Thích Sát Lầu
C5: Lý phong tập làm hầu nam
Lý Phong cảm nhận được sự lo lắng trên gương mặt của anh trai và hiểu rằng tình huống đang trở nên căng thẳng hơn. Anh nhìn vào ba phụ nữ bị thương nằm trên mặt đất, sau đó quay lại nhìn Lý Ưng.
"Đúng vậy, Lý Ưng ca. Có hai đàn ông nhưng lại có tận ba phụ nữ bị thương. Chúng ta cần phải xử lý tình huống này một cách cẩn thận và nhanh chóng," Lý Phong trả lời với một giọng điệu quyết định.
Lý Ưng ca nhấm nháp một cái, sự quyết đoán hiện rõ trên gương mặt của anh. "Chúng ta phải ưu tiên sự cứu chữa cho họ và tìm cách rời khỏi địa điểm này càng sớm càng tốt. Chúng ta không thể ở lại đây lâu được."
Hai anh em cùng nhau làm việc nhanh chóng để cấp cứu ba phụ nữ bị thương, sau đó họ lập kế hoạch để di chuyển ra khỏi khu vực nguy hiểm này. Bằng sự hợp tác và tổ chức kỹ lưỡng, họ nhanh chóng rời khỏi khu vực và hướng đến một nơi an toàn hơn để chờ đợi và xem xét tình hình.
Trong khi họ tiến vào bóng tối của đêm, cả hai đều biết rằng cuộc hành trình của họ sẽ còn gặp thêm nhiều khó khăn và nguy hiểm khác. Nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm của họ, họ sẽ vượt qua mọi thách thức và tiếp tục hành trình của mình, bảo vệ những người yêu thương và truyền lại công lý.
Lý Ưng ca nhìn chăm chú vào ba phụ nữ bị thương, mắt anh lấp lánh như muốn nhìn xuyên qua cơ thể để tìm hiểu về họ. Anh nắm chặt hòa với những suy nghĩ sâu sắc về tình hình.
"Ta mới gặp ba cô gái này lần đầu, nhưng từ cách họ chiến đấu và cách hành động trong cuộc chiến vừa rồi, có lẽ họ chỉ mới gia nhập Thích Sát Lầu," Lý Ưng ca nói với một giọng điệu trầm tư.
Anh nhìn Lý Phong, ánh mắt đầy ý thức về trách nhiệm và quyết tâm. "Chúng ta không thể bỏ qua họ, Lý Phong. Dù họ là ai, dù họ đã từng làm gì, chúng ta vẫn phải đối xử với họ một cách công bằng và nhân đạo."
Lý Phong gật đầu, đồng ý với lời nói của anh trai. "Đúng vậy, Lý Ưng ca. Chúng ta sẽ không để họ lại phía sau, chúng ta sẽ giúp họ và bảo vệ họ. Đó là những gì một người anh em nên làm."
Hai anh em cùng nhau tiếp tục công việc cấp cứu cho ba phụ nữ bị thương, nhưng trong tâm trí của họ, họ biết rằng việc giúp đỡ ba người này chỉ là bước đầu tiên trong cuộc hành trình của họ. Mặc dù họ không biết gì về quá khứ của ba người này, nhưng họ sẵn lòng đứng ra và chia sẻ sự giúp đỡ và hỗ trợ. Đó là tinh thần của những người anh em, sẵn lòng hy sinh cho người khác và không ngừng lớn mạnh trong khó khăn.
Lý Phong nhìn chằm chằm vào ba phụ nữ bị thương, cảm nhận sự mạnh mẽ và quyết tâm trong lòng. Anh cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng tự hào về quyết định của mình và của anh em.
"Dù sao, họ cũng là con người giống như chúng ta," Lý Phong nói với một giọng điệu đầy tôn trọng. "Đợi họ hồi phục, chúng ta sẽ có thêm ba thành viên mới. Mình không thể bỏ qua cơ hội này."
Anh nhìn Lý Ưng, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và nguy hiểm. Bảo vệ những người yếu thế và tìm kiếm công lý, đó là trách nhiệm của chúng ta."
Lý Ưng ca đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng, đồng tình với ý kiến của em trai. "Đúng vậy, Lý Phong. Hãy tập trung vào việc cứu chữa cho họ và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Chúng ta sẽ không đứng lại, chúng ta sẽ tiến lên."
Hai anh em cùng nhau hòa mình vào công việc cứu chữa, nhưng trong lòng họ, sự quyết tâm và hy vọng về tương lai vẫn rực sáng. Dù họ không biết trước những gì phía trước, nhưng họ tin rằng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được mục tiêu của mình.
