Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

C26: Chương 26

239@-

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Từ Mạn Mạn trong lòng trố mắt một tiếng, đường tối không đẹp, nàng quên mất thân phận của mình, thân phận Từ Diễm Nguyệt cùng Minh Tiêu pháp tôn là không có bất cứ liên quan gì, nàng tuy rằng có lòng tin có khả năng dựa vào uốn ba tấc lưỡi của mình thuyết phục Minh Tiêu pháp tôn giúp đỡ, nhưng phần lòng tin này rơi vào trong mắt Lang Âm ma tôn chính là rất hoài nghi.

Từ Mạn Mạn vội vàng mỉm cười nói: "Ta nghe Mạn Mạn nói, Minh Tiêu pháp tôn cùng nàng là bằng hữu tốt chí giao, thân nhau như tỷ đệ, đối nhân xử thế lại thập phần khoan hồng nhân thiện, nên cảm thấy hắn sẽ giúp ta cái việc này, dù sao thì ta cũng là... tỷ phu của hắn?"

Lang Âm ma tôn dường như bị mặt dày vô sỉ và lời nói kinh thế hãi tục của nàng làm cho sốc, trầm mặc hồi lâu không có lên tiếng.

"Ngươi ngược lại biết nhận người thân." Lang Âm ma tôn một lúc sau mới cười nhạo một tiếng, "Điển tịch Thiên Lộc Cung vô vàn như biển, ngươi nguyên thần xuất khiếu để hắn dẫn ngươi đi vào, hắn lẽ nào vẫn có khả năng mỗi ngày đều lật sách cho ngươi?"

Từ Mạn Mạn suy nghĩ cẩn thận, xác thực cũng không đáng tin cậy. Nàng nếu như vẫn còn là Liễm Nguyệt đạo tôn, dùng giao tình của Từ Mạn Mạn và Từ Thận Chi, để Từ Thận Chi cho nàng lục xem sách, Từ Thận Chi làm sao có thể không nguyện ý. Nhưng nàng không thể bạo lộ thân phận, mà Minh Tiêu pháp tôn là sẽ không lật sách cho Từ Diễm Nguyệt.

"Vậy ta nghĩ biện pháp khác...." Từ Mạn Mạn bất đắc dĩ nói.

Lang Âm ma tôn bất mãn nói: "Ngươi đương bản tôn không tồn tại ở đây sao?"

Từ Mạn Mạn giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lang Âm ma tôn, không dám tin nói: "Ngài muốn giúp ta?"

Lang Âm ma tôn phất tay áo: "Bản tôn muốn vào Thiên Lộc Cung, lại có ai dám ngăn cản?"

Lời này của Lang Âm ma tôn trái lại không phải giả.

Mọi người đều biết, Lang Âm tiên tôn là tồn tại siêu nhiên ngoài tam giới, mặc dù trường cư Tứ Di Môn, lại ít giao du với bên ngoài không đếm xỉa đến thế sự, vô lập dương vô công lợi lòng coi nhẹ thế gian vạn vật, bộ dạng thần tiên này là đối tượng mà mọi người đều muốn lôi kéo, nếu không thể lôi kéo, cũng không dám đắc tội hắn.

Minh Tiêu pháp tôn đến cùng vẫn là danh môn chính phái, hành sự coi trọng quy tắc quy củ hợp tình hợp lý, sẽ không hành động liều lĩnh dựa vào thân phận địa vị. Lang Âm tiên tôn hành sự tắc là làm theo ý mình, sẽ không xem xét suy nghĩ của người khác. Lang Âm ma tôn trước mặt này, hình như cũng trái tính trái nết một chút, ai cản ta đều chết....

Từ Mạn Mạn nặn ra mỉm cười nói: "Nếu là ca ca nguyện ý giúp đỡ, vậy ta lần nữa cảm kích cực kỳ, không biết ca ca có hay không cái chỗ nào cần ta xuất một phần lực?"

