Thiên Cơ Điện
Chương 160: Sát Tâm đao!
69@-Đồng thời y cũng chứng kiến con yêu thú trước mặt, rõ ràng là một con hổ yêu cảnh giới Hoa Luân.
Trong Tù Tiên cốc, cảnh giới không có ý nghĩa gì, dù có thần thông lớn bằng trời cũng chẳng thể thi triển. Thế nhưng mặt khác, cảnh giới lại rất có ý nghĩa, bất luận tu sĩ hay yêu thú, khi cảnh giới tăng cường thì cơ thể cũng tăng cường, tốc độ tiến bộ ra sao thì tùy từng cá thể.
Ví dụ như Ninh Dạ, y tu luyện Thất Sát thiên đao, cơ thể y mạnh mẽ hơn so với người cùng thế hệ nhiều, thế nhưng hổ yêu cảnh giới Hoa Luân cho dù không có pháp môn chuyên tu, cơ thể của nó vẫn mạnh hơn Ninh Dạ nhiều.
Huống chi còn hổ yêu này đã bị vây trong Tù Tiên cốc nhiều năm, trong tình huống không thể tu pháp, cơ thể nó lại được bồi dưỡng càng mạnh mẽ hơn nữa.
Lúc này nhát trảo xuyên thủng cánh tay Ninh Dạ, hổ yêu đã há to cái miệng cắn xuống đầu y.
Ninh Dạ biết không ổn, trong tình hình ngăn cách thiên địa như vậy, phù lục pháp bảo đều vô nghĩa, y chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ninh Dạ hét lớn một tiếng, nắm tay bên phải đấm ra, bộc phát toàn lực đánh trúng cằm con hổ yêu kia, thậm chí khiến miệng nó khép lại. Cái đầu lớn của hổ yêu nện xuống, va thẳng vào đầu của Ninh Dạ, hai bên cùng tách ra, mây mù bao phủ, không thấy được nhau nữa.
Thế nhưng hổ yêu sống ở đây đã lâu, có thể nghe âm thanh đoán vị trí, một khắc sau nó đã lại vồ thẳng về phía Ninh Dạ, có vẻ không cắn chết y là quyết không bỏ qua.
Thiên Cơ lo tới mức nhảy tưng tưng, nó vốn là quái vật, chỉ dựa vào thủ đoạn pháp thuật, bản thân không có chút lực lượng nào, chỉ nghe tiếng gào thét điên cuồng trong rừng, tiếng quát lớn vang dội, nhưng không thấy tình hình cụ thể chỉ biết hai bên đang giao chiến. Nó kinh hãi hét lớn: “Ninh Dạ, ngươi không sao chứ?”
“Còn chưa chết đâu!” Ninh Dạ đáp lại lời nó bằng một tiếng rống điên cuồng, lại xuất chưởng đánh ra, cạnh chưởng như đao sắc chém lên lưng con hổ yêu kia tạo thành một vệt máu dài, nhưng đồng thời trước ngực y cũng bị hổ yêu xé một mảng lớn cả da lẫn thịt.
Hổ yêu bị đau, đuôi hổ bay tới như roi, xoắn lấy yết hầu Ninh Dạ, định siết chết y. Cảm giác nghẹn thở khiến Ninh Dạ tưởng như mình đã đến bến bờ tử vong.
Mắt y hoa lên, như thấy ánh sao lấp lánh, trong lúc thần trí đờ đẫn, y như chứng kiến cánh cửa tử vong đang mở rộng với bản thân.
Tử vong?
Không phải ở đây!
Không phải bây giờ!
Ninh Dạ gầm lên trong lòng, bên tai như vang lên lời nói của Trương Liệt Cuồng.
“Người tu Thất Sát đao, hét lớn với ngàn vạn người ‘ta tới rồi... đánh thôi’!”
“Gừ!” Ninh Dạ ngửa đầu lên trời gầm lên điên cuồng, tiếng gầm như tiếng sấm vang vọng nhân gian, trong cơ thể Ninh Dạ từng luồng lực lượng dâng lên cuồn cuộn, cơ bắp toàn thân căng phồng, bôc phát, khiến y phục của y căng phồng, ngay cả sau gáy cũng có cơ gắp cứng rắn như đá nổi lên, khiến cho đuôi cọp nới rộng ra.