Lý Ưng ca nhìn chăm chú vào ba phụ nữ bị thương, nhận ra rằng vết thương của họ không phải là điều đùa giỡn. Anh cảm thấy lòng trách nhiệm nặng nề, và tâm trạng của anh lúc này đầy suy tư.
"Họ có vẻ bị thương khá nghiêm trọng," Lý Ưng ca nói, giọng điệu trầm tư. "Chúng ta phải giúp họ chữa trị vết thương một cách nhanh chóng."
Anh nhìn về phía Lý Phong, nhấn mạnh về quan điểm của mình. "Dù sao, ta đã có vợ, không thể để mình chạm vào nữ nhân khác được. Nhưng chúng ta vẫn phải giúp đỡ họ trong tình cảm và lòng nhân ái."
Lý Phong đồng ý với lời nói của anh trai, nhìn chăm chú vào ba phụ nữ bị thương. "Đúng vậy, Lý Ưng ca. Chúng ta sẽ làm mọi cách để giúp đỡ họ. Đó là điều đúng đắn mà chúng ta phải làm."
Lý Ưng ca nhìn chăm chú vào ba phụ nữ bị thương, sau đó quyết định:
"Ta sẽ đi tìm chỗ khác, để đệ từ từ giúp họ," anh nói với một giọng điệu chăm chỉ.
Anh nhìn về phía Lý Phong, ánh mắt đầy quyết tâm. "Cứ tiếp tục cứu chữa cho họ, từ từ, một cách cẩn thận. Chúng ta sẽ không bỏ rơi họ."
Lý Phong gật đầu, đồng ý với ý kiến của anh trai. "Đúng vậy, Lý Ưng ca. Chúng ta sẽ không để họ lại phía sau."
Hai anh em cùng nhau làm việc nhanh chóng để cứu chữa cho ba phụ nữ bị thương, nhưng trong lòng họ, sự quyết tâm và lòng trách nhiệm vẫn rực sáng. Dù họ phải tạm thời tách ra nhau để đảm bảo rằng mọi người đều được chăm sóc, nhưng họ biết rằng họ sẽ luôn đồng lòng và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Lý Phong nhìn chăm chú vào ba phụ nữ bị thương, một cảm giác lạnh lẽo nhưng không thể né tránh hiện ra trong tâm trí anh. Anh thở dài và sau đó thú nhận một sự thật không dễ chịu.
"Ba cô nương này cũng xinh đẹp phết," Lý Phong bày tỏ với một cử chỉ cảm thán nhẹ nhàng. "Ta mạo phạm rồi. Nhưng ở đây chẳng có ai khác cả, chỉ có ta làm thôi."
Anh nhìn về phía Lý Ưng, cố gắng đưa ra một lời giải thích cho hành động của mình. "Ta sẽ giúp đỡ họ, dù điều này có nguy hiểm đến đâu. Không thể để họ phải chịu đựng một mình."
Lý Ưng ca nhìn thẳng vào mắt em trai, hiểu rõ lòng quyết tâm của anh. "Đúng vậy, Lý Phong. Chúng ta phải đứng lên và làm điều đúng. Không ai khác ngoài chúng ta có thể giúp đỡ họ."
Hai anh em cùng nhau tiếp tục công việc cứu chữa cho ba phụ nữ bị thương, với lòng quyết tâm và sự nhận trách nhiệm. Dù có rủi ro và khó khăn, nhưng họ quyết định đối mặt và giải quyết mọi vấn đề một cách mạnh mẽ và quả quyết.
Lý Phong cảm nhận sự áp lực tăng cao khi phải đối mặt với tình hình khẩn cấp của ba phụ nữ bị thương. Anh nhìn chằm chằm vào từng vết thương, cảm nhận mùi máu hòa quện với không khí đêm tối. Ánh mắt quyết đoán, anh nhanh chóng bước vào hành động.
Mở từng chiếc khuy của áo của ba phụ nữ, Lý Phong cảm nhận vẻ mềm mại và ấm áp của làn da trắng trẻo nằm dưới. Cơ thể họ thật nuột nà, mềm mại nhưng đầy sức mạnh, làm anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bên cạnh đó, những vết thương trên cơ thể họ cũng làm anh đau lòng.
Với ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu, Lý Phong cởi bỏ y phục của ba phụ nữ ra một cách cẩn thận. Anh chạm nhẹ vào da thịt của họ, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại. Bàn tay anh di chuyển nhưng sự nhẹ nhàng và tôn trọng, không muốn gây thêm đau đớn cho họ.
Sau đó, Lý Phong xé áo của mình ra thành những dải vải để băng bó vết thương cho họ. Nhìn vào cơ thể trần truồng của mình, anh cảm thấy một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng tự hào về quyết định của mình. Anh cảm nhận từng cơn gió nhẹ vuốt qua da thịt ẩm ướt của mình, làm cho anh cảm thấy gần gũi và tự do.
