Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 11: Cầu xin tha thứ
Người luyện võ đến tứ trọng - Cốt Bì cảnh (1), cả cơ bắp, xương cốt và làn da đều là các bộ phận có thể tu luyện được, sức mạnh cũng tăng nhanh!
So sánh với tầng Chân Khí cảnh, chênh lệch rất lớn!
Hiện tại, tên nhóc này chỉ mới ở tầng Chân Khí cảnh vậy, một chiêu đã có thể đánh cường giả ở Cốt Bì cảnh đến nỗi miệng phun máu tươi, còn đứng không vững nữa. Việc này đúng là khó có thể tin được.
Lúc trước khi người này thi kiểm tra giữa các giáo viên, kết quả không phải đứng hạn chót sao? Vậy mà... sao bây giờ lại mạnh như vậy?
- Chắc chắn là do may mắn thôi, không cần sợ hắn ta!
Tiền Bưu thét to một tiếng.
Một lão sư khác cũng nghĩ như vậy nên liền lao đến.
Hắn cũng giống Lý Nguyên, cũng đạt tới Cốt Bì cảnh hậu kỳ. Thân thể chỉ hơi chuyển động, cơ bắp, làn da đều trở nên cứng như cốt thép, phòng ngự khiến cho người ta có cảm giác không có gì có thể phá bỏ được.
- Mau nằm xuống!
Khi đã đến trước mặt, lão sư này liền nhướng mày đồng thời tung ra một chưởng thật mạnh.
Bốp Bốp!
Không khí bị dồn nén, phát ra một tiếng nổ thật lớn.
Đối mặt với tuyệt chiêu tàn nhẫn của đối thủ, Trương Huyền mặt không đổi sắc, ngón trỏ cùng ngón giữa khép sát lại với nhau, nghiêng lên trên một chút.
Lạch cạch!
Lão sư có thân thể cứng như thép kia chỉ cảm thấy dưới nách đau nhói, hai mắt tối sầm lại té ngã trên mặt đất.
- Cái gì?
Chỉ cần hai chiêu, hai lão sư cảnh giới võ giả tứ trọng đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng, Tiền Bưu và lão sư còn lại dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra được người lão sư luôn bị bọn họ coi thường đó thật sự không đơn giản!
- Cùng nhau xông lên đi...
Hét to một tiếng, Tiền Bưu vừa giơ nắm đấm lên liền xông đến. Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, đã thấy Trương Huyền xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào hắn không hề hay biết. Tay trái đối phương cào lên mặt hắn, tay phải cũng nhẹ nhàng đâm hắn một phát.
Phù phù!
Dưới bụng đau nhói, Tiền Bưu liền té ngã xuống đất.
Hắn mới vừa ngã xuống đất, vị lão sư cuối cùng, người cùng hắn đánh Trương Huyền ban nãy, cũng đang không ngừng co giật dữ dội trên mặt đất.
- Ngươi... sao ngươi có thể biết được huyệt Mệnh Môn của tất cả chúng ta...
Phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt Tiền Bưu tràn đầy sợ hãi nhìn tiểu tử đứng trước mặt.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được vì sao thực lực đối phương kém xa bốn người bọn họ, kết quả ngược lại hoàn toàn.
Đối phương vừa ra tay đã tìm ra được huyệt Mệnh Môn của bọn họ. Vì thế họ làm sao có thể chống đỡ được?
Người tu luyện hầu như ai cũng đều có một điểm yếu. Một khi chạm đến điểm ấy, cho dù là đứa con nít đi nữa, cũng có thể giết chết được họ!
Nhưng huyệt Mệnh Môn cũng là nơi quan trọng nhất của mỗi người. Người tu luyện phải luôn bảo vệ nó chặt chẽ. Cho dù là người rất thân đi nữa, cũng không được để lộ ra. Mặc dù thực lực Trương Huyền không mạnh, nhưng hình như hắn lại biết được huyệt Mệnh Môn của bọn họ nằm ở đâu. Nên vừa ra tay đã đánh vào điểm yếu của bọn họ.
Làm thế nào hắn có thể biết được huyệt Mệnh Môn của bọn họ?
Nghe thấy lời nói kinh ngạc từ đối phương, Trương Huyền nở nụ cười, không thèm giải thích.