Ngay sau đó toàn thân Ninh Dạ phóng ra đao quang, không ngờ ngay thời khắc này tất cả tụ thành một, chém về phía hổ yêu.
Sau khi Sát Thân đao đại thành, quãng đường tiếp theo phải dựa vào bản thân.
Còn thời khắc này, Ninh Dạ đột phá con đường cường thể cường công. Y tập trung tất cả lực lượng thành một, hình thành một đao cường hãn tuyệt luân, thậm chí còn cường đại hơn Sát Thân đao mà y phóng thích khi không bị ngăn cách thiên địa.
Xoạt!
Lưỡi đao cắt đứt thân thể hổ yêu, gần như đã mổ bụng phanh ngực nó ra.
Từ khi chiến đấu đến giờ đây là thương tích nặng nhất là hổ yêu gặp phải. Hổ yêu kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không lùi mà tiến, một đòn hổ trảo quét qua mặt Ninh Dạ, gương mặt y lập tức be bét máu thịt.
Ngay sau đó hổ yêu nhảy lên, chân sau đạp lên một cái cây gần đó. Nhát đạp này khiến cây cối sụp đổ, đồng thời hổ yêu nhào nhay tới. Nó dùng lực của đòn nhào này đánh vào người Ninh Dạ, Ninh Dạ lại hộc máu bay ra.
Chết tiệt!
Ninh Dạ biết không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nếu đột phá một lần không đủ, vậy thì thử đột phá lên lần nữa!
Ninh Dạ liều mình kích phát bản thân, chiến ý dâng tràn trong ngực, con hổ yêu trước mắt như biến thành Nhạc Tâm Thiện. Đối mặt với kẻ địch kinh khủng này nhưng trong lòng Ninh Dạ không hề sợ hãi, sát ý tăng lên điên cuồng, gầm lên một ttiếng vang vọng trời đất, tỏa ra khí tức ngập trời.
Sát Tâm đao!
Sát Thân đao!
Không gì không dám trảm, không gì không thể giết!
Thiên Cơ Điện
Trong Tù Tiên cốc, cảnh giới không có ý nghĩa gì, dù có thần thông lớn bằng trời cũng chẳng thể thi triển. Thế nhưng mặt khác, cảnh giới lại rất có ý nghĩa, bất luận tu sĩ hay yêu thú, khi cảnh giới tăng cường thì cơ thể cũng tăng cường, tốc độ tiến bộ ra sao thì tùy từng cá thể.
Ví dụ như Ninh Dạ, y tu luyện Thất Sát thiên đao, cơ thể y mạnh mẽ hơn so với người cùng thế hệ nhiều, thế nhưng hổ yêu cảnh giới Hoa Luân cho dù không có pháp môn chuyên tu, cơ thể của nó vẫn mạnh hơn Ninh Dạ nhiều.
Huống chi còn hổ yêu này đã bị vây trong Tù Tiên cốc nhiều năm, trong tình huống không thể tu pháp, cơ thể nó lại được bồi dưỡng càng mạnh mẽ hơn nữa.
Lúc này nhát trảo xuyên thủng cánh tay Ninh Dạ, hổ yêu đã há to cái miệng cắn xuống đầu y.
Ninh Dạ biết không ổn, trong tình hình ngăn cách thiên địa như vậy, phù lục pháp bảo đều vô nghĩa, y chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ninh Dạ hét lớn một tiếng, nắm tay bên phải đấm ra, bộc phát toàn lực đánh trúng cằm con hổ yêu kia, thậm chí khiến miệng nó khép lại. Cái đầu lớn của hổ yêu nện xuống, va thẳng vào đầu của Ninh Dạ, hai bên cùng tách ra, mây mù bao phủ, không thấy được nhau nữa.
Thế nhưng hổ yêu sống ở đây đã lâu, có thể nghe âm thanh đoán vị trí, một khắc sau nó đã lại vồ thẳng về phía Ninh Dạ, có vẻ không cắn chết y là quyết không bỏ qua.