Sự hiểu chuyện của Từ Mạn Mạn khiến Lang Âm ma tôn hài lòng mà gật đầu, nói: "Ngươi mang nguyên thần tu luyện chi pháp viết ra."

Từ Mạn Mạn hơi giật mình, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, loại công pháp này thực sự là rất hiếm thấy, ngay cả Lang Âm ma tôn cũng động tâm, hèn chi sẽ nguyện ý giúp nàng tìm kiếm tin tức liên quan đến Hồn tông. Từ Mạn Mạn mỉm cười nói: "Ca ca đối công pháp này có hứng thú thì là vinh hạnh của ta, đợi ta trở lại cơ thể, liền đem phương pháp này viết ra."

"Tốt." Lang Âm ma tôn không hề nghi ngờ nàng, gật gật đầu: "Hiện giờ Thiên Đô có rất nhiều vị Pháp Tướng ở đây, người tu vi thâm sâu có khả năng cảm ứng đến nguyên thần của ngươi, ngươi không được rêu rao khắp nơi, trước trốn vào trong thức hải của ta."

Lang Âm ma tôn vừa nói vừa dùng ngón tay chạm nhẹ vào ấn đường, liền thấy ấn đường chợt sáng lên, xuất hiện đường nét một đóa Phù Dung hoa thuần khiết, nguyên thần Từ Mạn Mạn hóa thành một đạo lưu quang, nhập vào trong hoa tâm.

Từ Mạn Mạn rơi xuống một phiên cánh hoa vô cùng khổng lồ, dường như bản thân bị thu nhỏ lại vô số lần, hóa thành một giọt rượu đọng trên cánh hoa, ngẩng đầu liền nhìn thấy biển sao bao la, nhìn từ xa xa, không thể chạm tới, mà trên mỗi một ngôi sao ẩn ẩn cảnh tượng thoáng qua, nhưng thứ kia hình như là hồi ức thuộc về Lang Âm tiên tôn.

Cảnh tượng mà mình đã từng thấy trước đây, đều là hồi ức đến từ những ngôi sao?

Không biết có thể hay không ngửi hương điểm việc riêng tư của Tiên tôn...

Từ Mạn Mạn đứng dậy từ cánh hoa, muốn bay tới trên các ngôi sao ngửi cẩn thận chút, nhưng mà mũi chân vừa rời mặt đất, lại bị một cổ lực lượng kéo lại, ngã ngửa xuống mặt đất.



Tám phương tứ phía truyền đến âm thanh hàm ý uy hiếp của Lang Âm ma tôn, trầm thấp khàn giọng nói: "Ngoan ngoãn một chút, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Từ Mạn Mạn tức khắc ngồi quỳ đoan chính, mỉm cười nói: "Ta sẽ ngoan ngoãn!"

— Còn không phải là vì khuôn mặt của Tiên tôn ngươi, ta nhất định mang ngươi lừa đi bán!

Thiên Lộc Cung nằm ở hoàng vực hướng Tây, mười hai điện, phân cửa từng loại, tàng thư không dưới mười vạn sách, có rất nhiều pháp trận thủ hộ, binh lính canh gác nghiêm ngặt. Trong mười hai điện lại chia thành tam điện bên trong và bên ngoài, càng là cơ mật tắc càng gần nội tam điện.

Lang Âm ma tôn đến ngoài Thiên Lộc Cung, lại bị thủ vệ ngoài cung cung cung kính kính mà hành lễ.

"Bái kiến Lang Âm tiên tôn." trưởng thị vệ hành đại lễ.

Từ Mạn Mạn hôn mê ba ngày, không biết mình là như nào đến hoàng thành Thiên Đô, bất quá nhóm người này đến chắc hẳn là gây nên náo động không nhỏ, trên dưới cung điện đều nhớ kĩ những khuôn mặt không thể đắc tội này.