Đương nhiên là dựa vào thư viện rồi.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán không chỉ có thể nhìn ra được yếu điểm của phương pháp luyện công, còn có thể nhìn ra được những vấn đề của chính người tu luyện đó. Huyệt Mệnh Môn, cái đó được ghi chép rất chi tiết ở phía trên.
Biết được huyệt Mệnh Môn cùng với những chỗ sơ hở, thiếu sót trong các động tác của họ, cho dù Trương Huyền là người từ địa cầu xuyên qua, vẫn chưa quen thuộc được với các phương pháp luyện công ở dị giới (2) đi nữa, cũng có thể dễ dàng đánh thắng được bốn người bọn họ.
- Nếu đã cá cược vậy cũng nên nghĩ đến việc thực hiện lời giao ước, nếu như các ông biết điều để tôi tát vài cái thì đã không xảy ra chuyện phiền phức như vầy!
Trương Huyền cười khẽ.
- Trương Huyền, ngươi đừng nên quá đắc ý! Mặc dù không biết ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì để biết được huyệt Mệnh Môn của chúng ta, còn đánh chúng ta bị thương! Nhưng thân là lão sư kém nhất, lại dám công khai đánh các lão sư khác. Chỉ với điều này, chúng ta đã có thể tố cáo ngươi với học viện, hủy bỏ tư cách lão sư của ngươi...
Tiền Bưu quát.
Đẳng cấp của tất cả lão sư trong học viện đều khác nhau, nếu giáo viên ở đẳng cấp thấp hơn dám ra tay đánh giáo viên ở đẳng cấp cao hơn chính là đại nghịch bất đạo.
Trương Huyền còn trẻ, lại là giáo viên có điểm thi kiểm tra bằng không, thuộc loại có đẳng cấp thấp nhất, lại dám đánh bốn người có đẳng cấp cao hơn là bọn họ. Một khi tin tức này truyền đến trường, chắc chắn sẽ gây chấn động lớn. Hủy đi tư cách làm giáo viên là còn nhẹ, không cẩn thận còn có thể bị đuổi ra khỏi trường!
- Sao nào? Dùng sức đánh không lại nên muốn dùng quy định tới nói chuyện sao?
Đối mặt với uy hiếp của đối phương, Trương Huyền giống như không để ý chút nào.
- Đúng!
Lý Nguyên cũng nghĩ đến điểm này, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng hưng phấn và tàn nhẫn:
- Lập tức ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt chúng ta, để chúng ta đánh một trận. Có thể lúc tâm trạng chúng ta tốt lên, sẽ không nói chuyện này với học viện. Nếu không, ngươi hãy đợi bị đuổi khỏi đây đi!
- Bị đuổi khỏi nghề, không có thân phận giáo viên bảo vệ, cho dù giết ngươi cũng không ai dám nói gì!Một lão sư khác hét lớn.
Ở Thiên Huyền, giáo viên ở học viện có địa vị khá cao. Nhưng một khi mất đi địa vị này cũng giống như bị rơi xuống hố sâu ngàn trượng. Mấy người này rất có khả năng sẽ ra tay giết chết hắn.
- Nếu mấy người đã muốn dùng quy định để nói chuyện, đơn giản thôi. Ta cũng sẽ dùng quy định đến nói chuyện!
Sắc mặt Trương Huyền lạnh nhạt, bước vài bước đến trước mặt Tiền Bưu nói:
- Lão sư Tiền Bưu à, nửa năm trước ngươi lén lút lấy bảo vật của Trần Minh trưởng lão để đi lấy lòng vợ bé. Ba tháng trước, tham ô công quỹ, làm người đứng sau thu mua nhà ở. Một tháng trước làm vỡ bình sứ mà Liễu Tuyền trưởng lão yêu mến nhất, lại vu oan cho một học sinh, thành ra hắn tự dưng không làm gì lại bị đuổi học oan... Những việc này, có cần ta nói ra trước mặt hiệu trưởng, lần lượt nói ra từng việc hay không?
- Ngươi... ngươi...
Con ngươi co rụt lại, thân thể mập mạp của Tiền Bưu không ngừng run rẩy. Cảm giác sợ hãi dần lan truyền khắp toàn thân, cả người giống như nhìn thấy quỷ, sắp điên mất rồi.