Thiên Cơ lo tới mức nhảy tưng tưng, nó vốn là quái vật, chỉ dựa vào thủ đoạn pháp thuật, bản thân không có chút lực lượng nào, chỉ nghe tiếng gào thét điên cuồng trong rừng, tiếng quát lớn vang dội, nhưng không thấy tình hình cụ thể chỉ biết hai bên đang giao chiến. Nó kinh hãi hét lớn: “Ninh Dạ, ngươi không sao chứ?”
“Còn chưa chết đâu!” Ninh Dạ đáp lại lời nó bằng một tiếng rống điên cuồng, lại xuất chưởng đánh ra, cạnh chưởng như đao sắc chém lên lưng con hổ yêu kia tạo thành một vệt máu dài, nhưng đồng thời trước ngực y cũng bị hổ yêu xé một mảng lớn cả da lẫn thịt.
Hổ yêu bị đau, đuôi hổ bay tới như roi, xoắn lấy yết hầu Ninh Dạ, định siết chết y. Cảm giác nghẹn thở khiến Ninh Dạ tưởng như mình đã đến bến bờ tử vong.
Mắt y hoa lên, như thấy ánh sao lấp lánh, trong lúc thần trí đờ đẫn, y như chứng kiến cánh cửa tử vong đang mở rộng với bản thân.
Tử vong?
Không phải ở đây!
Không phải bây giờ!
Ninh Dạ gầm lên trong lòng, bên tai như vang lên lời nói của Trương Liệt Cuồng.
“Người tu Thất Sát đao, hét lớn với ngàn vạn người ‘ta tới rồi... đánh thôi’!”
“Gừ!” Ninh Dạ ngửa đầu lên trời gầm lên điên cuồng, tiếng gầm như tiếng sấm vang vọng nhân gian, trong cơ thể Ninh Dạ từng luồng lực lượng dâng lên cuồn cuộn, cơ bắp toàn thân căng phồng, bôc phát, khiến y phục của y căng phồng, ngay cả sau gáy cũng có cơ gắp cứng rắn như đá nổi lên, khiến cho đuôi cọp nới rộng ra.
Ngay sau đó toàn thân Ninh Dạ phóng ra đao quang, không ngờ ngay thời khắc này tất cả tụ thành một, chém về phía hổ yêu.
Sau khi Sát Thân đao đại thành, quãng đường tiếp theo phải dựa vào bản thân.
Còn thời khắc này, Ninh Dạ đột phá con đường cường thể cường công. Y tập trung tất cả lực lượng thành một, hình thành một đao cường hãn tuyệt luân, thậm chí còn cường đại hơn Sát Thân đao mà y phóng thích khi không bị ngăn cách thiên địa.
Xoạt!
Lưỡi đao cắt đứt thân thể hổ yêu, gần như đã mổ bụng phanh ngực nó ra.
Từ khi chiến đấu đến giờ đây là thương tích nặng nhất là hổ yêu gặp phải. Hổ yêu kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không lùi mà tiến, một đòn hổ trảo quét qua mặt Ninh Dạ, gương mặt y lập tức be bét máu thịt.
Ngay sau đó hổ yêu nhảy lên, chân sau đạp lên một cái cây gần đó. Nhát đạp này khiến cây cối sụp đổ, đồng thời hổ yêu nhào nhay tới. Nó dùng lực của đòn nhào này đánh vào người Ninh Dạ, Ninh Dạ lại hộc máu bay ra.
Chết tiệt!
Ninh Dạ biết không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nếu đột phá một lần không đủ, vậy thì thử đột phá lên lần nữa!
Ninh Dạ liều mình kích phát bản thân, chiến ý dâng tràn trong ngực, con hổ yêu trước mắt như biến thành Nhạc Tâm Thiện. Đối mặt với kẻ địch kinh khủng này nhưng trong lòng Ninh Dạ không hề sợ hãi, sát ý tăng lên điên cuồng, gầm lên một ttiếng vang vọng trời đất, tỏa ra khí tức ngập trời.
Sát Tâm đao!
Sát Thân đao!
Không gì không dám trảm, không gì không thể giết!
Thiên Cơ Điện
Đánh giá:
Truyện Thiên Cơ Điện
Story
Chương 160: Sát Tâm đao!
7.4/10 từ 32 lượt.