"Bản tôn muốn vào Thiên Lộc Cung xem qua điển tịch." Lang Âm ma tôn hơi nâng cầm lên, trong mắt kiêu ngạo mà nói.

Trưởng thị vệ nghiêng người nhường đường, cúi đầu nói: "Tiên tôn thỉnh tự vào."

Từ Mạn Mạn được Lang Âm ma tôn giấu ở bên trong thức hải, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, phỏng đoán đã vào trong Thiên Lộc Cung, Từ Mạn Mạn mới ôn hòa nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ta có thể ra ngoài chưa?"

Lời vừa nói ra, nàng liền cảm thấy những cánh hoa dưới thân khẽ run lên, một loại sức mạnh lưỡi đao nhẹ nhàng nâng nàng bay ra ngoài, trước mắt đột nhiên khôi phục ánh sáng, nàng lăn tròn và ngã trên mặt đất.

Lang Âm ma tôn dương cằm lên, nói: "Đây là tam điện trong Thiên Lộc Cung, điển tịch cùng Hồn tông có quan hệ, có khả năng được lưu giữ ở nơi này."

Cùng đạo môn thiên hạ, điển tịch liên quan đến công pháp, cất ở bên trong tam điện được thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt nhất.

Trên tường của cung điện được khảm Dạ minh châu, trong tam điện bởi vì cất giữ sách quý trọng nhất, do vậy không dùng ngọn lửa thắp sáng, dùng Dạ minh châu làm đèn, còn có đặt gương trên tường bốn phía, đủ để thắp sáng toàn bộ cung điện.

Lang Âm ma tôn tay cầm đèn lồng lưu ly minh châu, chậm rãi bước đi giữa những giá sách, trường thân ngọc lập, tử y chạm đất, ánh sáng châu ấm áp trong trẻo ánh vào khuôn mặt lãnh tuấn của hắn cũng ôn hòa vài phần, xong giống như quỷ hồ tinh mị quyến rũ trong thoại bản, lại giống như quân tử oánh nhuận như ngọc.

Lang Âm ma tôn phẩy tay áo, lướt qua một mảng lớn quyển thư rơi xuống mặt đất, quay đầu nhìn hướng Từ Mạn Mạn, nhướng mày không kiên nhẫn mà nói: "Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau đến đây nhìn xem!"

Vừa mở miệng, cảnh tượng đều hết đẹp rồi...

Từ Mạn Mạn phục hồi tinh thần lại, thầm thở dài ở trong lòng — trả Tiên tôn cho ta...

"Ca ca, người từng nghe qua Hồn tông này xuất hiện sớm nhất là khi nào?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Lang Âm ma tôn nhàn nhạt trả lời: "Không nhớ rõ nữa, ta là bốn năm trăm năm trước nghe người ta nhắc qua."

Trong Thiên Lộc Cung ghi lại lịch sử vạn năm, nàng không thể bắt đầu tìm lại từ đầu, chỉ có thể trước thu nhỏ phạm vi lại, sau lại mở rộng phạm vi.

Tất cả tông môn thiên hạ khai sơn lập phái, đều cần phải ở Thiên Đô Thành cùng Đạo Minh lập án, tiếp nhận thẩm tra, bằng không đều coi là tà ma ngoại đạo. Từ Mạn Mạn từ khi kế nhiệm Đạo tôn, liền xem qua tất cả tông môn ghi chép trong án ở Đạo Minh, tin chắc chưa từng xem qua hai chữ Hồn tông, bất luận cái tông môn nào đề cập đến máu, thịt, hồn, phách đều là vi phạm lệnh cấm, tu đạo chính thống là hấp thu linh khí thiên địa vì mình dùng, mà tà ma ngoại đạo tắc là đoạt xá sát sinh, thủ đoạn bỉ ổi tàn nhẫn hơn nhiều.