Những việc này hắn đều làm rất kín đáo, chắc chắn không ai có thể biết được. Ngay cả vị đồng nghiệp hay ở chung với hắn - Lý Nguyên cũng không hề biết. Thằng cha này... sao lại biết được chứ? Mà lại còn có thể nói chi tiết như vậy?
- Lão sư Lý Nguyên, ba năm trước đây ngươi vì lợi ích bản thân mà vu oan cho một học sinh nữ, khiến nữ tử đó phải tự sát, không biết oan hồn của nữ tử đó có đến tìm ngươi hay không? Cách đây ít lâu, sau lưng ngươi nổi lên cái mụn nhọt lớn, chắc là do nữ tử đó tới tìm ngươi để trả thù nhỉ?
Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của Tiền Bưu, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.
- Á...
Nghe nói như thế, Lý Nguyên bị dọa sợ khiếp vía nên lùi dần người về phía sau, mặt cắt không còn chút máu.
Ba năm trước đây, hắn bị vướng vào một việc rắc rối khiến hắn có thể sẽ bị đuổi khỏi ngành. Trong tình huống nguy hiểm đó, hắn đã vu oan cho một học sinh của mình. Nữ tử đó vì không chịu nổi oan ức nên cuối cùng đã tự sát vì xấu hổ, giận dữ. Hắn che giấu việc này rất kỹ. Ngoài hắn ra không có bất kỳ ai biết việc này. Vì áy náy lương tâm nên trong ba năm qua, hắn thường xuyên mơ thấy oan hồn đối phương đến đòi mạng. Nửa tháng trước, phía sau lưng hắn mọc lên một cái mụn nhọt lớn, hình dạng như bàn tay người, làm hắn bị dọa thiếu chút nữa là không sống nổi rồi.
Lúc này lại nghe thấy Trương Huyền kể rõ chi tiết sự tình như vậy, càng dọa cho hắn sợ đến toàn thân run rẩy.
“Bịch” một tiếng!
Đầu gối hắn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Ngay sau đó đám người bọn họ ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra. Rõ ràng là một cường giả võ giả tứ trọng hậu kỳ, vậy mà lại bị dọa đến tè ra quần.
- Lão sư Đỗ Thuần, ngươi cướp đoạt tài sản của huynh đệ, cũng dùng rượu độc, độc chết hắn. Năm đó chuyện này đã bị “ép” xuống không thể làm được gì. Ngươi cảm thấy nếu như bây giờ chuyện này bị lộ ra, cái chức giáo viên này của ngươi còn có thể giữ được nữa không?
- Lão sư Bạch Lâm, mặc dù hành vi của ngươi không phải là tội ác lớn lao gì, nhưng vì yêu thích đồ cổ, bình thường chắc ngươi cũng đã thu không ít lễ vật từ học sinh rồi! Nếu ta không nhìn lầm, chiếc nhẫn cổ bằng ngọc ngươi đang đeo trên tay là của một học sinh có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ đưa cho ngươi. Còn việc đó là việc gì, học sinh nào, có cần ta nói chi tiết ra đây không?
Nhìn về phía hai lão sư còn lại, Trương Huyền nói.
- Ngươi... ngươi là ma quỷ!
- Ngươi không phải người...
Hai lão sư còn lại cũng bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhìn về phía đối phương lần nữa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Những việc bọn họ làm, cho dù không phải bí mật tuyệt đối, nhưng chắc chắn sẽ không có người ngoài nào biết được. Vậy mà thằng cha này sao có thể nắm mọi việc rõ ràng đến như vậy. Đáp án rất đơn giản, chắc chắn hắn là ma quỷ!
Nếu việc hắn dùng tu vi thấp kém của mình đánh bại bọn họ bị truyền ra, nhiều nhất cũng chỉ làm bọn họ cảm thấy mất mặt xấu hổ, nhưng không sợ hãi. Tuy nhiên nếu như hắn thật sự nói ra mấy chuyện này, khiến bọn họ kinh hãi rồi! Giống như tất cả quần áo đang mặc trên người, trong nháy mắt bị phá tan thành từng mảnh, trần trụi đứng trước mặt tất cả mọi người.
Có thể đoán được, một khi những chuyện này bị truyền ra, bọn họ không được làm giáo viên là chuyện nhỏ, làm không khéo còn bị đưa đến tòa án giáo viên, xử chết tại chỗ!