Với từng cử động tỉ mỉ và cẩn thận, Lý Phong băng bó vết thương cho ba phụ nữ, cảm nhận sự yếu đuối và sự mạnh mẽ của họ. Mỗi cử động, mỗi chạm vào da thịt trắng trẻo của họ đều là một biểu hiện của lòng nhân ái và lòng trách nhiệm của anh.
Cuối cùng, khi công việc hoàn tất, Lý Phong ngồi lại, ngưỡng mộ sự kiên nhẫn và sự mạnh mẽ của ba phụ nữ. Dù đã trải qua nhiều đau khổ, họ vẫn giữ vững tinh thần và nụ cười, làm cho anh cảm thấy lòng tin và hy vọng. Đó là sức mạnh của tình người và lòng đồng cảm, làm cho cuộc sống trở nên đáng sống hơn.
Sau khi hoàn tất việc băng bó vết thương cho ba phụ nữ, Lý Phong nhận ra rằng họ cần phải được cung cấp thức ăn và nước uống để duy trì sức khỏe, nhất là khi họ đang hôn mê và không thể tự phục vụ được. Dù không thể tạ lỗi cho hành động mạo phạm của mình cho đến khi họ tỉnh lại, nhưng anh quyết định làm mọi cách để chăm sóc họ.
Lý Phong lấy ra thức ăn và nước uống từ dải lụa bên cạnh và cẩn thận đưa cho từng người một. Anh cố gắng làm mọi việc một cách nhẹ nhàng và tử tế nhất, không muốn làm tổn thương thêm vào tình hình khẩn cấp của họ.
Nhìn vào khuôn mặt yếu đuối và mong manh của ba phụ nữ, Lý Phong cảm thấy một cảm giác ấm áp và lòng từ bi dâng lên trong lòng anh. Anh biết rằng dù không thể làm gì nhiều trong tình cảm của mình, nhưng ít nhất anh có thể cung cấp cho họ sự an ủi và hỗ trợ tối thiểu.
Cuối cùng, khi đến lượt mình, Lý Phong dùng miệng của mình để nhỏ từng miếng thức ăn vào miệng của ba phụ nữ, một cách cẩn thận và kỹ lưỡng. Dù có chút ngần ngại và xấu hổ, nhưng anh biết rằng đây là cách duy nhất để hỗ trợ họ trong tình trạng hiện tại.
Trong khi làm điều này, Lý Phong cảm nhận một sự ấm áp và sự gần gũi với ba phụ nữ, như một cách để chia sẻ và chứng tỏ lòng nhân ái và lòng từ bi của mình. Dù không thể nói được, nhưng ánh mắt biểu lộ sự biết ơn và tôn trọng từ ba phụ nữ khi họ nhẹ nhàng chấp nhận sự giúp đỡ của anh.
Trong hai ngày liền, Lý Phong dành hầu hết thời gian của mình để chăm sóc ba phụ nữ bị thương. Dù đã cố gắng hết sức, anh vẫn không ngừng bận rộn, không dành thời gian cho bản thân để nghỉ ngơi. Anh quên đi việc ăn uống và giấc ngủ, chỉ tập trung vào việc đảm bảo ba người này được chăm sóc tốt nhất có thể.
Mỗi lần họ tỉnh dậy trong thời gian đó, họ đều nhìn thấy Lý Phong luôn ở bên cạnh họ, luôn sẵn sàng đưa ra sự chăm sóc và giúp đỡ. Dù họ không thể di chuyển hoặc nói chuyện, nhưng họ cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm mà Lý Phong dành cho họ.
Vào buổi sáng của ngày thứ ba, khi họ bắt đầu mở mắt và nhận ra mình đã tỉnh dậy từ giấc ngủ, họ nhìn thấy Lý Phong nằm ngủ sâu bên cạnh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, tạo ra những bóng râm mềm mại trên khuôn mặt anh, làm cho anh trông yên bình và an lành.
Lý Phong có vẻ mệt mỏi sau hai ngày liên tục không ngừng nghỉ, gương mặt anh trông như một viên đá nhưng cũng tràn đầy lòng quyết tâm. Cảnh tượng này khiến cho họ cảm thấy rất biết ơn và động lòng.
Họ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lý Phong, nhận ra sự hy sinh và tận tâm mà anh dành cho họ. Dù không có lời nào có thể diễn tả được cảm xúc của họ, nhưng trong lòng họ, sự biết ơn và lòng tôn trọng dành cho Lý Phong tràn đầy.
Những khoảnh khắc yên bình nhưng đầy ý nghĩa này chứng minh rằng tình cảm và lòng nhân ái vẫn tồn tại trong thế giới này, và nó có thể biểu hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng có ý nghĩa từ trái tim.
Thích Sát Lầu