Tuy rằng Đạo Minh có nhiều lệnh cấm, nhưng cũng quản không hết mỗi một góc, sẽ luôn có không ít tà tu ý đồ đi theo đường tắt, làm chút chuyện thương thiên hại lí, đặc biệt là ở nơi hoang dã, vẫn luôn có tà tu giả danh lừa bịp, thành lập mấy tà ma, đấu tranh chống lại bá tánh không có tri thức, cướp tiền tài sát hại tính mạng. Mà những việc việc xấu và tiếng đồn xấu này, đều sẽ ghi chép ở trong 《Thiên Tru Sách》.



Từ Mạn Mạn nhìn Lang Âm ma tôn một chút, mỉm cười lấy lòng nói: "Ca ca, giúp ta lật cuốn sách."

Lang Âm ma tôn nhíu mày, nâng tay lên búng ngón tay, chỉ thấy một đạo lục quang dừng ở trên mặt đất, nhanh chóng vẽ dải lá cây dài, thực mau liền dài cao tới nửa người, duỗi hai mảnh lá xanh thật dài, giống hai cánh tay vui sướng mà phất phới, thân hình mềm mại lắc lư trái phải.

"Lá cây, lật sách cho nàng." Lang Âm ma tôn nói một câu, lá cây kia hướng Lang Âm ma tôn cúi mình vái chào thật sâu, liền nhảy nhảy nhót nhót mà uốn éo đến bên cạnh Từ Mạn Mạn, nâng thân mình hướng nàng đong đưa lá cây.

Tuy rằng không có diện mạo, Từ Mạn Mạn lại rõ ràng từ trên người lá cây cảm nhận được vui sướng cùng lấy lòng.

Này thật không giống lá cây Lang Âm ma tôn, cũng không giống lá cây của Lang Âm tiên tôn.

Từ Mạn Mạn bay tới bên đèn lưu ly minh châu, cùng Lang Âm ma tôn ngồi đối diện nhau, lá cây cũng ngoan ngoãn mà đi theo bên cạnh Từ Mạn Mạn, vươn lá xanh thon dài giúp nàng chuyển sách, lật sách.

Lang Âm ma tôn chống cằm, lười nhác mà lật sách, nâng mi mắt lên liếc nhìn Từ Mạn Mạn một cái, liền lại cúi đầu xem 《Thiên Tru Sách》.

Từ Mạn Mạn trong lòng nói thầm một chút — Lang Âm ma tôn tựa hồ đối Hồn tông thập phần cảm thấy hứng thú, này lại là vì sao?

Bất quá nàng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì lá cây đã mở trang sách ra.

Lá cây mở 《Thiên Tru Sách — Bảy trăm quyển Vạn Tam Tử》ra, Từ Mạn Mạn đọc nhanh như gió mà nhìn lướt qua nội dung ghi lại trên mặt sách.

— Hoằng đạo hai ngàn tám trăm bảy mươi ba năm, phát sinh án tà giáo hiến tế ở vùng Khánh Quốc Diễn, một trăm linh tám danh đồng nam đồng nữ lưng đeo tảng đá lớn, chìm xuống dòng sông, tế trời cầu mưa, khi điều tra là việc làm Thông linh giáo....

— Hoằng đạo hai ngàn tám trăm bảy mươi hai năm, Lương Quốc bốn mươi chín danh thiếu nữ đương tuổi xuân chết thảm, khi điều tra là việc làm của các phụ mẫu chịu mê hoặc của Âm dương giáo...

— Hoằng đạo hai ngàn tám trăm bảy mươi hai năm, Thục Quốc trăm tên lão nhân tự thiêu ở trong nhà, khi điều tra....

Những trang giấy mỏng mỏng, nặng trĩu mà chứa đựng vô số vong linh cùng oán khí. Từ Mạn Mạn càng xem càng cảm thấy nhìn thấy ghê cười, không khỏi cau mày.