- Chúng ta sai rồi!
- Lão sư Trương Huyền à, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta đi...
…
Cả người đều run rẩy, bọn họ không kìm lòng được lên tiếng van xin.
- Những việc trước kia mấy người làm, ta không rảnh quan tâm, cũng không muốn để ý tới, về sau ít kiếm chuyện với ta là được! Còn nữa, nếu như về sau mà để ta biết được mấy ngươi đến chết vẫn không thay đổi, vẫn đi làm mấy chuyện nhẫn tâm, không có tính người này, ta sẽ khiến mấy người nhận trừng phạt thích đáng!
Trương Huyền phất tay áo.
Thật ra nếu những người này không kiếm chuyện với hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể tra ra được tất cả những khuyết điểm, tính cách, hành vi của mỗi người. Những việc này cũng chỉ là một phần nhỏ ở phía trên ghi chép mà thôi.
Nhưng hắn cũng không phải chúa cứu thế nên trước kia bọn họ có làm việc gì, hay sau này làm việc gì đi nữa, chỉ cần không nhằm vào hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý làm gì!
Những người này thật sự không nên đi tìm hắn kiếm chuyện, hơn nữa còn cố tình gây khó dễ!
Nếu ngươi làm khó dễ ta thì ta sẽ giết chết ngươi!
Để cả đời ngươi đều không dám nghĩ đến việc kiếm chuyện với ta lần hai!
- Không dám, chúng ta không dám nữa đâu...
- Lão sư Trương Huyền, đây là ngọc bài thân phận ngài muốn lấy. Ngài muốn lấy bao nhiêu, cứ lấy đi ạ...
...
Nghe thấy Trương Huyền bảo không nói việc này ra ngoài, bọn người Tiền Bưu liền nhẹ nhàng thở ra, liên tục cầu xin tha thứ.
Đánh thì đánh không lại, đối phương lại đang nắm giữ nhược điểm của bọn họ, không cầu xin tha thứ là điều không thể rồi!
(1) Cốt Bì cảnh: Cảnh giới rèn luyện da xương
(2) Dị giới: Thế giới khác thế giới mình đang sống
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
So sánh với tầng Chân Khí cảnh, chênh lệch rất lớn!
Hiện tại, tên nhóc này chỉ mới ở tầng Chân Khí cảnh vậy, một chiêu đã có thể đánh cường giả ở Cốt Bì cảnh đến nỗi miệng phun máu tươi, còn đứng không vững nữa. Việc này đúng là khó có thể tin được.
Lúc trước khi người này thi kiểm tra giữa các giáo viên, kết quả không phải đứng hạn chót sao? Vậy mà... sao bây giờ lại mạnh như vậy?
- Chắc chắn là do may mắn thôi, không cần sợ hắn ta!
Tiền Bưu thét to một tiếng.
Một lão sư khác cũng nghĩ như vậy nên liền lao đến.
Hắn cũng giống Lý Nguyên, cũng đạt tới Cốt Bì cảnh hậu kỳ. Thân thể chỉ hơi chuyển động, cơ bắp, làn da đều trở nên cứng như cốt thép, phòng ngự khiến cho người ta có cảm giác không có gì có thể phá bỏ được.
- Mau nằm xuống!
Khi đã đến trước mặt, lão sư này liền nhướng mày đồng thời tung ra một chưởng thật mạnh.
Bốp Bốp!
Không khí bị dồn nén, phát ra một tiếng nổ thật lớn.
Đối mặt với tuyệt chiêu tàn nhẫn của đối thủ, Trương Huyền mặt không đổi sắc, ngón trỏ cùng ngón giữa khép sát lại với nhau, nghiêng lên trên một chút.
Lạch cạch!
Lão sư có thân thể cứng như thép kia chỉ cảm thấy dưới nách đau nhói, hai mắt tối sầm lại té ngã trên mặt đất.
- Cái gì?
Chỉ cần hai chiêu, hai lão sư cảnh giới võ giả tứ trọng đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng, Tiền Bưu và lão sư còn lại dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra được người lão sư luôn bị bọn họ coi thường đó thật sự không đơn giản!
- Cùng nhau xông lên đi...
