coi vào đâu.
Không lâu sau, liền đi tới không trung, cúi đầu nhìn phía dưới.
- Hứa Trưởng lão nói, Tàng Thư Điện thuộc về một trong ba đại điện đường, đã như vậy, nhất định là kiến trúc cao nhất, huy hoàng nhất...
Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, đảo qua hết thảy che đậy, ba cung điện cao ngất xuất hiện ở trong tầm mắt.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 1850: Lặng lẽ lẻn vào (thượng) (2)
9.7/10 từ 33 lượt.