Những năm đầu nàng hành tẩu nhân gian, liền gặp được qua không ít tà tu làm việc ác, nhưng thiên hạ to lớn, nàng một mình lại có thể cứu bao nhiêu người? Sau lại cùng Từ Thận Chi thảo luận kỹ lưỡng ba ngày, từ Đạo Minh cải cách đến thương sinh thiên hạ, đạt được rất nhiều nhận thức chung, điều quan trọng nhất, chính là....

"Sức của một người cũng được, sức của vạn người cũng thế, chúng ta có thể làm chung quy quá ít."

"Không có mặt trời vĩnh hằng không rơi, đêm tối chung quy sẽ đến."

"Chúng ta chỉ cần thắp lên ngọn đèn trong lòng mọi người, bọ họ tự có thể không sợ mà đi vào mảnh đêm tối kia."

Mười bốn tòa Xu Cơ Lâu ban đầu, chỉ là một phen đem đuốc hỏa, nàng cùng Từ Thận Chi mặc sức tưởng tượng qua chín chín tòa Xu Cơ Lâu, vốn tưởng rằng có thời gian ngàn năm để hoàn thành, không nghĩ tới nửa đường dừng bước, còn may có Từ Thận Chi ở lại, có Ninh Hi ở lại, nàng cũng có thể yên tâm một chút.


Chỉ ngóng trông ánh lửa nhỏ bé không đáng kể này, có một ngày có thể thành đốt cháy thế lực ban đầu, xua tan mê chướng cùng khói mù bao phủ đại lục.

"Hử? Chuyện này có chút kỳ quái...." Lang Âm ma tôn không biết nhìn đến chỗ nào, bỗng nhiên phát ra một tiếng nghi ngờ.

Từ Mạn Mạn ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, chỉ nghe Lang Âm ma tôn lẩm bẩm: "Hoằng đạo hai ngàn sáu trăm sáu mươi hai năm, Thiên Đô Thành phát sinh thảm án, trong một đêm Mặc Vương phủ chết ba mươi sáu người, Mặc vương, Vương phi thân đầu hai nơi, ba mươi tư danh hộ vệ chết thảm, trong đó bốn người Nguyên Anh, ba mươi người Kim Đan...."

Từ Mạn Mạn nghe vậy cả kinh: "Trong một đêm giết chết nhiều tu sĩ như vậy, còn là ở Thiên Đô Thành, này tuyệt đối không phải việc làm của tà giáo bình thường, nếu không phải thế lực mạnh mẽ, chính là Pháp Tướng xuống tay."

Đại đa số tà giáo chỉ dám ở nơi hoang vắng hành sự, mới không dễ dàng bị Đạo Minh phát hiện. Nhưng mà Thiên Đô Thành là Thiên tử chi thành, quyền quý tụ tập, nơi này không chỉ có các gia trưởng lão Pháp Tướng, Nguyên Anh cũng là tùy ý có thể thấy được, thế lực tầm thường không dám ở đây gây sự, càng đừng nói là đối vương phủ xuống tay.

Từ Mạn Mạn không đợi Lang Âm ma tôn đọc xong, liền bay qua gần bên người hắn tự mình xem.

"Theo lời người trong cuộc, Mặc vương cùng một nữ tử kết thù, có thù tất báo, nên khi điều tra nữ tử là người của Huyết tông."

Từ Mạn Mạn trong đầu xẹt qua một bóng hình, buột miệng thốt ra: "Lẽ nào là Đồ Linh sứ?"

Bên trong Huyết tông nữ tà tu tu vi cao thâm, nàng chỉ biết người này. Nếu là Đồ Linh động thủ, lấy tu vi của nàng ta, trong một đêm giết bốn cái Nguyên Anh, ba mươi cái Pháp Tướng cũng không phải việc khó gì.