Hét to một tiếng, Tiền Bưu vừa giơ nắm đấm lên liền xông đến. Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, đã thấy Trương Huyền xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào hắn không hề hay biết. Tay trái đối phương cào lên mặt hắn, tay phải cũng nhẹ nhàng đâm hắn một phát.
Phù phù!
Dưới bụng đau nhói, Tiền Bưu liền té ngã xuống đất.
Hắn mới vừa ngã xuống đất, vị lão sư cuối cùng, người cùng hắn đánh Trương Huyền ban nãy, cũng đang không ngừng co giật dữ dội trên mặt đất.
- Ngươi... sao ngươi có thể biết được huyệt Mệnh Môn của tất cả chúng ta...
Phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt Tiền Bưu tràn đầy sợ hãi nhìn tiểu tử đứng trước mặt.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được vì sao thực lực đối phương kém xa bốn người bọn họ, kết quả ngược lại hoàn toàn.
Đối phương vừa ra tay đã tìm ra được huyệt Mệnh Môn của bọn họ. Vì thế họ làm sao có thể chống đỡ được?
Người tu luyện hầu như ai cũng đều có một điểm yếu. Một khi chạm đến điểm ấy, cho dù là đứa con nít đi nữa, cũng có thể giết chết được họ!
Nhưng huyệt Mệnh Môn cũng là nơi quan trọng nhất của mỗi người. Người tu luyện phải luôn bảo vệ nó chặt chẽ. Cho dù là người rất thân đi nữa, cũng không được để lộ ra. Mặc dù thực lực Trương Huyền không mạnh, nhưng hình như hắn lại biết được huyệt Mệnh Môn của bọn họ nằm ở đâu. Nên vừa ra tay đã đánh vào điểm yếu của bọn họ.
Làm thế nào hắn có thể biết được huyệt Mệnh Môn của bọn họ?
Nghe thấy lời nói kinh ngạc từ đối phương, Trương Huyền nở nụ cười, không thèm giải thích.
Đương nhiên là dựa vào thư viện rồi.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán không chỉ có thể nhìn ra được yếu điểm của phương pháp luyện công, còn có thể nhìn ra được những vấn đề của chính người tu luyện đó. Huyệt Mệnh Môn, cái đó được ghi chép rất chi tiết ở phía trên.
Biết được huyệt Mệnh Môn cùng với những chỗ sơ hở, thiếu sót trong các động tác của họ, cho dù Trương Huyền là người từ địa cầu xuyên qua, vẫn chưa quen thuộc được với các phương pháp luyện công ở dị giới (2) đi nữa, cũng có thể dễ dàng đánh thắng được bốn người bọn họ.
- Nếu đã cá cược vậy cũng nên nghĩ đến việc thực hiện lời giao ước, nếu như các ông biết điều để tôi tát vài cái thì đã không xảy ra chuyện phiền phức như vầy!
Trương Huyền cười khẽ.
- Trương Huyền, ngươi đừng nên quá đắc ý! Mặc dù không biết ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì để biết được huyệt Mệnh Môn của chúng ta, còn đánh chúng ta bị thương! Nhưng thân là lão sư kém nhất, lại dám công khai đánh các lão sư khác. Chỉ với điều này, chúng ta đã có thể tố cáo ngươi với học viện, hủy bỏ tư cách lão sư của ngươi...
Tiền Bưu quát.
Đẳng cấp của tất cả lão sư trong học viện đều khác nhau, nếu giáo viên ở đẳng cấp thấp hơn dám ra tay đánh giáo viên ở đẳng cấp cao hơn chính là đại nghịch bất đạo.
Trương Huyền còn trẻ, lại là giáo viên có điểm thi kiểm tra bằng không, thuộc loại có đẳng cấp thấp nhất, lại dám đánh bốn người có đẳng cấp cao hơn là bọn họ. Một khi tin tức này truyền đến trường, chắc chắn sẽ gây chấn động lớn. Hủy đi tư cách làm giáo viên là còn nhẹ, không cẩn thận còn có thể bị đuổi ra khỏi trường!
- Sao nào? Dùng sức đánh không lại nên muốn dùng quy định tới nói chuyện sao?
Đối mặt với uy hiếp của đối phương, Trương Huyền giống như không để ý chút nào.
- Đúng!