"Không." Từ Mạn Mạn thực mau liền phủ định suy đoán của mình, "Nếu là Đồ Linh sứ, nàng sẽ không bỏ qua ba mươi sáu cỗ thi thể này, trong đó còn có bốn cái Nguyên Anh tu sĩ, nàng nhất định sẽ đưa bọn họ về luyện chế thành con rối."

Huyết tông hành sự, mục đích từ trước đến nay tính cực cường, không có giết chóc vô ích. Dù cho là trả thù, cũng sẽ không giết người xong rồi bỏ lại ba mươi sáu cỗ thi thể không mang đi theo, bởi vậy Lang Âm ma tôn hoài nghi cùng Từ Mạn Mạn giống nhau — này tác phong hành sự cùng Huyết tông không nhất trí.

Từ Mạn Mạn nhìn kỹ hồ sơ, chuyên chú nói: "Ba mươi sáu cỗ thi thể kết quả nghiệm thi đều rất rõ ràng, bọn họ sinh thời cùng hung thủ phát sinh ra vật lộn kịch liệt, miệng vết thương giống nhau, nói rõ hung thủ chỉ có một người. Một người có thể giết ba mươi sáu người, người nọ mặc dù không phải Pháp Tướng, cũng là nửa bước Pháp Tướng. Tu vi như vậy đủ để xưng bá một phương, sẽ không phải mượn tên vô danh. Nếu chuyện này cũng Huyết tông không có quan hệ, chính là ai đem này định án là việc làm của Huyết tông? Chân chính hung thủ rốt cuộc là ai?"

Lang Âm ma tôn nói: "Đây là án tử hơn bốn trăm năm trước, khi đó Huyết tông đã là tà ma ngoại đạo có tên trên bảng Đạo Minh, tra không ra chuyện, liền để Huyết tông đội nồi, đảo cũng chẳng có gì lạ."

"Hơn bốn trăm năm trước, nói không chừng năm đó có người trải qua còn sống, có thể tra một chút." Từ Mạn Mạn trầm ngâm nói.

"Có thể sống bốn trăm năm trở lên, ít nhất đều là tu sĩ đến Nguyên Anh. Mặc vương phủ cùng hoàng thất Thiên Đô hẳn là có chút liên quan đi, nói không chừng trong hoàng thành liền có lão nhân biết chuyện xưa năm đó, bất quá việc định án, bọn họ chưa chắc nguyện ý mở miệng." Lang Âm ma tôn nói.

"Nếu ca ca tự mình đi hỏi, bọn họ nhất định không dám giấu diếm!" Từ Mạn Mạn lấy lòng mà cười, xoay đầu đối Lang Âm ma tôn nói.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Từ Mạn Mạn mới phát hiện nguyên thần mình không biết từ khi nào xuyên qua cánh tay Lang Âm ma tôn, bị hắn ôm vào trong ngực, lần này đầu dán đến cực gần, môi nàng như có như không mà cọ qua môi mỏng của đối phương, chỉ là nàng là một sợi nguyên thần, không có thực thể, cánh môi giao nhau, hai người đều không có cảm giác, chỉ có mắt to trừng mắt nhỏ.

Lang Âm ma tôn cương một chút, ngay sau đó môi mỏng khẽ mở, thở một chút, một ngụm tiên khí thổi ra, đem nguyên thần Từ Mạn Mạn thổi bay ra thật xa.

"Ca ca, ta lại lại lại lại sai rồi..." Từ Mạn Mạn chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vẻ mặt đưa đám bay trở về nhận sai.

Lang Âm ma tôn chống cằm lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi có phải hay không đối bản tôn có suy nghĩ không an phận."

Từ Mạn Mạn trong lòng lộp bộp một chút, vội nói: "Tuyệt không có việc này, tâm ta là Mạn Mạn!"

Lang Âm ma tôn a mà cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải lưu lại ngươi còn hữu dụng, vừa rồi liền đem ngươi thổi đến hồn bay phách tán."

Từ Mạn Mạn đang muốn nói vài câu dễ nghe, bỗng nhiên cảm ứng đến gian ngoài truyền đến một tia dao động, trái tim nàng nhảy dựng, vội vàng hướng phía sau Lang Âm ma tôn bay đi.

"Ca ca, có người tới!" Từ Mạn Mạn nói.

"Tu vi không cao, nhìn không thấy ngươi." Lang Âm ma tôn thờ ơ nói, ánh mắt nhìn về phía cửa, chỉ nghe được một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, trên mặt đất xuất hiện một đạo thân ảnh thon dài kéo lớn lên, bất quá một lát, sau kệ sách liền xuất hiện một bóng người.


Chính là cái nam tử thoạt nhìn hai mươi bày hai mươi tám tuổi, dung mạo tuấn tú tao nhã, người mặc áo gấm, trên thêu ngũ trảo kim long, trong thiên hạ có thể mặc thân y phục này chỉ có một người.

"Thừa Huyên Đế." Lang Âm ma tôn nhíu mày xuống, hô lên thân phận của đối phương.



Thừa Huyên Đế tuy là đế vương Nhân tộc, trên người lại không có một tia khí chất vương giả mà đế vương nên có, ngược lại một thân phong độ trí thức, ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi.

"Không cần khách sáo, bản tôn tìm đọc chút điển tịch liền đi." Lang Âm ma tôn thái độ lãnh đạm nói.

Thừa Huyên Đế cũng không bởi vì thái độ vô lễ lạnh nhạt của đối phương mà tức giận, như cũ lại cười nói: "Không biết Tiên tôn muốn tra cái điển tịch gì? Cô mấy trăm năm này đều ăn không ngồi rồi, liền đắm chìm trong điển tịch của Thiên Lộc Cung, nói không chừng việc Tiên tôn muốn tra, Cô có thể giúp đỡ một chút."

Từ Mạn Mạn đứng ở bên cạnh người Lang Âm ma tôn, yên lặng nhìn kỹ Thừa Huyên Đế.

Từ Mạn Mạn ba trăm năm đi đến Thiên Đô Thành hai lần khác nhau, cũng gặp qua Thừa Huyên Đế hai lần, lại đối vị Thừa Huyên Đế này không có ấn tượng gì, dù sao cũng là cái đế quân bù nhìn, chỉ có mặt ngoài phong cảnh, đại sự chính quốc một chút nói không nên lời, chỉ có thể tùy ý để Quốc quân thất quốc làm chủ. Hắn ngồi trên cao cao, được rèm châu thật dày chặn mặt, trầm mặc đến giống cái bóng dáng.

Quốc quân thất quốc không muốn để vị Thừa Huyên Đế này cùng ngoại giới có quá nhiều lui tới, dường như là sợ hắn bồi dưỡng thế lực, có phục quốc chi tâm. Đại Hưng cung phong thái tráng lệ, cũng bất quá là lớn hơn lồng giam một chút. Thừa Huyên Đế vi đế bốn trăm năm, lại không phi tần không hoàng hậu, dường như là Quốc quân thất quốc không muốn để hắn sinh hạ hậu tự, người một khi có hậu tự, liền cũng có hy vọng, có hy vọng, ở Quốc quân thất quốc nhìn ra chính là có phản tâm. Vì thế Thừa Huyên Đế liền tư cách xa hoa dâm loạn đều không có, Đại Hưng cung to như vậy, duy nhất có thể cho hắn tự do, liền chỉ có cái Thiên Lộc Cung này.

Thân thể sẽ bị giam cầm, tư tưởng lại vô biên vô tận.

Bất quá loại cầm tù này mấy năm nay tựa hồ có chút buông lỏng, bởi vì Thừa Huyên Đế là Nguyên Anh chi thân, Pháp Tướng thọ ngàn năm,Nguyên Anh thọ năm trăm, này tính toán qua, hắn cũng không sống tốt mấy năm nữa.