Lý Nguyên cũng nghĩ đến điểm này, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng hưng phấn và tàn nhẫn:
- Lập tức ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt chúng ta, để chúng ta đánh một trận. Có thể lúc tâm trạng chúng ta tốt lên, sẽ không nói chuyện này với học viện. Nếu không, ngươi hãy đợi bị đuổi khỏi đây đi!
- Bị đuổi khỏi nghề, không có thân phận giáo viên bảo vệ, cho dù giết ngươi cũng không ai dám nói gì!Một lão sư khác hét lớn.
Ở Thiên Huyền, giáo viên ở học viện có địa vị khá cao. Nhưng một khi mất đi địa vị này cũng giống như bị rơi xuống hố sâu ngàn trượng. Mấy người này rất có khả năng sẽ ra tay giết chết hắn.
- Nếu mấy người đã muốn dùng quy định để nói chuyện, đơn giản thôi. Ta cũng sẽ dùng quy định đến nói chuyện!
Sắc mặt Trương Huyền lạnh nhạt, bước vài bước đến trước mặt Tiền Bưu nói:
- Lão sư Tiền Bưu à, nửa năm trước ngươi lén lút lấy bảo vật của Trần Minh trưởng lão để đi lấy lòng vợ bé. Ba tháng trước, tham ô công quỹ, làm người đứng sau thu mua nhà ở. Một tháng trước làm vỡ bình sứ mà Liễu Tuyền trưởng lão yêu mến nhất, lại vu oan cho một học sinh, thành ra hắn tự dưng không làm gì lại bị đuổi học oan... Những việc này, có cần ta nói ra trước mặt hiệu trưởng, lần lượt nói ra từng việc hay không?
- Ngươi... ngươi...
Con ngươi co rụt lại, thân thể mập mạp của Tiền Bưu không ngừng run rẩy. Cảm giác sợ hãi dần lan truyền khắp toàn thân, cả người giống như nhìn thấy quỷ, sắp điên mất rồi.
Những việc này hắn đều làm rất kín đáo, chắc chắn không ai có thể biết được. Ngay cả vị đồng nghiệp hay ở chung với hắn - Lý Nguyên cũng không hề biết. Thằng cha này... sao lại biết được chứ? Mà lại còn có thể nói chi tiết như vậy?
- Lão sư Lý Nguyên, ba năm trước đây ngươi vì lợi ích bản thân mà vu oan cho một học sinh nữ, khiến nữ tử đó phải tự sát, không biết oan hồn của nữ tử đó có đến tìm ngươi hay không? Cách đây ít lâu, sau lưng ngươi nổi lên cái mụn nhọt lớn, chắc là do nữ tử đó tới tìm ngươi để trả thù nhỉ?
Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của Tiền Bưu, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.
- Á...
Nghe nói như thế, Lý Nguyên bị dọa sợ khiếp vía nên lùi dần người về phía sau, mặt cắt không còn chút máu.
Ba năm trước đây, hắn bị vướng vào một việc rắc rối khiến hắn có thể sẽ bị đuổi khỏi ngành. Trong tình huống nguy hiểm đó, hắn đã vu oan cho một học sinh của mình. Nữ tử đó vì không chịu nổi oan ức nên cuối cùng đã tự sát vì xấu hổ, giận dữ. Hắn che giấu việc này rất kỹ. Ngoài hắn ra không có bất kỳ ai biết việc này. Vì áy náy lương tâm nên trong ba năm qua, hắn thường xuyên mơ thấy oan hồn đối phương đến đòi mạng. Nửa tháng trước, phía sau lưng hắn mọc lên một cái mụn nhọt lớn, hình dạng như bàn tay người, làm hắn bị dọa thiếu chút nữa là không sống nổi rồi.
Lúc này lại nghe thấy Trương Huyền kể rõ chi tiết sự tình như vậy, càng dọa cho hắn sợ đến toàn thân run rẩy.
“Bịch” một tiếng!
Đầu gối hắn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Ngay sau đó đám người bọn họ ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra. Rõ ràng là một cường giả võ giả tứ trọng hậu kỳ, vậy mà lại bị dọa đến tè ra quần.