Từ Mạn Mạn bấm tay tính toán, án năm Mặc vương phát sinh, Thừa Huyên Đế hẳn là vẫn là thiếu niên, có lẽ hắn biết cái điểm gì.

Lang Âm ma tôn tựa hồ biết suy nghĩ của nàng, không đợi nàng mở miệng, liền mở miệng hỏi: "Bệ hạ nhưng nghe nói qua án Mặc vương?"

Thừa Huyên Đế hơi kinh ngạc, thần sắc tức khắc hốt hoảng, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại, mỉm cười nói: "Hóa ra Tiên tôn đang tra việc này, việc này đã qua lâu rồi, dường như đã qua mấy đời... Năm ấy, Cô mới mười chín tuổi, Mặc vương, là hoàng huynh của Cô."

"Khi đó Tiên đế đe dọa, dưới gối chỉ có hai nhi tử là ta cùng Mặc vương, Mặc vương thần võ cơ trí, là một người được chọn làm Thái Tử, Tiên đế cũng cố ý lập Mặc vương làm Trữ quân. Nhưng... chư hầu sinh hai lòng, phái sát thủ đi ám sát Mặc vương, Mặc vương trọng thương lâm nguy, may mắn được một nữ tử cứu giúp. Không ngờ nàng ta thế nhưng có ân tất báo đáp, bức bách Mặc vương cưới nàng làm chính phi. Lúc ấy Mặc vương đã có nữ tử yêu thương, hôn phối đã định, liền cự tuyệt yêu cầu vô lễ của đối phương, hứa lấy Kim Sơn báo đáp. Ai mà biết nàng ta tu vi cực cao, tâm trả thù cường, ở đêm đại hôn Mặc vương làm khó dễ, đem phu thê bọn họ hai người giết chết ở trong hôn phòng. Tu sĩ vương phủ ra hết, đuổi giết hung thủ, lại không ai sống sót..."

Thừa Huyên Đế đem việc quá khứ từ từ kể ra, vạch trần chân tướng băng sơn một góc. Từ Mạn Mạn trực giác, sự tình tuyệt không phải đơn giản như vậy.

"Có cái chứng cứ gì chứng minh là việc làm của Huyết tông?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Lang Âm ma tôn liếc mắt nhìn nàng một cái, lặp lại lời nàng nói lần nữa.

Thừa Huyên Đế nói: "Việc này liên quan đến mặt mũi hoàng thất, bởi vậy sau khi việc phát sinh, Tiên đế liền hạ lệnh phong tỏa toàn thành, đem người trong cuộc nhất nhất bịt miệng, giao cho đại nội truy tra. Đến tột cùng chân tướng như thế nào, hẳn là chỉ có Tiên đế biết, bởi vì người tra án đại nội, không lâu sau đó cũng chết chết bất đắc kỳ tử rồi."

Từ Mạn Mạn nghe vậy trong lòng phát lạnh, chỉ vì giữ kín một bí mật, đế vương một lời, phục thi ngàn dặm...

"Tiên tôn truy tra việc này, chính là cảm thấy việc này có nội tình khác?" Thừa Huyên Đế hỏi.

"Có lẽ vậy." Lang Âm ma tôn đứng dậy, "Bản tôn đi trước, bệ hạ không tiễn."

Lang Âm ma tôn dứt lời liền đi nhanh hướng ra ngoài, Từ Mạn Mạn vội vàng đi theo lên.

"Ca ca, đợi đợi ta!"

Thừa Huyên Đế nhìn theo Lang Âm ma tôn rời đi, hồi lâu sau đó mới rũ mắt xuống, nhìn về phía 《Thiên Tru Sách》rơi đầy đất, mở sách kia ra chính là ghi chép chi tiết cụ thể và tỉ mỉ án Mặc vương.

"Ca ca..." hắn lẩm bẩm thì thầm.



Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười Truyện Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười Story C26: Chương 26
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...