- Lão sư Đỗ Thuần, ngươi cướp đoạt tài sản của huynh đệ, cũng dùng rượu độc, độc chết hắn. Năm đó chuyện này đã bị “ép” xuống không thể làm được gì. Ngươi cảm thấy nếu như bây giờ chuyện này bị lộ ra, cái chức giáo viên này của ngươi còn có thể giữ được nữa không?
- Lão sư Bạch Lâm, mặc dù hành vi của ngươi không phải là tội ác lớn lao gì, nhưng vì yêu thích đồ cổ, bình thường chắc ngươi cũng đã thu không ít lễ vật từ học sinh rồi! Nếu ta không nhìn lầm, chiếc nhẫn cổ bằng ngọc ngươi đang đeo trên tay là của một học sinh có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ đưa cho ngươi. Còn việc đó là việc gì, học sinh nào, có cần ta nói chi tiết ra đây không?
Nhìn về phía hai lão sư còn lại, Trương Huyền nói.
- Ngươi... ngươi là ma quỷ!
- Ngươi không phải người...
Hai lão sư còn lại cũng bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhìn về phía đối phương lần nữa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Những việc bọn họ làm, cho dù không phải bí mật tuyệt đối, nhưng chắc chắn sẽ không có người ngoài nào biết được. Vậy mà thằng cha này sao có thể nắm mọi việc rõ ràng đến như vậy. Đáp án rất đơn giản, chắc chắn hắn là ma quỷ!
Nếu việc hắn dùng tu vi thấp kém của mình đánh bại bọn họ bị truyền ra, nhiều nhất cũng chỉ làm bọn họ cảm thấy mất mặt xấu hổ, nhưng không sợ hãi. Tuy nhiên nếu như hắn thật sự nói ra mấy chuyện này, khiến bọn họ kinh hãi rồi! Giống như tất cả quần áo đang mặc trên người, trong nháy mắt bị phá tan thành từng mảnh, trần trụi đứng trước mặt tất cả mọi người.
Có thể đoán được, một khi những chuyện này bị truyền ra, bọn họ không được làm giáo viên là chuyện nhỏ, làm không khéo còn bị đưa đến tòa án giáo viên, xử chết tại chỗ!
- Chúng ta sai rồi!
- Lão sư Trương Huyền à, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta đi...
…
Cả người đều run rẩy, bọn họ không kìm lòng được lên tiếng van xin.
- Những việc trước kia mấy người làm, ta không rảnh quan tâm, cũng không muốn để ý tới, về sau ít kiếm chuyện với ta là được! Còn nữa, nếu như về sau mà để ta biết được mấy ngươi đến chết vẫn không thay đổi, vẫn đi làm mấy chuyện nhẫn tâm, không có tính người này, ta sẽ khiến mấy người nhận trừng phạt thích đáng!
Trương Huyền phất tay áo.
Thật ra nếu những người này không kiếm chuyện với hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể tra ra được tất cả những khuyết điểm, tính cách, hành vi của mỗi người. Những việc này cũng chỉ là một phần nhỏ ở phía trên ghi chép mà thôi.
Nhưng hắn cũng không phải chúa cứu thế nên trước kia bọn họ có làm việc gì, hay sau này làm việc gì đi nữa, chỉ cần không nhằm vào hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý làm gì!
Những người này thật sự không nên đi tìm hắn kiếm chuyện, hơn nữa còn cố tình gây khó dễ!
Nếu ngươi làm khó dễ ta thì ta sẽ giết chết ngươi!
Để cả đời ngươi đều không dám nghĩ đến việc kiếm chuyện với ta lần hai!
- Không dám, chúng ta không dám nữa đâu...
- Lão sư Trương Huyền, đây là ngọc bài thân phận ngài muốn lấy. Ngài muốn lấy bao nhiêu, cứ lấy đi ạ...
...
Nghe thấy Trương Huyền bảo không nói việc này ra ngoài, bọn người Tiền Bưu liền nhẹ nhàng thở ra, liên tục cầu xin tha thứ.
Đánh thì đánh không lại, đối phương lại đang nắm giữ nhược điểm của bọn họ, không cầu xin tha thứ là điều không thể rồi!
(1) Cốt Bì cảnh: Cảnh giới rèn luyện da xương
(2) Dị giới: Thế giới khác thế giới mình đang sống
Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Đánh giá:
Truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Story
Chương 11: Cầu xin tha thứ
9.7/10 từ 33 lượt.